Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 83: . Vấn đề xuất hiện



Chương 83. Vấn đề xuất hiện

Sau màn khai mạc buổi trại hè, đám nhóc học sinh tiểu học bắt đầu hoạt động đầu tiên: Giải mã để tìm đường đến điểm dừng chân.

Và nhiệm vụ của tình nguyện viên bọn hắn là đi theo hỗ trợ cũng như đề phòng những bất trách xảy ra với các búp măng non nhỏ bé này.

Về cơ bản thì khu vực xung quanh sẽ được thanh lý an toàn trước khi được phép tổ chức trại hè.

Nhưng mà nhìn những con đường nhỏ bên cạnh hàng cây um tùm thì đúng là sẽ thử thách đám trẻ con này lắm đây.

Mọi người cũng bắt đầu đi theo sau đám nhỏ và chú ý đến những nhóm đang di chuyển theo những con đường khác nhau kia.

“Ây chà, mấy nhóc tiểu học đúng là bé thật!”

Cậu nam sinh cùng lớp với Yui trông khá năng nộng nói nhiều bắt đầu vui vẻ ngó nghiêng và lên tiếng.

Cậu ta tên là Tobe thì phải, nhóm đó còn có cô nàng gyaru tên là Miura và một cô nàng cho hắn cảm giác như là Tsukinoki – senpai về mảng cuồng BL, tên là Ebina.

Đây đích thị là nhóm học sinh nổi tiếng mà lớp nào cũng sẽ có.

Bên này Komachi cũng hứng thú nhìn đám nhỏ và quay sang bàn tán với Yui: “Với Komachi thì học sinh cao trung đúng là lớn hơn thật... Ngoại trừ anh hai.”

Nói xong cô bé còn híp mắt liếc xéo Hachiman một cái.

“Anh mày là người lớn đấy!” Hachiman bị em gái bêu xấu thì ngay lập tức phản bác. Cậu ta còn đưa tay lên đếm từng điểm: “Hay phàn nàn này. Rồi thì nói dối này. Còn cả lừa trẻ con nữa!”

... Hết cứu!

Yui đang đi bên cạnh cũng phải quay sang hỏi: “Hikky... Người lớn trong mắt cậu đều tồi tệ vậy sao?”

Mà... bỏ qua một số chi tiết thì Hachiman cũng nói khá đúng đấy chứ.

Akira ngắm nhìn ba người đang bàn về nhân sinh kia một lúc rồi quay sang cô nàng nãy giờ đang đăm chiêu bên cạnh.

Không hiểu sao từ khi đến đây, biểu cảm của Yukino bắt đầu là lạ.

Lúc này, cô nàng đang chú ý đến một nhóm mấy bé gái đang dò đường phía dưới.

Akira cũng nhìn theo thì thấy đó là một nhóm gồm 5 người... Nhưng không hiểu sao có một người lại cắm cúi đi chậm phía sau chứ không đi cùng mấy bạn.

... Được rồi.

Vấn đề xuất hiện rồi đây!

Vào lúc này, đột nhiên nhóm trẻ đó hoảng hốt đứng co cụm lại với nhau run rẩy, tất nhiên là chỉ 4 người với nhau.

Yukino nãy giờ đang quan sát thì ngay lập tức nói: “Này! Mấy cô bé kia có chuyện gì thì phải!”

Tất cả mọi người lúc này dừng lại cuộc trò chuyện rôm rả và quay phắt sang nhìn theo hướng chỉ của Yukino.

Ngay lập tức, anh chàng điển trai Hayama nhanh chóng phóng thẳng đến chỗ đám nhỏ.

Không hiểu sao, lúc Hayama chạy ra giúp thì Yukino lại quay mặt đi.

Akira bên cạnh thấy rõ động tác đó của cô nàng. Có vẻ hai người này có chuyện khúc mắc nào đó trong quá khứ?

Lần trước, vụ cãi nhau ở lớp của Yui cũng vậy, Yukino có vẻ không muốn nói nhiều lắm với cậu nam sinh tên Hayama kia.

