Ngắm nhìn bờ biển tuyệt đẹp cực kì rộng rãi và không hề đông đúc chật kín người như dịp nghỉ hè, Akira cũng phải thầm cảm ơn cái quyết định [Đóng hộp] của Tsukinoki – senpai.
“Tuyệt quá nhỉ Akihito!” Một giọng nói cực kì vui vẻ vang lên sau lưng hắn.
Đó là từ nhân tố [Ngàn năm mới thấy mặt] Tamaki – senpai, anh ta đang hí hửng dựng ô che nắng.
Bên cạnh là Nukumizu với làn da khá nhợt nhạt đang vác một chiếc ghế nằm đến.
Hắn cũng vừa trải xong hai tấm bạt rộng lớn vừa mới thuê được ra, đủ để chứa nguyên một CLB đột nhiên đông đủ đến lạ thường này.
“Nukumizu đúng là tuyệt đấy. Yanami – san và Yakishio – san, không ngờ cậu lại thể dẫn theo hai cô nàng dễ thương như vậy đến.” Akira đi đến vỗ lưng chàng trai năm nhất trong có vẻ gầy gò mảnh khảnh này.
Dựng xong hai chiếc ô to lớn đủ che hết hai tấm bạt, Tamaki – senpai cũng đi đến ôm lấy vai của Nukumizu và lắc: “Đột nhiên lại được đi biển chơi. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“Các anh thích biển đến vậy luôn ạ?” Nukumizu mặc cho Tamaki – senpai rung lắc tấm thân của mình và khó hiểu trước sự kích động đó.
Tất nhiên là Akira cũng hiểu anh chàng senpai đang phấn khích của mình, hắn tham gia ngay vào công cuộc mở ra thế giới cho cậu học sinh năm nhất còn non nớt này:
“Đồ bơi! Là đồ bơi đấy! Chẳng mấy khi chúng ta có dịp được chiêm ngưỡng những cô gái CLB mình diện đồ bơi đâu.”
“Nhưng giờ học bơi ở trường cũng thấy rồi mà?” Nukumizu lần nữa tỏ ra khó hiểu với một senpai bình thường nghiêm túc giờ lại hiện ra vẻ mặt khác lạ kia.
Thấy chàng trai của chúng ta vẫn chưa hiểu ra, Akira và Tamaki – senpai khẽ liếc qua nhau, sau đó cùng lúc thở dài.
“Đồ bơi trường và đồ bơi cá nhân là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.” Hắn giả vờ thần bí và xoay người hướng về phía biển như là ngẫm nghĩ thứ gì đó lớn lao lắm nhưng thực ra là đang ngắm mọi người đang vui đùa ngoài kia.
Tamaki – senpai thì gật gù đi đến thùng ướp chai nước mát lạnh, vừa lấy nước ra vừa nói:
“Để anh thông não cho chú nhé.”
“Đồ bơi trường là thứ bắt buộc. Mọi người không có lựa chọn nào ngoài việc mặc chúng.”
“Ngược lại, các cô gái mặc đồ bơi cá nhân bởi vì họ thích chúng!”
“Bình thường con gái sẽ rất ngại phải lộ vai hay đùi của mình. Thậm chí có nguy cơ bị chỉ trích nếu họ để lộ bụng trần.”
“Tuy nhiên nếu là đi biển, các cô gái sẽ tự nguyện mặc những bộ đồ bơi mà nói thật ra là chẳng khác biệt với đồ lót là bao!”
“Nói cách khác… Ta được phép nhìn!”
“À không! Thậm chí không nhìn mới là bất lịch sự!”
Anh chàng senpai năm ba của chúng ta đã nói ra một tràng dài về kinh nghiệm của một người đi trước cho cậu học sinh năm nhất của chúng ta.
Dù Akira đang quay lưng về phía họ nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng “Ồ… Ồ!” thốt lên đầy ngạc nhiên của Nukumizu.
Sau khi được thông não một cách hoàn toàn. Cậu bé của chúng ta đi đến bên cạnh hắn và cũng ngước nhìn ra biển.
