Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của các cô cậu học sinh đang báo hiệu một mùa hè nóng nực đang tới gần.
Akira lúc này đang vác chiếc thân mệt nhoài sau một ngày đầu tuần để đến với chỗ trốn việc đọc sách đã lâu chưa xuất hiện trở lại kia.
Mở cửa và bước vào căn phòng với tấm bảng ghi tên lớp thực sự được dán những mẩu nhãn dán dễ thương đầy màu sắc theo số tập xuất hiện đó.
Trong phòng, cả ba thành viên vẫn như cũ.
Hachiman ngồi chăm chú đọc sách, anh chàng này nếu không toát ra cái bầu không khí u ám t·ang t·hương thì sẽ là một mỹ nam thư sinh đấy.
Bên còn lại thì Yukino thì vừa đọc sách vừa cố gắng đáp chuyện với Yui đang nói chuyện không ngừng nghỉ kia.
Hai cô nàng có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, cứ như mặt trăng và mặt trời vậy, nhưng lại có thể hòa hợp làm bạn thân với nhau.
Mà mọi người biết không… Thực ra người bỏ công sức nhất trong mối quan hệ của mặt trời và mặt trăng lại là mặt trời trông có vẻ ngốc nghếch kia.
Đều nhờ mặt trời phát ra ánh sáng chiếu đến mặt trăng, giúp nó tỏa sáng vầng hào quang u mê lòng người.
Bỏ qua ẩn dụ về mấy thứ không liên quan kia, Akira lấy ra từ cặp xách mấy gói bánh nhỏ và đưa cho từng người.
Đến Yukino thì hắn còn lấy ra thêm vài thứ khác nữa, là mấy khuôn bánh hình các động vật nhỏ mà lần trước hắn đã hứa sẽ mang đến cho cô nàng.
“A, cái gì thế kia! Dễ thương quá đi!” Yui ngay bên cạnh thấy mấy khuôn đó cũng chồm đến với hai mắt tỏa sáng.
Yukino thì chỉ gật đầu cảm ơn và nhận lấy nó sau đó phải ứng phó với cô bạn Yui đang phấn khích kia.
Akira về lại chỗ ngồi của mình và lấy sách ra bắt đầu vừa gặm bánh vừa đọc.
Để mà nói thì cuộc sống học đường như thế này thực sự không hề tệ chút nào. Hắn giờ đã hiểu vì sao mấy bộ anime học đường nổi đình nổi đám vậy rồi.
Cơ mà đang đọc giữa chừng thì hắn bị tiếng gọi của Yui kéo về lại thế giới thực.
Cô bạn Yui sau khi nài nỉ Yukino thì cuối cùng cũng hẹn được một buổi đến phòng của cô công chúa băng giá kia cùng làm bánh với mấy cái khuôn mà hắn mang đến.
Trên đà phấn khích đó, Yui qua sang hắn và mở điện thoại ra nói:
“Akihito – kun! Màn bắn tên tuần trước ngầu thật sự luôn!”
“Đoạn video này giờ nổi tiếng rần rần trên diễn đàn trường đấy!”
Vừa nói cô nàng vừa mở đoạn video ra, âm thanh vang lên khiến những người còn lại cũng bị hấp dẫn mà nghiêng sang nhìn.
Có vẻ video được quay từ một học sinh đứng ở một bên, chỗ ghế khán giả.
Từ video có thể thấy hôm đó mọi người đã đến đông như thế nào, nhưng tất cả đều không quá ồn ào mà đều hướng mắt về phía trung tâm sảnh đường kia.
Thì ra góc nhìn từ khán giả khi hắn bắn cung là như vậy, đây là lần đầu hắn thấy bản thân ở khía cạnh khác.
Trên video cũng rất nhanh đến đoạn hắn thực hiện [Hassetsu]…
[Pawng!!!] âm thanh đó dù qua video vẫn giữ nguyên…
Từ góc nhìn này, Akira cảm giác như thể bản thân đang đứng giữa một rừng cây và đột nhiên tiếng [Tsurune] vang lên, những mảnh lá cây đột ngột rời cành và rơi xuống!
