Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 82: . Hoạt động tình nguyện (?) của CLB Tình nguyện



Chương 82. Hoạt động tình nguyện (?) của CLB Tình nguyện

Đã qua hai ngày từ hôm đến Wagou làm việc (?) của một trợ lý biên tập cùng cô nàng tác giả Kasumi Utako – sensei kia.

Mọi chuyện sau đó không có gì đáng nói nữa cả…

Bởi vì Akira biết lúc ấy thứ Utaha cần không phải là một câu trả lời.

Hai người bọn hắn lại đi khắp thành phố Wagou, quê hương của Utaha – senpai và là bối cảnh trong tiểu thuyết của cô nàng.

Sau đó thì cùng nhau qua đêm tại quán ăn gia đình 24/24, là quán nằm gần đường ray quen thuộc, nơi mà một năm trước bọn hắn thường xuyên đến.

Sau chuyến công tác (?) đó, cuối cùng thì Akira cũng có thể đón được kì nghỉ hè đúng cách.

Và hôm nay cũng vậy, hắn vừa kết thúc quá trình ăn hành tại đền Ryuudou và quay về nhà để nấu ăn sáng bắt đầu một ngày nghỉ hè mới.

Vào nhà, cất hết mấy thứ bí mật vào kho, sau đó mới vào phòng bếp để chuẩn bị nấu ăn.

“Sáng nay nấu đơn giản thôi nhỉ… À, thêm chút salad nữa đi.” Akira ngân nga giai điệu nào đó và bắt đầu lục lọi tủ lạnh.

“Đúng vậy, thêm salad cho cân bằng dinh dưỡng. À mà nhớ nấu miso đậm chút nhé!” Một giọng nói vang lên đáp lại hắn.

Akira thuận miệng trả lời: “Được…”

…!!!

Giật mình xoay sang nơi phát ra âm thanh đó.

Không biết từ bao giờ, trên bàn ăn đã có một người đang nằm nhoài ra bàn gõ gõ điện thoại.

“Tại sao Shizu – nee lại ở đây!” Akira hét lên ngay tức khắc.

Đúng vậy, người đột ngột xuất hiện mà chẳng hề báo trước một tiếng kia chính là cô chị đã khiến thời thơ ấu của hắn thêm phần đau khổ, Hiratsuka Shizuka.

Chỉ vừa nhìn thấy là chị ta thì hắn đã ngay lập tức nghĩ đến hai chữ: Phiền phức!!!

“Sao! Không chào đón?” Đột nhiên Shizu – nee quay phắt sang nhìn hắn với một ánh mắt sắc lẻm.

Hình như có điều gì đó từ điện thoại khiến cô nàng tức giận thì phải… Đây rõ ràng là giận cá chém thớt!

Ừng ực…

Nuốt một ngụm nước bọt cho đỡ khan cổ, hắn rụt rụt lại về phòng bếp: “Súp miso đậm một chút phải không? Chờ em một chút, bữa sáng sẽ có ngay đây.”

Ký ức về những đau khổ thuở nhỏ ập đến sau cái ánh mắt c·hết chóc đó khiến hắn ngay lập tức ngoan ngoãn đi nấu ăn phục vụ cho cô chị b·ạo l·ực này.

Để mà nói thì khi Akira vừa ra đời thì Shizu – nee lúc ấy đã học đại học rồi.

Vậy cô nàng hùa nhau với Fuji – nee lúc ấy cũng chỉ mới sơ trung, bắt nạt hắn từ khi còn trong nôi!

Mọi người cứ có chị gái hơn nhiều tuổi đi là biết sự áp chế của chị gái nó đáng sợ như thế nào.

Không lâu sau, từng món nóng hổi bày ra bàn ăn cho cô nàng đã đói bụng vì ngửi mùi hương nãy giờ kia.

“Ồ! Thực sự là có thể nấu ăn này. Lúc đầu tôi còn nghĩ là mọi người đang nói đùa nữa chứ. Được lắm đấy, Akira!” Shizu – nee nhìn lấy từng món từng món đang tỏa ra mùi hương ngào ngạt trên bàn thì hào hứng khen hắn.

Hắn cũng chỉ biết cười cười rồi ngồi vào bàn.

“Itadakimasu!” x2

Vừa dứt lời, Shizu – nee đã ngay lập tức mở to đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao và bàn tay nhanh chóng gắp lia lịa đồ ăn.

