Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 88: . Đừng có mà coi thường



Chương 88. Đừng có mà coi thường

Chuyến hoạt động tình nguyện viên cho trại hè đầy bất ổn cuối cùng cũng kết thúc.

Bọn hắn đơn giản chỉ là một người kì lạ nào đó xuất hiện trong vài ngày của kì nghỉ hè nhưng lại đã tác động khá lớn vào cuộc đời học sinh tiểu học của đám nhỏ.

Sau ngày hôm nay, khi mà trại hè kết thúc, cuộc sống của Rumi – chan hay cuộc sống của bốn cô nàng từng đi bắt nạt, xa lánh kia sẽ như thế nào…?

Akira không biết.

Ngắm nhìn bầu trời đang dần ngả màu kia, hắn lúc này chỉ biết đắm chìm vào những suy nghỉ vẩn vơ.

Là suy nghĩ về những gì xảy ra sáng nay.

*****

CLB Tình nguyện đã được Shizu – nee chở về lại Tokyo và sau khi mọi người xuống xe thì Komachi đã mời cả đám đi mua sắm cùng nhau…

“Được đấy! Chúng ta cùng đi đi!” Yui ngay lập tức phất tay reo hò sau đó ôm lấy cánh tay của Yukino.

Cô nàng công chúa băng giá của chúng ta luôn không giỏi trong việc từ chối cô bạn thân này. Mà tất nhiên cũng có một phần là Yukino cũng thực sự muốn tiếp tục tận hưởng kì nghỉ hè cùng mọi người.

Cô nàng ngập ngừng một chút rồi cuối cùng cũng gật đầu: “À… Ừm… Được—”

Nhưng đột nhiên, một chiếc Limo màu đen xuất hiện dừng lại một tiếng [Kít!!!] dài cắt ngang đi câu nói của Yukino.

“Hi~ Yukino – chan!” Một cô gái cực kì xinh đẹp trong bộ váy trắng bước xuống và phất tay cười chào tất cả bọn họ như thể rất thân quen.

Đúng vậy, cô ấy có cái tên Yukinoshita Haruno, chị gái của Yukino.



Ngay giây phút cô chị gái ấy xuất hiện, bầu không khí dường như bị đông cứng lại ngay tức khắc.

Không chỉ là Yukino đang ngỡ ngàng lẩm bẩm: “Nee – san…”

Mà cả Hachiman lẫn Yui cũng đang có nét mặt cực kì lạ lùng… Ánh mắt hai người ấy đảo qua chiếc Limo ấy rồi quay lại hai chị em nhà Yukinoshita…

Mặc kệ sự im lặng của đám bọn hắn, cô nàng với gương mặt xinh đẹp có thể nói là hoàn hảo kia bước nhanh đến với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

Làn váy trắng liền thân phất phơ theo từng bước chân càng làm cho Haruno tỏa sáng rực rỡ một các tuyệt vời hơn nữa.

Mặc dù không muốn… Nhưng Akira phải công nhận là nếu chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài thì cô chị gái này hoàn toàn áp đảo Yukino về mọi mặt.

Sau khi nói một cách bông đùa về việc đi mấy ngày liền với cô em gái thì [Đại ma vương] ngay lập tức quay sang nhìn hắn và Hachiman.

Cái ánh mắt ấy… Nhìn thôi liền biết cô nàng tính trêu ghẹo gì rồi.

Chưa để Akira kịp phỏng đoán thì Haruno đã ngay lập tức hành động.

Cô nàng lém lỉnh chạy đến bên cạnh Hachiman và dùng cánh tay trắng ngút ngàn được khoe ra hoàn toàn nhờ bộ váy kia vào ngực cậu ta:

“A. Hikigaya – kun này! Hẹn hò với Yukino – chan à? Hẹn hò phải không!?”

