Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 87: . Thế giới này không có Nếu như



Chương 87. Thế giới này không có: Nếu như

Hôm qua Akira và Yukino đã được ngắm bầu trời đêm đẹp đẽ bao nhiêu, thì hôm nay mọi thứ lại càng tăm tối bấy nhiêu.

Trong khu rừng u ám lúc này vang lên từng hồi tiếng gió rít gào qua những hàng cây xào xạc khiến âm thanh đó càng đáng sợ hơn.

Ở đó, có một cô bé chỉ là học sinh tiểu học đã bị những tên côn đồ ép phải đi vào lùm cây rậm rạm phía xa để mò mẫn tìm đồ trong bóng tối sâu thẳm.

Đáng sợ hơn nữa là chỗ đó có khả năng cao sẽ xuất hiện rắn… Loài bò sát cực kì đáng sợ đối với một bé gái như này.

Và biết gì không?

Cô bé ấy đã bị bạn bè của mình đẩy đi một mình dù đám nhóc đó có thể chọn cách đi cùng nhau.

Haha.

Đoàn kết? Hòa thuận?

Tìm đâu ra ở những người đã tạo ra vụ bắt nạt, xa lánh này chứ!

Trước ánh mắt của mọi người, Rumi – chan chầm chậm từng bước đi vào lùm cây um tùm kia.

Mặc dù cô bé cắn răng không thốt lên một tiếng nhưng đôi chân run rẩy đến nỗi đứng còn không vững đã cho thấy cơ thể đang sợ hãi đến mức nào.

Đến chỗ mà Hayama chỉ… Nhưng không có đèn pin.

Chiếc đèn pin duy nhất đang nằm trong tay của cô bé thủ lĩnh nhóm bắt nạt kia, và khi Rumi – chan bị ép đi, con nhỏ đó đã nắm khư khư chiếc đèn pin mà không đưa cho cô bé.

Yui nhìn cảnh đó thì cũng sợ hãi thay Rumi – chan và nắm chặt vào tay Hachiman.

Ai cũng nghĩ cô bé sẽ gặp khó khăn thì đột nhiên một ánh sáng phát lên.

“Tách!” Âm thanh của chiếc máy ảnh.

Đó là đèn flash từ chiếc máy ảnh, nó chiếu sáng cả khu vực trước mắt và giúp Rumi – chan thấy chiếc bùa trên mặt đất ngay lập tức.

Thông minh đấy!

Cô bé cố gắng nhấc đôi chân run rẩy kia đi đến nhặt lấy chiếc bùa rồi quay lại thật nhanh.

“Thật tốt quá đi!” Cô bạn Yui của chúng ta mừng rỡ đến nỗi lắc mạnh cánh tay của Hachiman.

Yukino ngồi bên cạnh hắn cũng thở hắt ra một hơi.

Bên kia, Rumi – chan cuối cùng cũng chạy chậm trở về với chiếc bùa trên tay.

Ngay khi thấy cảnh đó, bốn cô bé đang run rẩy sợ hãi kia ngay lập tức vui mừng nhảy lên.

Cả bốn người ôm lấy nhau vui sướng: “May quá!”

… Đúng vậy, bốn con nhỏ đó ôm nhau hạnh phúc và chẳng thèm chú ý đến tay chân run rẩy của Rumi – chan.

Ha… Đúng là con người.

“Há! Bọn mày vui mừng cái khỉ gì thế?” Đột nhiên Miura quát lên cắt ngang màn sung sướng của đám nhóc.

“Ểh?” Mấy cô bé ngỡ ngàng quay sang nhìn lại.

Lúc này Hayama cầm lấy lá bùa từ tay của Rumi – chan rồi lạnh lùng nói: “Nói là sẽ tha cho nhưng có nói là tha cho tất cả đâu?”

“Bọn mày chỉ để một người đi lấy mà đòi tha hết à!” Tobe cũng trợn trừng đôi mắt côn đồ ấy sát thẳng vào mặt cô bé thủ lĩnh nhóm kia.

Cô bé đó loạng choàng né tránh về phía sau rồi va phải ba người còn lại.

Hayama tiếp tục cái tông giọng lạnh lẽo sắc bén của mình: “Như vậy đi. Người lấy lá bùa về có thể chọn hai người để cứu. Còn lại hai đứa… Sẽ được [dạy dỗ] một cách cẩn thận.”

Cậu ta nhấn nặng hai chữ [dạy dỗ] thì Tobe bên cạnh cũng nắm chặt bàn tay “răng rắc” từng tiếng đe dọa.

