Trong căn phòng cũ kĩ đang ngập chìm trong nắng chiều tà đỏ thẫm này vang lên từng tiếng cười đầy phấn khích của hai cô nàng kì lạ nào đó.
“Chốt nhé! Và từ giờ đến cuối tuần mọi người hãy nghĩ sẵn cốt truyện đi.”
Tsukinoki – senpai tuyên bố hùng hồn và xác định luôn chuyến đi qua đêm vào hai ngày sau của CLB Văn học.
Thậm chí chị ấy đã tự ý đặt trước hai phòng nghỉ tại nhà thanh niên của đảo Enoshima sẵn luôn rồi.
Chắc chắn bọn hắn sẽ không từ chối luôn à?
Nukumizu cũng đã bỏ cuộc và thuận theo cái kế hoạch đột xuất này.
Cậu ấy thở dài rồi ngồi ngả lưng ra ghế và hỏi: “Mà senpai đã quyết định viết về gì chưa ạ?”
Đột nhiên, Tsukinoki – senpai có phản ứng cực kì phấn khích với câu hỏi đó. Chị ấy bắt đầu hứng khởi đến đỏ mặt và hấp tấp nói:
“Tất nhiên sẽ là câu chuyện isekai của Dazai và Mishima rồi! Cơ mà nó là 18+ nên giờ chị không cho mấy đứa xem được…”
“Này! Đứng có viết 18+ chứ!” Akira thấy sự hứng khởi đó là đã thấy điềm rồi, ai ngờ chị ta lại thực sự tính viết nó ra luôn.
Tsukinoki – senpai đã đoán trước hắn sẽ phản đối nên ngoảnh mặt đi không dám nhìn hắn và tiếp tục hào hứng kể cốt truyện BL cho Nukumizu.
Nhưng mà ngay lúc này, đột nhiên từ trong gốc phòng vang lên [Rầm] một tiếng!
Cả bốn người giật thót cả người lên và ngoái nhìn về phía đó.
“Híiiiii!!!!” Thứ gây ra tiếng vang đó vừa ló ra thôi đã khiến Komari hoảng sợ run rẩy thốt lên.
Cô bé chui tọt xuống gầm bàn với thân hình nhỏ bé của mình và trườn thẳng qua phía Akira để né bóng hình đó.
Hắn mặc kệ chiếc đầu nhỏ nhắn đang hé ra một nửa bên cạnh kia và nhìn vào bóng người đã gây ra tiếng vang đó.
Sơn móng tay màu tím làm nổi bật lên đôi tay mượt mà trắng bóc, mái tóc màu trắng xám rối bời rũ rượi, khuôn mặt cực kì xinh đẹp nhưng đôi mắt lại trợn trừng đáng sợ.
Shikiya Yumeko lảo đảo bước ra từ trong gốc tối của giá sách.
“Shikiya! Cậu ở đó từ khi nào vậy?”
Nhìn rõ được bóng hình đó là ai thì Akira thở phào một hơi. Cảnh tượng cánh tay trắng nhợt ló ra một nửa ban nãy làm hắn liên tưởng đến zombie t·ấn c·ông luôn cơ.
“Tớ… chẳng nhớ nữa… Đang đợi mọi người… nhưng ngủ lúc nào không hay…” Shikiya uể oải nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn và đáp.
Đối lập với phản ứng sợ sệt của mọi người, Tsukinoki – senpai lại khá bình thản và hỏi: “Shikiya… Em đến đây có chuyện gì không?”
Nghe được hỏi, Shikiya bắt đầu lảo đảo từng bước chân và đi đến ngồi sụp xuống chiếc ghế bên cạnh Akira.
Ngay khi thấy Zombie.Gal tiến đến thì Komari đang lấp ló bên cạnh hắn liền đã lập tức chui xuống lại gầm bàn rồi chuồn về góc khuất cạnh ghế sofa.
