Dù hôm qua có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chúng ta đều sẽ phải đón chào một ngày mới. Đó là quy luật của cuộc sống.
Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, ánh nắng chiếu qua ô cửa kính làm bừng sáng căn phòng ăn này.
Nhưng nó sẽ là một ngày vui vẻ hơn nếu không phải làm việc…
“Lịch trình hôm nay chỉ có thử thách can đảm buổi tối sau đó sẽ đốt lửa trại. Còn lại cả ngày là thời gian tự do cho bọn trẻ.” Shizu – nee cầm trên tay bản kế hoạch và thông báo cho mọi người.
“Lửa trại! Chúng ta sẽ nhảy thành vòng tròn phải không?” Cô bạn Yui ngay lập tức phấn khởi với những event như thế này.
Komachi bên cạnh cũng hào hứng theo: “Ồ! [Ventura, Ventura] có phải giống thế không?”
“Ý em là [Oklahoma Mixer] ấy hả…” Yukino sửa chữa cho trí nhớ của hai cô gái trước mặt kia.
Mọi người bắt đầu rộn ràng cả lên vì event tối nay ngoại trừ chàng trai với cặp mắt cá c·hết càng lúc càng thối đi vì nhớ lại kỉ niệm nhảy lửa trại hồi nhỏ kia.
Gặm xong bữa sáng, mọi người bắt đầu chia việc ra.
Đám con trai thì lo gỗ củi cho lửa trại, đám con gái thì chuẩn bị đạo cụ cho thử thách can đảm.
Cũng may ở đây đã đầy đủ mọi thứ đỡ bọn hắn phải tìm, nhất là mấy cây gỗ lớn để tạo khung cho đống lửa.
Akira và Hachiman phụ trách xếp nó trong khi mấy cậu nam sinh còn lại chặt phần gỗ ra nhỏ hơn để làm thành củi.
Mặt trời dần dần lên cao và ngay giữa sân trống rộng lớn này tất nhiên là nơi nóng nhất.
Hachiman vừa xếp những thanh gỗ lớn vừa lau đi mồ hôi trên trán: “Xếp gỗ trong im lặng thế này cứ như hồi nhỏ chơi jenga một mình vậy.”
“Nhưng bây giờ cậu không còn một mình nữa mà phải không.” Akira vác theo những thanh gỗ lớn khác đến bên cạnh Hachiman và thả ở đó cho cậu ấy xếp lên.
Mà công nhận cậu ta xếp gỗ đỉnh thật… Một mình chơi jenga có khác!
Nghe hắn nói vậy thì Hachiman cô độc giật mình một cái. Cậu ta quay phắt sang hướng khác không dám nhìn thẳng vào hắn.
Nhìn sự hoảng loạn kia của cậu ta thì Akira không nhịn nổi cười: “Nhắc mới nhớ, tớ vẫn chưa có số điện thoại của Hikigaya đấy. Trao đổi nhé.”
“Ồ… Ừm…” Hachiman ngập ngừng trước yêu cầu đột nhiên của hắn một lúc mới chịu mò lấy điện thoại ra.
Cả hai nhanh chóng trao đổi số điện thoại rồi tiếp tục công việc xếp gỗ.
Cũng may là trước khi bị mặt trời cho isekai lần nữa thì bọn hắn cũng hoàn thành xong tháp gỗ đầy tuyệt vời này.
“Ha! Nóng quá. Đi tìm chỗ nào tránh nóng thôi, Hikigaya!” Lau đi mồ hôi trên trán, Akira kéo lấy Hachiman đi.
Hắn nhớ lại khúc suối mà tối qua gặp Rumi – chan nên đã dẫn cậu bạn mắt cá c·hết đi theo vào sâu trong khu rừng.
Qua một con đường nhỏ, một dòng suốt trong vắt xuất hiện trước mặt hai người bọn hắn.
“Chỗ này có vẻ được đấy chứ!” Hachiman cũng không khỏi thốt lên trước con suối mát mẻ này.
Đột nhiên lúc này bên trái, nơi đầu nguồn suối vang lên tiếng tát nước vui vẻ.
Hai người bọn hắn ngạc nhiên hướng theo bờ suối đi đến thì thấy một cảnh còn mát mẻ hơn dòng suối kia hiện ra.
“A! Lạnh đấy!” Giọng vui vẻ của Yui vang lên ngay giữa dòng suối.
