Chương 74. Cảm xúc chân thật nhất từ những giọt nước mắt
Trong khi chán ngán với màn cơm chó của hai senpai trước mặt thì ngay bên cạnh Akira lúc này cũng chẳng khác gì…
Miếng thịt bò duy nhất của Nukumizu trong suốt buổi tối chỉ chờ nó chín để ăn đã bị Yanami gắp lên.
Cũng may là sau khi Nukumizu hét lên đầy đau thương thì Yanami đã nghĩ lại.
Cô nàng vén làn tóc rối lui sau tai và nhỏ nhẹ thổi miếng thịt cho bớt nóng rồi đưa thẳng vào miệng của Nukumizu bằng chính đôi đũa đã ăn nãy giờ của mình.
“Ngon chứ?” Yanami nghiêng đầu cực kì dễ thương hỏi.
Đến đây thôi là Akira liền biết cần phải rời khỏi nơi này rồi.
Nhanh chân đi về phía hộp đựng pháo hoa kia, hắn đang suy nghĩ đến dùng loại pháo hoa nào đây.
Lúc này, bên cạnh đống lửa lập lòe từ cây pháo hoa của hai người senpai đang ban phát cơm chó kia hiện lên bóng hình nhỏ nhắn của Komari đang thẫn thờ cố gắng châm lửa cho cây pháo to của mình.
Cô bé có vẻ không tập trung lắm và cây pháo hình như cũng bị ẩm nên lúc bắt đầu bắt lửa thì lại dập dèm nhỏ lại.
Ngay khi Akira tính nhắc nhở cô bé thì Komari vì lúc nãy không để ý nên khi thấy vẫn chưa bắt lửa thì đã quay ngược đầu pháo về phía mình và ngó vào trong.
“Đồ ngốc! Nguy hi—” Hắn hét ầm lên và chạy thật nhanh phóng đến.
[Bùm] Cây pháo đã nổ ngay khi hắn vừa hét lên!
Và vì quá xa nên hiển nhiên hắn không kịp với đến…
[Xịttttt!!!] Tiếng pháo hoa bắn ra từ ống và ánh lửa lóa mắt hiện ra ngay trước mắt hắn.
Komari ngỡ ngàng với ánh sáng đột ngột phát ra ấy và chỉ biết theo bản năng co người nhắm chặt mắt lại mà không đẩy ống pháo ra.
Một giây… Akira chậm một giây…
Nhưng cũng may là người ở gần ngay đó đã kịp hành động.
Tamaki – senpai cũng đã nhận ra hành động nguy hiểm của Komari và quay sang với tay che lấy phần đầu ống pháo rồi ném nó ra ngay.
“Lộp bộp” Ống pháo lăn ra đất trong khi vẫn phát ra những tia lửa lấp lánh.
Còn Komari thì run rẩy co lại trong vòng tay của Tamaki – senpai: “Komari – chan! Em có sao không?”
Lúc này cô bé mới mở mắt ra và đỏ mặt giật thót lên: “E-Em không sao ạ.”
[Phù…] x6
Akira thấy cô nàng đúng là không hề b·ị t·hương gì thì thở phào rồi rời đi về phía hộp đựng pháo hoa. Phải check lại xem còn ống nào bị ẩm nữa không, vừa nãy nguy hiểm quá.
Trong khi hắn cắm cúi kiểm tra và lấy ra một vài cái ổn cho Nukumizu và Yanami cũng theo đến thì sau lưng Tamaki – senpai đang nói chuyện với Komari.
Cô bé có vẻ đang sa sút tinh thần nên cứ để anh ấy an ủi một chút đã.
Yakishio cũng chạy đến chỗ hắn và lấy một ống pháo ra bắt đầu nhóm lửa để chơi cùng Yanami.
Akira check xong hết thì đứng dậy bên cạnh Nukumizu xem hai cô nàng trước mặt chuẩn bị chơi pháo hoa.
“Đây!” Yakishio thấy ống pháo đã bắt lửa thì đưa ra cho cả bốn người cùng xem.
Ngay lúc sợi dây dẫn cháy đến phần cuối và ống pháo chuẩn bị phát ra pháo hoa…
…
“Chủ tịch Tamaki! Em thích anh!”
Giọng nói nức nở và khàn khàn vì khóc vang lên trong không gian yên tĩnh này.