Trên video thì chỉ chớp mắt cái là qua, nhưng thực sự vào thời điểm đó hắn cảm giác mọi thứ trôi chậm dài dằng dẵng.
“Tuyệt thật đấy phải không!” Sau khi cho mọi người xem xong video thì Yui quay nhảy cẫng lên quay sang hỏi lại Yukino.
Yukino thu lại ánh mắt từ điện thoại rồi chuyển qua nhìn Akira, sau đó cô nàng mới gật đầu đồng ý với Yui.
Được người bạn thân ủng hộ, cô bạn Yui của chúng ta tiếp tục quay sang hắn hỏi: “Akihito – kun giỏi như vậy thì nhất định sẽ đạt giải nhất cho trường vào dịp thi đấu mùa hè này nhỉ! Tớ còn nghe nói CLB Bắn cung trường mình đã đạt 3 giải vàng liên tiếp rồi đấy!”
Mặc dù bản thân không hề có chút liên quan nào nhưng Yui vẫn tỏ ra rất vui vẻ.
Đối với cô nàng, trường của cô và nhất là người bạn mà cô quen đạt được những thành tích lớn như vậy là đủ cho một điều tốt đẹp trong cuộc sống của cô rồi.
Đây cũng chính là lý do mà Akira ví Yui như mặt trời… Rạng rỡ và ấm áp.
Cơ mà…
“À… Tớ vừa rời CLB Bắn cung rồi nên là chắc không thể giúp trường được.” Akira thu hồi lại ánh mắt và tập trung vào quyển sách trên tay rồi chầm chậm nói.
Câu nói của hắn vừa vang lên thì nụ cười trên môi của Yui cũng cứng đơ lại ngay lập tức.
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh kì lạ.
Hachiman nãy giờ chỉ đóng vai người qua đường cũng không nhịn được mà quay phắt sang nhìn về phía hắn.
Ra là anh chàng này cũng quan tâm Akira phết đó chứ!
Yui lúc này mới lấy lại tinh thần và bắt đầu hoảng hốt nói: “Ểh?... À… Đáng tiếc vậy… Cho tớ xin lỗi nhé…”
Nhìn cô nàng vừa nãy còn đang hí hửng đột nhiên lại trở nên buồn rầu kia, không hiểu sao Akira lại cảm thấy khá ấm lòng.
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu với cô nàng: “Không sao đâu. Tớ tham gia nhiều CLB và cũng không đi thi đấu cho CLB nào cả mà.”
Lời giải thích có hơi gượng nhưng cũng làm cho Yui đỡ nặng lòng hơn phần nào.
Mọi người có vẻ đều chấp nhận nó và mỗi người đều quay lại với công việc của từng người.
Hắn cũng tiếp tục đọc sách, nhưng hiện tại trong đầu lại hiện lên cảnh tượng tuần trước.
Đó là thời điểm sau khi Akira bắn xong và quay về chỗ cất cây cung của bản thân.
Những người ngoài thấy hắn không bắn nữa thì cũng đã tản đi hết, chỉ còn lại thành viên của CLB Bắn cung ở đó.
Mitsuzuri Ayako với tư cách là Chủ tịch CLB Bắn cung và là bạn của hắn đã ngay lập tức chạy đến vỗ vai hắn thật mạnh rồi cười to: “Đỉnh quá thể Akihito!”
Mọi người cũng ào ào nháo nhào cả lên.
Về cơ bản thì Cung đạo không chỉ chú ý đến việc bắn trúng mục tiêu hay không, mà còn là cả sự hoàn mỹ trong từng động tác cũng như khí chất toát ra từ nó.
Và những gì Akira vừa thực hiện là một màn bắn cung đạt đến chữ tốt, rất tốt là đằng khác.
Mà với kĩ năng ở mức [Lv 2] thì nó đã lên bậc [Tinh thông] rồi, nên nếu so với mặt bằng chung thì đúng là hơn hẳn thật.
Một người bình thường nếu không có năng khiếu thì rất khó để đột phá từ [Nhập môn] lên [Tinh thông].