Bên kia, Hayama cũng nhanh chóng giúp đỡ đám nhỏ. Là một con rắn săn chuột khá nhỏ, loài này rất sợ người và không có độc.

Cậu ta chỉ cầm nhánh cây dọa nó trườn xuống sườn núi bên cạnh ra khỏi con đường.

Tất nhiên, vị anh hùng đẹp trai xuất hiện cứu giúp đã ngay lập tức lấy được thiện cảm của đám nhỏ.

Bốn cô bé vây quanh Hayama và bắt đầu cười nói rôm rả, còn rủ cậu ta đi chung nữa.

Và còn một người bị bỏ rơi lại phía sau mà chẳng ai thèm quan tâm cả...

Thấy cảnh đó, Yukino với tâm trạng không rõ đã thở dài một hơi.

Tiếng thở dài ấy mang theo những muộn phiền từ sâu tận đáy lòng của cô nàng.

[Người cô đơn đồng cảm với người cô đơn.]



*****

Hoạt động của đám nhóc vẫn tiếp như bình thường.

Vì có sự cố lúc nãy nên bọn hắn cũng tách ra và theo dõi giúp đỡ nhưng nhóm học sinh tiểu học khác.

Nói là đi theo để quan sát vậy thôi chứ vốn dĩ ở đây về cơ bản là an toàn nên mọi người cũng hòa vào chơi chung, khám phá xung quanh.

Như đã nói, hôm nay là một ngày nắng đẹp.

Từng tia nắng xen qua hàng cây chiếu lấp lánh xuống khu rừng xanh tươi này.

Những con suối nhỏ uốn quanh thì mang lại sự mát mẻ tuyệt vời. Đúng là một khu nghiên cứu sinh thái khá tốt đấy chứ.

Đây sẽ là một trại hè đầy vui vẻ cho đám nhỏ đây…

Trừ một điều…

Ở nhóm được Hayama phụ trách sau màn anh hùng cứu mấy mỹ nhân kia, mọi thứ vẫn như vậy.

Trong khi cả nhóm tìm điểm đánh dấu thì một cô bé bị xa lánh ra hẳn.

Cô bé ngoái nhìn bạn bè mình túm tụm lại cười nói bàn chuyện vui vẻ thì buồn rầu tách ra đi hướng khác tự tìm kiếm.

Hayama đang xem bản đồ nên cũng không chú ý đến điều đó.

Khi thấy cô bé đột nhiên tách ra thì mới đến gần bắt chuyện một cách thân thiện: “Em tìm thấy check point chưa?”

“Chưa ạ…” Cô bé rụt rè đáp lại đàn anh cao trung kia.

Hayama nghe thế thì cười hòa ái cúi thấp xuống để ngang tầm mắt với cô bé rồi cười nói: “Vậy à. Thế chúng ta tìm nó cùng mọi người nhé! Em tên là gì?”

“Tsurumi Rumi…” Cô bé không thể từ chối trước sự thân thiện đó và đáp.

Hayama cũng tự giới thiệu tên rồi dẫn cô bé về lại chỗ bốn người khác trong nhóm kia.

“Một lời yêu cầu [siêu tự nhiên] nhỉ? Còn tiện thể hỏi tên cô bé luôn nữa.” Giọng nói của Hachiman vang lên từ phía sau bọn hắn.

Đúng vậy, Akira nãy giờ vẫn đang đứng ở phía xa nhìn lấy toàn bộ câu chuyện đó, bên cạnh còn có cả Công chúa băng giá Yukino nữa.

Hachiman hẳn cũng đã chú ý đến cô bé đó, sau khi thoát khỏi Komachi thì cậu ta cũng đến quan sát chung với bọn hắn.

Vậy là bây giờ chúng ta đang có: Một kẻ cô độc, một kẻ tự khiến bản thân cô độc, một kẻ giả vờ là không cô độc.

Đội hình này tuyệt ghê!

