“Ồ. Komari thực sự viết rất tốt nhỉ.” Akira đọc hết mẩu truyện và cảm thán.
“Đúng vậy. Văn phong của cậu ấy tốt ghê.” Nukumizu bên cạnh cũng đồng ý với hắn.
Hai người bọn hắn đang được đọc truyện mà Komari chuẩn bị nộp mà Tamaki – senpai đã tự mãn đem ra khoe kia.
Lúc này ở đây chỉ có ba tên con trai, còn hội con gái đã chạy đến khu vực đang tổ chức lễ hội gì đó bên phía khu cửa hàng.
Yakishio thì đang muốn chuyển hóa năng lượng của mình cho việc vui chơi, nhưng hẳn là Yanami đang nhắm đến mấy quầy bán đồ ăn.
Cơ mà trước khi đi, cô nàng đã phải xấu hổ với Nukumizu khi cậu ta chỉ ra việc bụng cô nàng bắt đầu phình phần mỡ thừa vì 2 yakisoba + 1 bắp nướng!
Về khía cạnh nào đó thì cô nàng khá là tuyệt đó chứ… ăn hoài không no.
“Chúng ta đã có thêm nhiều thành viên và bắt đầu có thể đăng truyện. Xem ra cuối cùng CLB Văn học cũng đâu vào đấy rồi.”
Tamaki – senpai sau khi nhận thay những lời khen đó cho Komari thì bắt đầu thẫn thờ vui mừng với tình hình hiện tại của CLB.
Mà cũng đúng thôi, trước khi mấy đứa năm nhất tham gia, cái CLB này nhìn như nhà kho thì đúng hơn.
“Mà tiện thể cho em hỏi, Chủ tịch và Akihito – senpai đã viết gì vậy ạ?” Dời ánh mắt khỏi điện thoại, Nukumizu hướng về hai người bọn hắn và hỏi.
“À… Anh thì không tiện lắm, nhưng Tamaki – senpai thì có đấy. Em sẽ bất ngờ lắm cho coi.” Akira hiện tại vẫn chưa muốn lộ ra mình là tác giả của [5 cm/s] nên đã chuyển hướng qua Tamaki – senpai bên cạnh.
“Akihito… Cho người khác biết anh ngại c·hết đi được…” Tamaki – senpai biết hắn đang nói về gì nên gãi đầu đỏ mặt.
Dù nói là thế nhưng cơ thể anh ấy vẫn rất thành thật, bắt đầu mở ra bộ truyện của mình và đưa cho Nukumizu xem.
Và ngay lập tức thanh viên năm nhất của chúng ta mắt sáng lên: “Em biết bộ này, em đã đọc rồi! Với số điểm này thì anh chắc tới trình xuất bản thành sách rồi đúng không ạ?”
Đúng vậy… Tamaki – senpai cũng là một tác giả khá nổi trên mạng, Tarosuke – sensei với bộ truyện [Nữ nô lệ mà tôi mua thế nào lại là một mạo hiểm giả hạng S, thành ra tôi bắt đầu ăn bám cô ấy]
Tuy là không so được với Utako – sensei được xuất bản sách và có doanh số hơn 500 nghìn bản kia nổi.
Nhưng tác phẩm hiện tại của vị Chủ tịch CLB Văn học này hiện tại cũng đang được theo dõi bởi vài ngàn đọc giả trên mạng.
Tamaki – senpai lúc này khá xấu hổ khi gặp phải fan ngoài đời thực và gãi đầu đáp: “Muốn xuất bản thì vẫn còn xa vời lắm. Ngoài kia còn khối người giỏi hơn anh xa.”
Với sự khiêm tốn đó, Tamaki – senpai bắt đầu truyền chút kinh nghiệm viết sách cho fan đời thực của mình.
Trong lúc đó thì hội con gái cũng đã tung tăng trở lại và trên tay Yakishio ôm lấy một hộp quà to tướng với đầy ắp các loại pháo hoa.
“Nhiều pháo hoa thế! Mọi người mua à?” Akira ngạc nhiên thốt lên.
Nukumizu và Tamaki – senpai cũng dừng cuộc trò chuyện và quay sang nhìn.
