Chương 84. Những rắc rối trong mối quan hệ giữa người với người
Một ngày hè, một trại hè… và một vấn đề vào kì nghỉ hè.
Tiếng côn trùng bắt đầu râm ran khi mặt trời bắt đầu chuẩn bị giao công việc cho mặt trăng.
Đám học sinh tiểu học đã ăn xong bữa tối tự nấu đầy ngon lành đó và về lại khu nhà chính.
Tại khu bếp ngoài trời lúc này chỉ còn lại đám tình nguyện viên cao trung bọn hắn.
Bầu không khí im lặng bao trùm tất cả ngoại trừ tiếng phì phèo điếu thuốc của cô nàng giáo viên mẫu mực kia.
“Không biết có sao không nữa…” Giọng buồn bã của Yui phá đi sự im lặng nặng nề này.
Shizu – nee lấy đi điếu thuốc trên môi, cô nàng thôi ra một làn khói trắng mờ mịt và hỏi lại: “Em lo lắng điều gì à?”
Đáp lại câu hỏi đó là cậu nam sinh điển trai tóc vàng: “Cô bé ấy… lúc nào cũng ở một mình.”
“Nghe đáng thương quá nhỉ.” Cô nàng gyaru Miura thì chống cằm nói với giọng điệu không quan trọng.
Đến rồi đây, điều mà những người hướng ngoại luôn hiểu lầm về những người trầm tính.
Bản chất vấn đề ở đây là chuyện ở một mình không có gì là xấu cả.
Vấn đề là Rumi – chan bị buộc phải ở một mình. Điều mà cô bé không hề muốn!
Shizu – nee đang ngồi trên mặt bàn, vắt chéo chân h·út t·huốc một cách ngầu lòi kia quay lại.
Cô nàng nhìn hắn một mắt rồi mới hướng về mấy người còn lại hỏi: “Vậy… Mấy đứa có sáng kiến gì không?”
Hayama ngay lập tức đáp lại: “Em muốn… Làm hết sức có thể để cô bé hòa nhập lại.”
Nhưng lúc này, ngồi ở bên dãy con gái đối diện, Yukino phản ứng ngay với lời lẽ của cậu ta.
Yukino nhấn mạnh từng chữ một nói:
“[Hết sức có thể] à…?”
“Cậu chẳng làm được gì đâu.”
“Tôi nói không sai chứ?”
Ngay khi Yukino nói thế, biểu cảm của Hayama lập tức thay đổi.
Khuôn mặt điển trai của cậu ta trở nên cứng nhắc và chỉ biết cúi gầm mặt mà không phản bác lại gì cả.
Thấy cảnh này, Akira đã biết những suy đoán của hắn về mối quan hệ giữa Yukino và Hayama là thực sự có khả năng.
“Vậy Yukinoshita, em thì sao?” Thấy Hayama không lên tiếng nữa thì Shizu – nee quay sang hỏi người vừa phản bác cậu ta.
Yukino bình tĩnh đáp: “Cô nói trại hè này là hoạt động của CLB Tình nguyện. Vậy nên, nếu cô bé ấy cần giúp, bọn em sẽ làm hết sức để giải quyết yêu cầu này.
Nói xong, cô nàng còn quay sang liếc nhìn Hayama với ánh mắt chứa hàm ý.
Nghe vậy, Shizu – nee dập đi điếu thuốc và hỏi lại: “Thế? Liệu cô bé còn cần giúp không?”
Có cần hay không à…
Akira thở hắt ra rồi nhìn về phía Yukino.
Cô nàng lúc này cũng liếc qua hắn rồi mới trả lời: “Cái đấy bọn em chưa biết—”
“Yukinon…” Đột nhiên một cánh tay bắt lấy bờ vai của Yukino cắt ngang đi câu nói của cô.
Đó là cô bạn Yui của chúng ta.
Yui gọi lại Yukino xong thì cui đầu đượm buồn nói:
“Cô bé ấy… dù có muốn chắc cũng sẽ không yêu cầu trợ giúp đâu…”
“Rumi – chan nói là đã từng vô tình làm chuyện đó…”
“Bởi vậy nên… Bản thân cô bé sẽ không tự tìm sự trợ giúp nào đâu…”
“Những cô gái khác cũng vậy. Có thể chúng muốn nói chuyện hay làm bạn với cô bé…”
“…Nhưng cũng có lúc không thể làm vậy được.”