Cậu bạn mắt cá c·hết này thì chẳng thể nào làm gì được trước kiểu người như thế này nên chỉ đành bất lực đứng yên chịu trận: “Không có đâu… Không phải…”

Cũng may là lần này cậu ta có cứu tính.

Cô bạn Yui ngay lập tức đi đến và kéo Hachiman về phía mình và khẳng định một cách chắc nịch: “Hikky không phải thế đâu mà!”

Cô chị gái kì lạ vừa nãy còn đẩy thuyền cho em gái mình đột nhiên thấy một cô gái xa lạ chen ngang thì thoáng dừng lại.

Nhưng ánh mắt nghiêm túc ấy chỉ xuất hiện trong tích tắc mà thôi, ngay sau đó là cái ánh nhìn trêu ghẹo lại trở về.

Và lần này, mục tiêu của nó là Akira!

Haruno mở to đôi mắt to tròn long lanh ấy nhìn về phía hắn và nói chậm như thể đang tủi thân lắm:

“Không phải Hikigaya – kun vậy chẳng lẽ là Akihito – kun à?”

“Vậy phải làm sao đây… Chị cũng có chút hứng thú với cậu mà…”

“Nếu giờ muốn tìm hiểu thì sẽ thành giành giật người yêu của em gái mất…”

… Nani sore??????

Hỏi thật đấy! Cái quái gì vậy????????



Tất cả mọi người đều sững hết cả người trước mấy câu nói nặng kí ấy của chị ta. Đến cả Akira cũng không ngờ được Haruno lại làm đến nước này.

“Nee – san! Chị nói cái gì vậy!”

Cũng may là Yukino đã kịp tỉnh táo và đứng chắn giữa hắn và Haruno.

“Thì chuyện hai đứa hẹn hò còn gì?” Cô chị gái kì lạ này vẫn chưa chịu dừng lại ánh mắt cún con đáng thương đó mà nhìn về phía hai người bọn hắn.

“Không có chuyện đấy đâu!” Akira và Yukino cùng lúc đồng thanh phản bác!



Thôi xong

Haruno ngay lập tức cười tươi: “Thấy chưa. Đồng thanh luôn kìa!”

Akira liếc sang Yukino và cười khổ.

Cô công chúa băng giá lúc này cũng tỏ ra bất lực giống hắn. Yukino thở hắt ra một hơi và nhìn thẳng vào chị gái của mình tỏ vẻ giận dỗi: “Dừng trò này lại đi!”

Cô nàng kia thấy em gái mình phản ứng như vậy thì cười tinh nghịch: “Đùa thôi~ Đùa thôi mà. Yukino – chan nghiêm túc quá đi~”

Nhưng không để cho mọi người tiêu hóa trò đùa của mình, Haruno đột nhiên nghiêm mặt lại và chậm rãi quay người: “Tới lúc phải đi rồi…”

Đi kèm với một câu: [Mẹ… Đang chờ em đấy]



Gương mặt của Yukino lúc ấy hằn sâu vào trí nhớ của Akira.

Kết hợp với cuộc trò chuyện trong khu rừng vào đêm khuya ở trại hè… Hắn ngay lập tức liên hệ với vấn đề gia đình của cô nàng.

Yukino sững người lại một hồi lâu. Nhưng rồi sau đó cô nàng cũng đã rải bước theo sau lưng chị gái mình.

[Sayonara]… Là câu nói cuối cùng của Yukino dành tặng cho bọn hắn trước khi lên chiếc xe sang trọng ấy và rời đi.

Sự xuất hiện của chị gái Yukino không chỉ ảnh hưởng đến cô nàng mà còn là với cả Hachiman và Yui.

Hai người họ nhìn chiếc Limo rời đi với một ánh mắt kì lạ…

Hachiman đã nói thế này: [Với tôi thì xe Limo màu đen nào chả giống nhau. Lúc đấy b·ị t·ông gần c·hết, có cố cũng chẳng nhớ được cái xe nó thế nào.]