Yukino ngoảnh mặt đi không đón nhận lời châm biếng so sánh kia của Hachiman và nhìn về phía Hayama và đám nhóc đó: “Nhưng có điều… Làm thế này có tốt hay không? Tôi cũng không biết nữa…”

Lúc này, Hayama đã dẫn cô bé bị tách ra kia vào lại nhóm rồi bắt đầu thân thiện cười đùa cùng đám trẻ để dẫn đi tìm điểm đánh dấu.

Cậu ta không hề biết… Chỉ vừa quay mặt đi thì sau lưng bốn cô bé kia liếc xéo cô bé tên Rumi rồi tiếp tục cho ra rìa.

“Quả là vậy nhỉ?” Yukino nhìn thấy cảnh đó thì thở dài…

“Chuyện này ở tiểu học hay xảy ra lắm nhỉ?” Akira lúc này cũng trầm ngâm nhớ lại cảnh tượng hồi đó của hắn, cũng là của cậu bạn Tomoya.

Yukino nghe vậy thì liếc nhìn qua hắn và Hachiman rồi quay sang nhìn lại cô bé Rumi và nói chậm: “Tiểu học với cao trung đâu có gì khác biệt… Tất cả cũng chỉ là người mà thôi.”

*****

Sau một buổi chiều vui chơi tìm kiếm trong rừng thì tất cả cũng đến điểm dừng chân.

Và hoạt động tiếp theo của trại hè chính là: Nấu cơm!

Shizu – nee cuối cùng cũng xuất hiện và bắt đầu hướng dẫn đám nhỏ đốt than tại lò bếp.

Nhìn cô nàng một tay là điếu thuốc, một tay là chiếc quạt thổi lửa. Akira thực sự không biết phải nói gì với cô chị này luôn.

“Sao mấy cái này cô giỏi kinh vậy…” Hachiman cũng không khỏi thốt lên hỏi.

“Hừ~ Hồi Đại học tôi thường làm BBQ mà. Trong lúc tôi nhóm lửa thì các cặp đôi…” Nói đến đây đột nhiên trên trán cô nàng nổi gân xanh và bóp nát điếu thuốc trong tay đầy giận dữ.



Shizu – nee quay phắt sang đám nhỏ đang trưng những ánh mắt ngây thơ kia và phân phó: “Con trai đi nhóm lửa, con gái chuẩn bị nguyên liệu. Bắt đầu!”

Làm gì mà phải chia hết cả con trai và con gái ra luôn vậy, Hiratsuka – sensei!

Mọi người theo lệnh của Shizu – nee và bắt đầu tản ra bắt đầu nấu ăn.

Đám tình nguyên viên bọn hắn thì tự nấu cho phần của mình trước.

Hội con gái Yukino, Yui, Komachi lo nguyên liệu. Akira và Hachiman thì nhóm lửa và chuẩn bị nồi niêu xoong chảo.

Mà nấu cà ri thôi mà…

Akira thả lại mấy thứ khác và nâng lấy một chiếc nồi hầm to tướng đem về.

Mọi thứ đều ổn thỏa dù có Yui trong phòng bếp bởi vì ít nhất Yukino và Komachi cũng đều là một đầu bếp giỏi.

Vì là cà ri nên chuẩn bị cũng rất nhanh, bọn hắn chỉ mất một lúc cũng đã xong hết rồi chỉ chờ nổi cà ri trên bếp được nấu chín mà thôi.

“Làm xong thì đi giúp bọn trẻ nhé.” Shizu – nee cũng gật gù trước độ đảm đang của bọn hắn và ra thêm mệnh lệnh tiếp theo.

Học sinh tiểu học dù đã được học qua nấu ăn cơ bản nhưng để thực sự nấu ngoài trời như thế này thì không thể được rồi.

Mọi người cũng gật đầu đáp ứng và bắt đầu tản ra giúp đỡ từng nhóm khác nhau.

Ngay cả Yukino cũng phụ giúp đám nhỏ chuẩn bị bát dĩa.

Akira sau khi giúp tụi nhóc nhóm lửa thì không ở đó nữa mà đi ra ngoài.

Chỗ này là một gò đất phía trên, từ đây nhìn xuống có thể thấy rõ khung cảnh khu bếp ngoài trời đang náo nhiệt rộn ràng kia.