Từng câu từng chữ của Yui truyền đến mọi người.
Mà… Nếu đặt bản thân vào trong trường hợp như vậy thì đúng là thế thật.
Nhưng mà hình như không Yui không chỉ đơn giản là đặt bản thân vào thì phải…
Đã từng có chuyện gì à?
Thấy không ai lên tiếng nữa thì Shizu – nee nhảy khỏi bàn và chốt: “Không ai phản đối thì hãy nghĩ những bước tiếp theo phải làm đi. Tôi ngủ đây.”
Cô giáo viên mẫu mực này há miệng ngáp dài rồi mặc kệ mọi thứ và đi về phòng ngủ.
Đám người im lặng nhìn theo bóng lưng rời đi bỏ mặc lại hoàn toàn trách nhiệm lên đầu bọn hắn kia.
Dù sao cũng đã nhận việc, mọi người bắt đầu nghĩ cách.
Đầu tiên là con đường hướng tới gyaru của cô nàng gyaru Miura kia. Hiển nhiên là bị bác bỏ ngay.
Sau đó là kế hoạch truyền đạo BL của Ebina… và cũng bị cắt ngang và Miura đã phải mang cô nàng rời khỏi bàn trước khi máu mũi cô nàng chảy ra vì hưng phấn.
Lúc này Hayama mới lên tiếng: “Theo tớ thì. Nếu không giúp mọi người hòa thuận thì sẽ chẳng thể giải quyết được gì đâu.”
Nghe vậy, Hachiman ngay lập tức quay mặt đi hướng khác và cười lạnh đầy châm biếng: “Ha! [Mọi người] cơ à.”
Yukino cũng phản đối ngay: “Chuyện đó không nằm trong yêu cầu. Nó quá khó để thực hiện.”
Cơ mà lời nói của cô nàng đã khiến Miura đang lôi Ebina đi phải quay phắt lại lên giọng nói:
“Chờ đã Yukinoshita – san. Bọn tôi chỉ muốn chúng hòa thuận mà cô nói thế là thế nào hả?”
“Mặc dù không thích cô nhưng tôi vẫn cố nhịn chỉ vì chúng ta đang đi hoạt động chung thôi đấy.”
Cô nàng Miura vừa dứt lời thì bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Yukino chỉ dừng một giây rồi nở một nụ cười (?) đáp lại: “Ara~ Có vẻ cô coi trọng tôi quá nhỉ? Còn tôi thì cũng chỉ [Ghét] cô mà thôi.”
“Yukinon! Bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Cô bạn Yui ngay lập tức phải nhảy ra can ngăn hai người lại chuẩn bị cãi nhau này.
Cũng may lúc này có Komachi kéo chủ đề về lại: “Nhưng mà, Rumi – chan là người khá hà khắc với bản thân nên muốn cô bé hòa nhập khó lắm.”
“Nói cũng đúng… cô bé có chút thờ ơ, hờ hững.” Hayama cũng cảm thán đồng ý với ý kiến đó của Komachi.
Nhưng lúc này, người đang không kiểm soát được cơn giận kia lại nhảy bổ vào.
Miura hướng thẳng vào Yukino và nói: “Thờ ơ chứng tỏ cô bé đang coi thường người khác. Nó bị như vậy hoàn toàn là tại nó thích tỏ vẻ ta đây… Giống người nào đó!”
Yukino tất nhiên là không để yên cho cô ta khiêu thích như vậy.
Công chúa băng giá ngay lập tức lạnh lùng đáp lại: “Cái đó chỉ là do cô suy diễn mà thôi. Cô tự biết mình không bằng người ta nên mới có cảm giác bị coi thường.”
Bị nói như vậy, Miura càng giận hơn: “Này nhé! Tại cô…”
Miura thấy Hayama nói vậy với mình thì cắn chặt răng giận dỗi bỏ đi thật nhanh.
Cuộc họp bàn về chuyện giúp đỡ Rumi – chan đến đây coi như tan vỡ hoàn toàn.
Thở hắt một hơi, Akira nhìn về bóng đêm đang dần dần bao trùm kia và trầm tư.