Nói xong, cậu ta tự mình rời đi và lời mời của Komachi cũng coi như hủy bỏ.

Akira lúc ấy chẳng biết nên nói gì với chàng trai đang quay lưng với mọi thứ và trở lại sự cô độc đó…

Cậu ta đã nói một lời nói dối…

*****

Thông báo đến trạm vang lên cắt ngang đi dòng suy nghĩ của hắn.

Akira nhanh chóng lấy lại tinh thần và xuống tàu rồi rời khỏi trạm và chuẩn bị đến một nơi mà học sinh trung học bình thường sẽ chẳng qua giờ bén mảng tới.

Nếu như lần trước CLB Tình nguyện đã giả dạng rồi mò đến một khách sạn khá cao cấp để tìm Kawasaki, thì lần này là một nơi còn cao cấp gấp đôi chỗ đấy.

Ngay khi hắn vừa vào đến sảnh, một người phụ nữ có vẻ là hướng dẫn đã đi đến trước mặt hắn và cúi chào.

Với bộ Kimono cực kì đắt tiền, người đó không cho hắn cảm giác là phục vụ mà như thể một phụ nhân nào đó trong một gia tộc lâu năm.

Dẫn hắn đến thang máy thì người đó rời đi.

Là tầng cao nhất, tầng 23.

Ngay khi cánh cửa thang máy mở ra thì đã có một người trong trang phục kimono đầy trang nhã đứng cúi chờ ở đó.

Không nói một lời nào, Akira đi theo người đó đến một gian phòng riêng.

Nơi này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài xa hoa hiện đại của tòa nhà khi nhìn từ bên ngoài.

Tại tầng cao nhất này là những phòng được thiết kệ theo dạng nhà cổ Nhật Bản thời xưa.

Đã đến nơi, người dẫn đường đó ngồi quỳ gối xuống và mở cửa ra: “Người quý khách hẹn gặp đã tới.”

Akira chậm rãi bước vào căn phòng tỏa ra vẻ truyền thống xưa cũ kia.



“Xin thất lễ.” Cánh cửa đóng lại ngay khi hắn bước vào khiến cho mọi âm thanh bên ngoài đều im bặt.

Trong phòng lúc này là một sự yên tĩnh nhẹ nhàng, không có âm thanh nào khác ngoài tiếng hít thở chậm rãi của hai người.

Đúng vậy, ngoài Akira ra thì bên trong còn có một người khác nữa.

Người đó đang nằm dài ra và úp mặt xuống bàn, trên tay vẫn còn giữ ly rượu.

Trên sàn thì đã lăn lóc vài chai rượu với nhãn hiệu mà mọi người sẽ chẳng thể tìm mua được nếu không đặt trước.

Giờ thì… Tình huống quái quỷ gì đây?

Akira đơ cả người trước cảnh tượng kì lạ trước mắt.

Hắn đến đây là vì Machida – san bảo rằng bên Nhà sản xuất Mazura đã liên hệ với Nhà xuất bản Fushikawa để có thể gặp mặt Akihito Kira – sensei một lần.

Và hình như còn có cả một lí do đặc biệt ngoài sự hợp tác đó nữa khiến cho Machida – san đã hẹn hắn hết lần này tới lần khác dù lúc trước cô biên tập đầy lí tính này đã giúp hắn từ chối tất cả những lời mời khác.

Cuối cùng thì Akira cũng đồng ý và đặt lịch hẹn vào ngày hôm nay. Thật may là bị Shizu – nee đột ngột kéo đi không cấn đến lịch trình này.

Thở dài một hơi.

Akira đi đến ngồi xuống bàn trà kiểu Nhật, đối diện với người trông như đã “die” kia.

Tiếng động khi hắn ngồi xuống chiếc ghế dựa lưng cuối cùng cũng đánh thức được người kia dậy.