Đến tận lúc này, bốn con nhóc đó mới nhìn về phía Rumi – chan đang run rẩy vì sợ hãi kia.

Rumi – chan nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn về phía bốn người bạn của mình.

Đúng vậy… Chỉ sau vài câu nói.



Người bị xa lánh, cho ra rìa lại trở thành kẻ duy nhất có thể cứu mọi người.

Cả bốn cô bé kia đơ mất vài giây thì cùng lúc nhào thẳng đến trước mặt Rumi – chan và hấp tấp nói nhanh:

“Tsurumi. Chọn tớ!”

“Không. Tsurumi – san, cậu phải chọn tớ mới đúng!”

“Tớ là bạn cậu mà phải không? Chọn tớ đi.”

“Cứu tớ với, Tsurumi!”

Bốn người suốt thời gian vừa qua đã cười nhạo, đã khinh bỉ, đã chẳng thèm để ý Rumi – chan thì lúc này lại cầu xin như thể cô bé là người bạn thân nhất trên đời.

Rumi – chan nhìn cảnh đó thì cũng chỉ đơ cả người mà chẳng nói được một câu nào cả.

Lúc này, cả ba người Hayama ép sát đến, Tobe còn bắt đầu màn đá đấm vào không khí của mình: “Chọn ra người ở lại bị [dạy dỗ] nhanh lên!”

Bị uy h·iếp từ dáng vẻ côn đồ đó, đám nhóc càng hoảng loạn hơn và bắt đầu quay sang nói xấu lẫn nhau để Rumi – chan đừng chọn người đó.

“Mọi thứ là do Yuka – chan mà phải không?”

“Không phải, là Hitomi bắt đầu chuyện này mới đúng.”

“Mori – chan mới là người lên tiếng nói xấu!”

Vậy là từ nhóm bạn thân cùng nhau hùa lại bắt nạt người khác thì bây giờ lại quay sang chỉ trích lẫn nhau.

Trước mặt mọi người, bốn cô nhóc cãi vã xô đẩy lẫn nhau kịch liệt chỉ để được Rumi – chan cứu giúp.

“Còn 30 giây!” Hayama chen ngang cuộc chỉ trích không có hồi kết kia.

Lúc này, bọn nhóc mới hoảng hốt sợ hãi cả lên.

Không hiểu sao, có ba người cùng lúc đẩy một người văng ra khỏi cuộc cãi vã kia.

“Yuka ở lại đi.”

“Phải đó, Yuka ở lại đi.”

“Tớ cũng đồng ý!”

Thân hình bé nhỏ của một học sinh tiểu học tất nhiên đấu không lại ba người khác.

Thế là một cô bé đã bị đẩy ra rìa, y như cái cách Rumi – chan bị xa lánh vậy.

Và kẻ đó… Chính là con nhỏ thủ lĩnh của nhóm!

Khuôn mặt của Yuka lúc này trắng bạch không còn một giọt máu, nước mắt bắt đầu chảy dài ra: “Các cậu… sao lại…”

Nhưng mà ba người kia đâu thèm quan tâm cô ta chứ.

Cả ba cô nhóc còn lại tiếp tục cãi vã và xô đẩy lên nhau để chọn thêm một người nữa bị bỏ lại phía sau.

“Một người nữa! Tụi mày còn 10 giây! 9… 8… 7…” Ba người Hayama bắt đầu nắm chặt nắm đấu tiến sát hơn h·ăm d·ọa.

Nhưng ba cô nhóc còn lại ai cũng xấu ngang nhau nên chẳng thể khiến một người nào chấp nhận bị bỏ lại.

Cuối cùng bọn họ gấp đến nỗi khóc nấc lên và quát tháo lẫn nhau cũng không được.

“5…4…3…” Tiếng đếm tử thần đang dần dần kết thúc, và những thân hình to lớn của học sinh cao trung càng lúc càng áp sát hơn.

Đột nhiên một giọng nói cắt ngang đi bộ đếm tử thần đó:

“Anou…!”

Tiếng nói đột ngột khiến mấy người Hayama bị thu hút và quay sang nhìn lại.

Đó là Rumi – chan nãy giờ chỉ cúi đầu im lặng chứng kiến tất cả kia.

Không kịp để Hayama mở miệng hỏi.



Trong không gian tăm tối này đột nhiên chớp lên những ánh đèn sáng chói mù mắt liên tục.

[Tách! Tách! Tách!...]

