Chương 86. Cách mà Hachiman nhìn nhận thế giới này…
*****
Người ta nói thế giới thay đổi khi bạn thay đổi.
… Điều đó hoàn toàn là sai lầm!
Vấn đề: Thế giới sẽ không thay đổi, thứ thay đổi chỉ có thể là bạn.
Vậy thì phải thay đổi thế nào đây?
Trả lời: Hãy trở thành chúa tể của thế giới này!
*****
Đến chiều, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị cho lịch trình buổi tối.
Lửa trại thì đã chuẩn bị sẵn và không cần gì nhiều nữa nên bây giờ bọn hắn chỉ cần lo cho màn [Thử thách can đảm].
Và đạo cụ bọn hắn nhận được là…
“Cái thứ cosplay rẻ tiền gì thế này…?” Mọi người nhìn vào thùng đựng đồ hóa trang thì đều ngơ ngác đến bật ngửa.
Từ bộ đồ vu nữ, đến phù thủy, quỷ, alien, động vật, v.v…
Có lẽ thứ trong giống ma duy nhất lại là bộ Kimono mà Yukino đang mặc trên người.
Là một bộ đồ màu xanh nhạt ngả trắng, đai lưng màu đậm hơn một chút. Cô nàng còn cài thêm một chiếc kẹp tóc hình bông tuyết.
Vậy là Yukino đã về với bản thể của mình: Nữ Chúa Tuyết. Yuki - Onna!
Cô nàng quỷ tuyết lúc này đang mân mê tai mèo cũng như đuôi mèo từ bộ đồ của Komachi.
Sờ mó khắp nơi khiến Komachi cứng đơ cả người xong thì Yukino gật gù vui vẻ.
“Gật đầu cái gì thế…?” Akira nhịn không nổi và đã lên tiếng hỏi.
Yukino cuối cùng cũng chịu rời khỏi cô bé với trang phục mèo đó và đỏ mặt nói: “Trông hợp với em lắm.”
Komachi được khen thì quơ quơ chiếc găng tay hình bàn tay mèo tạo dáng và cười tươi: “Nya~ Cảm ơn chị nhiều lắm!”
Bên kia thì Yui đang thử bộ đồ quỷ (Succubus) của mình. Nhưng mà bộ đồ có hơi lộ da lộ thịt thì phải…?
Có thật là dùng nó đi dọa học sinh tiểu học được không vậy?
Yui cũng ngắm nghía một hồi lâu thì ngại ngùng che đi phần ở giữa ngực và quay sang hỏi Hachiman: “Hikky… B-Bộ này thế nào?”
Anh chàng của chúng ta thì liếc nhìn một chút rồi nói như thể không có gì quan trọng: “Nếu nó xấu thì tôi đã nói thẳng cho bà điên lên rồi tôi chỉ việc ngồi cười. Đáng tiếc là không làm vậy được.”
“Hểh?... Etou… Ồ!” Phải xử lý não mất một hồi lâu thì Yui mới hiểu được lời khen quanh co của Hachiman: “Cứ nói thẳng đi là được rồi! Baka!”
“Onii – chan nói cứ ngang như cua ấy…” Cô em gái quốc dân Komachi thấy cảnh đó thì cũng chỉ biết thở dài than phiền.
Bỏ qua vấn đề trang phục cosplay rẻ tiền, mọi người bắt đầu lựa chọn mấy món phù hợp để mặc vào.
Yukino sau khi thoát khỏi sự đáng yêu của cô mèo Komachi thì quay sang hỏi: “Mà… Giờ thì vấn đề phải giải quyết sao đây?”
Câu nói của cô nàng khiến tất cả dừng lại và quay lại nhìn cô.
Đúng vậy, chúng ta có một yêu cầu cần giải quyết vấn đề và thời gian cho việc đó chỉ còn duy nhất tối ngày hôm nay mà thôi.
Mọi người đừng có tưởng mấy lời nói sáo rỗng của Akira chương trước là có thể giải quyết được vấn đề nhé.
Mọi chuyện đơn giản vậy thì đã tốt.
Vấn đề ở đây không phải là chuyện Rumi – chan kết bạn như thế nào.
Mà là vấn đề về việc cô bé đang bị những người bạn kia cố ý hắt hủi xa lánh.
Akira nhìn về phía Yukino, Yui và Hachiman. Những người lúc chiều đã nghe những lời tâm sự của Rumi – chan sau màn thuyết giáo về bạn bè của hắn.
Cô bé… đã từ bỏ rồi.