Nhưng với hệ thống, Akira chỉ cần tích lũy đủ [Exp] thì đã có thể đẩy độ thông thạo của bản thân lên một bậc mới.
Đúng là hack thật nhỉ…
Nghĩ đến nó, Akira chỉ lắc đầu cười với Mitsuzuri mà không nói gì cả.
Cô nàng có vẻ đã hiểu được ý tứ của hắn nên khuôn mặt mừng rỡ kia cũng chững lại.
Những người khác thì không chú ý đến điều đó và vẫn tiếp tục hân hoan và bàn tán về giải thi đấu sắp diễn ra.
Akira tính ngăn lại trước khi mọi chuyện bị đẩy đi quá xa thì đột nhiên một tiếng hét vang lên…
“Không cho phép!”
Là giọng nam, và cũng rất quen thuộc với hắn.
Người này hồi sơ trung đã cùng hắn và Shirou chơi cùng nhau thực sự rất vui vẻ.
Matou Shinji trưng lấy bộ mặt kiêu căng cùng mái tóc uốn lượn đầy phong cách đó rầm rầm từng bước đi đến trước mặt hắn.
Cậu ta hừ lạnh rồi ngước mắt lên đầy ngạo mạng và hằm hằm từng chữ: “Tôi không cho phép một kẻ thường xuyên không đến CLB luyện tập được thi đấu đâu! Thậm chí nên trục xuất khỏi CLB luôn đi!”
Bầu không khí thoáng chốc đông cứng hết cả lại.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về hai cậu nam sinh ở giữa.
Mitsuzuri thấy không ổn đã ngay lập tức ngăn lại giữa hai người bọn hắn và nói với Shinji: “Khoan đã Shinji…”
Nhưng chàng trai đang lên cơn ấy không để cô nàng nói hết câu đã đẩy Mitsuzuri qua một bên và hét lớn: “Tôi bây giờ là Phó Chủ tịch CLB! Tôi có quyền trục xuất một thành viên không đảm bảo nội quy!”
Mitsuzuri có hơi hoảng loạn khi bị đẩy đột ngột như vậy và lảo đảo sang một bên.
Thực ra cô nàng cũng biết được mối quan hệ cũng như khúc mắc giữa Shinji với Akira và Shirou...
Cắn chặt răng, Mitsuzuri đứng lên cố gắng khuyên nhủ lần nữa: “Nhưng nhà trường đã cho phép…”
Và lại lần nữa cô bị ngắt lời.
Shinji chưa cần nghe hết câu đã cười khẩy rồi nhếch mép khinh thị nhìn sang Akira:
“Ồ đúng rồi.”
“Akira của chúng ta là Hội phó Hội học sinh đầy danh giá kia mà.”
“Được nhà trường cho phép thoải mái muốn tham gia thì tham gia, không muốn thì vứt xó tất cả các CLB cơ mà.”
“Nhưng hôm nay tôi nhất quyết không đồng ý đấy!”
“Cậu đã quyền to búa lớn như vậy thì lấy cái thân phận trong Hội học sinh đó đuổi Shinji này ra khỏi trường đi rồi hãy mơ đến việc tham gia thi đấu!”
Tiếng nói của Shinji vang vọng khắp sảnh đường tĩnh lặng này.
Ánh nắng ngoài kia vẫn rất đẹp đẽ nhưng trong này lại lạnh lẽo lạ thường.
Mọi người không ai dám hó hé một câu nào mà chỉ im lặng nhìn về phía hai tên nam sinh đang combat cực căng kia.
Lúc này… Akira dời mắt khỏi gương mặt đầy kinh tởm kia và với tay ngăn lại Mitsuzuri đang muốn nói thêm điều gì đó.
Hắn chậm rãi lắc đầu với cô nàng rồi tách ra đám người đi vào phòng thay đồ.
Không lâu đâu, hắn đã đẩy cửa ra và xuất hiện trước mắt mọi người lần nữa. Có vẻ mọi người đang chờ hắn nói gì đó để biết kết cục của sự việc lần này.
“Đơn trục xuất thứ hai tuần sau nhớ mang đến văn phòng Hội học sinh.”