Nhìn cô nàng ăn như hổ đói kia, Akira chỉ biết thở dài rồi bắt đầu thưởng thức bữa sáng ngon lành của bản thân.



“Mà… Rốt cuộc thì ngọn gió nào đưa chị đến đây thế, Shizu – nee?” Gắp phần salad có hơi nhiều cà chua vào miệng, hắn chậm rãi hỏi cô nàng đối diện kia.

“Cậu chưa đọc mail tôi gửi à?” Shizu – nee húp nốt chén súp miso rồi thở ra đầy thỏa mãn và nói.

Sáng sớm đã phải đi ăn hành thì hơi đâu mà check mail chứ…

Không thèm chú ý đến ánh mắt đau khổ của hắn, Shizu – nee đặt đôi đũa xuống kết thúc bữa ăn và nói tiếp: “Hôm nay CLB Tình nguyện sẽ đi Chiba! Sẽ xuất phát vào trưa nay, cậu chuẩn bị đồ đi. À đi 3 ngày 2 đêm đấy!”

Chỉ mới nghe câu đầu tiên thì hắn đã phải há hốc mồm kinh ngạc.

Và câu chốt 3 ngày 2 đêm như chẳng có gì kia thì khiến hắn gục ngã hoàn toàn.

Tại sao… Xung quanh hắn toàn là những kiểu người thích bộp một cái liền lôi đi mà chẳng hề có kế hoạch từ trước hết vậy!

Trong khi Akira đau khổ nuốt nước mặt ngược vào trong thì bên kia Shizu – nee vẫn tiếp tục trút giận lên chiếc điện thoại: “C·hết tiệt Hikigaya! Tại sao vẫn chưa chịu trả lời!”

Nghe vậy thì hắn mới nhớ ra là không chỉ có hắn chịu sự b·ạo h·ành từ cô chị Shizu – nee này.

Đúng vậy, hắn còn một đồng chí hết sức tin cậy nữa mà!

Nhưng mà nhìn tình hình thì có vẻ Hachiman đã nhạy bén né đi cái bẫy c·hết người kia và có khả năng sẽ không chịu c·hết cùng hắn.

Không thể để viễn cảnh cô độc ấy xảy ra, Akira ngay lập tức hướng về cô nàng giáo viên mẫu mực đang tức giận kia:

“Hikigaya có khi đã trốn Shizu – nee rồi đấy.”

“Nếu chị muốn cậu ta tham gia…

“Thì em có một kế này!”

Xin lỗi chàng trai…

Chúng ta là bạn bè (?) mà phải không?

Đã là bạn bè thì phải chia ngọt sẻ bùi!!!

*****

Mặt trời sáng rực treo trên đỉnh đầu báo hiệu đây là một ngày hè nắng đẹp.

Cơ mà…

Có vẻ anh chàng mắt cá c·hết của chúng ta không hề nghĩ như vậy chút nào.

Ngay khi bóng dáng của hai anh em nhà Hikigaya đi đến chỗ đỗ xe buýt gần [Nhà ga Kaihim Makuhari] Akira liền biết kế hoạch đã thành công tốt đẹp!

Còn Shizu – nee bên cạnh thì nắm chặt hai bàn tay khiến nó vang lên từng tiếng “Răng rắc” cực kì đáng sợ…

Và n·ạn n·hân của chúng ta, Hikigaya Hachiman, chỉ vừa thấy Shizu – nee tháo chiếc kính râm ra thì ngay lập tức sững người, thả luôn hai chiếc ba lô xuống đất.

“Giờ thì… Cho tôi cái lý do cậu không nhấc máy coi!” Shizu – nee gằn từng chữ nói với cậu nam sinh trước mặt.

“Etou… Do sóng yếu… Chắc vậy…?” Hachiman giật giật đôi mắt cá c·hết và run sợ lui một bước về phía sau nói.

“Mà thôi, vẫn còn sống là được. Để liên lạc với em gái cậu tôi đã phải vất vả lắm đấy!” Shize – nee bỏ qua cái lời biện minh nhảm nhí kia và khoanh tay trước ngực thở dài một hơi.

Hachiman chịu không nổi trước sự đáng sợ đó của vị giáo viên mẫu mực này nên chỉ đành tìm cách đánh trống lảng: “Mà tại sao Hiratsuka – sensei và Akihito lại ở đây?”