Lúc này, cô nàng zombie mới mệt mỏi ngẩn đầu lên nhìn cô senpai đang khoanh tay kia và tiếp tục nói thì thào một cách đứt quãng: “Tsukinoki – senpai… chuyến tập huấn… hãy nộp đơn yêu cầu…”
“Chị hiểu rồi, chủ tịch sẽ gửi cho em trước khi về.” Tsukinoki – senpai chỉ gật đầu đáp lại yêu cầu đơn giản đó từ Hội học sinh.
Nghe được câu trả lời, Shikiya nhìn vào Tsukinoki – senpai thêm một hồi rồi mới gật gù lảo đảo rời đi.
Akira thấy vậy thì nhìn lại cô senpai đang khoanh tay làm ngơ kia.
Gặp ánh mắt dò hỏi của hắn, Tsukinoki – senpai không nói gì cả mà chỉ ngoảnh mặt đi.
Hắn đành phải thở dài một hơi và đứng dậy rời đi đuổi theo cô zombie kia: “Vậy em trước. Có gì thì nhắn trong group nhé, Tsukinoki – senpai.”
*****
Chiều tà càng lúc càng đậm màu, không ít lâu nữa thì bóng tối sẽ chuẩn bị bao trùm xuống dãy nhà cũ kĩ này thôi.
Và… Nó càng khiến cô gái bên cạnh Akira lúc này như một Zombie thật sự!
Shikiya với những bước chân không vững nên cứ đảo qua đảo lại như thể đôi chân căng đầy đó không có xương vậy.
Với tình trạng đó, không lâu sau, khi cả hai vừa tới hành lang ngoặt vào khu nhà chính thì cô nàng Zombie.Gal không bước nổi nữa và đập thẳng vào một bên hông của Akira.
Cũng may là hắn đã để ý tình trạng cô nàng nãy giờ rồi nên là nhanh tay đỡ lấy cô bạn cùng làm chung trong Hội học sinh từ năm nhất này.
“Akihito… Tớ… kiệt sức… Cần… nước…” Cố gắng nói từng chữ với toàn bộ sức lực, Shikiya vẫn đang trừng to đôi mắt một cách đáng sợ với hắn.
Akira cũng thuận tay đỡ lấy cô nàng đi về phía máy bán nước tự động ở góc hành lang kia.
Được rồi hắn thú nhận… Suốt từ năm ngoái đến giờ, hắn đã phải đỡ lấy cô nàng zombie này đi tìm nước cực kì nhiều lần rồi!
[Lộp bộp] Tiếng chai nước rơi xuống khay.
Hắn thò tay vào lấy ra chai nước rồi đưa cho cô gái đang ngồi bệt luôn xuống sàn và tựa vào chiếc máy bán nước tự động kia.
“Của cậu đây. Nước khoáng vị đào đúng chứ?” Akira mở luôn nắp chai nước trước khi đưa đến tay Shikiya.
Đôi mắt trừng to vô hồn của cô nàng bây giờ mới lấy lại tiêu cự.
Shikiya khó khăn ngước đầu lên nhìn hắn và nói: “Đút… Cho tớ…”
Không đợi hắn trả lời. Shikiya nhắm nghiền hai mắt và ngửa cổ lên rồi chậm rãi hé mở đôi môi mỏng nhợt nhạt của mình.
Từ góc độ của Akira, tư thế này cứ như thể cô nàng đang mong ngóng một nụ hôn vậy.
Đôi chân dài vì ngồi bệt xuống sàn nên phải dạt sang hai bên để lộ làn da trắng mịn dưới lớp váy.
Chiếc áo đồng phục luôn bị cởi đi vài cúc áo phía trên vì [tâm hồn rộng lớn] từ vòng một của cô nàng nên nhìn từ trên xuống có thể thấy rõ sự nõn nã của nó và khe rãnh thật sâu như đang hút hồn kia nữa.
Chiếc cổ thon dài trắng bóc và đôi môi khẽ hé ra một khe vừa đủ để thấy được phần lưỡi đỏ mọng đang mong chờ ấy.
Ừng ực…
Dù đã trải qua rất nhiều lần như thế này rồi nhưng mỗi lần đều là một thử thách đối với hắn.
Akira xóa đi mấy tưởng tượng kì lạ và nghiêng chai nước đặt cổ chai vào mép môi của Shikiya.