“Chính tay tôi sẽ kí nó.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt cũng là lúc cánh cửa Cung đường bị đóng lại.
Ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh tuyệt đẹp kia, Akira chợt nở một nụ cười đầy chua chát.
Ngẫm lại cũng thật thú vị.
Năm trước là Shirou, năm nay là Akira. Cả hai đều bị đuổi khỏi CLB với những lý do ngu ngốc lãng xẹt.
[Tốt quá phải không? Matou Shinji!]
*****
“Em thực sự không muốn đăng kí đi thi sao?” Giáo viên âm nhạc đã đứng tuổi hỏi lại lần nữa cậu học sinh trước mặt.
Đây là dãy nhà bộ môn, các lớp học cần thiết bị thường sẽ được diễn ra ở đây.
Và nơi này cũng là thánh địa của các CLB về âm nhạc vì nguyên hai tầng lầu trên cùng của dãy nhà là các phòng học chứa đầy những nhạc cụ từ cổ điển đến hiện đại và tất cả đều là những nhạc cụ đắt tiền nhất.
“Em cảm ơn ạ, nhưng em không có mong muốn tham gia cuộc thi lắm. Vậy em xin phép rời đi trước.” Cậu nam sinh lễ phép từ chối rồi cúi chào rời đi.
Là cuộc thi Piano toàn quốc, và cậu nam sinh ấy là Akira.
Thực ra từ đầu học kì hắn đã thường xuyên luyên tập Piano sau tiết học âm nhạc. Khi mọi người đã rời đi hết thì hắn lấy lý do ở lại dọn vệ sinh để tự luyện tập.
Chuyện ấy đã bị giáo viên âm nhạc phát hiện vào giữa tháng 6, từ đó lâu lâu cô giáo viên mẫu mực đã cao tuổi sẽ lựa lúc này đến khuyên hắn tham gia cuộc thi.
Thật không may là Akira thực sự không mấy hứng thú với những cuộc thi cho lắm và luôn từ chối.
Hắn thường xuyên đến luyện tập Piano chỉ là để thỏa mãn lòng hối tiếc ở thế giới cũ mà thôi.
Ở thế giới cũ, Akira rất thích Piano và chơi nó từ nhỏ. Nhưng rồi khi vào đại học và nhất là khi đi làm, môi trường cũng như ngành nghề của hắn không cho phép hắn dành thời gian cho Piano nữa rồi.
Ngân nga một điệu nhạc nào đó trong đầu, hắn chậm rãi băng đi xuống sảnh rồi băng qua hành lang đề về lại dãy nhà chính để về lớp lấy bento ăn trưa.
“A… Akihito – senpai…” Một cậu nam sinh xuất hiện trước ở đầu kia của hành lang và ngạc nhiên lên tiếng chào hắn.
Trong tông giọng ấy của cậu nam sinh, hắn còn có thể nhận thấy vẻ thất thần khác lạ trong đó nữa.
“Nukumizu? Chẳng phải giờ này cậu nên đến [Căn cứ bí mật] để ăn trưa rồi sao?” Hắn vẫy tay chào hỏi kouhai khá khiêm tốn nhưng thực tế lại rất tốt này.
Cậu ta bị bất ngờ khi Akira nhắc đến [Căn cứ bí mật] và sững lại ngơ ngác nhìn hắn.
Ủa, nó không phải là điều mọi người đã biết và đang đồn ầm lên à?
Hình như vừa nói điều gì không nên nói rồi. Cảm giác hơi khó xử, hắn quay đầu nhìn sang hướng khác và gãi đầu cười cười cho qua chuyện.
Lúc này Nukumizu mới hồi lại thần, cậu ấy nắm chặt hộp sữa vừa mua trên tay là nói: “Em với Yanami – san không có…”
“Con nhỏ Yanami đó hình như đang chuyển sang chơi với tên nào khác rồi ấy!” Đột nhiên một giọng nữ sinh từ phía sau hai người bọn hắn vang lên cắt ngang đi câu giải thích của Nukumizu.
Nghe được từ khóa [Yanami] kia, Akira kéo Nukumizu còn đang ngớ người kia nép vào sát tường và tập trung lắng nghe tiếp.