Cậu ta khoanh tay trước ngực, một tay sờ cằm ngẫm nghĩ gì đó.
Sau khi nghe xong lý thuyết cũng như thực hành bằng cách ngắm nhìn dòng người giống Akira.
Nukumizu đỏ mặt và bắt đầu có hơi phấn khích nói: “Ra là vậy… Đây chính là [Ma thuật của mùa hè] phải không ạ!?”
Đúng rồi đấy chàng trai!
Akira ngay lập tức muốn quay sang vỗ vai chàng trai đã thành đồng đạo này thì đột nhiên phía sau hai người bọn hắn vang lên tiếng [Bốp!].
“Mấy người bàn tán cái gì thế hả!?” Tsukinoki – senpai không biết từ bao giờ đã đến chỗ bọn hắn và vừa giáng vào đầu Tamaki – senpai bằng chiếc giỏ đựng đồ của mình.
Những cô gái khác cũng dần dần đi đến từ phía sau chị ấy.
Lúc này, Akira bắt đầu ngắm nhìn những cô nàng quen thuộc nhưng đang trở nên tỏa sáng khác lạ tại bãi biển này.
Tsukinoki – senpai diện một bộ đồ khá kín đáo giống với tính cách của chị ấy. Là áo tắm một mảnh màu đen, điểm nhấn với giây buộc trước ngực.
Hơi giống đồ bơi trường nhưng lại xinh đẹp hơn, tinh tế hơn và trông trưởng thành hơn nhiều.
Phía sau chị ấy là cô nàng tỏa sáng còn hơn mặt biển xanh ngát kia nữa.
Yanami với một bộ bikini màu xanh biển được tô họa vài nét trắng vàng. Và vì là một bộ bikini… nên nước da trắng ngần của cô nàng lộ ra hoàn toàn, thực sự đã làm choáng ngợp tất cả mọi người xung quanh.
Mặc dù sở hữu vẻ đẹp có thể cạnh tranh vị trí nữ chính đó, nhưng cô nàng lại… đang hí hửng với ly đá bào trên tay và cười nói: “Chúng ta có ô này, cả ghế bãi biển nữa. Cảm ơn mọi người nhé!”
Ánh mắt Akira dời từ ly đá bào quay lại với thân hình của nhỏ. Dù quen không lâu nhưng hắn cũng biết cô nàng ăn ngày ăn đêm như thế nào.
Mà nhìn vòng eo thon thả tới bất ngờ trước mặt kia thì…Có vẻ đồ ăn đã tới đúng nơi nó nên tới rồi!
Khụ khụ…
Dời mắt qua cô nàng tiếp theo, Yakishio đang hướng mắt thẳng ra biển một cách hào hứng, một bên tay thì đang giữ trái bóng bơm hơi to lớn.
Vậy là cả Yakishio cũng mặc bikini, này là loại quấn ngang ngực không có dây vắt qua vai nhưng phần ngực là dạng có dây nối hai bên lại.
Mỗi khi cô nàng để lộ phần da thường được đồ thể dục che ra thì Akira đều phải ngạc nhiên với sự khác biệt giữa phần da trắng nõn nà với phần da bị rám nắng còn lại.
Nó càng khiến phần giữa ngực đang lộ ra của cô nàng càng… Thôi, hắn chỉ còn biết thầm gửi lời cảm ơn đến người thiết kế ra bộ đồ bơi này.
Biển đúng là tuyệt nhất!
…
Akira ngồi nghỉ dài trên tấm thảm và nhìn mọi người nô đùa.
Tsukinoki – senpai sau khi véo má cảnh cáo Tamaki – senpai thì kéo anh ấy chạy ra biển chơi và hò hét mọi người đi theo.
Yakishio cũng ngay lập tức phấn khởi chạy theo, nhỏ còn không quên thúc dục Yanami.
Cô nàng tóc xanh của chúng ta cũng ham vui nên tống luôn phần đá bào còn đầy kia vào miệng sau đó ôm gáy giật giật.