[Vụt!!!!!] Tia lửa phát ra ánh vàng tuyệt đẹp từ ống pháo hoa của Yakishio cũng ngay lúc này bắn ra chiếu sáng xung quanh.
Ở đó… Một bóng hình nhỏ bé đang lấy hết toàn bộ dũng khí và thổ lộ tình cảm của mình cho người con trai.
Cả bốn người bọn hắn, cùng một người khác cách hai người họ không xa đều đứng hình.
Lúc này, dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, Komari dùng hết dũng khí của bản thân và tiếp tục nói ra tình cảm của mình cho chàng trai ấy:
“E-Em đã luôn… đã luôn thích anh!”
“Em cảm thấy vui khi được anh ngắm nhìn.”
“Em thích Chủ tịch…”
“Vậy nên là…”
“Xin hãy hẹn hò với em!!!!!!!!”
Lời tỏ tình mạnh mẽ của Komari vang lên cùng lúc với sự bùng sáng cuối cùng của pháo hoa.
Ánh sáng vụt tắt…
Cả không gian quay về với màn đêm…
Chàng trai được tỏ tình ấy… Sau một hồi im lặng mới bắt đầu đáp: “À…thì…”
“Anh có hơi bất ngờ…”
“Nên là cho anh thêm thời gian suy nghĩ nhé…”
Tamaki – senpai nói nhưng chẳng thể nhìn thẳng vào Komari mà chỉ nhìn xuống một bên.
Komari có lẽ đã ngóng trông một câu trả lời khác…
Cô bé nhìn gương mặt không dám nhìn thẳng vào mình ấy và thẫn thờ, sau đó Komari quay sang nhìn một người khác cách hai người không xa kia.
Komari dường như đã hiểu… Cô bé gật đầu với Tamaki – senpai như đáp lại rồi chạy thật nhanh rời đi.
Những giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt và tuôn rơi…
Lúc này Tsukinoki – senpai mới chầm chậm đi đến và tỏ ra khá tức giận: “Sao cậu không từ chối em ấy?”
Chàng trai bị chất vấn nhưng cũng không nhìn thẳng đáp lại mà chỉ nói: “Đây là việc giữa mình và Komari… Không liên quan đến cậu…”
Akira há hốc mồm trước câu trả lời đó, và cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Yanami và Yakishio thản nhiên mò ra ổ pháo hoa hình rắn và bắt đầu châm lửa cho nó ngay thời điểm này.
Tinh thần thép thật…!
Bên kia, Tsukinoki – senpai bị Tamaki – senpai nói vậy thì ngỡ ngàng một lúc rồi giả vờ khoanh tay bình tĩnh: “Phải ha… Tớ và Shintaro chỉ là bạn thuở nhỏ ha…”
Nhưng mà nói đến đây, cảm xúc trong lòng chị ấy bỗng cuộn trào.
Đôi mắt rưng rưng nhìn lại Tamaki – senpai vẫn đang lảng tránh kia.
Sau một khoảng lặng, Tsukinoki – senpai lấy hết sức tát thật mạnh vào mặt Chủ tịch: “Chỉ là bạn thuở nhỏ mà thôi!!!!”
Người thứ hai phải rơi lệ tối nay…
Tsukinoki – senpai sau khi tát xong thì cũng quay mặt chạy ngay đi.
Để lại ở đó một Tamaki – senpai sờ lấy bên má vừa bị tát thật mật và đứng như trời trồng.
*****
Akira đã mong chờ một event bãi biển tốt đẹp hơn thế này.
Bây giờ hắn đang phải lò mò đi tìm Komari trong màn đêm tĩnh lặng.
Tối nay không phải là một đêm trăng sáng, nó chỉ phát ra vầng sáng u ám. Đổi lại đó, bầu trời đầy sao phát sáng lấp lánh vô tận như thể đang tô điểm vài nét đẹp lung linh cho bóng đêm đang bao trùm kia.
Cũng không xa, đi ngang qua sân trung tâm đang vang lên tiếng hò hét vui vẻ của bữa tiệc từ Hội học sinh mấy trường liên kết tổ chức kia.
Một bậc thềm hướng về phía biển, ở đó có một cơ thể nhỏ nhắn đang thẫn thờ với ánh nhìn vô định về chân trời phía xa.
