Hết tiết học cuối cùng của buổi chiều, Akira chậm rãi đi dạo quanh từng dãy hành lang dài của từng tòa nhà và né đi dòng người ngược chiều kia.
Từ dãy nhà năm hai đến khu nhà cũ là khá xa, nhưng khi băng qua đó ta sẽ đi qua khu cây cối um tùm và những sân tập rộng lớn nên cũng coi như đi lượn ngắm cảnh được.
Akira đang trên đường đến CLB Văn học cũ kĩ đó để đọc sách.
Mọi người chắc hẳn sẽ thắc mắc vì sao dạo này không đến CLB Tình nguyện với Yukino nữa phải không?
Cái này hắn cũng không rõ nữa… Chắc là do bên đó đang vào giai đoạn chậm rãi lại sau khi những event xảy ra.
Thành ra bên đó không còn gì để có thể viết vào truyện nữa nên Akira bị hấp dẫn đến những nơi có nhiều event xảy ra hơn.
Giống như hôm nay ở CLB Văn học vậy.
Hắn mở cánh cửa đã bắt đầu phát ra tiếng “cọt kẹt” mỗi khi kéo mạnh kia và bước vào trong.
“Ồ. Hôm nay đông đủ quá luôn nhỉ.” Hắn ngạc nhiên thốt lên trước sự chật kín trong căn phòng nhỏ hẹp này.
Tamaki Shintaro, Chủ tịch CLB Văn học cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Tsukinoki Koto thì dường như cũng vừa đến thôi, cô nàng đặt cặp xách lên bàn và nói chuyện với mọi người. Bên trên chiếc sofa thì luôn là một cơ thể nhỏ bé của Komari Chika đang co ro lại đọc gì đó trên điện thoại.
Ở giữa căn phòng là một nam một nữ. Nam sinh thì mọi người cũng đã gặp qua rồi, nam chính nhưng là nam phụ của những nam chính khác, Nukumizu Kazuhiko.
Bỏ qua thân phận kì lạ của cậu ấy thì cô nàng bên cạnh cậu lúc này như đang tỏa sáng giữa căn phòng nhỏ bé này.
Khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc bồng bềnh màu xanh dương, làn da trắng mịn màng cùng thân hình ba vòng tuyệt vời khiến cho chiều cao có phần trung bình của cô chẳng thể ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp nổi bật đó.
“Akihito – kun đến kìa! Hôm nay CLB cuối cùng cũng đầy đủ thành viên rồi! Cơ mà giờ anh có buổi họp CLB mất tiêu.” Tamaki – senpai mừng rỡ trước sự xuất hiện của hắn, nhưng sau đó lại thất thiểu vì phải đi ngay bây giờ.
Có vẻ là cuộc họp CLB mà hôm qua hắn đã đề xuất ở Hội học sinh.
“Nếu senpai chịu đến CLB thường xuyên hơn thì sẽ gặp được thôi mà.” Akira trêu ghẹo lấy anh chàng điển trai có chiều cao khá ấn tượng kia.
Tamaki – senpai biết rằng hắn đang nói gì qua ánh mắt hướng về phía Tsukinoki – senpai nhưng anh ấy chỉ cười một cách cứng nhắc rồi quay đi.
Lúc này, khi thấy Tamaki – senpai đã xách cặp chuẩn bị rời đi thì bé động vật nhỏ trên ghế sofa đột nhiên nhảy lên: “Anou… Etou… Chủ tịch!”
Mọi người quay sang nhìn lại cô nàng thấp bé đang chạy đến đó.
Komari khá ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mà chỉ thấp đầu rụt rè nói: “Cuốn truyện sci-fi mà em mượn hôm trước… Nó rất thú vị ạ… Tuy em không hiểu lắm…”
Ồ? Ra là con bé cũng có thể nói chuyện một cách trôi chảy như thế này đấy chứ, dù vẫn ngập ngừng rất nhiều.