Không lâu sau, có hai người nữa gia nhập với hắn, và cả ba đều chỉ đang nhìn về một người dưới đó.

Lúc này, người mà ba bọn hắn quan sát được một tên học sinh cao trung đẹp mã tiếp cận.

Hayama vẫn với vẻ mặt thân thiện hòa ái của mình hỏi: “Em thích cà ri chứ?”

Cô bé đang bị tách ra một mình rửa nguyên liệu ngẩn đầu lên nhìn lại cậu ta… và cả bốn người bạn cùng nhóm đang nói chuyện gần đó nữa.

Thấy cảnh này, Yukino lại tiếp tục thứ mà cả ngày hôm nay cô nàng đã lặp lại rất nhiều lần… Thở dài!

Akira cũng đồng ý với cô nàng.

Với hầu hết những người trầm tính, hãy nói chuyện với họ thật bí mật ở nơi mà không ai thấy cả, tránh việc họ trở thành tâm điểm bàn tán.

Đây cũng là lí do Akira thường xuyên có những cuộc nói chuyện 1v1 hơn là ở đám đông.

Cô bé thẫn thờ nhìn lại bốn người bạn của mình một lúc rồi mới đáp lời Hayama: “Cũng không hẳn. Cà ri không phải là thứ em quan tâm.”

Nói xong, cô bé lấy nốt khoai tay ra khỏi thau nước đặt vào rổ rồi quay lưng rời khỏi khu bếp.

Cô bé cúi gầm mặt đi ra ngoài và hướng đến chỗ khá yên tĩnh, chính là gò đất nơi bọn hắn đang đứng này.

Những người dưới kia thì cũng không quan tâm gì lắm việc cô bé bỏ đi mà tiếp tục vui đùa cùng nồi cà ri của mình.

Thậm chí khi Hayama hỏi có muốn thêm gì vào cà ri không thì Yui còn nhảy ra đòi thêm trái cây vào!

“Bả bị hâm à…?” Hachiman bên cạnh cũng không khỏi bất lực nhả rãnh.

“Thật đấy… Toàn mấy kẻ ngốc…” Đột nhiên một tiếng nói non nớt trẻ con vang lên với giọng điệu già dặn.

Cô bé cô độc đã đến bên cạnh bọn hắn và đứng nhìn xuống khu bếp.

“Mà… Thế giới này hầu như ai chả vậy.” Akira đồng tình với ý kiến của cô bé.

Hachiman cũng khoanh tay mỉm cười theo: “Đúng thế, cũng may là nhóc nhận ra sớm đó.”

Hai tên con trai quay sang nhìn nhau và cùng lúc nở một nụ cười… Đồng chí!

“[Hầu như] là cũng bao gồm cả hai cậu, phải chứ?” Yukino bên cạnh chêm vào suy nghĩ bi hài của hai người bọn hắn.

Akira chậc chậc hai tiếng rồi cũng khoanh tay trước ngực giống Hachiman: “Đừng có đánh đồng như vậy. Những kẻ cô độc như bọn tôi hoàn toàn ở trên tầm cái [Hầu hết] đấy.”



Hachiman cũng gật gù đồng ý với hắn.

Yukino liếc xéo hắn một cái rồi bắt đầu vào mode độc miệng: “Tự hào về điều đó như vậy… Sự kinh tởm của cậu vượt xa sự hiểu biết của tôi đấy.”

… Akira có nên cảm ơn sự [ca ngợi] này không nhỉ?

Lúc này, cô bé nãy giờ chứng kiến màn [Tương tác] truyền thống của bọn hắn, lên tiếng lần nữa: “Tên…?”

“Hở? Tên anh có vấn đề gì sao?” Nghe được cô bé hỏi thì Akira quay sang nhìn.

Cô bé thì khá dỗi với thái độ đó của hắn nên lên giọng nói rõ hơn: “Em đang hỏi tên anh mà. Như vậy còn chưa rõ sao?”