Lúc này Yakishio bẽn lẽn, từ tốn chuyển đống pháo hoa sang cho hắn và nói: “Em lao tới và bắt đầu chạy đua, và sau đó [Bùm] lấy được cờ và nhận được chỗ pháo hoa!”
“Ư-Ừ… C-Cậu ấy nhanh dễ sợ!” Komari bên cạnh cũng hùa theo lời giải thích kì lạ ấy của Yakishio một cách đầy phấn khởi.
“Ây dô… Khen thêm đi… Ahihi” Yakishio gãi đầu quắn quéo đầy hạnh phúc khi nhận được sự hưởng ứng đó.
Có vẻ cô nàng đã tham gia cuộc thi và cho mấy người còn lại hít khói rồi nhận được phần thưởng to lớn này.
Trái ngược với nó thì Yanami trông có vẻ khá buồn:
“Chẳng có… quầy bán đồ ăn nào ở đó cả”
“Takoyaki…”
… Ăn được nhiều thì cũng tốt… Nhưng như vậy có hơi quá rồi đấy!
“Mà, cũng đã đến lúc quay về trọ thôi. Chúng ta sẽ chuẩn bị đồ cho bữa tối sớm.” Tsukinoki – senpai check lại thời gian trên điện thoại rồi thông báo cho bọn hắn.
Cũng đúng, còn thu dọn đồ đạc, tắm rửa thay lại quần áo, sau đó về chuẩn bị đồ ở khu trọ nhà thanh niên mà bọn hắn đã đặt nữa.
“Vâng!” x5
Mọi người chuẩn bị đi thu dọn thì đột nhiên Akira nhớ ra điều gì đó.
Hắn lén đi đến bên cạnh Yakishio vẫn đang thừa năng lượng và phấn khởi từ việc chạy c·ướp cờ kia và thì thầm nói nhỏ với cô nàng.
Nghe được mấy lời của hắn, hai mắt cô bé liền sáng lên và nhảy nhót vui vẻ sang bên cạnh Komari: “Hình như Komari – chan vẫn chưa xuống biển mà phải không?”
Cô nàng tóc đỏ nhỏ nhắn thoáng giật bắn, hai tay quơ quơ: “A… K-Không…”
Nhưng chưa kịp cho cô bé nói gì hết câu, Yakishio đã ngay lập tức bế luôn Komari lên và phóng thẳng về phía biển.
“AAAAAA!!!!!!! Không! Không! Không! Không! Không!” Komari hét toáng lên sợ hãi.
“Chơi vui vẻ và cẩn thận nhé!” Akira nhìn cảnh cả hai tung người bay thẳng xuống biển mát mẻ kia thì không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười theo cơn gió mang đi xa.
*****
Sau khi trở lại khu nhà thanh niên mà Tsukinoki – senpai đã đặt phòng nghỉ, cả đám bắt đầu phân chia công việc để chuẩn bị cho bữa tối.
Đầu tiên thì là cất đồ và thay lại quần áo, sau đó là những món đồ cho: Tiệc nướng BBQ!
Akira nhân lúc này lấy lí do đi mua đồ ở quầy cho mọi người để đến với Hội học sinh.
Đúng vậy, hôm nay cũng là ngày diễn ra chuyến tham quan thực tế liên hợp tổ chức với trường sơ trung mà lần trước trong cuộc họp Hội học sinh Yuki đã đề cập.
… Và hắn đã dùng luôn lí do đi với CLB Văn học để trốn việc.
“Bắt được cậu rồi A! Ki! Ra! – kun!”
Ngay khi hắn đang lấp ló nhìn lén và sảnh chính của khu nhà thanh niên thì đột nhiên một tiếng nói vang lên từ phía sau lưng.
Akira giật thót cả người sau khi nghe cái giọng đang giả vời nghiêm khắc ấy.
Quay lại nhìn thì thấy ngay Meguri – senpai đang hăm hăm ánh nhìn vào hắn và cố tỏ ra tức giận đầy đáng yêu. Trên tay còn đang bưng lấy mấy thùng các tông chứa mấy đồ dùng gì đó, hẳn là đang chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Sau lưng chị ấy là Shikiya đang trừng to đôi mắt nhìn hắn: “Akihito… Trốn việc… Không tốt…”
Hai cô bé năm nhất Iroha cùng Tiara cũng ở đây.