Bên này Komari vẫn tiếp tục nói và quyết tâm hơn, cô nàng ngẩn đầu nhìn thẳng vào Tamaki – senpai với một ánh mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc vui vẻ.
Đột nhiên một cánh tay đưa đến đặt trên mái tóc ngắn đó của cô nàng.
Tamaki – senpai cúi thấp người xoa đầu Komari và cười vui vẻ nói: “Vậy sao? Komari đúng là có con mắt tinh tường thật.”
Trước bốn đôi mắt còn lại trong phòng, bàn tay to lớn ấy của Tamaki – senpai xoa lấy mái tóc của Komari khiến cô nàng nhắm tịt cả mặt tận hưởng và cười “Hì hì” thích thú.
Lúc này Akira nhận thấy ánh mắt đang khác đi của cô nàng senpai nãy giờ vẫn đang đứng nhìn kia.
Không để Tamaki – senpai xoa đầu quá lâu, chị ấy đã đi đến nắm lấy bàn tay đó ra và quở trách anh chàng Chủ tịch CLB của chúng ta: “Này cậu đấy!”
Tsukinoki giận nạt Tamaki – senpai một câu sau đó quay sang nhẹ nhàng nói với cô bé đang tận hưởng cái xoa đầu từ crush kia: “Komari à, nếu em không thích thì chị sẽ nói giúp em cho.”
Đúng là việc tiếp xúc thân mật đến vậy có thể sẽ khiến nữ sinh cảm thấy phản cảm. Nhưng là ai nhìn cũng có thể nhận ra (trừ nam chính) rằng Komari có tình cảm với Tamaki – senpai.
Nên là khi cô nàng nghe vậy liền nhanh chóng muốn giải thích: “E-Em… Không… Không phải là không khích đâu ạ…”
Tamaki – senpai nghe vậy thì mỉm cười rồi nói: “Thật là, Komari dễ thương quá. Koto, cậu học hỏi em ấy một chút đi.”
“Nói nhiều!” Tsukinoki – senpai giơ tay [đánh yêu] vào trán chàng trai trước mặt mình.
Akira cũng đã quá quen sự thân mật của hai người này từ lúc hắn năm nhất rồi, ấy vậy mà cả hai vẫn chưa thực sự thành đôi để rồi bây giờ thành ra thế này đây.
“Vậy đi đây nhé.” Tamaki – senpai không để ý đến những ánh mắt khác thường từ ba người đang đứng một bên nhìn kia và phất tay chào rời đi.
Ngay khi vị chủ tịch mẫu mực của chúng ta đóng cửa lại, Tsukinoki – senpai mặt không cảm xúc quay lưng đi về phía kệ sách và sắp xếp lại chúng.
Bên này thì Komari đang lạc trôi, cô nàng cười khả ố, tay khép lại dùng hai ngón trỏ dí dí vào nhau đáng yêu nói: “D-Dễ thương… Chủ tịch… nói vậy kìa…”
Trong khi hai tên con trai là hắn cùng Nukumizu nhìn điệu cười tít mắt “hi hi he he” đó thì cô nàng bên cạnh Nukumizu hướng về phía Tsukinoki – senpai hỏi: “Chủ tịch và phó chủ tịch có vẻ rất thân thiết phải không ạ?”
“Ừ. Bọn chị là bạn thuở nhỏ, y như duyên nợ ấy.” Tsukinoki – senpai không quay đầu mà chỉ đáp lại như vậy.
“Bạn thuở nhỏ?” Cô nàng với mái tóc xanh mượt mà đó đột nhiên sững lại sau đó ôm tim một cách đau đớn: “Vậy thì…”
Không để Akira tỏ ra khó hiểu, cô nàng đã hướng thẳng đôi mắt dần mất đi màu sắc một cách đáng sợ kia vào Komari và giọng lạnh tanh: “Con mèo trà xanh…!”
Komari thót cả người lên trước câu nói đó, nhanh chóng hoảng hốt quay mặt đi tránh ánh mắt kinh dị đang nhắm vào mình.