Hai gò má đỏ ửng hơi men, cô nàng chậm rãi ngước đầu lên nhìn thẳng về phía hắn.

Đúng vậy, đó là một người phụ nữ.

Mái tóc dài màu đỏ tím tuyệt đẹp, mượt mà bắt đầu lay chuyển khi cô nàng dần dần ngồi thẳng dậy.

Cô nàng đang mặc một chiếc váy bó sát cụt tay có dây kéo kín cổ, nó khiến cho thân hình cực kì gợi cảm của cô nàng càng hiện ra rõ hơn.

Akira… Phải công nhận đây là một trong những người phụ nữ xinh đẹp nhất hắn từng gặp.

Cô nàng dường như vẫn còn hơi say nên thoáng lảo đảo một chút.

Nhưng khi hắn chuẩn bị gọi giúp đỡ thì đột nhiên…

Một nụ cười xảo quyệt hiện lên trên đôi môi tuyệt mĩ đó: “Lần đầu gặp mặt… Akihito Kira – sensei!”

Hắn ngỡ ngàng trước sự biến chuyển nhanh chóng đó.

Lúc này cô nàng hoàn toàn không còn chút nào vẻ say khướt lúc trước. Dù hai má vẫn hơi ửng hồng nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh đến đáng sợ.

“Kosaka Akane… Không ngờ lại gặp được Creator siêu nổi tiếng trong trường hợp như thế này đấy.” Hắn chỉ dừng một lúc rồi bắt đầu lấy lại bình tĩnh và chậm rãi nói.

Ngay khi nhìn thấy gương mặt ấy thì hắn đã nhận ra người trước mặt này là ai.

Gương mặt đã trở nên cực kì nổi tiếng trong suốt hơn mười năm qua trong giới Doujin, một Creator đang đứng trên đỉnh.

Kosaka Akane!

Cô nàng không phản ứng chút nào khi hắn gọi ra tên của mình.

Lúc này, đôi mắt màu đỏ tím đầy ma mị kia nhìn thẳng vào mắt của hắn như thể đang muốn đào bới tận gốc linh hồn của hắn.

Mọi thứ cứ như vậy chấm dứt và lâm vào im lặng lần nữa.

Một lúc sau thì ánh mắt xăm soi ấy mới chấm dứt và một nụ cười nhợt nhạt hiện ra: “Thú vị đấy. Cậu… Không phải là một creator thuần túy, đúng chứ?”

Trái tim trong lồng ngực Akira thoáng chệch đi một nhịp khi nghe được lời đó.

Hiển nhiên, cô nàng nói không hề sai và hắn cũng chẳng có lí do gì để phản đối điều đó cả.

Bình tĩnh lại trong chớp mắt, hắn nhẹ nhàng mỉm cười đáp: “Đúng thế.”

“Phụt… A Ha Ha! HAHAHAHAHAHA!!!!!!!!!”

Tiếng cười điên cuồng vang lên trong không gian kín đầy tĩnh lặng này.

Kosaka Akane một tay ôm bụng một tay ôm trán, ngửa đầu ra và cười ngặt nghẽo.

Tiếng cười của cô nàng như vẻ ngoài của cổ vậy, nó có một mị lực đáng sợ nào đấy trong nó và khiến Akira chẳng thể miệng nói nên lời.



“Haha! Cười c·hết mất! Kira – sensei lại là một Creator không thuần túy… Thực sự là cười c·hết mất thôi!” Cô nàng vẫn tiếp tục điệu cười đầy gàn rỡ của mình và lẩm bẩm.

Còn hắn lúc này?

Chỉ ngồi đó nhìn lấy người phụ nữ xinh đẹp đang cười như bị tâm thần thậm chí cười đến nỗi bắt đầu hô hấp không đều dẫn đến ho khan.

Nhờ màn ho khan đó thì cuối cùng tiếng cười cũng dứt.

