Akihito Akira, học sinh năm hai cao trung Tokyo, 16 tuổi và sẽ là 17 tuổi vào sinh nhật tháng 9 sắp tới.
Hôm nay là một ngày thứ hai đầu tuần bình thường khác trong cuộc đời học sinh của hắn.
Nhưng mà hiện tại hắn chẳng thể nào suy nghĩ rõ ràng được, thậm chí không nhớ nổi con đường đến trường.
Thực ra thì sáng sớm nào hắn cũng sẽ từ nhà chạy bộ đến Fuyuki rồi từ đó lại quay ngược về lại trường.
Có điều hôm nay vì hớ hanh trong quá trình ăn hành, hắn đã phải lãnh một phát ngay thẳng thái dương, sau đó là một phát sau ót.
Thành ra bây giờ não hắn như bay khỏi đầu rồi vậy, ngay thời điểm đó hắn đã lập tức mất nhận thức và b·ất t·ỉnh, tỉnh dậy rồi thì vẫn còn dư âm và lơ mơ lơ mơ lết xác đến trường.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên trong học kì hắn đến muộn.
Hắn cũng không nhớ rõ nguyên buổi sáng đã trải qua như thế nào, chỉ biết khi ý thức của hắn dần dần ổn định hơn thì đã là giờ ăn trưa mất rồi.
“Akihito – kun? Cậu không sao chứ?” Một giọng nói khá nhạt nhòa nhưng lại ẩn ẩn chút lo lắng hỏi hắn.
Megumi bình thường ít khi bắt chuyện với hắn trong lớp thì nay lại chủ hỏi bởi vì hôm nay Akira thực sự rất bất thường.
Đến muộn, trong lớp không tập trung thậm chí còn gục xuống, và tới trưa cũng vẫn đơ ở chỗ ngồi mà không làm gì cả.
Hắn nghe được nữ chính lâu lâu mới xuất hiện của mình hỏi thì lấy lại tinh thần và mệt mỏi quay lại đáp: “Tớ không sao đâu… Có hơi choáng đầu chút thôi.”
Megumi nghiêng đầu ngắm nghía khuôn mặt hắn một lúc rồi mới hé miệng: “Ra vậy... Nếu cần thì nói tớ mang đến phòng y tế nhé.”
Akira cười nhẹ gật đầu đáp, sau đó mới bắt đầu lục lọi lấy phần bento của bản thân ra để chuẩn bị nạp năng lượng trở lại.
Cơ mà…
“Hểh? Đâu mất rồi…?”
Akira cầm hộp bento trên tay và lâm vào hoảng hốt.
Đúng vậy, thứ biến mất mà hắn đề cập tới không phải là bento.
“Có chuyện gì à Akihito – kun?” Megumi lên tiếng.
Cô nàng nữ chính dễ thương của chúng ta vẫn lo lắng cho hắn và đã tiếp tục theo dõi nãy giờ, sau khi thấy hắn đột nhiên sững lại thì hỏi lại.
Nhưng mà bây giờ Akira không để tâm đến lời hỏi han ấy mà nhanh chóng lục tung cặp sách cũng như học bàn của mình.
Hắn luống cuống tìm khắp nơi khiến cho bàn ghế xộc xạch, va đập vào cả bàn của Megumi phía sau.
Cô nàng cũng lần đầu tiên thấy hắn hoảng loạn như vậy nên đã đến bên cạnh giữ chặt lại cánh tay đang cuồng loạn của Akira: “Chờ đã Akihito – kun. Cậu đang tìm gì vậy? Nói với tớ đi rồi mọi người cùng tìm được chứ!?”
Hai bàn tay ấm áp ấy nắm chặt vào khiến cho trái tim đang lạnh toát của hắn dần dần ổn định lại.
Nhưng Akira vẫn chưa thể thoát khỏi tinh thần hoảng loạn này.
Bởi vì hắn biết rõ, vật kia quan trọng với hắn đến nhường nào.
Không hiểu sao, một dòng nước mắt lăn dài từ khóe mắt phải của hắn xuống gò má.