Cơn gió ban đêm đã mát mẻ hơn và nó thôi qua làm phất phơ mái tóc ngắn cũng như phần mái dài che khuất mắt kia.
Akira ngồi xuống bên cạnh và đặt xuống một lon trà đào cho cô bé, bản thân thì tự mở lon trà xanh kì lạ nào đó mà hắn đã mua đại.
“Ặc… Đắng ghê!” Chỉ mới một hớp nhỏ nhưng vị đắng ngét của trà đã xông thẳng lên tận não khiến hắn không kìm được mà thốt lên.
Komari lúc này mới yên tĩnh quay sang nhìn hắn rồi cúi xuống lon nước đang được đặt bên cạnh kia.
Cô bé chần chờ một lúc rồi mới nhận lấy nó và mở nắp.
“A… Ngọt quá…” Dường như sự ngọt ngào đó đã làm thư giãn phần nào sự buồn sầu của Komari, cô bé khẽ híp mắt lại rồi thở thở ra một hơi.
Cả hai không hề nói gì thêm nữa, chỉ ngồi ở đó, với bóng đêm kia, thẫn thờ nhìn về phía xa xa.
Chẳng biết đã qua bao lâu, hẳn là cũng đã đủ lâu cho anh chàng Chủ tịch kia suy nghĩ thấu đáo.
Tiếng bước chân chạy dồn dập vang lên từ phía sau, kèm theo đó là tiếng gọi vang dội: “Komari – chan!”
Người luôn dư thừa năng lượng như này chỉ có Yakishio mà thôi.
Akira thấy vậy thì chậm rãi đứng dậy và rời đi.
Khi đi ngang qua Yakishio đang chạy đến, hắn khẽ gật đầu với cô nàng.
Tình cảm của con người rất là phức tạp, chính hắn dù đã sống 25 năm thế giới trước hay 16 năm ở thế giới này thì vẫn chẳng thể hiểu thấu nổi.
Nên là hắn sẽ không đưa ra lời khuyên như những gì độc giả đang mong đợi.
Về lại khu bếp, mọi thứ có vẻ đã được dọn dẹp sạch sẽ hết cả rồi, mấy món đồ cũng được xếp gọn để trả lại cho khu trọ.
Không có ai ở đây cả.
Yakishio đã đi tìm Komari tức là Yanami và Nukumizu có lẽ đang đi tìm hai người senpai của chúng ta.
Và khi hắn tính quay về nhà trọ để tìm kiếm mọi người thì thấy Tamaki – senpai chạy ra từ nhà trọ và phóng thật nhanh như ma đuổi ra con đường bên ngoài.
Ngửi được mùi, Akira nhanh chóng lẻn theo sau.
Khi đến góc cua, hắn thấy hai cô cậu đang cúi thấp người lấp ló nhìn lén về phía xa. Là Yanami và Nukumizu.
“Hai đứa đang nhìn gì vậy.” Hắn cũng đến tham dự vào màn thập thò nhìn trộm của của cả hai.
Vậy là giờ đang có ba chiếc đầu xếp thành cột ngó ra phía chỗ đợi xe buýt.
“Akihito – senpai!” Nukumizu giật mình thốt lên trước sự xuất hiện đột ngột của hắn.
“Suỵt!!!!” Yanami đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng và tiếp tục háo hứng nhìn drama phía trước.
Ở đó Tamaki – senpai đang cúi gầm mặt một cách hết sức rụt rè và nói về chuyện của anh ấy và Tsukinoki - senpai.
Lúc này Akira cuối cùng đã hiểu vì sao đang hòa hợp như vậy nhưng sau Giáng sinh năm ngoái cả hai lại khá khó xử và vị Chủ tịch CLB bắt đầu ít đến phòng CLB hơn.
Tất cả là do lời tỏ tình tệ hại của Tamaki – senpai đã khiến Tsukinoki – senpai không nhận ra đó là một lời tỏ tình và chỉ đùa lại.
Sau đó thì anh chàng lại tưởng rằng chị ấy không đồng ý và ghét ảnh nên thành ra mọi thứ lại rối tung hết cả lên.
Nghe đến đây, Akira chỉ còn biết vỗ mặt bất lực trước cái tình huống trớ trêu này. Và vì hai người họ như vậy nên cũng khiến Komari có chút hy vọng để rồi có buổi tối kì lạ hôm nay.