*****
Đêm khuya…
Hôm nay là một ngày trăng tròn và bầu trời quang đãng đầy những vì sao lấp lánh.
Akira chậm rãi đi dạo trên con đường nhỏ vào sâu trong khu rừng.
Không gian yên tĩnh càng khiến tiếng kêu của côn trùng, sâu bọ càng thêm to rõ hơn.
Không xa lắm từ khu nhà gỗ, hắn bắt gặp một thân ảnh đang ngước nhìn vầng sáng tuyệt đẹp đang được mặt trăng tỏa ra.
Người ấy trông thật cô đơn giữa khu rừng đang được chiếu sáng lấp lánh.
Cô ấy tên là Yukinoshita Yukino.
Nghe động tĩnh, cô nàng quay sang hỏi: “Ai thế?”
“Tôi đây.” Akira bước lại gần và ra hiệu.
“Là ai thế?” Yukino đột nhiên hỏi lại lần nữa với một giọng điệu cực kì thản nhiên.
Hắn ngỡ ngàng trước câu hỏi không thể nào lường trước kia: “Hỏi lại thật luôn đấy à? Tôi với cô cũng coi như quen biết mà.”
Lúc này Yukino mới thôi trò đùa đó và chầm chậm cúi đầu xuống: “Muộn thế này rồi còn thức sao? Cậu nên về và yên giấc ngàn thu đi thì hơn đấy.”
Thôi cái trò cái trò tử tế như bóp c·hết người ta đi nhé, Yukino – san!
Akira bỏ qua màn độc miệng của cô nàng, đứng tựa vào một cây gần đó hắn ngẩn đầu nhìn bầu trời ban đêm và hỏi lại: “Cô đang ngắm sao hay gì thế?”
Yukino cũng nhìn những vì sao lấp lánh trên kia và chậm rãi nói: “Lúc nãy Miura – san đã cãi nhau với tôi. Trong 30 phút đấu khẩu, tôi đã thắng và làm cô ta khóc.”
“Ồ. Và rồi cô trốn ra ngoài này?” Akira cười cười hỏi.
Cô nàng thở ra một hơi rồi mới đáp: “Tôi không ngờ cô ta lại khóc. Dù sao thì, Yuigahama – san đang an ủi cô ấy.”
Nghe vậy thì hắn cũng hiểu phần nào tình hình lúc ấy của mấy cô gái.
Không phải ai cũng chịu nổi sự độc miệng của Yukino đâu.
Nghĩ đến đây hắn càng muốn cười hơn: “Vậy là Yukinoshita nhà ta không giỏi xử lý nước mắt nhỉ?”
Cả hai người không nói gì nữa mà chỉ ngẩn đầu lên tiếp tục ngắm những ngôi sao trên trời.
Một hồi lâu sau, Yukino cũng đứng tựa vào một cây khác và nói: “Chuyện cô bé ấy, tôi cần phải làm gì đó.”
“Không phải người quen biết mà cô vẫn muốn giúp sao?” Akira nghiêng đầu nhìn về bóng hình mảnh khảnh kia.
Cô nàng dường như đăm chiêu điều gì đó rồi nhìn hắn đáp:
“Từ trước đến giờ, tôi luôn giúp người mình không quen biết.”
“Tôi là người, không giúp người khác chỉ bởi sự thân thiết.”
“Mà chuyện này, hơi giống với chuyện Yuigahama – san thì phải?”
“Tôi nghĩ, Yuigahama – san cũng đã trải qua chuyện gì đó tương tự.”
Akira nghe vậy thì gật đầu đống ý với cô nàng.
Yukino cũng đã để ý đến cảm xúc của Yui lúc nãy. Chỉ những người từng trải qua mới có thể đồng cảm đến vậy.
Cả hai lại im lặng lần nữa…
Lúc này, Yukino đột nhiên lên tiếng tiếp: “Và còn cả… Tôi nghĩ, Hayama – kun cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.”
Cuối cùng thì cô nàng cũng chịu mở lời về chuyện này. Điều mà hắn cũng đã rất tò mò.
Akira liếc nhìn Yukino và hỏi: “Cô với Hayama có chuyện gì à?”