Hẳn là cô nàng đang tê não lắm đây.
Nukumizu ở bên nhìn thấy cảnh này cũng chỉ còn biết nở một nụ cười bất lực, hắn đảm bảo cậu ta đang nghĩ Yanami là một cô nàng ngốc nghếch cho coi.
Cuối cùng thì Yanami cũng đỡ nhức não và cùng Yakishio chạy thẳng ra biển đến chỗ Tsukinoki – senpai chơi.
Trong khi Akira thẫn thờ khắc sâu hình bóng của mọi người vào nhãn cầu thì cô bé nãy giờ đang trốn tránh kia cuối cùng cũng chịu rón rén đến ngồi cạnh.
Komari nhỏ giọng nói với hai người khác còn ở lại này: “C-Con trai… mắt nhìn dê quá đi…!”
Nukumizu đang tính ngồi xuống thì giật mình đơ người rồi quay mặt sang hướng khác mà không phản bác.
Akira buồn cười nhìn về phía thân hình nhỏ bé như động vật nhỏ với một chỏm tóc được buộc riêng kia.
Komari mặc đồ bơi của trường, bên ngoài là chiếc áo khoác dài tay khá rộng và khi cô nàng ngồi xuống có thể hoàn mĩ che khuất cả cơ thể.
“A. Để anh ở lại giữ hành lý cho, Nukumizu cũng ra chơi với mọi người đi.” Hắn quay sang với cậu nam sinh đang lo lắng cho cô bạn nhỏ nhắn kia.
Nukumizu nhìn thoáng qua Komari đang lủi thủi ngồi nhìn Tamaki – senpai sung sướng hạnh phúc ngoài kia, sau đó cậu ấy mới nhìn qua hắn và gật đầu rời đi.
…
Sóng biển vỗ rì rào…
Tiếng cười nói chạy nhảy vang vọng…
Nhưng ở đây lại im lặng khác biệt hoàn toàn với mọi thứ ngoài kia.
Akira đọc sách, Komari đọc sách, cả hai cùng đọc sách…
Cơn gió mang theo hương biển và hơi muối cuốn đến phất phơ lọn tóc rối của cả hai người.
“Em không ra chơi cùng Chủ tịch à? Hiếm lắm mới có dịp.” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
Komari bị giọng nói đột ngột vang lên ấy làm cho giật mình.
Cô bé đưa quyển sách lên che lại khuôn mặt mình chỉ để lại đôi mắt lấp ló: “E-Em… Ở-ở đây… C-Cũng được…”
Hắn nghe vậy thì cũng không nói gì nữa mà chỉ gật đầu rồi tiếp tục đọc sách.
Mọi thứ lại tiếp tục im lặng. Nhưng lần này Komari có vẻ thấp thỏm hơn, cô nàng cứ liếc qua liếc lại nhìn hắn.
Một lúc sau nhịn không nổi, Komari bắt đầu nói: “A-Akihito – senpai. Anh không ra chơi cùng mọi người à? E-Em sẽ giữ hành lý cho… M-Mọi người… rất mong chơi cùng senpai đó…”
Akira nghe vậy thì đặt quyển sách xuống và nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn kia.
Komari có thể nhút nhát, rụt rè và sợ hãi giao tiếp. Nhưng cũng nhờ đó mà cô nàng có thể cảm nhận được vài thứ mà mọi người sẽ bỏ sót.
Đó có nên tính là một điểm tích cực của người hướng nội không nhỉ?
Hắn chậm rãi lắc đầu với cô nàng: “Không sao. Có gì anh sẽ xuống nước chơi sau.”
Akira từ chối lòng tốt của Komari và sự mong đợi của mọi người.
Bởi vì… Mấy v·ết t·hương trên người còn đang nhức nhối đây này.
Vì cái lịch trình được thông báo cách đây chỉ 2 ngày nên sáng sớm hôm nay hắn vẫn phải chịu ăn hành rồi mới cùng mọi người đến đây.