Akira nhìn Megumi cũng bắt đầu lo lắng khi thấy hắn đột nhiên khóc kia và chỉ vào cổ tay trái của bản thân hỏi: “Katou… Cậu có thấy chiếc vo..”
“Akira!”
Đột nhiên một tiếng gọi từ phía cửa lớp vang lên cắt ngang đi câu hỏi của hắn.
Hắn sững sờ quay sang nhìn thì thấy hai cậu nam sinh ngó vào trong và nhìn về phía hắn.
Mái tóc màu hạt dẻ đặc trưng, đôi mắt màu nâu vàng của Shirou lúc này hướng thẳng vào gương mặt đang lăn dài nước mắt của hắn.
Cậu ta chỉ dừng lại trong giây lát rồi phóng thẳng đến bên cạnh hắn và nắm lấy cánh tay còn lại của hắn.
Bây giờ là bên trái được Megumi giữ lấy, bên phải thì vừa bị Shirou túm chặt, nhìn hắn bây giờ như thể nam chính phụ tình trong một bộ drama hạng 3 nào đó.
“Có chuyện xảy ra sao?” Shirou lo lắng hỏi ngay.
Có lẽ cũng là vì theo trí nhớ của Shirou thì số lần thấy nước mắt của Akira rơi xuống có thể chỉ đếm được bằng một bàn tay.
Lật lại lần gần nhất chắc cũng phải là thuở nhỏ ơi là nhỏ, là khi bị Fuji – nee và Shizu – nee hùa nhau bắt nạt.
Hắn bây giờ cuối cùng cũng phải cố gắng giữ bản thân bình tĩnh lại.
Hít một hơi thật sâu để giúp trái tim nhảy lên liên hồi kia không cuồng loạn nữa, Akira lắc đầu tỏ ra không sao để đáp lại Shirou.
Nhưng mà ngay lúc hắn thở hắt ra một hơi thì hắn cũng trừng to mắt nhìn thẳng vào phía sau Shirou.
Mái tóc màu xám xanh và nét mặt khá nghiêm túc vì chiếc kính, cậu ta là một học sinh khá nổi tiếng về sự thông minh của bản thân trong khối.
Akira cũng khá quen thuộc với cậu ta, là Ryuudou Issei, cũng là một học sinh năm hai và là bạn thân của Shirou.
Tất nhiên là còn một thân phận khác nữa để cậu ta có thể có được thứ trên tay kia.
Câu là con trai của trụ trì đền Ryuudou, nơi mà mỗi sáng sớm Akira đến đến đó để ăn hành.
Nhận thấy ánh mắt của Akira nhìn chăm chăm vào thứ trên tay mình, Issei liền lách qua Shirou và đưa nó về phía hắn:
“Đây, Akira.”
“Sáng nay cậu lại đến phải không?”
“Hình như cậu đã để quên cái này và Kazu... À không, Souichirou – sensei nhờ tớ mang đến cho cậu đấy.”
Lúc Akira nhìn thấy nó thì tinh thần của hắn đã ổn định lại hết cả rồi, nét mặt cũng quay lại vẻ thản nhiên thường thấy nên Megumi đã chủ động bỏ đôi tay đang nắm chặt kia ra và quay về chỗ ngồi của mình.
Hắn không bị kìm kẹp hai bên nữa nên cũng nhanh tay đón lấy vật đang được đưa đến ấy.
Là một sợi dây…
Nếu có ai đó biết được quá trình của Akira khi được sống lại một lần nữa ở thế giới này thì sẽ biết nó có vị trí như thế nào trong lòng hắn.
Mặc dù theo kí ức thì sợi dây này đã được chính cơ thể của Akira ở thế giới này có được trước khi linh hồn 25 tuổi thực sự xuyên qua.
Cơ mà khi hắn lục tung kí ức cũng không nhớ rõ vì sao hắn ở thế giới này lại có nó.
Vào thời điểm tỉnh dậy ở thế giới này và phát hiện trên cổ tay bản thân có một sợi dây được quấn thành vòng tay thì hắn lại cảm thấy nó cực kì thân thuộc.