Cô nàng không đáp ngay mà lại tiếp tục ngẩn đầu nhìn bầu trời sao đẹp đẽ trên kia.
Sau một lúc cô nàng mới bắt đầu kể: “Bọn tôi học cùng tiểu học thôi. Và gia đình hai bên cũng quen biết nữa, bố cậu ta là cố vấn luật cho nhà tôi.”
Ra là vậy.
Hai bên quen biết từ trước cũng giải thích sự khó hiểu kì lạ đó của cả hai.
Nhưng mà tiểu học…?
Akira nhớ không lầm thì Yukino đã từng kể về những vụ cô nàng b·ị b·ắt nạt hồi nhỏ…
Lắc đầu bỏ qua, hắn chỉ hỏi về câu chuyện Hayama với cô nàng: “Phải tỏ ra thân thiện vì hai nhà quen biết cũng phiền phức nhỉ?”
Nghe hắn nói như vậy thì Yukino đột nhiên thu lại tầm mắt.
Cô nàng khẽ đá hòn đá dưới chân và chầm chậm nói với một tông giọng khó tả: “Có lẽ vậy… Nhưng mọi việc liên quan đến gia đình đều là việc của chị gái. Tôi… Chẳng là gì ngoài sự thay thế.”
Nói xong, Yukino đi đến giữa khoảng trống của khu rừng.
Ở đây, ngọn gió có thể nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài của cô ấy.
Ở đây, ánh sáng tuyệt mỹ của mặt trăng có thể chiếu rõ gương mặt này.
“Dù sao thì… Hôm nay vẫn rất vui. Có lẽ sẽ không có lần sau nữa…”
Akira không hỏi thêm gì về câu nói đó của Yukino.
Cô nàng cũng chỉ im lặng đứng ngắm bầu trời sao thêm một lúc rồi chào tạm biệt, quay về chỗ nghỉ.
Sau khi chúc ngủ ngon với nàng công chúa đang có cảm xúc kì lạ kia, hắn tiếp tục theo con đường nhỏ và đi vào sâu trong khu rừng hơn.
Không có mục đích gì đâu, chỉ là khó ngủ thôi.
Đi để vừa ngắm nhìn phong cảnh vừa suy nghĩ về những con người đã bắt đầu gắn liền trong cuộc sống của hắn ở thế giới này.
Và ở chỗ ngoặt, hắn lại gặp thêm một bóng hình nữa.
Nhỏ hơn rất nhiều so với Yukino nhưng lại giống đến lạ thường.
Giống ở sự cô độc và bầu không khí trầm ngâm tĩnh lặng đấy.
“Em thấy mặt trăng dưới nước so với mặt trăng trên bầu trời như thế nào?” Akira chậm rãi đi đến và ngồi bên cạnh cô bé rồi cùng ngắm mặt suối.
Đúng vậy, vào đêm khuya như thế này, một cô bé học sinh tiểu học đang ngồi cạnh bờ suối ngắm trăng.
Rumi – chan quay sang phát hiện là Akira thì thu lại tầm mắt và tiếp tục ngắm nhìn mặt suối đang phát ra những tia sáng lấp lánh.
“Không biết…” Cô bé lắc đầu đáp lại câu hỏi của hắn.
Lúc này, đột nhiên hắn lại cười thành tiếng: “Đúng vậy! Đáp án chính là: Không biết…”
Rumi – chan hoảng hốt trước câu nói của hắn và ngạc nhiên quay sang nhìn.
Akira nhặt lấy một viên đá trên bờ và ném vào [Mặt trăng] dưới nước kia.
“Tõm” Tiếng đá rơi vào nước. Mặt suối lúc này bắt đầu gợn sóng từng đợt khiến cho ánh sáng phản chiếu trên đó cũng lấp lánh xen kẽ lóe lên.
Hai người bọn hắn đều chìm đắm vào mặt suối đó mà không nói thêm gì cả.
Sau một hồi lâu, [Mặt trăng] lại hoàn hảo trở về.
“[Trăng trong nước] là trăng cũng không phải là trăng. Nhưng mà… Ai lại đi quan tâm điều đó chứ.”
“Vẻ đẹp của một sự vật hay hiện tượng không chỉ nằm ở bản chất mà còn cả biểu hiện của nó nữa.”