Thấy những giọt nước mắt hạnh phúc của Tsukinoki – senpai bắt đầu rơi thì hắn đã biết kết quả rồi.
Sáng sớm, từ cửa phòng họp mượn dùng của nhà thanh niên, ta có thể nhìn thẳng ra bờ biển xanh ngát.
Hôm nay vẫn là một ngày có nắng đẹp, và nó khiến mặt biển lấp lánh như những vì sao đêm qua vậy.
Đúng vậy, đêm mà đã có nhiều thứ diễn ra…
Mọi người đã ăn sáng xong cả và tập hợp ở phòng họp để Tamaki – senpai bắt đầu đăng những mẩu truyện của mọi người lên web.
Komari vẫn quyết định giữ nguyên độ dài chương 1 hơn mười ngàn chữ kia và tất nhiên tiêu đề cũng không thêm mấy thứ kì lạ khác.
“Rồi! Đã đăng xong.” Tamaki – senpai nhấn Enter và bộ truyện của Komari đã có thể xuất hiện trước mắt người đọc.
Komari đang nhìn vào màn hình cũng thấy được nó và cô bé bắt đầu cười rúc rích.
“C-Cảm ơn anh… E-Em không rành web này lắm… Nên mong hướng dẫn thêm ạ…” Komari có hơi rụt rè nhưng vẫn nở một nụ cười thản nhiên và nói.
Tamaki – senpai có hơi ngạc nhiên một chút nhưng rồi cũng mỉm cười đáp: “Được, Cứ để đó cho anh.”
Komari mỉm cười nhẹ nhàng nhận lấy câu trả lời đó, rồi cô bé nhìn về phía người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ kia.
Tsukinoki – senpai ngồi ở chiếc bàn khá xa mọi người và chỉ cúi gầm mặt không nói gì cả.
Komari hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại đầy quyết tâm rồi đi đến bên cạnh chị ấy: “S-Senpai… T-Tiểu thuyết của em… đã được đăng lên rồi. Mong chị có thể đọc thử ạ…”
“Ừ… Chị sẽ để lại cảm nhận…” Tsukinoki – senpai tránh đi ánh mắt của Komari và đáp.
Cả hai chìm vào im lặng… Nhưng Komari đã nhanh chóng phá vỡ nó.
Cô bé dường như thực sự đang mạnh dạn hơn, tự tin hơn… cũng như trưởng thành hơn một chút.
“A-Anou… Ngày mai… Chị vẫn đến CLB nhé…”
“Không có chị ở đó… Em sẽ buồn lắm…”
Nghe được những lời đó từ cô bé kouhai năm nhất yêu quý của mình, Tsukinoki – senpai chỉ biết ngơ ngách nhìn cơ thể nhỏ nhắn ấy.
Những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi chảy dài trên gò má.
Tsukinoki – senpai lấy đi chiếc kính và cố gắng lau đi những giọt nước mắt nhưng càng lau nó lại càng chảy xuống nhiều hơn nữa: “Ưm… Ơ…? Chị xin lỗi nhé… Tự dưng chị… Ểh…”
Chị ấy vừa giải thích vừa khóc nấc lên vì không ngăn nổi cảm xúc đang dâng trào theo từng giọt nước mắt tuôn rơi.
Komari cũng hoảng loạn trước những giọt nước mắt đó, em ấy cúi xuống đỡ lấy cô senpai đang bắt đầu khóc nhiều hơn kia.
“S-Senpai à… E-Em sẽ ổn thôi… chị đừng lo nhé.” Komari cố gắng an ủi nhưng chính cô bé cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt.
“Komari – chan… Chị cứ nghĩ em sẽ không đến nữa… Cảm ơn em… Cảm ơn em nhiều lắm, Komari – chan…”
Tsukinoki – senpai ôm lấy cô bé nhỏ nhắn trước mặt và khóc lớn.
Komari lúc này cũng không kìm được nữa và cũng ôm chặt lấy chị ấy và òa khóc.
Akira xoay người nhìn về mặt biển rạng rỡ dưới nắng ngoài kia.
Những giọt nước mắt lăn dài, những tiếng nấc nghẹn ngào…
[Đây chính là một phần trong cuộc sống muôn màu của chúng ta.]