Chương 78. Nữ chính dạng Kouhai giống Imouto trong truyền thuyết
Lễ bế giảng đã diễn ra một cách yên bình.
Hội học sinh dưới sự lãnh đạo hòa ái của Meguri – senpai đã hoàn thành nhiệm vụ của học kì 1 đầy xuất sắc và hắn có thể thư thả trốn việc.
Những CLB mà Akira tham gia cũng không có gì quá lớn diễn ra. À, vụ Nukumizu và Yanami cũng đã được giải quyết bằng màn tỏ tình bạn (?) của Nukumizu với cô nàng dễ thương Yanami.
Ừ… Là tỏ tình bạn (???) tình bạn đấy. Không lầm đâu.
Bỏ quả sự hiểu lầm không đáng có kia thì cuối cùng Nukumizu cũng đã có một người bạn đúng nghĩa đầu tiên, hắn rất mừng cho cậu kouhai này.
Vậy là tất cả mọi thứ đều yên bình để kết thúc học kì đầu tiên của Akira sau khi quay trở lại làm học sinh ở thế giới mới này…
Ngoại trừ…
“Katou! Hôm nay để mình nói cho cậu rõ những gì mình muốn!” Giọng nói của Akira vang lên mạnh mẽ.
Nhưng mà cô nàng bị hắn gọi tên kia lại chẳng bị ảnh hưởng gì cả và vẫn giữ nguyên tông giọng nhẹ nhàng mà nhạt nhòa đặc trưng kia đáp:
“Từ trước đến giờ có khi nào Akihito – kun chịu kìm nén mấy lời đó hả?”
À thì… Cũng đúng!
Không không. Không thể b·ị đ·ánh bại ngay như vậy được.
Akira nhanh chóng đuổi theo cô nàng đang rải bước về phía cổng trường kia: “Được rồi nghe này. Cậu chẳng hiểu gì về [Character] của mình gì cả!”
“À, ừ… Phải ha…” Vẫn là tông giọng thản nhiên ấy của Megumi.
Hắn cũng đã quá quen với cái thái độ mặc kệ mọi thứ đầy lồi lõm đó nên đành nói tiếp:
“Tính cách, lời nói, ngày sinh và cả số đo ba vòng!”
“Còn cả bộ [Kaguya: Love is war] yêu thích nữa.”
“Những nhân tố thiết yếu để tạo nên một [Character] không được phép tùy tiện thay đổi.”
“Nếu làm vậy thì nhân vật Katou Megumi mà nam độc giả yêu thích sẽ đi tong!”
Nghe một tràng thuyết minh bị hắn phun ra thì cuối cùng Megumi cũng chịu quay lại nhìn.
“Vậy à… Cũng khổ thật nhỉ?” Megumi nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Cô nàng đang thấy đau khổ cho [Katou Megumi] hay cho độc giả vậy???
Akira cũng dừng lại và nhìn cô nàng đột ngột quay sang nhìn hắn kia.
Không nhầm lẫn đi đâu được, Megumi thực sự sở hữu một nhan sắc tuyệt vời.
Đôi chân thon dài, cặp đùi đẫy đà trắng bóc kết hợp với tất và váy ngắn làm nổi bật lên ưu điểm nổi trội đó.
Phần eo nhỏ nhắn thon thả đến mức không thể tin nổi tạo nên một đường cong hình chữ S tuyệt phẩm nhờ vòng 1 không kém phần to lớn bị ẩn giấu dưới lớp áo đồng phục.
Vậy mà…
“Sao tự dưng lại đổi kiểu tóc hả!?” Akira đột nhiên thốt lên.
Đúng vậy, cho dù học cùng lớp và cuối tuần nào phòng hắn cũng bị cô nàng c·hiếm đ·óng.
Nhưng đến tận lễ bế giảng hôm nay hắn mới nhận ra tóc cô nàng đã dài đến mức có thể buộc đuôi ngựa rồi.
Sức mạnh mờ nhạt khiến người khác lãng quên đến đáng sợ!
Có thật là Megumi không sở hữu năng lực siêu nhiên nào không thế!?
Cô nàng nữ chính xinh đẹp của chúng ta nghe hắn nói vậy thì mới liếc mắt về phía sau đầu, nơi mà phần tóc buộc đuôi ngựa đang phe phẩy cực kì đáng yêu và nói:
“À… Ừm… Tự nhiên tớ muốn đổi thôi.”
[Tự dưng muốn đổi thôi]!
Cô nàng dám đánh cược nguy cơ hủy hoại nét riêng của mình chỉ vì suy nghĩ nhất thời đó thôi đấy!
Nhìn thấy Akira ngỡ ngàng trước lý do của mình, Megumi nhanh chóng giải thích tiếp: “Mà… Chẳng phải trong manga thi thoảng cũng có còn gì? Nữ chính đổi kiểu tóc rồi tự dưng nổi bật lên hẳn ấy.”
Nghe vậy, hắn chỉ còn biết đổ gục cả người xuống thất thiểu đáp: “Nổi bật chỗ nào? Ngoài tớ ra có ai thèm để ý cậu đâu?”
Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng của Akira cũng “lộp bộp” nhảy lên một tia nguy cơ.
Đúng là Megumi vẫn dễ dàng bị lãng quên như trước, nhưng dạo gần đây đã bắt đầu có vài nam sinh đôi khi sẽ chú ý đến cô nàng.
Tuy là chỉ như kiểu sáng lên rồi vụt tắt, nhưng sự chú ý đó càng ngày càng tấp nập hơn.
Megumi không nhận ra biểu hiện kì lạ của Akira, cô nàng đưa tay lên mân mê chiếc đuôi ngựa đáng yêu của mình và hơi buồn rầu nói:
“Ừm… Bế giảng có vẻ không thích hợp lắm. Nếu đổi chắc nên đợi lễ khai giảng nhỉ?”
Nghe được việc khiến nguy cơ tăng dần lên kia, hắn ngay lập tức phản đối: “Dựa dẫm vào sự đổi mới thì cậu sẽ không thành nữ chính hàng đầu được đâu!”
[Đúng vậy, vì vốn dĩ cậu đã rất hoàn hảo lắm rồi đấy, Megumi!]
Tất nhiên là hắn sẽ không bộc lộ nó với cô nàng rồi.
Megumi tất nhiên không có thuật đọc tâm. Với đôi mắt dần dần nhạt màu, cô nàng chầm chậm đáp: “Cậu phản ứng với tóc của con gái như vậy cũng làm người ta hơi chạnh lòng đấy.”
Mặc dù nói là [chạnh lòng] nhưng trên gương mặt đó không hề biểu hiện một cảm xúc rõ rệt nào mà chỉ chậm rãi nói đều đều.
Đôi khi, chính Akira cũng không làm rõ được rốt cuộc trong lòng cô nữ chính Megumi đang nghĩ như thế nào.
Thấy Megumi quay đi, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo và tiếp tục câu chuyện xây dựng [Character] cho cô nữ chính của hắn này.
Hai người bọn hắn vừa đi vừa nói, gần đến cổng trường vẫn còn đang bàn về tổng thể của nhân vật.
Akira phấn khởi tiếp tục truyện thụ kinh nghiệm otaku cho Megumi: “Tớ ví dụ nhé: Nữ chính sẽ là kouhai cư xử như em gái. Cô ấy sẽ đứng tựa vào cổng trường và đợi nam chính rời khỏi trường. Sau đó sẽ chạy đến hét lên [Senpai!]”
“Akira – senpai!” Bỗng nhiên một giọng nói cực kì ngọt ngào vang lên từ phía cổng.
“Đúng rồi! Giống như thế đấy!” Tiếng gọi ấy hoàn toàn phù hợp với sự tưởng tượng của hắn luôn.
À rế?
Khoan đã…
Lúc này, cả năm người cùng lúc quay sang nhìn về phía cổng trường.
Năm người… Ngoại trừ Akira và Megumi thì còn cả Utaha – senpai đang theo sau hai bọn hắn, Eriri đang đứng nói chuyện cùng bạn bè gần đó, cùng Tomoya đang chạy thục mạng đến.
Cả năm người đều hướng mắt về phía một thân ảnh nhỏ bé chạy nhanh đến với gương mặt mừng rỡ:
“Đúng thật là… Đúng thật là Akira – senpai rồi!”
“Mừng quá! Cuối cùng cũng tìm được anh rồi!”
Cô bé ấy vui sướng đến nỗi nhảy thẳng đến ôm chầm cả người vào Akira.
Từ từ… có gì đó… có gì đó cực kì mềm mại đang áp thẳng vào ngực hắn…
Cô bé với mái dài màu tóc đỏ được búi lên thành hai chỏm hai bên đầu và kẹp lại bằng hai chiếc kẹp tóc hình bông hoa màu trắng.
Chỉ có một người duy nhất trong kí ức của hắn trùng khớp với khuôn mặt cô bé trước mặt mà thôi.
“…Izumi – chan?” Giọng nói của Tomoya vang lên từ phía sau cũng đã ngay lập tức chứng thực suy nghĩ của hắn.
Cậu bạn thân thuở nhỏ đang phải thở hồng hộc vì chạy nhanh đến cho kịp đuổi theo Akira sau khi bị giáo viên giữ lại.
Lúc này cô bé đang ôm chặt mới thả lỏng tay ra và nhìn Tomoya cùng hắn, đôi mắt rưng rưng nói:
“Quay lại rồi… Em quay về bên hai người rồi này! Tomoya - senpai! Akira – senpai! Em muốn gặp mọi người lắm luôn!”
Nhân vật Kouhai như Imouto thực sự đã xuất hiện rồi…
[Cơ mà khuôn mẫu quá rồi đấy!]
*****
“Có đúng là Izumi – chan không vậy…” Akira nghẹo đầu đánh giá lại cô bé cực kì đáng yêu trước mặt.
Đây là một công viên nhỏ gần trường, nguyên circle năm thành viên đều đến đây để chào đón một cô nàng bỗng dưng xuất hiện kia.
