Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 75: . Thành quả của sự cố gắng



Chương 75. Thành quả của sự cố gắng

“Hà… Thoải mái quá đi…”

Cuối cùng thì… Akira cũng có thể về lại với chiếc giường thân yêu của hắn.

Sau chuyến [Đóng hộp] đầy những bước ngoặt, cả hội đã quay trở lại Tokyo vào trưa nay.

Mặc dù quá trình có hơi khác với tiêu chí [Đóng hộp] đưa ra ban đầu nhưng có vẻ nhờ vào những cảm xúc bộc phát ấy mà mọi người đều đã có cảm hứng để viết truyện của bản thân hơn.

Nhưng mà có một điểm khá đặc biệt sau chuyến đi vừa rồi.

Đó là không hiểu sao những thành viên nữ năm nhất của CLB Văn học… Giờ đều là [Nữ chính thua cuộc] cả rồi.

Lạc lõng trong dàn nữ sinh đầy yếu tố xinh đẹp, dễ thương đó là cậu nam sinh trông có vẻ yếu đuối bình thường của chúng ta, Nukumizu!

Nhưng mọi người đừng hiểu lầm. Đối với Akira, Nukumizu thậm chí được đánh giá cao hơn cả Kuze và ngang ngửa với Hachiman trong hệ thống xếp hạng nam chính học đường.

Để mà nói thì, những yếu tố không hoàn hảo của hai người họ mới là thứ đã làm nổi bật lên những điểm cực kì tuyệt vời mà mọi người thường bỏ qua kia.

À… Cậu bạn thân của Akira thì dù có xếp hạng cao hơn Kuze nhưng vừa bị đá ra khỏi bảng vài phút trước rồi nhé.

Bởi vì…

“Akira… Tớ đói quá, cậu nấu gì nhanh đi!” Tomoya nhoài người ra bàn nhưng đôi mắt vẫn đang chăm chú vào quyển light novel trên tay.

Ngay khi hắn vừa mở cổng vào nhà, một bóng hình như thể đã chực chờ từ lâu ngay lập tức cùng hắn xông thẳng vào nhà.

Mà cũng là vì mấy cuốn light novel vừa ra mắt mà hôm trước Tomoya vừa mua đã để ở phòng của hắn nhưng hắn lại đột ngột đi biển thành ra cậu ta không thể đọc được.

Và tối nay Tomoya phải nhanh chóng đăng bài về nó lên Blog nổi tiếng của cậu trước khi mấy người theo dõi bắt đầu la ó.

Dạo gần đây, bởi vì phải lo cho game nên càng lúc mọi người càng coi phòng của hắn thành nơi làm việc cho circle và bắt đầu dùng nó một cách tự nhiên như ở nhà.

“Haizz…” Thở dài một hơi.

Akira lết khỏi chiếc giường êm ái của mình và đá vào mông Tomoya trút giận trước khi xuống phòng bếp bắt đầu nấu cơm trưa.

Nhưng nhìn căn phòng bếp đã bắt đầu khác lạ so với những ngày đầu hắn đến thế giới này thì Akira lại trầm ngâm lần nữa.

[Nhà này… Có còn là của hắn không nhỉ?]

*****

Sau khi cứu đói cậu bạn thân bằng phần mì Yakisoba ngon đến nỗi Tomoya vừa ăn vừa khóc kia thì hắn lại tiếp tục nói lời chia tay cùng chiếc giường của mình.

Akira theo dòng người ra khỏi trạm tàu điện và bước trên con đường khá quen thuộc kia vào một buổi chiều chủ nhật đẹp trời.

Đúng vậy, là chủ nhật đấy… là cuối tuần đấy!

Không biết từ bao giờ mà hắn đã bận rộn đến nỗi không còn biết hai ngày nghỉ cuối tuần là gì luôn.

Mà… Dù than phiền thế thôi chứ Akira cũng đang ngân nga một giai điệu quen thuộc nào đó và bước chân nhịp nhàng đến đó thật nhanh.

Bởi vì… Hôm nay chính là “Buổi thử giọng” cực kì quan trọng của Kessoku Band, nó quyết định nhóm nhạc của Nijika có được cho phép diễn live hay không.

Bước xuống cầu thang quen thuộc với tấm biển [Starry] hắn đẩy cửa bước vào trong.

“A. Akihito – kun…” Nijika vẫn là người đầu tiên nhìn thấy hắn và vẫy tay gọi hắn đến.

Nhưng giọng điệu cũng như nét mặt lo lắng của cô nàng lúc này cũng đã ít nhiều cho thấy sự hồi hộp căng thẳng của cô nàng bây giờ.