“A! Onii – chan kìa! Ở đây này!” Komachi đang chơi tạt nước với Yui phát hiện ra bọn hắn và phất tay hét lên.
Hai bọn hắn cũng nhanh chân đi đến.
Lúc này thì mọi thứ mới hiện ra rõ ràng hơn trước mắt bọn hắn.
Komachi và Yui đang diện bộ đồ bơi chơi đùa trong dòng suối!
Yui thấy Hachiman xuất hiện thì ngại ngùng nép sau lưng Komachi để cố gắng che đi cơ thể của mình: “Hikky…!”
Nhưng mà lúc này Komachi đã phóng thẳng đến trước mặt Hachiman và khoe bộ đồ bơi của mình: “Sao, thấy thế nào!”
Đáng tiếc thay, Hachiman là siscon thật nhưng chẳng hứng thú với em gái mình chút nào: “Rồi rồi. Dễ thương nhất thế giới.”
Tất nhiên là cô bé đã biết rõ anh trai mình rồi nên chỉ phê phán một câu rồi phóng thẳng đến chỗ Yui đang đứng rụt rè kia.
“Thế còn… Yui – san thì sao!?” Komachi đẩy thẳng Yui ra khoe khoang với Hachiman.
Yui đang mặc một bộ đồ bơi màu xanh nước biển tôn lên làn da trắng nõn của cô. Nó kèm theo phần vải ren đáng yêu nên cũng giúp cô nàng không quá lộ da thịt…
Cơ mà dù thế nào đi nữa cũng là một bộ bikini nên chẳng thể che nổi cup E kia rồi.
Anh chàng của chúng ta thì cũng sững sờ trước vẻ đẹp thường bị giấu đi đó và ngập ngừng đáp: “Nói sao đây nhỉ… Nhìn cũng đẹp đấy chứ. Trông hợp với bà đấy.”
Nhận được lời khen từ Hachiman, Yui ngay lập tức ngượng ngùng xoay cả người lại run run nói: “V-Vậy à… C-Cảm ơn nha…”
Cũng chính vì thế mà cô nàng không thể thấy được đôi mắt cá c·hết của Hachiman đang bị đảo loạn như thế nào.
Cậu ta cố gắng hướng ánh mắt sang chỗ khác thì ngay lập tức bị kéo về lại thân hình tuyệt vời của cô nàng [Dango].
Akira bên cạnh thấy vậy thì cười cười rồi huých vào cậu ta: “Hikigaya… Ánh mắt!”
Hachiman đỏ mặt chạy ngay đến suối và làm mát chiếc đầu đang bị bốc hơi của mình bằng dòng nước lạnh.
Hình như cậu ta còn lẩm bẩm về [Newton] và [Vạn ngực… hấp dẫn] gì gì đó nữa.
Khi mà Akira tính chế diễu cậu bạn này thêm chút nữa thì tiếng bước chân vang lên từ phía sau lưng.
“Ara~ Hai người tính cúng tế thần suối à?” Là giọng điệu thản nhiên lành lạnh của Yukino.
Hắn bỏ mặc cậu bạn tiếp tục màn tế thần và quay lại nhìn…
Ngay lúc ấy, Akira thực sự đã bị hẫng một nhịp tim.
Yukino chậm rãi đi đến khiến mái tóc đen dài mượt mà đang xõa của cô nàng dập dìu theo làn gió.
Cô nàng có mặc bikini nhưng nó được che lại bằng chiếc váy mỏng phủ bên ngoài màu trắng có họa tiết lá phong xanh.
Mặc dù có chiếc váy mỏng che đi phần lớn làn da nhưng chính sự che che lấp lấp ấy lại càng tăng thêm vẻ bí ẩn huyền bí khi thoáng lộ ra dưới nó là bộ bikini màu đen gợi cảm.
Ừng ực…
Cũng may lúc này Shizu – nee đi đến vỗ vào đầu thức tỉnh hắn khỏi vẻ đẹp đó: “Gì chứ, Akira cũng tới à!”
Trái ngược với Yukino, Shizu – nee cũng có váy nhưng nó là dạng váy che đi thân dưới chứ không phải toàn thân.
Cơ mà cũng nhờ đó cô chị của hắn toát lên vẻ đẹp của sự trưởng thành hơn.
“Shizu – nee… Chị làm tốt lắm!” Akira thật lòng cảm ơn cô nàng đã kéo hắn đến đây.
Lúc này, hai cô nàng còn lại là Miura và Ebina cũng đã đến.