Nó như thế một phần linh hồn của hắn vậy.
Cả hai được liên kết cùng nhau ngay khi Akira nắm lấy sợi dây đó và bị nó kéo theo trong lúc thực hiện chuyến [Xuyên qua thời không].
“Cảm ơn cậu nhé, Issei.” Hắn thở phào một hơi và cảm ơn cậu nam sinh đã mang một phần linh hồn hắn trở lại kia.
Akira quấn sợi dây lại thành vòng quanh cổ tay của mình và gắn lại bằng một chiếc kẹp nhỏ tinh xảo.
Bởi vì coi nó như bùa hộ mệnh nhưng không biết mang theo như thế nào nên hắn đã dùng cách này để khiến sợi dây thành một chiếc vòng tay và mang nó theo mọi lúc mọi nơi.
Chỉ khi nào cần phải tháo ra để không khiến nó bị bẩn hay bị dính gì đó thì hắn mới tháo ra, như trong mỗi buổi sáng vậy…
Tại [đền Ryuudou] cùng [Souichirou Kuzuki – sensei] như Issei đã đề cập.
Lắc đầu bỏ qua mấy suy nghĩ sâu xa đó, hắn khoác vai cười tươi với hai cậu nam sinh trước mặt và kéo đi ăn trưa cùng nhau.
Cũng lâu rồi hắn mới ăn cùng hai người bạn này, bình thường nếu không bận rộn với Hội học sinh thì hắn cũng giải quyết nhanh gọn lẹ rồi ngủ một giấc hồi sức.
Trước khi rời khỏi lớp, Akira cũng không quên mỉm cười gật đầu và vẫy tay chào người nãy giờ vẫn đang đăm chiêu nhìn hắn.
Megumi vẫn giữ nguyên gương mặt dễ thương xinh đẹp nhưng chẳng bộc lộ ra cảm xúc nào kia và vẫy tay chào lại hắn.
[Rõ ràng: Megumi đang nghĩ về điều gì đó!]
*****
Kì nghỉ hè đã gần đến rồi.
Hết tuần này và tuần sau nữa thôi thì thứ mà tất cả học sinh trên khắp Nhật Bản mong chờ sẽ đến.
Trong tuần này thì điểm của kì thi cuối kì cũng đã được công bố.
Đây cũng là thời khắc của kẻ khóc người cười, khi mà nếu bạn có số điểm không đạt chuẩn thì việc học bù sẽ khiến bạn đi tong luôn kì nghỉ hè tuyệt vời ấy.
Kết thúc tiết học cuối cùng buổi chiều, cả đám học sinh nháo nhào chạy đến bảng thông báo để xem danh sách [Top 50] mỗi khối để so sánh học lực của những người khác.
Tất nhiên có những người sẽ không để tâm đến nó.
Trong đó có Akira, người đã luôn ở trong Top 5 dù có [Hack từ Hệ thống] hay không.
Lúc này hắn đang hướng đến nơi khá yên tĩnh so với khu dạy học ồn ào náo nhiệt kia.
Phải nói trước là trường của bọn hắn thực sự rất lớn, và có một nơi đã hưởng được lợi ích cực lớn nhờ vào đó, chính là khu vực Cung trường mà CLB Bắn cung sở hữu.
Rìa phía tây của trường, nơi mà những rừng cây vẫn rợp bóng, Cung trường thực sự rất yên tĩnh so với phần còn lại.
Đẩy cánh cửa gỗ đã hằn những vết tích đi cùng năm tháng kia và bước vào trong, xếp gọn giày vào tủ rồi đi hết hành lang.
Một sảnh đường cực kì rộng lớn mở tung trước mắt Akira.
Ánh nắng rực rỡ từ phía sân bắn đã làm cho cả sảnh đường bừng sáng lên.
Cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua, cuốn theo nó là mùi hương dịu nhẹ của rừng cây đủ loại ở phía xa xa kia.
Akira chậm rãi đi trên sàn gỗ được lau kĩ đến mức có thể soi mặt như tấm gương kia và đến phòng thay đồ ở cuối góc.