Những thành viên khác cũng đang ở đây rồi, và ngoại trừ Ryou đang trông rất thản nhiên kia thì hai cô nàng Kita và Bocchi còn hoảng loạn hơn cả Nijika.

“Mọi người trông lo lắng thật nhỉ?” Akira đặt mấy hộp bánh đủ sắc màu xuống bàn và hướng về bốn cô nàng của chúng ta hỏi.

Nijika chộp lấy cổ của bé mèo Ryou đang tính ăn vụng kia và đáp:

“Dù đã tập luyện suốt cả tuần nay… Nhưng…”



Giọng nói của cô nàng yếu dần và sự lo lắng bắt đầu hiện lên rõ hơn trên gương mặt dễ thương ấy.

Lúc này những thành viên khác cũng quay sang nhìn Nijika và sau khi thấy nét mặt lo lắng ấy, mọi người cũng bắt đầu lo lắng theo.

Cũng may là Nijika kịp nhận ra tâm trạng của mọi người nên đã nhanh chóng phất tay lên tuyên bố mạnh mẽ:

“Mà… Thế nào đi nữa thì hôm nay nhất định phải khiến Onee – chan công nhận ban nhạc của chúng ta!”

Tuy mới đầu Nijika còn hơi ngập ngừng, nhưng khi thấy hai cô bé Kita và Bocchi nhìn về phía cô nàng thì đã ngay lập tức lấy lại tinh thần và tuyên bố thật mạnh mẽ.

Lời tuyên bố ấy dành cho hai cô bé năm nhất Kita và Bocchi, những người mà bằng một cách kì diệu nào đó đã tham gia và cùng Nijika thành lập ban nhạc mà cô nàng mong ước có thể xây dựng giấc mơ của mình.

Nghe được lời nói hùng hồn của Nijika, Kita – chan có vẻ đã lấy lại được năng lượng tích cực vốn có.

Cô bé phất tay nhảy đến cười rạng rỡ với Nijika: “Đúng vậy ạ! Chúng ta nhất định sẽ làm được thôi!”

Bocchi bên cạnh cũng bị Kita kéo theo qua quyết tâm phấn khởi cùng Nijika và Ryou. Cả bốn người tụ lại cùng nhau nâng cao tinh thần trước buổi thử giọng định mệnh này.

Akira thấy vậy cũng yên lòng hơn một chút, bởi vì hắn nhận ra Bocchi – chan đang không tập trung lắm và chìm đắm suy nghĩ về điều gì đó.

Ryou bên kia đang bị Kita – chan đu đưa ôm lấy cũng nhận ra ánh mắt của hắn. Cô nàng liếc qua Bocchi, sau đó hướng về phía hắn nói: “Mà Akihito không lo lắng cho bọn tớ chút nào nhỉ?”

“À…” Nghe được câu hỏi của Ryou, không hiểu sao hắn lại thấy nhẹ nhõm. Hắn chậm rãi ngồi xuống bàn đối diện sân khấu rồi nhìn về bốn cô nàng.

Một nụ cười đột nhiên xuất hiện: “Bởi vì. Tớ tin tưởng mọi người chắc chắn sẽ làm được thôi!”



Này… Ít nhất thì cũng nên đáp lại vài câu đi chứ!

Akira nhanh chóng thu lại nụ cười và quay mặt sang một bên giả vờ ho khan để bỏ đi sự xấu hổ của bản thân.

Bốn cô nàng sau khi nghe hắn nói xong đột nhiên lại chỉ im lặng nhìn hắn mà chẳng hề nói gì cả. Sau khi thấy hắn quay mặt đi vì xấu thì mới quay sang nhìn lẫn nhau rồi cùng lúc nở nụ cười.

Tất nhiên là Akira không thấy được cảnh đó.

Lúc này, Nijika Onee – chan và PA – san cũng đã đi đến.

Điều đầu tiên mà vị Quản lý – san luôn tỏ vẻ lạnh lùng của chúng ta làm là thật sự lạnh lùng lườm Akira một cái, sau đó mới quay sang bốn cô nàng: “Đến giờ rồi. Bắt đầu thôi.”

Nghe vậy, mọi người gật đầu với nhau một cái, sau đó ôm lấy nhạc cụ lên sân khấu và bắt đầu chuẩn bị.

Hắn cũng nhanh chóng nhường chỗ ngồi ở chiếc bàn đối diện chính giữa sân khấu cho hai vị giám khảo hôm nay, bản thân thì ngồi ở bàn để đồ lúc nãy.

Bây giờ, bốn cô nàng của chúng ta đã vào vị trí hết rồi, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong.

Tay trống Nijika, tay bass Ryou, Bocchi chơi guitar và Kita vừa là tay guitar vừa là hát chính.