Thậm chí hắn cũng phải mặc áo phông cùng áo khoác bên ngoài chứ không thể bung xõa như hai tên con trai khác.
Nếu để mọi người thấy v·ết t·hương trên người… thì lúc đó không chỉ dừng lại ở mức tin đồn thôi đâu.
*****
Trong lúc vui đùa trong nước biển thì thời gian trôi qua rất nhanh, tương tự với việc chìm đắm trong sách vậy.
Mọi người có vẻ đã chơi một trận cực kì sung sướng và lần lượt về lại chỗ của bọn hắn.
Tsukinoki – senpai đùa giỡn với cơ bụng của Yakishio rồi quay sang mọi người hỏi: “Vậy mua gì cho bữa trưa giờ nhỉ?”
Nghe vậy, một cô nàng với một miệng đang phồng lên nhét đồ ăn đáp lại ngay: “Yakisoba thì sao ạ!”
Yakisoba a… Đúng là nghĩ về mùi hương thơm ngon của nó ở bãi biển khiến Akira ngay lập tức thấy chiếc bụng bắt đầu réo lên đòi hỏi.
Còn một lý do khiến chiếc bụng của hắn réo nữa… Đó là trên tay của cô nàng vừa đưa ra ý kiến kia chẳng phải là một hộp Yakisoba rồi sao!???
“Yanami – san… Cái cậu đang ăn là Yakisoba đấy?” Nukumizu cũng cùng chung mối thắc mắc với hắn và hỏi lại cô nàng háu ăn kia.
“Đấy là tại tớ đói thôi, còn vị dở tệ à. Linh tính tớ mách bảo, quán nằm ở góc đường mới là ngon nhất!” Yanami vừa nói vừa hút sợi mì sùm sụp một cách ngon lành hạnh phúc.
Được rồi… Cô nàng này đơn giản là muốn thêm một phần nữa chứ gì!
Yakishio vẫn còn thừa năng lượng sau màn chơi đùa vừa rồi phất tay vui vẻ: “Vậy mình xung phong đi mua cho.”
Mà, Yakisoba cho bãi biển cũng là hợp lý. Akira nhanh chóng hướng về cậu trai đang tận hưởng chiếc ghế bãi biển kia: “Nukumizu đi cùng Yakishio – san nhé. Nhớ cẩn thận mấy người lạ.”
Hắn có thể cảm nhận được Nukumizu có phần lo lắng cho cô gái thể thao của chúng ta sau màn drama kinh điển ở CLB Văn học lần trước với crush của cô bé.
Để hai người nói chuyện riêng cũng sẽ tốt hơn, dù sao đều là bạn bè cùng lớp.
Hai người rời đi mua đồ ăn trưa, mọi người cũng ngồi bệt xuống tấm bạt để nghỉ ngơi chờ đợi.
Lúc này, bé mèo nhỏ nhắn Komari mới rụt rè cầm lấy điện thoại đi đến bên cạnh Tamaki – senpai: “C-Chủ tịch... Em đã viết truyện để chuẩn bị đăng rồi… A-Anh có thể cho em lời khuyên được không ạ.”
Tamaki – senpai nghe vậy thì mỉm cười vui vẻ nhận lấy và bắt đầu nghiêm túc đọc.
Hai người chìm sâu vào bộ truyện mà Komari viết.
Bên cạnh là Yanami đang híp mắt hạnh phúc tận hưởng đồ ăn.
Akira thì tiếp tục im lặng đọc sách… tiện thể đánh giá ba người nào đó.
Và một trong ba người hắn đánh giá… đang lặng yên nhìn chăm chú vào hai người còn lại với một ánh mắt khác lạ.
*****
Mặt trời bắt đầu đứng bóng, đã tới giờ trưa nên những người khác cũng dần rút từ bãi biển về lại chỗ tránh nắng cả rồi.
Chỗ của Akira thì mọi thứ có vẻ yên bình ngoại trừ việc Yanami đã gặm xong phần Yakisoba như một tia chớp và bắt đầu than ngắn thở dài sao hai người đi mua đồ ăn trưa về chậm như vậy.