Lúc này, Kosaka Akane hít vào thật sâu rồi thở hắt ra để lấy lại bình tĩnh.

Cô nàng lấy từ trong chiếc cặp bên cạnh ra một tập được buộc kĩ: “Đọc nó đi. Vị creator không thuần túy của chúng ta.”

Dứt lời thì cô nàng bắt đầu rót rượu vào ly và nốc liên hồi như thể đang uống nước lọc chứ không phải thứ có cồn.

Gương mặt đã đỏ ửng vì cười thì giờ bắt đầu càng lúc càng đỏ hơn… Rực rỡ như một bông hoa hồng tuyệt đẹp vậy.

Akira bỏ qua phong cảnh mỹ miều trước mắt và dán mặt vào tập tài liệu trên tay.

30 phút…

Trong vòng 30 phút đó… Hắn đã nhìn thấy một thế giới mới… một thế giới được tạo ra từ chính bàn tay của “Creator” đúng nghĩa.

Thở dài một hơi…

Hắn nhìn về phía cô nàng đang đầy hơi men nhưng ánh mắt vẫn cực kì tỉnh táo kia: “Tại sao lại cho một kẻ [Không thuần túy] nhìn thứ này?”

Không đáp lại hắn ngay, Kosaka Akane vẫn tiếp tục màn rót rượu của mình.

Một hơi hết ly… Cô nàng đập mạnh ly rượu bàn [Rầm] một tiếng:

“Đừng có mà coi thường Creator!”

“Thứ kém cỏi!”

Kosaka Akane hằm hằm nhìn thẳng vào hắn với ánh mắt cực kì sắc bén và giận dữ.

Cả gương mặt xinh đẹp ấy cau có như thể kìm hãm lại sự tức giận đang muốn bộc phát kia.

Trong những cảm xúc điên cuồng ấy…

Còn có cả sự thất vọng đến tột độ!

Akira há miệng ngạc nhiên nhưng chẳng thể nào phản bác lấy một câu trước thái độ thù địch ấy của cô nàng.

Đúng vậy, giờ phút này Kosaka Akane đang coi hắn như một kẻ thù thật sự cần phải tiêu diệt.

Cô nàng nghiến chặt răng như thể muốn cắn nát thứ gì đó:

“Đồ khốn tồi tệ! Cậu nghĩ bản thân viết vài ba trang giấy, vẽ vài ba khung hình thì có thể thản nhiên rồi sao!?”

“Tham gia vào circle làm game của bạn bè rồi coi nó như một cuộc dạo chơi khiến cậu thỏa mãn lắm sao!?”

Từng câu từng chữ đó đâm thẳng vào sâu trái tim hắn.

Không chỉ là về việc hắn trở thành creator như thế nào, mà còn là về cách hắn sống…

Rốt cuộc thì…

Từ khi đến thế giới này, Akira có coi đây là một cuộc sống thật sự không?

Từng câu hỏi hiện lên trong não của hắn khiến mọi người càng lúc càng quay cuồng lên.

… Thực sự thì ý nghĩa của hắn ở thế giới này là gì?

Chỉ mới vài tháng trước, Akira còn là một tên nhân viên IT đang khổ cực vật vã trong xã hội thối nát.

Và chỉ chớp mắt một cái, hắn được đến thế giới chỉ có trong tưởng tượng này…

Có lẽ vì điều đó…

Từ trước đến giờ, hắn đã chỉ coi… Mọi thứ là giả!

Tất cả những gì đang diễn ra xung quanh hắn đều là hư cấu, đều là ảo tưởng!

Tất cả từ những con người, những người bạn tuyệt vời, những sự kiện đáng nhớ,…

Không lẽ hắn, Akihito Akira, đã nghĩ rằng mọi thứ đều chỉ là tưởng tượng như trong những quyển light novel hay manga như ở thế giới cũ…?

[Thế giới này… Có phải thật không?]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.