“Fuji – nee, hôm nay em sẽ bắn.” Trước khi vào phòng thay đồ, hắn với ra nói với cô chị họ đang nằm dài thoải mái bên kia.
Đúng vậy, Fujimura Taiga, thiên tài kiếm đạo lại ở một CLB Cung đạo thậm chí còn là giáo viên cố vấn.
Mà dù sao trình độ cung đạo của chị ấy cũng thuộc hạng thượng thừa, đáng tiếc cho tài năng ấy lại đi làm giáo viên tiếng anh.
Bên kia, nghe được giọng nói của Akira vang lên, tất cả mọi người bỗng chốc ngạc nhiên thốt cả lên, Fuji – nee cũng bật cả dậy trừng mắt nhìn qua.
Mọi người ngạc nhiên như vậy cũng phải, bởi vì lần gần nhất hắn thực sự thực hiện bắn cung cũng là mùa hè năm trước, khi mà Shirou vẫn còn ở CLB Bắn cung.
Từ sau khi Shirou rời đi, dù hắn vẫn có tên trong danh sách thành viên nhưng hắn chưa từng bắn cung một lần nào nữa.
[Hakama] Hắn lại mặc bộ trang phục này lần nữa.
Mà công nhận là mặc dạng quần ống rộng thực sự rất dễ chịu, Akira về cơ bản là thích những bộ đồ như thế này.
Chỉnh lại chiếc áo [Nagajuban] để không bị lộ phần ngực bầm tím của bản thân, Thắt chặt chiếc găng tay. Hắn chậm rãi rời khỏi phòng thay đồ trước những đôi mắt nhìn chòng chọc kia.
Không biết là ai đã truyền tin mà càng lúc càng nhiều người chạy đến Cung trường vốn tĩnh lặng này.
Trong đó còn có một người đang nhìn hắn với ánh mắt cực kì khó hiểu xen lẫn căm tức đầy giận dữ.
Akira mặc kệ ánh mắt ấy của Shinji và đi về kệ cung, ở đây có hai chiếc được giữ riêng trong góc và mọi người thường sẽ không động đến nó.
Hắn lấy đi chiếc Yumi của riêng mình, tiếp theo là bốn mũi tên trong ống.
Người vẫn đến mỗi lúc một đông hơn và tiếng xì xầm bàn tán vang lên liên hồi không dứt dù các thành viên CLB Bắn cung đã đứng ra ổn định.
Akira bỏ qua mọi thứ và đi đến chính giữa sảnh đường và ngồi quỳ ở đó nhìn về phía bia ngắm xa xa kia.
Hít sâu một hơi và nhắm mắt lại, hiện tại thứ duy nhất hắn nên nghĩ đến là chính bản thân của mình.
Hôm nay hắn đến đây là để kiểm chứng kĩ năng.
Cung đạo là kĩ năng mà hắn chỉ dựa vào kĩ năng [Đọc hiểu] để nâng exp, ngoài ra nó chỉ được cung cấp thêm một chút từ việc quan sát các thành viên khác luyện tập.
Vì thế hắn chỉ nâng từ [Cung đạo: Lv 1 (75/100)] khi hắn mới đến thế giới này lên [Cung đạo: Lv 2 (65/100)] dù đã gần 4 tháng trôi qua.
Thêm một lý do cho hôm nay.
Đó là hắn muốn dùng cung đạo vấn tâm lại lần nữa.
Nếu có ai đó thực sự để ý thì sẽ thắc mắc tại sao Emiya Shirou lại giỏi cung đạo đến vậy mặc dù cậu ấy tiếp xúc với nó rất ít.
Thậm chí, Shirou chỉ hụt duy nhất một lần trong suốt toàn bộ thời gian của cậu với cung đạo, và chính cậu ấy còn dự đoán được nó.
Bởi vì Shirou có thứ mà cung đạo cần nhất… Và cũng là thứ Akira muốn tự vấn bản thân nhất…
[Chân – Thiện – Mỹ]
*****
Ánh nắng mùa hè chiếu rọi xuống sảnh đường đã tồn tại từ thời xưa khi vừa thành lập trường học này.