Nghe được bản thân bị nhắc tên, hắn cuối cùng cũng chịu ló đầu ra chào hỏi cậu bạn bị hắn kéo đến chịu trận chung này: “Hallo Hikigaya, Komachi – chan. Đã lâu không gặp.”

Komachi không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn và Shizu – nee, thậm chí vui vẻ cười tươi vẫy tay chào lại hắn:



“Hallo Akira – senpai! Chuyện lần trước cảm ơn anh đã giúp bạn của em nha. À, cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ Onii – chan suốt thời gian qua nữa!”

Thấy cô em gái của mình bình tĩnh vui vẻ đến vậy, chàng trai của chúng ta ngay lập tức có linh cảm không lành.

Hachiman với lấy hai chiếc ba lô và chuẩn bị chuồn đi: “Không có gì thì tạm biệt đây. Giờ tôi phải đi Chiba…”

Chưa để cậu ta nói hết câu, Shizu – nee đã nhảy bổ vào cắt ngang: “Chiba! Chúng ta sẽ cùng đi! Cậu vẫn chưa đọc mail tôi gửi à?”

“Há!?” Hachiman ngạc nhiên thốt lên.

Cậu ta hoảng hốt tính hỏi lại Shizu – nee nói vậy là có ý gì thì từ phía sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Hikki! Đến trễ quá!” Là giọng của cô nữ sinh rạng rỡ năng động.

Yui xách một túi của cửa hàng tiện lợi đi đến, nhìn sơ qua cũng đủ thấy nó nhiều đến mức đầy ắp sắp tràn ra ngoài.

Cô nàng đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng sặc sỡ, mặc áo thun tay ngắn và một chiếc quần short cực ngắn.

Tay và chân của Yui nhờ vào đó mà lộ ra ngoài làn da trắng bóc. Đây rõ ràng là một bộ trang phục tồn tại chỉ vì mùa hè!

Còn một người nữa đang chậm rãi bước đi phía sau như thể lẩn mình vào bóng của Yui.

Yukino cũng có trên tay một túi đồ từ cửa hàng tiện lợi, tất nhiên là nó không nhiều như của Yui.

Cô nàng mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm kết hợp với áo sơ mi trắng được tạo nét bằng phần vải uốn lượn dọc khuya áo.

Mặc dù không lộ da ra nhiều lắm nhưng dáng vẻ gọn gàng thanh lịch của cô nàng gợi lên một cảm giác mát mẻ kì lạ.

Đúng với cái tên Yuki-Hime!

Hai cô nàng xuất hiện thì Hachiman cũng bắt đầu hiểu được phần nào câu chuyện phiền phức sắp tới rồi.

Komachi bên cạnh thì ngay lập tức chào hỏi vui vẻ nhiệt tình: “Yui – san! Yahallo!”

“Yahallo! Komachi – chan!” Cô bạn Yui cũng cực vui khi được gặp Komachi.

Komachi cười hì hì tiếp tục quay sang một người khác kia: “Yukino – san! Yahallo!”

Bị bất ngờ khi được cô bé rạng rỡ tiếp cận như vậy, Yukino thoáng hốt hoảng và theo bản năng đáp: “Ya…”

Khựng… Đáng tiếc là cô nàng đã kịp tự ngăn bản thân lại.

Gương mặt thoáng ửng hồng, cô nàng chậm rãi bình tĩnh lại và đáp: “Rất vui được gặp em, Komachi – san.”

Dường như đã đoán sẵn Yukino sẽ không dính bẫy, Komachi gật gù vui vẻ rồi chạy đến nắm lấy tay của cả hai cô nàng và cười tươi: “Komachi rất vui vì mọi người đã mời em đấy!”

Nhìn cái cảnh ba cô gái cười cười nói nói kia thì nam chính mắt cá c·hết của chúng ta cuối cùng cũng thông não được cái bẫy từ cô em gái đáng yêu của mình.

Hachiman chậc một tiếng rồi quay mặt đi thở dài cam chịu số phận.

Thấy vậy, Akira mới chậm rãi đi đến vỗ lưng cậu ta.

Hai người bọn hắn liếc nhìn nhau và đều thấy trong đó là ánh mắt bất lực mỏi mệt…

Đồng chí!

“Được rồi đi thôi. Lên xe nào!” Shizu – nee thấy mọi người đã đông đủ thì phất tay chỉ vào chiếc minivan màu đỏ bên cạnh với vẻ ngầu lòi.

Để mà nói thì cô nàng với hình dáng cơ thể đầy đặn này mới là người nổi bật nhất ngày hôm nay.