Cô nàng gyaru Miura đi ngang qua Yukino và nhìn chăm chú vào điểm mà ai cũng biết đó.
Sau khi xác nhận, cô ta nở một nụ cười chiến thắng đầy rạng rỡ!
Yukino khó hiểu với nụ cười đắc thắng của cô gái mà tối qua đã phải rơi nước mắt kia.
… Tội nghiệp cho cô gái ấy.
Cô nàng cần được an ủi ngay lúc này.
Akira đi đến bên cạnh và nhỏ giọng an ủi: “Mà thôi nào, nhìn chị gái của cô thì theo gen có khi sau này cô cũng được vậy thôi.”
Komachi cũng chạy đến phụ: “Không sao đâu mà! Cái đấy không làm nên giá trị người phụ nữ đâu. Ai chẳng có cỡ khác nhau! Komachi sẽ luôn đứng về phía Yukino – san mà!”
Yukino nghẹo đầu khó hiểu trước mấy câu nói đó của bọn hắn.
Cô nàng ầm ừ: “Hơ…? Dù sao thì cũng cảm ơn…?”
Lúc này, Yukino mới bắt đầu lẩm nhẩm lại những gì mà hắn và Komachi nói: “Nee – san? Gen? Giá trị? Cỡ khác nhau?”
…
“Hả!?”
Mất một lúc sau khi đơ não. Cuối cùng Yukino cũng nhận ra mà đưa tay lên ôm lấy vòng một của mình.
Hai má thoáng ửng hồng, cô nàng quay sang Akira và sấy liên tục:
“Thực ra thì tôi đâu có quan tâm gì chuyện này.”
“Nếu định phán xét về ngoại hình của một người vậy thì…”
“Đừng nên nhận xét mỗi [một chỗ].”
“Phải đánh giá toàn bộ mới…”
Mặc dù sấy rất hăng nhưng nói đến đây…
Yukino cúi xuống nhìn lấy vòng 1 mà bản thân đang ôm lấy kia và bỗng dưng im bặt…
Shizu – nee với tư cách một giáo viên đi đến và vỗ vai cô nàng: “Yukinoshita... Vẫn còn quá sớm để từ bỏ.”
Đúng vậy, đừng từ bỏ dễ dàng như thế chứ, Yukinoshita Yukino (Cup A)!
*****
Dòng suối mát mẻ lúc này đã bị c·hiếm đ·óng bởi đám học sinh cao trung và chơi quẫy tưng bừng.
À nhớ là loại trừ cô nàng [Chỉ tầm 30 (?)] kia ra nhé.
Ngay cả Hachiman cũng bị Komachi kéo vào chơi cùng vì dù áo quần cậu ta cũng bị ướt sau màn tế thần lúc nãy.
Ngồi trong bóng râm vì không mang theo đủ áo quần, Akira nhìn cảnh tượng thanh xuân vui vẻ trước mắt và ngẩn người.
Những lúc như thế này lại khiến hắn càng thêm yêu thích thế giới kì lạ này.
Đột nhiên, một ai đó đó xuất hiện và ngồi thụp xuống bên cạnh hắn.
“Yo.” Akira không ngạc nhiên lắm và chỉ tiếp tục nhìn ngắm mọi người rồi chào.
Người ấy gật đầu xem như chào lại và nhìn về phía mọi người đang nghịch nước kia giống hắn.
“Sao anh ngồi đây thế?” Im lặng một hồi lâu cô bé mới lên tiếng hỏi.
Akira tiếp tục thẫn thờ và nói: “Không mang theo áo quần thì chịu thôi. Em thì sao?”
Rumi – chan chậm rãi đáp: “Hôm nay là ngày tự do. Khi trở lại nhà ăn sau bữa sáng thì đã chẳng còn ai rồi.”
Nghe cô bé nói xong, hắn không nói gì mà chỉ tiếp tục ngẩn ngơ.
Cả hai không hiểu sao cùng đồng điệu và chỉ im lặng ngồi đó ngắm nhìn mọi thứ.
Lúc này ba người kia cũng thấy và đi đến.
Yui ngồi xổm xuống trước mặt cô bé và hỏi: “Rumi – chan lại chơi với bọn chị nhé?”
Cô bé không nói gì mà chỉ lắc đầu đáp lại lời mời đó.
Ba người kia thấy vậy thì không mời nữa mà cùng ngồi xuống xem mọi người chơi trong suối.