Trong khi Iroha đang nhìn hắn với ánh mắt kì lạ thì Tiara đang hướng thẳng đến trước mặt hắn và nghiêm túc nói:
“Akihito – senpai. Sao anh lại không tham gia cùng mọi người như vậy chứ!”
Hắn giờ chỉ biết ngượng ngùng gãi đầu tránh đi những ánh mắt kì lạ ấy từ bốn cô nàng:
“Ya… Chào mọi người… Trùng hợp quá nhỉ!”
“A… Ha ha…”
Mặc dù lúc trốn việc thì thoải mái thật đấy, nhưng giờ b·ị b·ắt gặp thế này thì đúng là hết đường để mà nói.
Cũng may là hắn đã nói rõ từ trước là hôm nay hắn sẽ đi cùng CLB Văn học và chỉ đến xem qua mọi người chút thôi.
Meguri – senpai phồng má hừ một tiếng: “Dạo này cậu bỏ bê công việc quá đấy. Đừng tưởng có mấy bé năm nhất tham gia thì cậu sẽ thoải mái trốn việc nhé.”
Lúc này Akira nhanh chóng đi đến nhận lấy chiếc hộp nhìn khá nặng nề trên tay của chị ấy:
“Thì em cũng đã lên kế hoạch cũng như chuẩn bị mấy thứ cần thiết sẵn rồi còn gì. Cũng có góp công rồi mà.”
Cô senpai thấy đôi tay trống rỗng thì khẽ mỉm cười thoải mãn. Sau đó Meguri – senpai quay sang ôm lấy hộp của Shikiya giúp đỡ cho cô nàng đang lảo đảo mệt mỏi, dần thực sự thoái hóa thành zombie kia.
Thế là cả năm người bắt đầu bưng đồ vào trong sảnh chính.
Lúc này Iroha đột nhiên nhanh chân chạy đến bên cạnh hắn và hỏi với một giọng lém lỉnh:
“Vậy là Akihito – senpai đã đi tắm biển phải không?”
Sau đó cô bé có mái tóc vàng dài ngang vai kia gục đầu xuống nhìn chiếc hộp các tông nặng nề trên tay và lẩm bẩm đáng thương: “Trong khi đó bọn em lại phải làm việc nhiều thế này…”
… Cái ánh mắt long lanh như cún con đó là giả phải không!
Akira không chịu nổi sự rưng rưng cực đáng yêu đó và quay mặt đi ngay tức khắc. Xin lỗi, tên t·ội p·hạm này xin được phép giữ im lặng cho đến khi luật sư đến.
Iroha thấy hắn làm lơ không dám trả lời thì cười thích thú, cô nàng le lưỡi [plè] một tiếng rồi nhanh chân bắt kịp Meguri – senpai.
Sau khi đến nhà kho nhỏ sau sảnh chính, Meguri – senpai đặt chiếc hộp chưa đủ loại thiết bị xuống và đột nhiên quay sang mọi người:
“A. Giờ chúng ta còn chút thời gian, hay là ra biển một vòng rồi về?”
Câu hỏi của chị ấy khiến mọi người dừng hết tất cả công việc trên tay và quay sang nhìn.
Người đầu tiên đáp lại là Iroha, cô bé phất tay nhảy lên vui sướng:
“Em đi!”
… Này, đừng có vào hùa một cách vô tư như thế chứ.
Cũng may là có người tỉnh táo như hắn. Tiara nhảy ra chặn lại hai cô nàng đang phấn khích kia: “Không được! Chúng ta còn phải chuẩn bị cho buổi liên hoan với các em trường sơ trung tối nay mà…”
Nói đến đây, đột nhiên cô bé dừng lại và đỏ mặt cúi đầu nói: “Em cũng muốn tắm biển… Nhưng chúng ta đâu mang đồ bơi.”
Meguri – senpai và Iroha quay sang nhìn nhau, sau đó cả hai cùng thở dài buồn bã: “Đúng nhỉ… Đâu có mang theo đồ bơi đâu.”