Bầu không khí tĩnh lặng lại một chút.

Một hồi lâu, Nijika bắt đầu lên tiếng:

“Chúng em là Kessoku Band!”

“Sau đây chúng em xin trình bày [Guitar, cô độc và ngôi sao xanh]!”

Giới thiệu xong, cả bốn người quay lại nhìn nhau và gật đầu đồng lòng…

Biểu diễn!

Chỉ trong thoáng chốc, cả không gian kín của phòng hòa nhạc được bao trùm bởi âm nhạc.

Giai điệu ngân vang như đang truyền đạt những mong muốn của người nghệ sĩ đến với người nghe.

Là giai điệu quen thuộc hắn thường hay ngâm nga, lần này nó đã hoàn thiện hơn đôi chút.

Nhưng mà…



Dù thế nào đi nữa thì khi biểu diễn trực tiếp rất khác với luyện tập, bản thân nghệ sĩ phải chịu đủ yếu tố ảnh hưởng.

Lúc này Nijika có hơi hồi hộp nên lực nặng một chút.

Ryou thì vẫn làm tốt nhưng lại tốt đến nỗi cô nàng thuận theo cảm nhận của bản thân để chơi.

Kita – chan vì mới học guitar đây thôi nên khi vừa hát vừa chơi guitar khi biểu diễn trực tiếp khiến cô nàng có hơi chệch nhịp một chút.

Người ổn nhất hẳn là Bocchi - chan, nhưng nó chỉ hơi tốt hơn lúc tập luyện một chút thôi.

Mọi người trông có vẻ vẫn biểu diễn trôi chảy nhưng thực ra lại tồn tại một khoảng trật giữa sự kết hợp của cả bốn người.

Ngay lúc này…

Đột nhiên ngay lúc chuẩn bị vào phần quan trọng nhất…

Ánh mắt của người mà Akira đã chú ý nãy giờ đột nhiên khác hẳn. Giống như thể cô nàng đã nghĩ thông điều gì đó và đôi mắt ánh lên vẻ quyết tâm kiên cường.

Tiếng đàn guitar của Bocchi đã thay đổi hoàn toàn!

Cô nàng cũng không còn rụt rè khép nép nữa mà dang rộng chân ra trụ vững cho cơ thể bắt đầu dồn lực gảy guitar tốt hơn.

Và bỗng nhiên toàn bộ âm thanh thay đổi!

Tiếng guitar của Bocchi hoàn mĩ kết hợp với tiếng bass và tiếng trống cũng như phụ trợ cho tiếng guitar của Kita.

Nó khiến cho màn trình diễn từ trung bình chuyển thành tốt ngay lập tức và khiến Nijika Onee – chan cũng ngạc nhiên cả lên!

[…

♪ Vẫn chưa đủ! Vẫn chưa đủ! Vì chẳng có ai nhận ra cả ♪

♪ Hãy gào thét lên như thể đang đấu tranh mãnh liệt ♪

♪ Chẳng thể cho ai khác nhìn thấy con người thật của ta ♪

♪ Đứa ngốc này giờ đây chỉ còn biết hát ca ♪

♪ Thôi thì đành bộc bạch hết với ngôi sao xa ♪

…]

Lời nhạc mà Bocchi viết, âm nhạc mà Ryou đã dựa theo nó và tạo ra.

Một giai điệu tuyệt vời đang vang vọng trong phòng hòa nhạc và nó đang khiến những người lắng nghe nó chìm sâu vào trong những âm thanh đó.

Đây thực sự là một bản nhạc rất hay.

Nhờ có màn xuất thần (?) của Bocchi đột nhiên đã kéo nhịp điệu của tất cả mọi người về lại cùng với nhau và kết thúc nó một cách hoàn hảo.

Kết thúc.

Toàn bộ âm điệu dừng lại với một cái kết ổn định. Để lại ở trên sân khấu giờ này là những tiếng thở dốc vì các thành viên đã dồn toàn bộ sức lực biểu diễn.

Cả bốn cô nàng ngay sau khi dừng lại liền quay sang nhìn nhau. Mặc kệ những giọt mồ hôi chảy dài trên trán ấy, mọi người cùng lúc nở một nụ cười thoải mãn.

“Chúng em xin cảm ơn ạ!”

Cả bốn cô nàng sau màn biểu diễn vừa đủ để bản thân cảm thấy hài lòng kia quay về phía vị giám khảo Nijika Onee – chan và cúi đầu thật sâu cảm ơn.

Lúc này, mọi người mới có thể bình tĩnh lại.

Một bài nhạc kéo dài hơn 4 phút và mọi người thực sự đã cố gắng thể hiện hết mức có thể để nhận được cái gật đầu của chị Quản lý – san.