Ánh sáng từ đèn flash cực kì lóa mắt khiến ba người Hayama phải giật lùi dùng tay che đi mắt của mình.

Lợi dụng thời điểm đó.

Rumi – chan nhanh nắm lấy tay của Yuka đang thẫn thờ và gọi ba cô bé đang co cụm kia: “Mau chạy đi!”

Giật mình bừng tỉnh.

Những bước chân dồn dập vang lên như thể đây là những bước chạy cho sự sống vậy.

Cả năm cô bé dưới sự dẫn dắt của Rumi – chan đã phóng thẳng ngược trở lại và quay về chỗ trại.

Bỏ lại ở đây là những cô cậu học sinh cao trung hai mắt nhìn nhau.

“Cô bé đó… Vừa mới cứu tất cả phải không nhỉ?” Yukino thẫn thờ nhìn theo bóng lưng chạy thật nhanh đó và nói.

Và trong bốn người bọn hắn, sốc nhất vẫn là Hachiman.

Akira quay lại nhìn thẳng vào mắt của cậu ấy và nói: “Dù biết chỉ là bạn [giả] nhưng con bé vẫn muốn cứu chúng. Con bé là một người bạn [thật] mặc dù biết rõ tất cả mọi thứ.”

Hachiman không đáp lại gì cả mà chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Đúng vậy Hachiman.

Thế giới này tồi tệ, giả tạo, tàn nhẫn thì đã sao cơ chứ.

Chỉ cần bản thân là [thật] thì vẫn sẽ có thể đứng lên chống lại nó.

*****

Buổi lửa trại bắt đầu và khung gỗ của Hachiman chuẩn bị đang bừng lên ánh lửa rực rỡ.

Lúc này, đám trẻ học sinh tiểu học đang vui đùa ca hát, nhảy múa vòng quanh ngọn lửa trải đẹp đẽ ấy.

“Hai cậu chọn con dốc nguy hiểm thật đấy.” Giọng nói của Shizu – nee vang lên phía sau lưng hai người bọn hắn.

Là Akira và Hachiman.

Cả hai đang ngồi thẫn thờ ở bậc thềm và nhìn về phía sân lửa trại kia.

Từ chỗ này còn có thể nhìn thấy đối diện gần sát bìa rừng là Rumi – chan đang ngồi co ro một mình.

Nhưng lần này khác biệt ở chỗ, bốn cô nàng thường xuyên chỉ trỏ bàn tán đã không túm tụm lại như trước mà mỗi người một ngả nhìn nhau…

Và lâu lâu lại liếc nhìn về phía Rumi – chan, người vừa cứu tất cả!

Shizu – nee đi đến đứng giữa hai tên nam sinh đang thẫn thờ và tiếp tục nói: “Lần này chỉ một sai lầm nhỏ là tụt dốc không phanh rồi.”

Hachiman cuối cùng cũng ngẩn đầu lên đáp: “Hà… Cho em xin lỗi.”

“Tôi không nói là làm sai.” Cô nàng giáo viên mẫu mực đột nhiên mỉm cười và lắc đầu nói: “Thực tế thì tôi thấy ngạc nhiên khi mà hai cậu làm được đến vậy.”

“Nhưng phương án của em vẫn tồi tệ quá nhỉ?” Akira thở dài ngả người lui sau và nhìn ngắm bầu trời đêm rồi than thở.

Đúng vậy, mặc dù kết quả như hắn đã tính nhưng nó cũng chẳng thay đổi việc mọi thứ vẫn tồi tệ như vậy.

“Cũng phải đấy, hai cậu vốn đã tồi tệ giống nhau.” Shizu – nee bật cười.

Hachiman nghe vậy thì xoay quay phàn nàn: “Chờ đã. Sao lại nói đến con người bọn em. Chẳng phải đang bàn về cao kiến của bọn em sao?”

“Cái thứ tồi tệ đó mà cậu còn tự hào xưng là cao kiến à?” Shizu – nee khoanh tay hừ lạnh một tiếng.

Akira và Hachiman nhìn nhau rồi cùng lúc cười khổ.

Lúc này, có một bàn tay vỗ vỗ vào lưng bọn hắn.

Là Shizu – nee đang vỗ lưng động viên cả hai: “Có điều, chính vì hai cậu cực kì tồi tệ nên mới có thể tiếp cận được những người bị nhấn chìm bởi sự tồi tệ. Đó là một khả năng quan trọng đấy.”



Akira không biết đó có phải là một lời khen không nữa.

Hắn bắt đầu nhớ lại những ký ức bị phủ bụi, đó là ký ức ở thế giới cũ.