Sau lưng bọn hắn là phòng nghỉ và cung cấp nước uống cho học sinh nên thường sẽ có học sinh ra đây tụ tập nói chuyện.
Lúc này, một cô gái khác trong hội ấy đáp lời: “Thật sao! Lần trước tao còn cười ỉa vụ con nhỏ đó bị một học sinh chuyển trường NTR mà. Mới qua bao lâu đã kiếm trai mới rồi, chậc!”
Ồ, lại một vụ thể hiện nhân tính xấu xa nhỉ.
Ghen tị, tham lam, giận dữ,…
Đã là con người thì đều sẽ nảy sinh những thứ đó, và khi có điều gì đó phù hợp, nó sẽ bộc phát ra dữ dội.
Không nói đâu xa, chuyện hắn với Shinji cũng là một ví dụ điển hình rồi.
“Thật đấy. Tao mà bị vậy thì chẳng còn mặt mũi nào đến trường luôn ấy.” Một cô gái khác nữa trong hội đó đệm vào tiếng cười đầy khinh bỉ của cô bạn.
Là một nhóm gồm 3 người nhỉ, và có khả năng rất cao là bạn cùng lớp của Yanami… cũng là bạn cùng lớp của Nukumizu.
Nghĩ đến đây, hắn quay sang nhìn lại cậu kouhai đột nhiên im lặng bên cạnh.
Cậu nhóc lúc này trông khá kì lạ, dường như đang đắm chìm vào suy nghĩ nào đó.
Hắn tính hỏi thì nhóm ba cô nàng kia tiếp tục câu chuyện nói xấu sau lưng người khác của mình.
“Mà nãy bảo con nhỏ đó đang léng phéng với ai vậy? Hình như tao nhớ đội trưởng CLB Bóng rổ có tỏ tình với nó phải không?” Giọng nói của cô gái có phần căm tức và ghen tị.
Lúc này cô nàng với tông giọng khá đanh đá lúc nãy mở đầu cuộc nói xấu mới đáp: “Không phải. Là cái thằng cùng lớp… Tên là gì nhỉ? Nuku… Mizu… thì phải?”
Nuku… gì cơ?
Akira nhanh chóng quay phắt sang nhìn cậu kouhai bên cạnh, và cậu nhóc cũng nhìn lại hắn với ánh mắt khó tả.
“Hểh? Có thằng đó trong lớp mình luôn à? Chẳng có ấn tượng luôn.”
“Phụt… Ha ha! Đúng nhỉ. Con nhỏ Yanami có khẩu vị [độc đáo] thật.”
“Nó thực sự tưởng mình là cái rốn của vũ trụ chỉ vì cái mác dễ thương. Xì! Giờ chẳng có thằng nào ra hồn thèm bén mảng đến bên cạnh nó!”
“Đúng là nồi nào úp vung nấy ha…”
Cuộc trò chuyện của đám con gái cuối cùng cũng đến hồi kết và tiếng trao đổi cũng dần đi xa.
Có vẻ đám người đó đã rời khỏi phòng nghỉ rồi.
Bầu không khí im lặng trở lại, không còn mấy lời nói xấu đầy ác ý kia nữa mà chỉ còn lại hai tên con trai đang trầm ngâm.
Akira cũng chẳng biết phải nói gì với tình huống này. Bởi vì gần như những học sinh nổi tiếng trong trường thì phía sau luôn luôn có người nói xấu họ thậm tệ.
Một số người sẽ lạnh lùng bỏ qua như Utaha, Rin, Yukino,…
Một số người thì lại khá chú ý như Eriri, Iroha và Yanami,…
Mặt tối của học đường ha… Không thể tránh được.
Đột nhiên, Nukumizu ném hộp sữa bị bóp nát vào thùng rác rồi gật đầu chào hắn và thẫn thờ rời đi.
Hắn cũng không nói gì khuyên bảo với cậu kouhai này.
Đã gặp phải thì hãy đối mặt với nó đi.
Rồi dần dần bản thân sẽ tự trưởng thành nhờ những câu chuyện như thế này.