Đột nhiên, cô nàng Zombie.Gal bị bỏ quên nãy giờ xuất hiện trước mắt hắn.
Shikiya với thân hình lảo đảo bước từng bước đi đến và chậm chậm đưa tay lên… Tháo từng cúc áo!
“Không có đồ bơi… Nhưng chúng ta… Có mặc đồ lót…”
Với từng chữ được thốt ra, thì từng cúc áo bị bàn tay trắng nõn của cô nàng tháo ra… Để lộ sau lớp áo là…
Cũng may, người luôn tỉnh táo nhất là Tiara đã chạy đến túm chặt cổ áo của Shikiya lại và hét lên: “Senpai! Chị làm cái gì vậy.”
Meguri – senpai lúc này cũng thoát khỏi sự ngỡ ngàng và chạy đến ngăn lại kouhai của mình: “Yumeko – chan. Đồ lót với đồ bơi khác nhau lắm đấy.”
“Nhất định! Nhất định!”
“Đừng bao giờ mặc đồ lót đi tắm nghe chưa!”
Akira nhanh chóng quay mặt đi sau khi chiêm ngưỡng vừa đủ vẻ đẹp tuyệt diệu thấp thoáng ẩn hiện kia.
Mà đúng là để mà nói thì đồ bơi trông giống đồ lót thật… Về mặt nào đó.
Nhưng mà các bạn độc giả hãy nhớ nhé: Nó chỉ trông giống thôi chứ khác biệt hoàn toàn đó!
Ờ thì… Khác về khái niệm?
Lắc đầu bỏ đi mấy suy nghĩ lung tung, Akira thở hắt ra một hơi để bình tĩnh lại những gợi sóng trong lòng.
Ở đây hẳn cũng không có chuyện gì làm nữa rồi, nên về lại với CLB Văn học kia thôi.
Ngay khi hắn giơ tay tính chào mọi người thì đột nhiên Shikiya nghẹo đầu tỏ ra khó hiểu và chỉ tay về phía hắn nói: “Nhưng mà… Lần trước… Akihito thấy… Đồ lót của mọi người rồi…?”
“Hả? Thấy gì cơ?” Meguri – senpai tưởng mình nghe lầm gì đó nên ngạc nhiên hỏi lại ngay tức khắc.
Cơ mà, nhanh hơn cả tốc độ nói của chị ấy là sự ửng hồng của đôi má Iroha cùng vận tốc chạy hơn cả báo của cô bé.
Iroha chỉ vừa nghe Shikiya nói hết câu thì đã đỏ bừng cả gương mặt khi nhớ lại khung cảnh lúc ấy.
Cô bé nhanh chóng chạy đến bịp miệng cô nàng Zombie.Gal của chúng ta: “A! Shikiya – senpai lại nhớ nhầm rồi. Mà thôi chúng ta đi làm việc tiếp đi.”
Nói xong cô bé không kịp cho mọi người phản ứng mà đã kéo thẳng Shikiya đi. Khi đi ngang Akira, Iroha khẽ liếc qua hắn.
Gương mặt đỏ bừng của cô bé nhe răng đe dọa hắn như mấy bé mèo đang giận dỗi vậy!
…
Có vẻ Akira vẫn sẽ bị ghim dài dài “nhờ” cái vụ hôm bữa đây.
Sau khi bốn cô nàng rời đi thì hắn cũng quay trở lại với CLB cũng rắc rối không kém kia.
Nhưng mà ngay khi hắn chuyển hướng từ khu chính của nhà thanh niên sang quầy bán đồ để mua những món ăn kèm theo yêu cầu của Tsukinoki - senpai thì “Bị chặn đường” bởi một cô bé cực kì nhỏ nhắn đáng yêu.
Khuôn mặt dễ thương xinh đẹp, vóc dáng nhỏ bé và mái tóc đen thẳng dài quá eo. Trông cứ như một bé búp bê vậy!
Mặc là đồng phục của trường sơ trung Momozono, nên hẳn là học sinh tham gia buổi tập huấn liên kết hôm nay.
Cô bé mỉm cười đầy hồn nhiên chào hỏi với hắn và đưa cho hắn một dĩa xôi đậu đỏ được nắm gọn.