Quần jean màu đất được xắn lên đi kèm đôi giày léo núi đầy kiểu cách. Mặc cho mình chiếc áo phông bó chặt, mái tóc đen dài thường xõa ra thì lúc này được buộc đuôi ngựa gọn gàng.



Đội vào thêm chiếc mũ màu kaki và đeo chiếc kính râm, Shizu – nee trông cứ như mấy huấn luyện viên quân ngũ vậy!

Có lẽ… Bọn hắn cũng sẽ phải chuẩn bị đón nhận đợt huấn luyện kì lạ gì đó cho coi!

*****

Sau những rắc rối không đáng kể thì cuối cùng tất cả cũng đã đến nơi cần đến cho [Hoạt động hè CLB Tình nguyện] mà Shizu – nee tự xưng.

Nhìn cái tấm bảng [Kougen Chibamura] cũ kĩ xộc xệch kia, Akira chỉ còn biết thở dài ngao ngán…

Chiba cái khỉ gì!

Này là Làng Chiba thì có!

Theo trí nhớ thô sơ của hắn thì đây là chỗ nghiên cứu sinh thái hồi sơ trung thì phải.

Mà… Đúng là vào dịp hè thường sẽ có nhiều chuyến tham quan từ các trường học đến đây thật.

Trong khi Akira thở dài và bắt đầu lấy hành lí ra khỏi cốp xe thì một chiếc xe khác cũng chạy vào chỗ đỗ xe bên cạnh.

Mọi người đều hướng mắt về phía chiếc xe đột ngột xuất hiện kia và khi những người trong xe bước xuống càng làm mọi người ngạc nhiên hơn.

“Hayama?” Hachiman thốt lên hỏi.

Chàng trai tỏa sáng với mái tóc vàng bóng bẩy kia cười chào thân thiện lại: “Ya! Hikitani – kun.”

Hikitani?

Nani sore?

Biệt danh mới của Hachiman à? Cậu ấy rốt cuộc có tận bao nhiêu cái biệt danh vậy.

Những người này hắn đã từng thấy một lần rồi, chính là cái lần cãi vã của Yukino cùng cô nàng gyaru tóc vàng điệu đà, là nhóm bạn của Yui trong lớp.

Vậy là hôm nay tất cả đều dồn vào một chỗ luôn nhỉ?

Kế hoạch tuyệt đấy, Hiratsuka Shizuka – sensei!

Và vị giáo viên mẫu mực của chúng ta với điếu thuốc trên tay cũng đã đi đến và bắt đầu giải thích về ngày hôm nay:

“Đến đủ cả rồi nhỉ?”

“Trong mấy ngày này, các cô cậu sẽ hoạt động tình nguyện.”

“Mọi người sẽ là người hỗ trợ cho trại hè ở đây!”

Vị giáo viên đang để khói thuốc lá bay mù mịt trước mặt học sinh vừa tuyên bố một quyết định mà hắn chưa từng được nghe trong suốt cả ngày hôm nay.

Rồi… Thật tuyệt!

Sau màn tuyên bố nhiệm vụ kia, cả đám bắt đầu di chuyển đến sân chính, nơi mà có nguyên mấy chục bé học sih tiểu học đang ngồi chờ ở đó.

Nhìn những chiếc đầu nấm nhỏ nhắn đang ngước đôi mắt đầy tò mò nhìn về phía bọn hắn kia, Akira biết ngay rằng: Phiền phức thật sự đây rồi!

“Vậy… Hoạt động CLB mà cô nói đây sao, Hiratsuka – sensei?” Yukino nhìn đám nhóc tiểu học trước mắt cũng cùng chung cảm nhận giống hắn và quay sang hỏi nguồn cơn của mọi thứ.

Shizu – nee thì khá nhẹ nhàng, cô nàng chậm rãi giải thích cho bọn hắn: “Đây là cơ hội tốt đấy. Mấy đứa sẽ học được cách hòa nhập với một cộng đồng khác hẳn.”

Nghe thế thì hắn cũng đã hiểu ý nghĩ của Shizu – nee khi mang bọn hắn đến đây ngày hôm nay.

[Hòa nhập] chứ không phải là [Làm bạn] với đám nhóc tiểu học đó.

Không gay gắt nhưng cũng không được làm ngơ, hòa vào nó như nước chảy mây trôi...

Đúng vậy, nó gọi là:

[Thích nghi với môi trường].
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.