Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 91: . Eriri lại đến chiếm phòng vẽ doujin R18



Chương 91. Eriri lại đến chiếm phòng vẽ doujin R18

Trong khi Akira bắt đầu viết bảng giới thiệu cho buổi live đường phố ngẫu hứng này thì Bocchi – chan rụt rè tiếp cận chị gái kì lạ kia.

“Ểh? Em chưa từng chơi guitar ngoài đường bao giờ à?”

Chị ấy trông khá ngạc nhiên khi nghe vậy.

Có lẽ trong nhận thức chung của các ban nhạc thì việc biểu diễn ngoài đường là điều bình thường.

Chị ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên cười đùa:

“Nếu sợ tới vậy hay là nhắm mắt lại chơi? Chị đùa thôi!”

“Ngại đám đông mà phải không. Chị hiểu mà.”

Bảo là đùa nhưng nhìn cái thở phào của Bocchi thì Akira liền biết cô bé thực sự sẽ nhắm mắt chơi cho coi.

Lần trước hắn còn phải tạo bộ giáp [Xoài chín] cho cô bé chui vào biểu diễn nữa là!

Trong khi hắn thở dài bất lực thì chị gái kì lạ đột nhiên hướng về Bocchi – chan và chầm chậm nói: “Để chị cho lời khuyên nhé. Những người đứng trước mặt em không chống lại em hay gì đâu. Đừng lầm tưởng họ là kẻ địch nhé!”

Câu nói của chị ấy không chỉ khiến Bocchi – chan ngạc nhiên khó hiểu, mà Akira bên cạnh cũng sững người lại.

Nghĩ về những gì bản thân đã nghĩ trước đây… Chẳng lẽ trước giờ hắn… Cũng đang nhìn nhận thế giới này một cách thù địch như thế sao?

Hoặc nói đúng hơn là… Từ trước đến giờ Akira vẫn chưa tin tưởng vào [Thế giới ???] này…

Chưa kịp cho hắn suy nghĩ nhiều thì từng âm điệu của bass vang lên và Bocchi – chan cũng hoàn tất kết nối guitar với bộ âm li.

“Chúng tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ! Bài nhạc là bản gốc từ Kessoku Band của cô bé này!” Chị gái kị lạ thoải mái ngồi bệt thẳng xuống sàn chuẩn bị biểu diễn và giới thiệu giúp Bocchi.

Akira thấy vậy thì treo tấm bảng giới thiệu lên chiếc vali đựng hai bộ âm li kia rồi đứng sang một bên.

Bocchi – chan cũng đã mạnh dạn đi đến giữa cúi chào mọi người.

Hít sâu một hơi.

3.

2.

1.

Hai mắt nhắm chặt lại và đôi tay bắt đầu biểu diễn.

Âm nhạc vang lên lan tỏa đến xung quanh, nơi cũng đã có vài người dân xung quanh bị thu hút dừng lại xem hai người họ biểu diễn.

Mặc dù chỉ với hai người và thiếu đi âm điệu từ tay trống, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy âm thanh truyền đến lại hay khác lạ.

Là tiếng bass…

Chị gái kì lạ ấy đang chơi một cách ngẫu hứng vì chỉ vừa xem qua nhạc phổ vài phút trước mà thôi, nhưng tiếng đàn của chị ấy lại không hề nao núng chút nào.

Tiếng bass được biểu diễn một cách tự tin tạo nên một nền nhạc nâng đỡ cho phần diễn của Bocchi – chan, người đang rụt rè vì sợ hãi.

Cô bé…

Đang lo lắng tới nỗi không chỉ nhắm chặt hai mắt mà còn cúi gầm mặt xuống. Mặc dù tiếng guitar của Bocchi vẫn vang lên nhưng nó như thể lạc lõng đi về phía xa và gần sắp tan biến…



Đột nhiên phía dưới vang lên: “Cố lên~”

Là một trong hai cô gái đang mặc kimono, nhìn qua thì hẳn cũng tầm độ tuổi trung học như bọn hắn.

Đột nhiên lên tiếng nên bị cô gái còn lại ngăn, cô nàng mới bẽn lẽn giải thích: “Thì tại… Tớ thấy bạn chơi guitar có vẻ lo lắng quá nên tớ lỡ…”

Akira mỉm cười khi nghe vậy.