Lúc này Izumi lại đang hăng say tâng bóng đầy khéo léo và cười tươi trước câu hỏi của hắn:
“Thiệt là… Tất nhiên là em rồi! Không lẽ anh quên em rồi hả?”
“Trông em thay đổi nhiều thế cơ à?”
Hắn không biết phải đáp lại như thế nào nữa, bởi vì theo kí ức thì thực sự rất khác luôn.
Cũng may là cậu bạn Tomoya đã nói ra những thắc mắc đó cho hắn: “Nhìn khác hoàn toàn luôn ấy. Hồi trước Izumi – chan để tóc ngắn và còn rám đen cả người nữa.”
Akira gật gù theo lời nói của Tomoya. Thật vậy, theo trí nhớ của hắn thì Izumi như một cậu bé suốt ngày chạy nhảy chơi đùa.
Thậm chí bởi vì muốn theo chân Akira, cô bé đã dùng cả mùa hè để tập chơi bóng rồi vì thế mà làn da bị ngăm đen đi.
Vậy mà bây giờ gặp lại thì…
Izumi nghe được lời cảm thán của Tomoya thì mừng rỡ cả lên, cô bé khẽ ép hai tay trắng nõn vào ngực và nghiêng đầu cười vui vẻ: “Trông em nữ tính hơn chưa ạ?”
“À… ừ…” Tomoya hoảng loạn trước sự [nữ tính] hơn hẳn Eriri kia.
Nhận được câu trả lời đó của Tomoya, đột nhiên Izumi – chan lại ngượng ngùng đỏ mặt nói nhỏ: “Nếu thế thật… Thì là tại hai anh hết đó… Hai người… Đã cho em nếm trải hạnh phúc của một cô gái mà…”
Hểh?
Hếh!!!
“Chờ đã… Nếu ba năm chưa gặp thì hồi đó em ấy mới tiểu học…” Megumi đứng bên cạnh hắn nghe rõ ràng từ đầu đến cuối câu chuyện nên nghe vậy thì quay sang hắn nói chậm từng chữ.
Khi đến hai chữ [tiểu học] thì cô nàng im bặt và chầm chậm dời xa khỏi hắn như thể Akira là d·ịch b·ệnh vậy.
Này đừng có hiểu lầm đáng sợ như thế chứ.
Akira nhanh chóng giải thích: “Chờ đã Katou! Cái mà bọn tớ cho Izumi – chan nếm trải là…”
“Senpai!!!”
Cơ mà hắn chưa kịp giải thích hết câu thì Izumi đã hít sâu một hơi rồi mạnh mẽ đưa ra một phong thư màu hồng dễ thương!
Đừng nói là…
*****
“Ra vậy, Izumi – chan bắt đầu vẽ doujin rồi à?” Tomoya xem bản danh sách các circle vào NatComi năm nay và cảm thán.
“Ngày 2 – Sảnh Đông – bàn 29b. Circle Fancy Wave ạ!” Izumi – chan cười tươi đưa tấm vé mời cho Akira.
Hắn nhận lấy xem kĩ rồi đưa lại cho Megumi cũng đang tò mò bên cạnh.
“Lại còn lại doujin của Little Love Rhapsody nữa” Hắn nhìn lại cô bé sau ba năm xa cách đã thay đổi hoàn toàn kia và cảm thán giống y đúc cậu bạn Tomoya.
Đối với hai người bọn hắn, một kouhai đã từng lẽo đẽo theo sau đuôi bây giờ lại thành một họa sĩ doujin thì thực sự là một bất ngờ vô cùng lớn.
Izumi – chan nghe hai người bọn hắn cảm thán thì vừa vui vẻ vừa ngại ngùng nói:
“Trước đó em chưa từng chơi game hay xem anime gì…”
“Nhưng nhờ có máy chơi game là quà sinh nhật của Akira – senpai và bản Little Rhap 2 của Tomoya – senpai.”
“Đứa ngây thơ như em đã thấy được một thế giới mới!”
“Nếu lúc đó Tomoya – senpai không tặng Little Rhap 2 thì giờ em đã không thể có cuộc sôgns hạnh phúc đắm chìm trong game và anime này.”
Nhìn bóng hình cười tươi hạnh phúc của em ấy, Akira thật sự không ngờ rằng chỉ một món quà sinh nhật lại có thể giúp cô bé thay đổi đến vậy.
[Con đường otaku cũng không tồi chút nào mà!]
Sau khi đưa vé mời xong, cũng đã đến lúc Izumi – chan phải về rồi.
Đến đây, hai người Utaha và Eriri suốt từ nãy giờ chỉ ngồi một bên quan sát không hề đến bắt chuyện kia mới chịu rời bước đến chào tạm biệt.
Izumi – chan dường như thực sự thấy rất hạnh phúc, cô bé vui vẻ nhảy sáo từng bước rồi quay lại hướng về mọi người và gọi lớn:
“Nhất định! Nhất định! Nhất định phải tới NatComi nhé!”