Tiếng nuốt ừng ực vang lên chậm rãi từ chiếc cổ tuyệt mĩ với làn da trắng nhợt đó.
Cô nàng uống rất chậm, đôi khi vì nuốt không kịp khiến cho vài giọt nước từ khóe miệng rơi xuống cằm và rớt xuống phần ngực căng đầy.
Giọt nước lăn dài từ phần trên của bộ ngực lộ rõ căng đầy đó và trượt vào chiếc khe đầy hút mắt.
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện mấy cảnh Ero mất rồi!
“Phù… Cậu lại cứu sống tớ rồi…” Sau khi uống một lượng vừa đủ, Shikiya lấy lại sức sống của bản thân và bắt đầu loạng choạng đứng dậy.
“Cậu đấy… Không phải lúc nào cũng có tớ bên cạnh… Lúc đó cậu sẽ lại để cho người lạ giúp mình uống một cách không phòng bị nữa cho coi.” Akira nhìn thân hình lảo đảo trước mắt kia và lắc đầu thở dài.
Hắn không hề nói cho vui đâu.
Cũng có mấy lần tin đồn về bóng ma cạnh máy bán nước tự động nhờ giúp đỡ lan truyền trong trường rồi.
Shikiya không để tâm lời nói của hắn và tiếp tục lờ đờ về văn phòng Hội học sinh.
Lúc chuẩn bị lên cầu thang, đột nhiên cô nàng quay lại hỏi hắn: “Tsukinoki – senpai… CLB Văn học… Ổn cả chứ…?”
“Ừm, chị ấy vẫn rất tốt, vui đùa suốt ngày luôn ấy chứ.” Akira gật đầu trả lời câu hỏi của cô nàng.
Tại sao chỉ nói về Tsukinoki – senpai ư?
Tại vì cô nàng Zombie.Gal này th…
*****
“Gì đây? Theo dõi? Bám đuôi? Rình mò? Cậu là stalker à?”
Một giọng nói bảy phần lạnh lùng ba phần trêu đùa vang lên cắt đứt đi sự tập trung tìm sách của Akira.
Hắn với quyển sách Những điều huyền bí trong văn hóa Phương tây trên tay quay sang nhìn người vừa áp đặt hàng loạt tội danh vô lý đó.
Là một cô gái xinh đẹp có cái tên Yukinoshita Yukino.
Cô nàng cũng đang cầm trên tay một quyển sách với tựa đề Kiêu hãnh và Định kiến, một kiệt tác của Jane Austen.
Thật lòng mà nói thì hắn khá bất ngờ khi Yukino chọn đọc nó, bởi vì đây là một biểu tượng của tiểu thuyết lãng mạn Phương tây.
Lãng mạn đấy… Nghe không hợp với một cô công chúa băng giá Yukino chút nào.
“Thật trùng hợp, Yukinoshita. Tớ không nghĩ có thể gặp cậu ở đây đấy.” Akira gãi đầu đáp lại cô nàng để phá vỡ sự xấu hổ này.
Đúng là trùng hợp mà thôi, tan trường hắn đã đến trung tâm mua sắm gần đây và mua cho mình một chiếc quần bơi mới cho chuyến đi biển ngày mai với CLB Văn học.
Dù sao Akira cũng đang trong tuổi ăn tuổi lớn mà. Mấy đồ cũ của năm trước giờ đã chật hết rồi.
Và sau đó, vì cũng còn sớm nên hắn đã tạt qua tiệm sách trên đường để bổ sung thêm nguồn cung cấp [exp] cho bản thân.
Ai mà ngờ…
Nhận ra hắn đang chú ý đến quyển sách trên tay, Yukino nhanh chóng thu lại vì không muốn cậu [Bạn cùng CLB] thấy được tiêu đề và tiếp tục lạnh lùng nói:
“Đây là tiệm sách gần chỗ tôi. Nên là cậu mới đáng ngờ đấy, đồ Stalker.”
Akira nghe vậy thì chợt hiểu ra.
Lần trước Yui cũng có nói Yukino đang ở một mình tại tòa chung cư cao cấp.