Cũng là mỉm cười cho tiếng guitar đã thay đổi hoàn toàn kia.

Cuối cùng thì… Bocchi – chan cũng chịu mở mắt ra nhìn về phía trước.

Phải! Cô bé đã phá đi sự sợ hãi đó và nhìn về phía những khán giả đang lắng nghe tiếng đàn của mình và ủng hộ cho nó.

Ánh mắt sáng rực, đôi tay đều nhịp, cả cơ thể tập trung hơn vào màn trình diễn.

Đây… mới thực sự là Bocchi – chan, người chơi guitar cực hay!

Chỉ trong thoáng chốc, tiếng guitar dường như lạc nhịp kia lại hòa quyện tuyệt vời với nền bass đã được tạo dựng từ trước của chị gái kì lạ đó.

Âm điệu tuyệt đẹp đang được vẽ ra từ hai người nghệ sĩ đang biểu diễn trên sân khấu. Tất cả khán giả đang theo dõi đều cùng lúc im lặng và tập trung hoàn toàn vào màn biểu diễn xuất thần kia.

Cuối cùng cũng đến hồi kết.

Ngay khi âm điệu cuối cùng dừng lại, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Bocchi – chan và vỗ tay liên hồi.

Ngay cả chị gái kì lạ chơi bass cực điệu nghệ kia cũng quay sang nhìn cô bé với ánh mắt tán thưởng!

Và người đang nhận hết toàn bộ sự chú ý đấy thì sững cả người lại.

“Mọi người đều đang cười vui vẻ hạnh phúc vì màn trình diễn của em đấy, Bocchi – chan.” Akira đi đến động viên cô bé giống như bị chột một mắt kia.

Dù nói là có mở mắt ra nhìn nhưng thực ra Bocchi đã chỉ mở có một mắt trái và mắt còn lại vẫn nhắm tịt trong sợ hãi.

Nghe được giọng nói của hắn, cô bé nhìn xuống hai cô gái lúc nãy đã động viên bản thân và giờ đang cười tươi kia thì mới mở to đôi mắt ra nhìn khung cảnh đó.

Lúc này Bocchi - chan mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng kia.

Cô bé gật đầu hạnh phúc đáp lại:

“Vâng!”

*****

Đã vài ngày sau màn gặp gỡ Bocchi – chan một cách ngẫu nhiên rồi tổ chức buổi live ngoài đường cùng chị gái chơi bass kì lạ.

Hôm đó sau khi màn trình diễn kết thúc thì hai cô nàng khán giả mặc kimono đã phấn khởi đến hỏi thăm Bocchi – chan và mua lấy hai vé cho cô bé.

Chiếc vé duy nhất còn lại cũng đã được con người kì lạ nhưng chơi bass cực hay kia mua.

Bỏ qua vụ Bocchi sau đó phải cho chị ta mượn lại tiền để đi tàu điện thì cuối cùng mục tiêu bán hết vé cho buổi live đã hoàn thành một cách tốt đẹp!

Akira nhìn lấy sự vui vẻ hạnh phúc đến mức gần như rơi nước mắt của Bocchi – chan thì đã phải tự hỏi lại bản thân rất nhiều lần.

Một cô bé cực độ sợ hãi giao tiếp như vậy cũng đã cố gắng hết mình rồi đạt được thành quả mỹ mãn đó.

Trong khi hắn…



Được rồi… Tạm thời không nói về vấn đề nhân sinh. Trước mắt hắn cần xử lý vấn đề trong phòng hắn cái đã…

“Tại sao… Thứ này lại được làm trong phòng của một tên con trai hả!?” Akira hét toáng lên nhưng đôi tay vẫn không thể ngừng nghỉ.

“Biết làm sao được, tôi đã trễ deadline lắm rồi…” Giọng nói của một cô gái vang lên từ phía bàn máy tính của hắn.

Đúng vậy, phòng hắn lúc này lại bị nhỏ Eriri c·hiếm đ·óng để vẽ Doujin R18+ lần nữa!