“Chờ… Chờ đã nào Yanami – san…” Nukumizu cũng hoảng hốt trước hành động của cô bạn bên cạnh.
[Phụt] Akira ôm miệng cười trước cái tình huống kì lạ đang diễn ra này.
Chắc hẳn cô bé tóc xanh xinh đẹp đó đã phải trải qua sự đau khổ nào đó mới phản ứng mãnh liệt với chuyện tình tay ba này.
Trong khi Nukumizu không biết phải làm sau mới dừng được cái ánh mắt c·hết chóc đó lại thì cánh cửa căn phòng được mở ra.
Một nam một nữ bước vào trong, cả hai người đi gần sát vào nhau và cười nói thì thầm to nhỏ một cách thân thiết.
Akira nhận ra ngay cô gái vừa bước vào đó chính là cô nàng thể thao k·hỏa t·hân trong nhà kho hôm qua hắn cứu được kia.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hắn ngay lập tức quay sang Nukumizu bên cạnh.
Nếu ai đó có thể đọc được ánh mắt của hắn lúc này sẽ thấy ba chữ: “NTR!?”
*****
Để xem nào, cô bé xinh đẹp với mái tóc xanh là Yanami Anna, cô bé thể thảo là Yakishio Lemon đi cùng một bạn khá điển trai đeo kính tên là Ayano Mitsuki.
Akira sau khi nhận được lời cảm ơn đầy vui vẻ nhiệt huyết từ Yakishio từ vụ nhà kho hôm qua thì ngồi ngồi xuống sofa đọc sách.
Bàn nhường cho những người mới đang tận hưởng mấy món ăn vặt hắn mang đến kia.
Không biết đồ ăn có thực sự rút ngắn khoảng cách giữa mọi người không, nhưng khi hắn mang đồ ăn ra mời thì cô nàng Yanami ngay lập tức mắt sáng lên và thân thiết hơn hẳn.
Sau đó cô nàng chấp nhận đội luôn chiếc vương niệm được gấp bằng giấy ghi Chào mừng thành viên mới trước ánh nhìn kì lạ của Nukumizu.
Mặc dù là cô nàng chỉ đeo để có thể thoải mái tận hưởng mấy món ăn vặt của hắn hơn mà thôi.
Đồ ăn thực sự có tác dụng lớn nhỉ…
Mà nhân vật chính lúc này là hai người vừa đến đã mang theo vị chua của tình yêu kia.
Tsukinoki – senpai đang giới thiệu kho sách quý báu cho cậu nam sinh đeo kính nhìn rất tri thức kia, hình như cậu ấy muốn mượn sách từ CLB và đã nhờ Nukumizu giới thiệu đến.
Yakishio, người mà hắn nghĩ là đã [NTR] (?) với Nukumizu thì đang đứng sát bên Ayano và nghe giới thiệu chung.
“Nếu em tham gia CLB thì có thể tự do mượn mọi thứ đó.” Tsukinoki sau khi giới thiệu xong kho sách quý thì bắt đầu g·ạ g·ẫm.
Cậu nam sinh năm nhất kia thì nhẹ nhàng đáp lại: “Em cũng hơi hứng thú nhưng mà bận học thêm rồi ạ.”
Tất nhiên cô senpai thường xuyên bị từ chối này sẽ không từ bỏ dễ dàng rồi. Tsukinoki một tay che miệng đang bắt đầu nở nụ cười ranh mãnh, một tay thì vẫy vẫy nói:
“Không sao đâu. Cậu có thể đến mượn sách khi nào rảnh cũng được.”
“Cả cô bạn gái dễ thương đằng kia nữa, sẽ tham gia cùng luôn chứ?”
Đúng vậy, chị ta đang lợi dụng tình yêu của hai người đó để kéo thêm thành viên cho CLB.
Cô nàng thể thao của chúng ta khi được gọi là [Bạn gái] thì ngạc nhiên vui mừng thốt lên: “Dạ… Em ấy ạ? Bạn gái là nói em sao!”