Rumi – chan kể về cảm giác đau khổ khi bị các bạn xa lánh…
Và cũng kể về việc cô bé đã từng vô ý làm điều tượng tự…
Cho nên, bây giờ cô bé sẽ không thể hòa nhập lại với những người bạn đó nữa, những người chuyên đi xa lánh, bắt nạt đó.
Với tính cách của Rumi – chan, khi đã nhận ra sự đau khổ đó thì cô bé sẽ không muốn lại làm thế lần nữa.
…
Mọi người bắt đầu góp ý để giải quyết vấn đề của cô bé cô độc Rumi – chan kia.
Nhưng nhóm người Hayama và Miura quanh đi quẩn lại vẫn chỉ nói về việc muốn mấy cô bé đó hòa thuận lại.
Cùng may là cô nàng cuồng BL Ebina lại tỉnh táo khác hẳn: “Không được đâu. Trước mặt con bé thì chúng giả nai, con bé đi rồi thì lại như cũ thôi. Con gái không như cậu tưởng đâu Hayato – kun, thực sự đáng sợ lắm!”
Nghe cô nàng nói vậy, Akira chỉ muốn vỗ tay bôm bốp khen hay.
Hayama bị cô bạn phản đối thì cũng không biết phải nói sao nữa nên chỉ cúi đầu im lặng.
Mọi thứ lại trở về tĩnh lặng lần nữa, muốn giải quyết vấn đề kiểu này thực sự rất khó khăn, kể cả với người lớn.
Đột nhiên Hachiman đứng ra nói: “Nè, tôi có một ý này.”
*****
Sau khi cơm tối no nê thì cuối cùng cũng đến màn được mong đợi nhất hôm nay: Thử thách can đảm.
Khu vực sử dụng là khu rừng với những con đường nhỏ mà ngày đầu tiên đám nhóc tiểu học chơi trò tìm check point đó, lần này thì đi ngược lại mà thôi.
Dẫn chương trình thì để lại cho Komachi làm, còn những người khác thì vào vai hù dọa đám nhỏ trong thử thách.
Ít nhất cho đến hiện tại thì mọi thứ đều rất thuận lợi.
Cứ lâu lâu từ trong rừng sẽ vang lên tiếng cười hớn hở của đám nhỏ.
Đúng vậy, là cười chứ không phải sợ hãi… Mấy bộ đồ cosplay kiểu đó thì làm sao hù dọa nổi!
Rất nhanh, nhóm cuối cùng mà bọn hắn đã cố ý để dành đến cuối kia cũng chuẩn b·ị b·ắt đầu hành trình thử thách can đảm của mình.
Check lại điện thoại, 19:36, Akira nhanh chóng di chuyển đến địa điểm phục kích.
Sau khi đến nơi và ngồi chờ những người khác thì phía sau vang lên tiếng bước chân.
Quay lại nhìn thì thấy đó là nàng tiên (?)… À nhầm, đang là Nữ chúa Tuyết Yukino.
Cô nàng đang loay hoay tìm đường trong bóng tối.
Để mà nói thì cô nàng thực sự hợp với bộ Kimono đó, thêm chiếc kẹp tóc hình bông tuyết vén lại làn tóc khiến gương mặt xinh đẹp của cô nàng càng lộ ra lung linh hơn.
Trong khi Akira đắm chìm vào vẻ đẹp đó thì cuối cùng cô nàng cũng tìm được đường đến vị trí này.
Cơ mà ngay khi hai ánh mắt chạm nhau thì Yukino giật mình nhảy thót lên, suýt nữa thì ngã luôn.
“Là tôi… Là tôi đây…” Hắn ngay lập tức giơ tay ra hiệu.
Cô nàng vẫn là một nữ sinh thôi mà ha, sợ bóng tối một chút cũng bình thường.
Yukino nhận ra là hắn thì thờ phào một hơi rồi cũng tiến đến ngồi xuống nhìn về phía địa điểm phục kích ngoài kia.
“Vậy, kế hoạch thế nào rồi?” Có vẻ bên cạnh có người giúp cô nàng bớt sợ hơn và về với thái độ lạnh lùng như thường ngày.
Ngay khi Yukino vừa hỏi xong thì tiếng thông báo điện thoại cũng vang lên.
Là Hachiman gửi tin nhắn đến: [Tới bọn họ rồi!]
Sau khi nhận được tin nhắn thì Yui cũng đã đến đây, cả ba nhìn nhau và gật đầu rồi nghiêm túc nhìn về con đường phía trước.