Thậm chí chính Akira đang phải giúp cô nàng đưa từng bức vẽ vào máy scan để chuẩn bị in.

Hắn cầm từng tờ, từng tờ doujin với những cảnh nóng bỏng mắt trên tay và run rẩy…

Nhưng rồi cũng phải cắn răng chuyền cho Tomoya đã không còn phản kháng bên cạnh, tiếp tục giúp đỡ cô bạn đã quen từ thời tiểu học kia.

Hôm nay đáng lí là một ngày bình thường khác trong kì nghỉ hè. Circle làm game của hắn và Tomoya đã hẹn mọi người đến để bàn về thiết kế nhân vật.

Cơ mà không hiểu sao sáng sớm khi vừa quay về từ đền Ryuudou, hắn đã phải chào đón một cô nàng với bộ đồ thể dục tay dài màu xanh lá đột nhập.

… Hình như hắn có duyên với bộ đồ thể dục trông phèn ơi là phèn này thì phải. Mấy hôm trước là bộ màu hồng của Bocchi – chan, giờ là màu xanh lá của Eriri!

Trong khi hắn đang than ngắn thở dài thì cửa phòng được mở ra.

Bước vào trong là một cô gái cực kì xinh đẹp dễ thương.

Megumi hôm nay mặc chiếc quần short giúp cô nàng khoe ra đôi chân trắng nõn đẫy đà, chiếc áo sơ mi phía trên thì được tô điểm bằng phần vải ren chạy dọc ở giữa và được buộc nơ thắt lại phía dưới.

Cô nàng cầm trên tay túi đồ mua ở cửa hàng và đứng c·hết trân tại chỗ nhìn về phía bọn hắn:

“Nè… Hình như buổi họp circle hôm nay là bàn về thiết kế nhân vật nhỉ?”

Ba người khác trong phòng vẫn tiếp tục công việc trên tay một cách thản nhiên. Tomoya thậm chí còn chẳng thèm ngó lên nhìn lấy một cái mà chỉ nói: “Đúng vậy, Katou – san còn là hình mẫu cho nữ chính nữa.”

Nghe vậy, Megumi dừng lại một nhịp rồi liếc quá những bức tranh tên tay của Akira…

Một nét ửng hồng bỗng chốc xuất hiện trên đôi má trắng trẻo đó. Megumi chầm chậm rụt rè nói: “Mình chưa nghe nói là phải thoát y đâu…!”

Lúc này Akira cuối cùng cũng ngẩn đầu lên trấn an cô nàng nữ chính của chúng ta: “Yên tâm đi Katou. Đây không phải minh họa cho game mà là bản thảo của circle của Eriri trong NatComi.”

“Xin lỗi nhé, Katou – san. Tại tiến độ hơi bị chậm…” Eriri đang cắm mặt vào giấy cũng chịu lên tiếng nhận lỗi.

Mấy lúc này thì cô nàng này không ra vẻ kiêu kì nữa.

“À… Thì ra vậy…” Megumi ngập ngừng đáp lại rồi một lần nữa liếc sang mấy tờ bản thảo trên tay của Akira…

Lần này thì cô nàng vì tò mò nên nhìn kĩ hơn nội dung trên đó và đã phải ngay lập tức quay mặt đi vì ngượng ngùng: “Cũng… Vất vả nhỉ…”

Khuôn mặt bắt đầu nóng lên nên Megumi phải nói lảng sang chuyện khác: “Vậy NatComi khi nào bắt đầu thế?”

Akira quay sang nhận lấy trang giấy vẫn còn nóng hổi vừa mới vẽ xong từ tay của Eriri và đáp: “Từ ngày mai.”

“Hểh?” Megumi ngạc nhiên nhìn lại hắn.

Hiểu ý cô nàng muốn nói gì, hắn tiếp tục cho đáp án: “Từ ngày mai đấy!”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Megumi khó khăn hỏi lại: “Etou… Giờ mọi người mới bắt đầu in nhỉ?”





Cả ba người còn lại không ai lên tiếng trả lời câu hỏi đó cho cô nàng.

Một lúc lâu sau Eriri mới đáp: “Không sao… Comiket kéo dài ba ngày. Cỉrcle của mình mở vào ngày cuối nên vô tư đi.”