Chỉ trong tích tắc, cô bé xuất hiện rồi rời đi và giờ trên tay Akira là dĩa xôi đậu nhìn khá ngon miệng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy????
*****
Mặt trời đang dần lặn, kéo theo đó là sự dịu đi nhanh chóng của cái nóng như thiêu đốt ban ngày.
Không gian dần xuất hiện tiếng kêu của những loài bọ đang râm ran gọi nhau trong những lùm cây xung quanh.
Hiện giờ cả hội đang ở gian bếp ngoài trời nằm trong khu trọ mà Tsukinoki – senpai đã đặt chỗ.
Và ở đó đang như một bãi chiến trường vậy.
Yakishio ngồi bó gối thu lu trong góc với khuôn mặt lem nhem nhọ than.
Yanami và Nukumizu thì khó khăn xử lí mấy nguyên liệu rau củ, cả hai đều chẳng biết sử dụng dao đúng cách.
Tamaki – senpai hình như tiếp nhận lại vỉ than từ Yakishio và bắt đầu quạt cho nó, trong khi Tsukinoki – senpai quạt cho anh ấy.
Komari thì luống cuống nâng niu những khay thịt mang đến.
… Bữa tối hôm nay có ổn không đây?
Cũng may là trước khi ánh nắng còn chưa tắt thì Akira đã về kịp và xử lý mọi thứ với kĩ năng [Nấu ăn] của mình và những miếng thịt ngon lành cùng những cây xúc xích đã bắt đầu được đưa lên dàn nướng.
… Thêm rau củ đi Yanami!
Bữa tiệc nướng than ngoài trời được tiếp tục bằng những màn:
Komari và Tsukinoki – senpai tranh nhau nướng thịt bỏ vào dĩa cho Tamaki – senpai.
Yanami và Yakishio thì gắp lia lịa thịt bò và xúc xích mặc kệ miếng thịt vẫn còn nhiễu máu…
Nukumizu nhìn cảnh đó thì cũng chỉ còn cách đau thương gặm lấy mấy phần rau củ mà hắn đã nướng mà thôi.
Có vẻ cậu ấy là trường phái ăn thịt chín.
Akira nhìn chàng trai tranh ăn không nổi với hai cô bạn quá đáng thương nên đã đưa dĩa xôi đậu đỏ được cô bé cực kì đáng yêu tặng ban nãy cho Nukumizu: “Đói thì ăn tạm cái này đi nhé.”
Sau màn c·ướp giật vui vẻ trong bữa tiệc nướng, Yakishio là người đầu tiên rời bàn và bắt đầu lấy ngay đám pháo hoa nhận được và bắt đầu chơi.
Ánh hoàng hôn và bầu trời xanh đã bị nuốt chửng, lúc này bọn hắn bắt đầu bị màn đêm bao trùm.
Rồi một ánh lửa phóa hoa phát sáng rực rỡ khắp cả không gian xung quanh.
Komari cũng bị Yakishio kéo vào nhảy múa chung cùng những cây pháo hoa lấp lánh.
Tsukinoki – senpai cũng nhanh chóng tham gia vào, chị ấy một ống pháo hoa và chờ khi nó bắt lửa và chuẩn bị phát ra thì hét lên: “Explosion!”
Một tia sáng vàng bắn ra tạo thành một đường parabol, sau đó tia sáng chuyển từ vàng sang lục rồi cuối cùng bắn tung tóe ra những đốm sáng lấp lánh ánh đỏ.
Sau khi thả [ma pháp hủy diệt] Tsukinoki – senpai quay sang Tamaki – senpai và nở một nụ cười đầy quyến rũ.
Nhưng mà lúc này vị Chủ tịch CLB đang bận lựa pháo hoa để tham gia cuộc vui nên không thấy được nụ cười rực rỡ như pháo hoa đó dành cho mình.
Thế là Tsukinoki – senpai đạp cho anh ta một phát rồi cả hai nói qua nói lại rối bùng cả lên.
Ba người còn ở bàn là Akira, Nukumizu và Yanami… cùng một người nữa đều đã thấy được hết cảnh tượng đó.