*****
Akira nhớ lại kế hoạch lúc chiều Hachiman đã nói.
Khi mà mọi người đều bế tắc thì cậu ta đã đứng ra: “Cách giải quyết duy nhất: Tsurumi Rumi có bao nhiêu mối quan hệ, hãy phá hết đi!”
Đúng vậy, cậu ấy muốn mối quan hệ của Rumi – chan và cả mối quan hệ của những người trong nhóm đó… Tất cả đều tan vỡ hết.
“Khi mà con người thực sự sợ hãi, họ sẽ không quan tâm ai cả.”
“Họ sẽ làm mọi thứ để sống dù có phải hi sinh người bên cạnh.”
“Chỉ cần chúng nhìn nhau không thuận mắt thì chúng sẽ không bao giờ làm bạn với nhau nữa.”
“Chúng nó sẽ chia mỗi người một ngả.”
…
Đó là những gì Hachiman đã nói…
Tất cả mọi người lúc ấy đều im lặng trước những lời u tối ấy của cậu ta.
Mọi người đều hiểu nó… không giải quyết được vấn đề!
Nhưng đó là cách duy nhất có thể giảm bớt được vấn đề…
Lúc ấy, Akira cũng đã hiểu được cách mà Hachiman nhìn nhận về vấn đề giữa người với người đối với thế giới xung quanh:
[Chỉ có kẻ mạnh mới nghĩ rằng họ không thể chạy trốn, trong khi kẻ yếu sẽ không thấy có lỗi khi bỏ chạy.
Loài người này, xã hội này, thế giới này… Sẽ có người phạm lỗi trong nhiều trường hợp.
Và cái câu “Tôi có thể thay đổi” chẳng qua là thay đổi cho phù hợp với thế giới lạnh lùng, tàn nhẫn này thôi.
Điều đó đồng nghĩa với chịu thua, chịu lệ thuộc thế giới này.
Tất cả đều là chỉ để tự lừa dối bản thân mà thôi!]
…
Suy nghĩ đó… Nó u ám, nó đen tối… Nhưng nó lại thực tế đến đáng sợ.
Nhóm của Hayama đành chấp nhận kế hoạch đầy u tối ấy.
Nhưng cậu ta hợp tác với lòng tin rằng trong kế hoạch này cũng sẽ khiến đám nhỏ đó đoàn kết hơn và đi đến hòa thuận.
*****
Có thật là sẽ đoàn kết và đi đến hòa thuận không?
Ngay bây giờ, trong màn đêm u tối của khu rừng âm u rậm rạp này, mọi thứ sẽ có câu trả lời.
Ánh sáng lấp ló từ phía con đường, tiếng bước chân cũng chầm chậm truyền đến.
Là lũ nhóc đang tới.
Lúc này Hachiman cũng đã đến tụ họp với bọn hắn. Cả bốn người CLB Tình nguyện đều đã đến đông đủ và nhìn chăm chú về phía trước.
Ánh sáng từ đèn pin càng lúc càng gần hơn… Và đến khi nó chiếu sáng hai bóng người chặn giữa đường thì mới dừng lại.
“A! Mấy người họ đây rồi!” Một cô bé trong nhóm hét lên.
Một cô bé khác thì ngay lập tức cười hớn hở: “Chỉ mặc áo quần bình thường. Chả hợp!”
“Thử thách can đảm gì chứ, chẳng sợ chút nào! Học sinh cao trung mà [cùi bắp] ghê!” Một cô bé khác trong nhóm cũng hùa theo.
Sau đó cả bốn người cùng lúc cười vang vì những lời lẽ trêu cợt của bạn mình.
Ngay khi tiếng cười giòn giã ấy càng lúc càng lớn thì hai bóng hình ấy đột nhiên quay phắt sang và trừng mắt đe dọa.
Hai người họ là Miura và Tobe, dựa vào phong cách gyaru kia có thể hóa thành mấy tên côn đồ bất lương ngay tức khắc.
“Há. Vừa phun ra cái gì thế ranh con!” Tobe trừng to đôi mắt đáng sợ và nhếch miệng quát.
Miura cũng hăm hăm đi đến vưới ánh mắt sắc lạnh như một con rắn: “Lũ loắt nhoắt các ngươi ngạo mạng quá nhỉ? Con nào vừa xỉa xói gì đấy!?”
Tobe và Miura ngay lập tức áp sát đến và vây đám nhóc lại với hình dạng như mấy tên côn đồ.