Yukino nghe vậy thì nói lại với giọng khá nghiêm khắc: “Trước khi hỏi tên người khác, hãy tự giới thiệu tên mình đi đã.”

Sững lại trước tông giọng khá lạnh đó, cô bé cúi đầu nhận sai và chầm chậm giới thiệu: “Tsurumi Rumi…”

Hài lòng với thái độ nhận sai đó, Yukino mỉm cười đáp lại: “Chị là Yukinoshita Yukino.”

Hắn cũng giới thiệu nốt cho mọi người: “Anh là Akihito Akira. Chàng trai mắt cá c·hết này là Hikigaya Hachiman. Còn cô nàng này là Yuigahama Yui.”

Yui lúc nãy báo danh trái cây xong thì cũng chạy đến đây cùng bọn hắn.

Cô nàng cúi thấp người xuống cười nói với cô bé: “Tsurumi Rumi – chan nhỉ. Rất vui được gặp em nhé!”

Vậy là cả bốn thành viên CLB Tình nguyện đã đầy đủ ở đây, cùng một cô bé bị xa lánh bởi bạn bè của mình.

Rumi – chan cúi mặt và thì thào nói: “Em thấy ba người khác hẳn với mấy người còn lại… Em cũng như vậy, cũng khác người…”

“Khác ư? Thế nào cơ?” Cô bạn Yui thắc mắc hỏi lại. Mà có lẽ cô nàng thực sự không thấy sự khác biệt thật.

Cô bé Rumi quay sang tránh đi ánh mắt của Yui và nói: “Mọi người trẻ con lắm. Bởi vậy nên, em ở một mình thì đã sao đâu chứ?”

“N-Nhưng mà kỉ niệm với bạn tiểu học cũng quan trọng lắm chứ.” Yui hình như có hơi chững lại một nhịp khi nói câu đó.

Rumi – chan nghe vậy thì chỉ biết ngẩn đầu lên nhìn bầu trời chiều phía xa kia.

Lúc này đang đang gần chạng vạng tối, ánh nắng bắt đầu ngả màu.

Cô bé thẫn thờ đáp: “Kỉ niệm để làm gì chứ… Lúc vào sơ trung thì cũng sẽ kết bạn với những người mới từ các trường khác.”

“Đáng tiếc! Không có chuyện đó đâu.”

Yukino lên tiếng ngắt đi ảo tưởng về tương lai của cô bé.

Cô nàng đi đến trước mặt Rumi – chan rồi khoanh tay nói tiếp: “Những người xa lánh em bây giờ rồi cũng sẽ vào cùng trường với em thôi. Làm vậy sẽ chẳng khác gì đạp vào vết xe đổ cả.”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Yukino.

Lúc này, cô nàng vẫn tiếp tục trước ánh mắt ngỡ ngàng của Rumi – chan: “Đáng tiếc thay, những người đến từ trường khác cũng sẽ giống vậy.”

Nghe xong hết, cô bé cúi đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cơ thể run run: “Có lẽ là… chị nói đúng. Em thật… ngu ngốc khi không nhận ra.”

Rumi – chan kiềm chế nỗi buồn sâu tận trong tim và bắt đầu kể lại câu chuyện của cô bé.

Từ việc những cuộc bắt nạt xa lánh bạn học khác, rồi đến khi cô bé trở thành chính n·ạn n·hân của việc đó thì mọi thứ lại thành ra như bây giờ.

Khác với những lần trước, lần này không có ai đứng ra đề nghị kéo lại cả…

Với giọng run run như sắp khóc, Rumi – chan nói:

“Thực sự thì… Em có làm gì đâu chứ…”

“Liệu lên sơ trung rồi… cũng vẫn thế này chăng…”

Không ai trả lời câu hỏi đó cho cô bé.

Mặt trời phía xa cũng đang dần bị che khuất bởi những hàng cây và ánh nắng chỉ còn dập dờn một màu đỏ ngầu.

Câu hỏi:

Liệu thời gian thực sự có thể giải quyết những chuyện như thế này sao?

Hay là…

[Không có gì thay đổi cả!]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.