Yakishio với khóe miệng tràn đầy hạnh phúc ngượng ngùng nói tiếp: “Mà… Em cũng muốn lắm nhưng mà em đã tham gia CLB điền kinh rồi ạ.”
Thấy được hi vọng nhờ đánh thẳng vào tình cảm đó. Tsukinoki tiếp tục màn g·ạ g·ẫm của mình.
Cô senpai của chúng ta ghé sát vào nữ sinh thể thao năm nhất đang bị lay động đó và nói:
“Bọn chị rất hoan nghênh người tham gia nhiều CLB đó.”
“Em có thể dùng CLB bọn chị để trốn CLB điền kinh nếu muốn nữa.”
Ủa… Sao nghe chị ấy nói vậy Akira lại thấy nhột thế nhỉ?
Bên kia, Tsukinoki – senpai thấy Yakishio bắt đầu động lòng rồi thì sử dụng luôn v·ũ k·hí cuối cùng của mình.
Chị ấy quay sang nói với cậu nam sinh vẫn đang ngắm nhìn mấy quyển sách kia và cười ghẹo: “Phải không này? Chắc cậu bạn trai cũng sẽ vui khi có thêm thời gian cùng bạn gái mà.”
Nghe vậy, Yakishio ánh mắt sáng lên hạnh phúc và hướng về cậu nam sinh bên cạnh.
Nhưng mà cậu ấy lúc này chỉ bình thản cầm lấy quyển sách và nói chậm rãi: “Bọn em không có hẹn hò đâu. Lemon đã khá nổi tiếng từ trước giờ rồi nên em không xứng đâu ạ.”
Ồ…
Lúc này toàn bộ mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô gái thể thao của chúng ta kia.
Yakishio sau khi nghe được những lời đó từ chàng trai mình thích thì quyết tâm, cô nàng hét lên:
“Này!”
“Mình không có bạn trai!”
“Dù có nổi tiếng cũng đâu phải ai tớ cũng sẽ hẹn hò!”
Cô nàng vừa nói vừa đi đến sát gần túm lấy vạt áo của Ayano.
Cậu nam sinh dường như khá bất ngờ và bối rối nhìn lại đôi gò má màu lúa mì của Yakishio: “T-Tớ hiểu rồi… Xin lỗi nhé, tớ nói gì đó không phải với cậu rồi đúng không?”
“Không phải thế… Mà… Tớ xin lỗi…” Yakishio nhìn lấy khuôn mặt của cậu con trai trước mặt rồi đột nhiên ỉu xìu quay mặt đi xin lỗi.
Bầu không khí thoáng chững lại…
Nhưng Tsukinoki – senpai ngay đúng lúc này hí hửng chen vào rồi ngó ngó hai cô cậu đang khó xử kia và khúc khích trêu ghẹo: “Ô kìa! Đúng là hai em dù không hẹn hò nhưng trông giống vậy lắm luôn đấy.”
Cô gái với làn da rám nắng đầy khỏe khắn của chúng ta đỏ mặt, xấu hổ nói: “Đâu… Đâu phải ạ.”
Cậu bạn Ayano cũng ngay lập tức phản bác:
“Đúng vậy đấy. Với cả, em có bạn gái rồi mà!”
…
[Em có bạn gái rồi mà!]
Có bạn gái rồi!?
Câu nói cực kì bình thản của cậu ta khiến nụ cười ngượng ngùng của Yakishio lập tức đông cứng.
Yanami đang gặm đều chiếc pocky cũng gãy ngang.
Nukumizu thì há hốc mồm thốt lên.
Komari cũng ngạc nhiên dời mắt khỏi điện thoại mà nhìn sang.
…
“Hả. Mọi người sao vậy?” Chàng trai đang bị ánh mắt của toàn bộ người có mặt trong phòng nhìn vào kia thì nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại.
Không có ai đáp lời cậu ta cả…
Bầu không khí yên tĩnh đến mức Akira nghĩ nếu con kiến phát ra âm thanh thì đó là âm thanh lớn nhất trong vũ trụ lúc này.