“Xin lỗi vì bắt mọi người phải chờ. Bữa trưa về rồi đây!”
Ngay lúc Yanami bắt đầu vật lộn với chiếc bụng đã chưa một phần Yakisoba rồi thì từ phía xa hiện lên bóng hình của Nukumizu và Yakishio.
“Xì. Đợi hai cậu mà mòn mỏi cả người.” Yanami bỏ qua dáng vẻ mệt mỏi vì phải đi xa đến tiệm chỉ định, cô nàng háo hứng nhận lấy phần thứ hai của mình.
“Vất vả rồi.” Akira cùng Tsukinoki – senpai cũng đi đến nhận lấy túi đồ ăn từ hai người và bắt đầu bày ra bạt.
Mọi người quây thành vòng tròn và bắt đầu thưởng thức món ngon mà Yanami đề cử.
Và chỉ mới gắp một chút vào miệng và hút sùm sụp… Phần nước sốt thấm đẫm cùng sự dai ngon tuyệt vời của sợi mì đã ngay lập tức knock out tất cả.
“Ngon quá!” Nukumizu không tin nổi vào lưỡi của mình và thốt lên.
Cậu ta quay sang sang cô bạn đã đề cử và thấy Yanami đáp lại một cách tự mãn bằng việc búng ngón cái của mình lên.
Cả hắn và Yakishio bên này cũng cùng lúc giơ ngón cái thả like cho cô nàng. Thực sự thì phần Yakisoba này khá là tuyệt đấy chứ.
Akira nhanh chóng gặm thêm một ngụm và quay sang gọi: “Komari cũng đến ăn đi nào.”
Bên kia, Komari đang bồn chồn dùng ngón tay nghịch cát và hướng ánh mắt mong đợi về phía Tamaki – senpai.
Có vẻ truyện của Komari khá dài và hoàn thiện, nãy giờ hai người ấy nghiêm túc đọc rất lâu rồi.
“C-Chủ tịch đang đọc tiểu thuyết em viết…” Cô bé đỏ mặt và nhỏ giọng đáp lại hắn.
Hắn gật gù đáp lại cô nàng là lấy ra hai phần rồi mang qua cho hai người họ.
Tamaki – senpai nhận lấy phần Yakisoba thì cũng ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại và nói với Komari đang mong đợi trước mặt: “Anh đọc xong rồi. Cốt truyện thú vị lắm, tối nay chúng ta có thể đăng lên luôn.”
“V-Vâng… Tuyệt quá.” Komari mỉm cười nhẹ nhõm.
Cơ mà lúc này đột nhiên anh chàng Chủ tịch CLB của chúng ta đột nhiên hứng khởi và bắt đầu rap:
“Nhưng để truyền tải nội dung tốt hơn thì anh nghĩ ta nên thêm phụ đề.”
“Vì dụ như [CLB Văn học đi chơi biển] thì thêm [Nhưng tôi đâu biết đây là bãi biển k·hỏa t·hân]”
“Hoặc là [Có thật là cởi càng nhiều thì…]”
Tất nhiên là không thể để anh ta nhồi nhét mấy cái kiến thức vớ vẩn ấy vào cô bé thành viên năm nhất đáng thương của chúng ta được.
Tsukinoki – senpai nãy giờ im lặng bên cạnh đã ngay lập tức ném thẳng chai nước vào đầu của Tamaki – senpai để ngăn chặn hành động vấy bẩn đó và nhào đến.
“Đ-Đau! Koto! Có phải tôi yêu cầu cậu cởi đồ đâu…” Tamaki – senpai loạng choạng dơ tay ra ngăn cản cô nàng đang muốn đến đ·ánh c·hết anh ta kia.
“IM NGAY!” Tsukinoki – senpai bỏ qua sự phản kháng ít ỏi đó và bắt đầu màn tẩm quất của mình.
Vậy là trước ánh mắt kì lạ của mọi người, hai anh chị senpai năm ba bắt đầu màn vờn nhau qua lại và ban phát cơm chó của mình!