Vậy ra nó là tòa chung cư mới được xây dựng gần đây cùng với trung tâm mua sắm mới mở đó.
Để mà nói thì nếu nối khu nhà của Akira với Trường trung học Tokyo và Chung cư cao cấp của Yukino lại thì sẽ thấy hình thành một tam giác cân.
Trường trung học Tokyo bởi vì muốn một mảnh đất rộng lớn cũng như yên tĩnh nên đã chiếm luôn một quả núi ngay gần chỗ giáp ranh của Tokyo và Fuyuki.
Khu nhà của hắn thì gần với Fuyuki hơn còn Chung cư cao cấp của Yukino thì là phía Tokyo.
“Tớ chỉ là mua đồ ở trung tâm mua sắm lần trước mình đến mùa quà cho Yuigahama – san ấy. Sau đó thì tiện ghé vào mua sách thôi.” Akira chỉ vào túi đồ vừa mua của mình để giải thích.
Cô nàng công chúa của chúng ta tất nhiên cũng chỉ là độc miệng mà thôi nên cũng đủ thông minh để hiểu là hắn sẽ không làm mấy trò như stalker.
Yukino hừ nhẹ với hắn rồi quay người đi về phía quầy tính tiền.
Hắn thấy vậy thì cũng chỉ nhún vai cho qua.
Cơ mà nhìn mái tóc dài mượt mà tung bay khi cô nàng quay người thì đột nhiên Akira cảm thấy trùng hợp thế này cũng không tệ chút nào.
Ngân nga giai điệu từ bài hát mới của Kessoku Band mà mấy ngày nay hắn đều phải đến cho ý kiến kia, Akira nhanh chóng tính tiền và rời đi.
Nhưng mà khi vừa rời khỏi tiệm sách, hắn ngay lập tức nhìn thấy bóng lưng đẹp đẽ kia.
Cô nàng này chắc chắn không phải chờ hắn.
Theo ánh nhìn của Yukino, Akira liền thấy nguyên do. Đó là một xe bánh Crepe có hình một bé mèo cực kì dễ thương được in trên lớp bỏ bánh bên ngoài.
Cô thích mèo đến nhường nào vậy…!
“Ăn chứ. Hôm nay tớ mời.” Akira chậm rãi đi ngang qua cô nàng và đến trước xe bánh Crepe đó và order.
“Chờ…” Yukino thoáng giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của hắn, nhưng khi với tay định gọi lại thì Akira đã bắt đầu order mất rồi.
Không lâu sau, hắn mang theo hai phần crepe trông cực kì ngon miệng trở lại.
Nhìn bé mèo được in trên đó, Yukino hơi chần chờ một chút rồi cũng nhận lấy nó từ Akira.
Cả hai người chậm vừa đi chậm vừa nhấm nháp món ngon.
Bầu không khí cũng đã hòa hợp hơn một chút.
“Cookie…” Đột nhiên Yukino lên tiếng.
Vì hơi nhỏ nên hắn không nghe rõ nên quay sang hỏi lại: “Hả?”
“Cookie… Lần trước cậu mang đến. Nó có nhiều hình mèo khác nhau. Tôi muốn hỏi chỗ mua khuôn của mấy hình đó.” Yukino có hơi ngượng ngùng nói.
Được rồi… Yukino yêu mèo nhất trên đời!
“Hừm… Tớ cũng không dùng nhiều nên là lần sau tớ sẽ nướng thêm mẻ nữa rồi mang đến CLB cho mọi người và mang khuôn cho cậu luôn nhé. Đỡ mất công mua thêm.” Akira cười đáp lại cô nàng.
Yukino nghe vậy thì cũng gật đầu cảm ơn rồi cả hai tiếp tục gặm chiếc bánh Crepe ngon lành của mình.
Mặt trăng treo cao trên kia chiếu rọi con đường mà hai người bước đi.
Chậm rãi và thoải mái. Không hiểu sao đột nhiên chỉ một khoảnh khắc nhẹ nhàng như vậy nhưng nó đã kéo gần hai người lại với nhau hơn.