Mấy cô bé vừa nãy còn đang cười đùa tí tửng thì bây giờ lại run cầm cập co ro lại với nhau đầy sợ hãi.
Lúc này Miura đã đến gần bọn nhỏ và đá mạnh vào thân cây: “Đứa nào! Không thấy tau đang hỏi à!”
Tobe cũng đã đến ngay bên cạnh và ngoác miệng hét thẳng xuống mặt mấy đứa trẻ đang sợ hãi tột độ kia: “Bọn mày đang coi thường bọn tau đấy à! Oi!”
Lũ nhóc căm nín không sợ đến nỗi không thốt ra một câu nào.
Hayama cũng chọn đúng lúc này xuất hiện.
Bọn trẻ cứ tưởng là anh hùng đã đến giải cứu như lúc sáng thì…
Gương mặt lạnh tanh sắc bén của Hayama càng khiến mấy đứa nó hít một hơi lạnh, sợ hãi hơn nữa!
“Dạy dỗ bọn chúng cũng là một phần trong công việc mà phải không?” Hayama lành lạnh nói.
Đến tận đây thì bọn nhỏ đã hoàn toàn hết hi vọng luôn rồi.
Cô bé có vẻ là cầm đầu nhóm kia cúi gầm mặt nức nở từng chữ: “Em xin lỗi…”
“Bọn này không cần xin lỗi nhé!” Tobe gào lên một câu rồi đấm đá lung tung vào không khí dọa nạt.
Cả bốn đứa nhóc hoảng sợ hét lên và co cụm lại run rẩy.
Hayama lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Vậy thế này đi. Vừa dạy dỗ vừa làm hoạt động thử thách can đảm.”
Cậu ta đi sát lại gần mấy đứa nhỏ rồi nghiêm mặt chỉ về phía xa: “Bên kia. Qua bên kia nhặt lấy tấm bùa mà bọn này để quên rồi mang về thì có thể tha cho.”
Nghe vậy, lũ nhóc tiểu học thoáng mừng rỡ trở lại.
Cơ mà, Hayama lại nở một nụ cười man rợ: “Nhưng… Nhắc cho mà nhớ. Chỗ đó là nơi có rắn lúc sáng đấy. Hình như lúc nãy bọn tau có thấy vài con đang bò trườn ở đó nữa thì phải!”
Đến đây, gương mặt non nớt vừa rạng rỡ thì đã trở nên trắng bạch!
Thậm chí có một hai cô bé đã bắt đầu rơi những giọt nước mắt.
“Đi lấy về nhanh lên! Bao nhiêu người đi cũng được, một người cũng được nốt. Lấy về được thì tha cho!” Lúc này Miura đằng sau lưng bọn nhỏ hét gầm lên.
Lũ nhóc lúc này như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Bốn cô nàng đang co cụm kia nhìn nhau rồi cùng lúc quay sang một cô bé bị tách ra một bên suốt từ nãy đến giờ kia.
Một người trong số bốn cô bé dường như là thủ lĩnh đã ngay lập tức lên tiếng: “Tsurumi… Cậu đi lấy đi.”
“P-Phải rồi đó.” Một cô bé khác đệm vào.
Hai người còn lại dù không nói gì nhưng cũng gật đầu lia lịa rồi nhìn chăm chăm vào Rumi – chan.
Rumi – chan cắn răng, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia khiến hai vai run run lên từng hồi.
Nhưng rồi, cô bé cũng phải lảo đảo bước chậm từng bước đi ra dưới sự thôi thúc của những [người bạn] và sự áp bách của ba tên côn đồ cao trung.
… Thấy chưa?
Đoàn kết gì?
Hòa thuận gì?
Bốn người CLB Tình Nguyện đang núp ở bụi cây không xa quan sát toàn bộ câu chuyện chỉ biết nhìn nhau mà không biết nói gì nữa.
Yukino quay phắt sang Akira và hỏi: “Đây là những gì cậu muốn sao?”
Cả Yui và Hachiman cũng quay sang nhìn thẳng vào hắn.
Đúng vậy.
Kế hoạch tối nay chỉ một nửa là của Hachiman… Nửa còn lại thì chính hắn là người đã khuyên cậu ta thay đổi.
Akira không phản đối cách nhìn của Hachiman, thậm chí còn ủng hộ nó.
Chỉ là, dù nhìn thế giới này như thế nào đi nữa, thì hắn vẫn tin rằng phải có cơ thể để những kì tích xuất hiện.
Và đó là:
[Kế hoạch phá tan rồi xây lại: Anh hùng xuất hiện!]