Im lặng một hồi lâu, Rumi – chan quay sang hỏi hắn: “Nè, Akira… Sao trông anh lại đặc biệt như vậy?”
Những người còn lại cũng theo cô bé nhìn lại về phía hắn.
Đón nhận bốn ánh mắt ây, Akira lại chẳng tỏ ra bất kì biểu cảm khác lạ nào cả.
Hắn vẫn như thường và cầm lấy nhánh cây cọ cọ vẽ vẽ trên mặt đất nói: “Trước tiên thì phải nói thế nào mới là đặc biệt đã.”
Sau khi vẽ xong thì Akira khoanh lấy chứ [Bình thường] ở chính giữa, nó đang bị bao bọc bởi rất nhiều chữ [Đặc biệt] xung quanh.
“Thấy chứ. Nếu là trong tình huống này thì [Bình thường] mới là thứ đặc biệt giữa một nơi mà cái gì cũng [Đặc biệt] giống nhau.” Nói xong, hắn ngẩn đầu lên nhìn về phía bốn người họ.
Chờ bọn họ ngẫm nghĩ một lúc thì Akira lại xóa đi mấy chữ trên đất bắt đầu vừa cọ cọ vẽ vẽ tiếp vừa nói:
“Nên là đối với anh mọi thứ không được định nghĩa nhờ bản chất mà được định nghĩa vào việc nó có ý nghĩa như thế nào.”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Rumi – chan đang mờ mịt kia: “Em có để ý rằng, em là người duy nhất trong đám học sinh tiểu học có thể đến đây và chơi cùng những học sinh cao trung không?”
Khi hắn vừa dứt lời, ánh mắt mọi người cũng đột ngột thay đổi.
Chính Rumi – chan cũng ngạc nhiên mở to mắt nhìn về phía hắn.
Mặc kệ mọi thứ, Akira tiếp tục nói: “Nếu em thắc mắc về việc có bạn thời tiểu học thì có thể hỏi Hikigaya và Yukinoshita, còn Yuigahama có lẽ sẽ có nhưng để mà còn giữ liên lạc thì nhiều lắm cũng chỉ 1-2 người.”
Nghe hắn nói vậy thì cô bé đang ngơ ngách kia quay sang Yukino và Hachiman. Đáp lại là hai cái gật đầu khẳng đỉnh: “Không có.”
Còn cô bạn Yui thì hoảng hốt giơ bàn tay lên đếm nhưng đến ngón thứ hai thì đơ cả người chẳng thể đếm thêm ngón nào nữa.
Đúng vậy, dù độc giả có tự mình đếm cũng vậy mà thôi, đây là tình trạng đa số rồi.
Mà bỏ qua, đó không phải là điều quan trọng.
Akira để mọi người bình tĩnh lại rồi tiếp tục màn họa sĩ của bản thân:
“Bạn bè là một điều quan trọng, điều này anh không phản đối.”
“Nhưng mà đâu mới là bạn bè thật sự mà bản thân tìm kiếm mới là câu hỏi chính xác.”
“Không cần biết quá khứ mọi người ở đây như thế nào, nhưng ngay thời điểm này, những người cùng chung tần số, cùng chung [Đặc biệt] đã t·ự s·át lại gần nhau và thành bạn bè.”
Nói đến đây, Akira cũng vẽ xong bức tranh của mình và ngước nhìn lên những người bạn xuất hiện trong cuộc đời của hắn kia.
Yukino, Hachiman và cả Yui, ba người họ nhìn hắn với một ánh mắt có nhiều cảm xúc xen lẫn.
Rumi – chan thì ngỡ ngàng nhìn hắn.
Akira đứng dậy duỗi người một cái rồi mới nói nốt câu cuối:
“Bạn bè là tự nhiên chứ không phải cưỡng cầu. Cứ theo những gì mình cảm nhận và mong muốn đi rồi sẽ đến lúc những người bạn thật sự sẽ xuất hiện.”
Mọi người nhìn hắn rồi nhìn xuống bức tranh trên mặt đất.
Đó là một bức tranh vẽ một buổi lửa trại.
Trong đó, từng loại đồ vật, từng loại động vật và cả con người hay mặt trời, mặt trăng, v.v…
[Tất cả mọi thứ dù khác nhau về bản chất nhưng nếu có thể nắm lấy tay nhau thì sẽ thành bạn bè cùng nhau nhảy múa hạnh phúc!]