… Tin được không?

Tất nhiên là người bình thường nào tin nổi chuyện đó!

Megumi nghiêng đầu quay sang hỏi lại Akira: “Vậy hả?”

“Vô tư thế quái nào được!” Hắn ngay lập tức hét lên trong khi đôi tay vẫn làm việc không ngừng nghỉ.

Tomoya nãy giờ vẫn đang cặm cụi kia cũng không nhịn nổi mà quay nhìn Eriri: “Tốn công tôi c·hạy v·iệc cho. Tại sao bà lại nhây đến tận giờ này hả!?”

Đúng thế, chính Akira đã tính trước công việc bận rộn của một creator nổi tiếng như Eriri vào dịp Comiket như thế này nên đã cho phép cô nàng [Sử dụng] Tomoya thoải mái.

Ấy vậy mà…

Có chuyện gì xảy ra à ta?

Bên kia, Eriri chịu đựng ánh mắt của mọi người vẫn tiếp tục vẽ không ngừng với ngòi bút trên tay đáp:

“Chẳng có lý do nào để bao biện cho chuyện creator bị trễ tiến độ cả.”

Câu nói đó khiến Megumi phải thốt lên: “Ơ… Nghe ngầu thật đấy.”

… Ngầu chỗ quái nào!

Akira lúc này chỉ biết thở dài và tiếp tục scan từng tờ từng tờ Doujin R18+ và Tomoya bên cạnh thì cắm cúi check và chỉnh sửa xem có lỗi gì không để chuẩn bị in ra.

Megumi đi đến bàn và đặt túi đồ xuống, duỗi người ngồi thoải mái trên sàn: “Cơ mà Comiket à~ Vậy là sắp tới lúc rồi nhỉ?”

Akira quay sang nhìn cô nàng chỉ vài tháng trước đang là một người bình thường không hề liên quan gì đến thế giới 2D nhưng giờ lại tham gia vào chính việc sản xuất ra nó.

Megumi lúc này thực sự đang dồn hết tinh thần cho con game của bọn hắn, con game mà cô nàng được mời làm nữ chính.

Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng cười đáp với cô nàng: “Ừ đúng vậy… Sắp đến lúc ấy rồi. NatComi lần này sẽ coi như tập trận!”

Tomoya bên cạnh cũng dời mắt khỏi laptop và đứng phắt dậy phấn khởi: “Chuẩn! FuyuComi sẽ là trận chiến của chúng ta, nơi mà Gal – game của chúng ta sẽ tạo nên một cuộc cách mạng trong giới Doujin!”

Eriri đang im lặng thì đột nhiên hỏi Megumi: “Mà cậu tính đến Comiket thật hả Katou – san. Cái chiến trường hội tụ otaku trên khắp thế giới ấy, người thường như cậu mà tùy tiện tới thì có ngày sẽ hối hận đấy.”

Megumi lúc này quay sang nhìn về phía bàn máy tính trong góc, nơi có người đang mặc bộ thể dục xanh lè kia:

“Dù gì cũng nhận vé của Izumi – chan rồi. Nên mình nghĩ coi như là diễn tập cho cuối năm vậy.”

“Mình cũng mong được xem doujinshi của Izumi – chan nữa.”

Nghe nhắc về Izumi – chan, Tomoya cũng không khỏi cảm thán: “Con bé sẽ tạo ra một quyển sách thú vị, tràn đầy tình yêu với Lit- Rhasp cho coi.”

Akira cũng gật gù đồng ý. Thực sự thì chính hắn cũng không ngờ rằng một kouhai tomboy như cô bé lại thay đổi nhiều như vậy sau khi nhận được món quà sinh nhật đó.

Thậm chí còn bước trên con đường trở thành một họa sĩ doujin nữa.

Nhưng mà lúc này…

Trong khi hai tên con trai đang cảm thán về Izumi – chan…

Cô nàng đang phải tách riêng ra để gắng hoàn thành bản thảo doujin cho kịp deadline kia sững lại và cắn răng nắm chặt ngòi bút trong tay…

[Một lần nữa… Con người chúng ta thường hay không chú ý tâm đến cảm xúc của người thân quen bên cạnh.]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.