Thậm chí người thường xuyên bình tĩnh và tỏ ra bình thường nhất như Ryou, thì giờ đây hai gò má cũng đỏ ửng lên thở gấp từng hơi.

Bốn cô nàng phấn khích chờ đợi nhận xét từ vị giám khảo khó tính kia.



Không để mọi người chờ lâu, Nijika Onee – chan chậm rãi lên tiếng với vẻ mặt lạnh tanh:

“[Hay đấy]… Tuy chị muốn khen vậy…”

“Nhưng!!!”

“Tay trống dồn lực vào vai quá nhiều.”

“Hai đứa guitar lúc nào cũng cúi đầu.”

“Tay bass thì chìm trong thế giới riêng quá mức.”

Quản lý – san lạnh lùng chỉ ra từng điểm từng điểm sai sót của từng thành viên ban nhạc.

Chỉ vừa mới lúc nãy, mọi người đã phấn khích vì màn trình diễn bao nhiêu thì bây giờ lại càng thất vọng buồn rầu bấy nhiêu.

Sự thất vọng cùng cực kéo đến. Cả bốn cô nàng đều cúi gầm mặt giấu đi nỗi sầu.

Cuối cùng, Nijika Onee – chan mới kết thúc: “Cơ mà, chị hiểu được tụi em là nhóm nhạc như thế nào rồi.”



Mọi người nghe đến đây thì đã hoàn toàn sụp đổ, ai nấy đều thất vọng tràn trề.

Nijika chỉ còn biết cảm ơn với tư cách là đội trưởng của ban nhạc: “Cảm ơn chị đã cho chúng em lời khuyên ạ…”

Những giọt mồ hôi lăn dài trên gò má và đôi mắt rưng rưng như thể nước mắt cũng sẽ bắt đầu rơi.

Đột nhiên, Nijika Onee – chan lại ngạc nhiên hỏi lại cả bốn cô nàng: “Hểh? Phản ứng vậy là sao?”

“Thì tại…” Nijika mếu máo đáp lại chị gái mình.

Thấy em gái như vậy, cô chị luôn giả vờ lạnh lùng của chúng ta chống cằm và ngoảnh mặt sang một bên khẽ lên tiếng:

“Đã nói rằng chị hiểu mấy đứa là nhóm nhạc như thế nào rồi mà.”

“Chỗ này đáng lẽ phải mừng lên chứ…”

Dường như có hơi ngại ngùng khi phải giải thích kĩ như vậy, Nijika Onee – chan thoáng đỏ mặt.

PA – san bên cạnh thì cười khúc khích nói giúp Quản lý – san đang bị Tsundere của chúng ta: “Có lẽ ý của cô ấy là tụi em đã đạt rồi đó.”

“Người ta đã nói rõ vậy còn gì… Chị duyệt đó!” Nijika Onee – chan cuối cùng cũng chịu nói ra.

Nghe đến đây, bốn khuôn mặt đã suýt chút nữa rơi nước mắt bỗng tươi sáng trở lại.

“Hểh!!!” Tất cả đều ngạc nhiên mừng rỡ thốt cả lên.

Bocchi – chan thì ngạc nhiên đến nỗi đơ hết cả người, đến khi Kita – chan mừng rỡ nhảy thẳng qua ôm lấy thì cô bé mới tin đây là sự thật.

Bên kia Nijika cũng vui mừng rời khỏi dàn trống của mình và chạy đến chỗ Ryou và nhãy cẫng lên.

Sau những nỗ lực suốt mấy tháng trời, cuối cùng thì Kessoku Band cũng đã được công nhận!

“Akihito – kun!”

Là giọng của Nijika.

Cô nàng kéo Ryou đến ôm chung với Kita – chan sau đó hét lên với hắn.

Akira nhìn về phía những thành viên ban nhạc đã cố gắng toàn bộ những gì có thể cho buổi biểu diễn hôm nay kia.

Nijika giơ ngón cái với hắn và cười tươi, hắn cảm tưởng như thể có một bông hoa đã nở rộ vậy.

Ryou thì kiêu ngạo hất cằm ra hiệu cho hắn rằng: Khen tớ nhiều vào!

Kita – chan và Bocchi – chan cũng không giấu nổi sự vui mừng mà cười vui vẻ với hắn.

Akira nhìn lấy những cô nàng mừng rỡ, phấn khích trên con đường xây dựng ước mơ kia thì cũng mỉm cười chúc mừng.

Tiện thể cũng không quên mang bánh ngọt đến “hối lộ” cho vị giám khảo Tsundere đang trừng mắt với hắn kia.

[Đúng vậy! Cố gắng hết mình thì sẽ gặt hái được thành quả!]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.