Sau đó, những ký ức về những con người ở thế giới này bắt đầu lấp đầy nó. Trong đó, có những người cũng đã gặp tình huống như ngày hôm nay.

Càng nghĩ, hắn càng không rõ như thế nào mới là cách đúng đắn nhất nữa.

Nhưng có lẽ, những điều không rõ ấy chính là thứ khiến cuộc sống này trở nên có ý nghĩa hơn.

Shizu – nee đã rời đi, ở đây chỉ còn lại hai tên nam sinh bị cho là tồi tệ đang ngắm nhìn ngọn lửa dần dần vụt tắt đó.

Không biết qua bao lâu, không biết đã suy nghĩ được thứ gì… Đống lửa đó đã tắt hẳn và chỉ còn lại tro tàn.

Đám nhóc tiểu học cũng đã rời đi, và người cuối cùng rời khỏi nơi này là Rumi – chan.

Cô bé đi ngang qua trước mặt hai người bọn hắn mà không nói gì cả…

Chỉ có một cái liếc mắt rồi thôi.

“Chả ai cảm ơn hai cậu nhỉ?” Đang nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy rời đi thì đột nhiên Yukino đi đến.

“Cái bọn tôi làm cũng đâu có tốt đẹp gì.” Akira chậm rãi trả lời cô nàng.

Yukino đi đến và dừng lại bên cạnh hắn rồi nhỏ nhẹ: “Nhóm gây rắc rối đã tan rã, mọi thứ giờ đây thật đơn giản. Dù ý kiến của hai cậu là tồi tệ.”

Nói đến đây, cô nàng dừng lại một nhịp.

Yukino xoay người lại khiến mái tóc dài ấy tung bay lên và nhìn thẳng vào hai người bọn hắn: “Bởi vậy nên… Dù không ai khen ngợi hai cậu về điều đó, nhưng miễn là nó mang lại gì đó có ích, họ sẽ tha thứ cho hai cậu.”

Cả Akira và Hachiman đều ngạc nhiên trước những lời đó của Yukino.

Bình thường lạnh lùng độc miệng đến vậy… Không ngờ Công chúa băng giá cũng biết cách an ủi người khác đấy chứ.

Lúc này đám người Yui và Komachi cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Mấy người họ mang theo từng túi pháo hoa đầy đủ màu sắc: “Hikky! Pháo hoa này!”

Thì ra là đi kiếm pháo hoa để kết thúc buổi trại hè đầy rắc rối này.

Yui chạy đến lôi kéo Yukino còn Komachi thì nằng nặc đòi Hachiman chơi cùng.

Những chiếc pháo hoa đầy đủ màu sắc bắt đầu phát ra những ánh sáng lấp lánh mê người.

Mọi người chơi quên cả trời đất, thậm chí Yui còn cầm một lúc 8 ống pháo hoa và quay vòng vòng khiến Yukino phải lập tức khuyên dừng.

“Thật là…” Akira mỉm cười. Sẽ không ai hiểu được chỉ mới mấy tháng trước thôi hai cô nàng thậm chỉ còn chẳng quen biết.

Lúc này, một lon cà phê xuất hiện trước mắt hắn.

Là Hayama.

Cậu ta đưa lon cà phê cho hắn xong cùng ngồi xuống cùng hắn ngắm nhìn mọi người.

“Xin lỗi vì biến cậu thành kẻ phản diện nhé.” Akira thật lòng xin lỗi anh chàng điển trai có nụ cười ấm ấp này.

Hayama chỉ mỉm cười với nó: “Không sao đâu. Tớ cũng không cảm thấy nó tệ lắm.”

Nhưng rồi nụ cười ấy dập tắt và nét đượm buồn xuất hiện:

“Chỉ là…”

“Tự nhiên tớ nhớ lại hồi còn nhỏ…”

“Cũng từng có một việc tương tự xảy ra nhưng tớ chẳng làm gì được cả.”

“Nếu như lúc ấy… Có cậu hoặc Hikitani – kun học cùng tiểu học thì không biết mọi chuyện thế nào?”

“Tớ nghĩ… Mọi chuyện có thể sẽ khác hẳn.”

Hayama tự nói và tự cười với bản thân.

Akira cũng hiểu cậu ta không tìm kiếm câu trả lời gì ở hắn nên cũng không đáp lại.

Cả hai người chỉ ngồi ở đó uống cà phê và nhìn mọi người vui đùa cùng pháo hoa.

[Thế giới này không có: Nếu như!]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.