Cơn gió nhẹ nhàng từ rừng cây cuốn đến thổi phất phơ làn tóc rối chưa bao giờ chịu chải gọn của Akira.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi thứ bên ngoài đó chẳng liên quan gì đến hắn nữa cả.
Mọi thứ với hắn lúc này như thể đang chìm vào một khoảng lặng nào đó.
Ở đó, từng sự kiện xuyên suốt cuộc đời hắn nổi lên rồi dập tắt như những bong bóng.
Akira… Vẫn chưa đủ hoàn thiện…
Hắn thở hắt ra một hơi và chậm rãi đứng dậy.
Dù chưa đủ hoàn thiện thì hắn vẫn muốn thể hiện ra toàn bộ tốt nhất có thể để thực hiện nó vào thời điểm hiện tại.
Tay trái là cung, tay phải là tên, khép vào hai bên hông.
Akira hướng về phía bia ngắm khẽ cúi chào.
[Vào vị trí chỉ định] Akira bước đều từng nhịp vào vị trí bắn
Ngồi quỳ xuống, rồi xoay phải.
Đặt cung trước mặt. Giữ lại hai mũi tên trên tay trong khi đặt hai mũi tên chuẩn bị khác xuống sàn.
Một mũi tên kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón giữa để giữ, sau đó đẩy phần đuôi mũi tên đến lắp vào dây cung.
Mũi tên còn lại thì xoay ngược lại và kẹp vào giữa ngón út và ngón áp út, phần đầu tựa vào dây cung.
[Đứng thẳng] Akira giữ vững cơ thể ổn định và đứng thẳng dậy.
[Giữ vững thế đứng] Nhẹ đẩy trọng tâm hơi chuyển về phía trước, cổ thẳng với lưng.
Lúc này, tay phải lấy mũi tên thứ hai ra và khép về lại hông, khuỷu tay tạo gốc 90 độ.
[Nhìn vào mục tiêu] Quay đầu sang trái, hướng thẳng vào mục tiêu.
[Sẵn sàng] Tay phải đưa ra nắm lấy mũi tên trên dây cung.
Tay trái rút ngón trỏ đang kẹp mũi tên về và nắm chặt thân cung.
Sau đó, từ từ nâng hai tay lên, cung song song với cơ thể, tay trái nắm cung đã duỗi ra vừa vặn.
[Kéo cung] Lúc này chính là thời điểm quyết định vận mệnh của mũi tên.
Ngay thời điểm Akira khẽ cúi chào kia, mọi thứ dường như đã biến mất khỏi thế giới của hắn.
Từng động tác cứ vậy mà chậm rãi tiến hành.
Từng bước một, từng bước một, để rồi bây giờ chính là thời điểm dùng sức, là thời điểm thử thách bản thân.
[Kéo cung] Tay phải chậm rãi nhưng dồn lực từ từ và kéo mũi tên.
Ngay lúc bắt đầu kéo cung, thế giới trống rỗng xung quanh như thể bị kéo theo nó.
Càng kéo mũi tên, thế giới đó càng mở rộng hơn.
Akira đã thấy, thấy được những thứ đang chuyển động xoay quanh mình, thấy được mục tiêu mà mình đang hướng tới.
Nhưng lúc này, tay của hắn đã không vững.
Bức tranh thế giới kia ngay lập tức nhộn nhạo, tất cả mọi thứ dần dần bị xáo trộn và mục tiêu kia cũng bị mơ hồ.
Phải ổn định tâm thần!
Cả hai tay cũng vững chãi hơn khi mà tâm trí kiên định trở lại. Lúc này, cuối cùng thì bức tranh trước mặt hắn đã ổn định lại và trở nên rõ ràng hơn.
Akira thấy.
Ở đó.
Phía cuối con đường kia.
Một bông hoa…
[Tách] một giọt nước rơi xuống bông hoa và làm nhòa đi cả thế giới.
Cũng cùng lúc với tiếng giọt nước rơi…
[Pawng!!!!] Tiếng cung xé mở không khí vang lên, đưa mũi tên tìm đến mục tiêu của nó.