“C-Chào nhé…” Komari nhanh chóng đứng phắt dậy rồi chạy đi khỏi căn phòng đang chìm sâu trong bầu không khí đông cứng này!
[Sầm] Tiếng cửa đóng sập lại như thể tiếng của trái tim ai đó vỡ nát vậy…
Yakishio mấp máy miệng khó khăn nói: “Mitsuki… Cậu nói có bạn gái rồi?”
Cậu trai đang là tâm điểm kia dường như chẳng hề nhận ra điều gì và vẫn rất thản nhiên đáp: “Ừ, mới gần đây thôi. Mình chưa nói với Lemon nhỉ?”
“Bạn gái… Có phải là Chihaya – san không?” Nukumizu dường như nhận ra gì đó và hỏi.
Ayano nghe vậy thì ngượng ngùng gãi đầu: “Cậu đoán trúng phốc. Đúng thế, lần sau mình sẽ giới thiệu với Nukumizu ha.”
Vậy là rõ rồi… Có vẻ chúng ta chuẩn bị đón chào một cô nàng thất bại trong chuyện tình cảm nặng nề rồi đây.
Nhưng mà lúc này cậu nam chính kia lại thoải mái quay sang nói với Yakishio: “Thế bọn mình về thôi Lemon.”
[Hểh!?] x5
… Đúng vậy, cả năm người còn lại trong phòng đều phải ngạc nhiên thốt lên!
“Sao vậy? Cậu không phải nói muốn đi mua sắm với mình sao?” Không nhận ra những gì mà bản thân nói có ảnh hưởng gì, Ayano vẫn tiếp tục tỉnh bơ hỏi lại cô gái với trái tim đang vỡ thành vạn mảnh kia.
Cơ mà từ ánh mắt của chàng trai, Akira biết rằng cậu ta không hề có ác ý hay trêu ngơi gì hết.
Cậu ta đích thị là kiểu nhân vật nam chính vô tâm khờ khạo trong anime harem!
Yakishio cũng đơ hình trước vẻ mặt đó của Ayano.
Cô nàng cứng nhắc sờ lấy đầu nói: “À… Ừm… Thì… À, tớ quyết định sẽ tham gia CLB Văn học… Ừm… Nên là chắc sẽ ở lại…”
Và Ayano vẫn không hề nhận ra thứ gì đó, cậu ta chỉ thản nhiên mỉm cười: “Vậy tớ đi trước nhé.”
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt vào cậu nam sinh đang dần rời đi với cùng một ánh mắt kì lạ.
Cánh cửa cũ kĩ kia đóng [Sầm] lại lần nữa, như báo hiệu màn kịch bi hài lần này đã đến hồi kết.
“Có vẻ chị đã làm hỏng gì đó rồi phải không…?” Tsukinoki nhìn về phía hắn và hỏi một cách khó xử.
Akira chỉ còn biết gật đầu với nguồn cơn của mọi chuyện kia: “Vâng, chị phá hỏng hết rồi.”
Sau đó là một sự im lặng tưởng như kéo dài tới vô tận bao trùm.
Cũng may là trước khi Yakishio sụp xuống, cô nàng đã kịp lảo đảo đến chỗ Nukumizu: “Đưa tớ… Đơn đăng ký CLB…”
…
Vậy là hôm nay CLB đã đón thêm một thành viên nữa… với những giọt nước mắt lăn dài trên giấy đăng ký…
“Etou… Chào mừng… Và cố gắng vượt qua nhé…” Yanami dường như khá đồng cảm trước hoàn cảnh của Yakishio và nhẹ nhàng đi đến đội lên đầu cô gái thể thao của chúng ta chiếc vương niệm Chào mừng thành viên mới kia.
“… Ừm… Tớ mệt lòng quá đi…” Yakishio ngay lập tức ôm lấy cô bạn của mình và vùi mặt thật sâu vào bụng của nhỏ.