Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 67: . Ngôi nhà của Akira đã bị Megumi kiểm soát!



Chương 67. Ngôi nhà của Akira đã bị Megumi kiểm soát!

Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác.

Vì là bình thường… Nên hắn lại phải tiếp tục nai lưng ra làm việc quần quật!

“Ồ Kuze đến rồi à! Xin lỗi nhé, lại làm phiền em đến giúp rồi.” Akira phất tay chào cậu kouhai và xin lỗi một cách không hề có thành ý chút nào.

Trong văn phòng Hội học sinh lúc này chỉ có duy nhất hắn và Marsha mà thôi, cũng vì lí do đó hắn mới nhờ Kuze đến giúp.

“Không sao đâu ạ. Em cũng chỉ đến làm thay Yuki mà thôi.” Kuze có hơi ngượng ngùng trước sự phấn khởi của hắn và đẩy hết cho Yuki.

Có vẻ cậu ta vẫn phòng bị việc Akira mời chào vào Hội học sinh.

“Ara~ Em là Kuze à?” Marsha đang soạn sửa mấy món đồ bên cạnh thấy có người đến thì cũng đến chào.

Nở một nụ cười vui vẻ ấm áp, cô nàng nhẹ nhàng giới thiệu bản thân: “Chị là Maria Mikhailovna Kujou. Là chị của Arya, Thư ký của Hội học sinh. Giúp đỡ nhau nhé!”

“Chào chị ạ. Arya đã luôn giúp đỡ em. Nghe nói hôm nay đi mua sắm cùng Kujou – senpai phải không ạ?” Kuze cũng lịch sự đáp lại Marsha.

Lúc này Marsha chậm rãi đi đến trước mặt cậu nam sinh và thân thiện nói: “Cứ gọi chị là Marsha nhé. Bạn của Arya cũng là bạn của chị.”

“Ồ… Thế thì… Marsha – san…” Gãi đầu ngập ngừng, có vẻ Kuze cũng phải ngả mũ trước sự thân thiện ấm áp của Marsha mà thôi.

Nghe vậy, Marsha liền vui vẻ nắm lấy bàn tay của Kuze và cười tít cả mắt: “Ừm~ Ừm~ Hân hạnh làm qu…”

Không nói hết câu, đột nhiên Marsha sững cả người lại.

Cô nàng ngạc nhiên ngẩn đầu lên, đôi mắt rung động nhìn vào câu nam sinh trước mặt mình.

Akira nhìn biểu hiện kì lạ của Marsha cũng ngạc nhiên không kém, cực kì hiếm khi Marsha lại biểu lộ thất thố đến như vậy.

“G-Gì… vậy ạ…?” Kuze cũng không biết làm sao trước biểu hiện kì lạ của cô gái xinh đẹp này.

Marsha vẫn đang nắm lấy bàn tay đó và nhìn chăm chú từng đường nét trên gương mặt Kuze. Một lúc sau cô nàng mới hỏi: “Kuze là họ, vậy tên em là gì?”

“À… Masachika ạ.” Kuze cũng ngơ người và bắt đầu giới thiệu về tên của mình.

Nghe được cái tên ấy vang lên.

Đôi mắt của Marsha dường như đổi sang một màu khác, tươi sáng hơn, rực rỡ hơn… và đẹp đẽ hơn.

“Masachika…” Cô nàng lẩm nhẩm nó lại lần nữa và gò má bắt đầu ửng hồng.

Bầu không khí thoáng chóc trở nên kì lạ, Akira một bên có thể cảm nhận rõ một sự tách biệt hoàn toàn giữa hai người họ với thế giới bên ngoài.

“Sao thế? Hai người quen nhau từ trước à?” Hắn lên tiếng gọi lại hai con người đang lạc trôi đi tận mây xanh kia về lại thế giới thực.

Nhưng mặc kệ tiếng gọi của hắn, Marsha vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào người trước mắt mình kia.

Một hồi sau, như thể nghĩ thông suốt gì đấy, cô nàng mới thu tầm mắt lại và bỏ đôi tay đang nắm chặt kia ra: “À xin lỗi… Chị chỉ đang nghĩ [Thì ra người này là bạn của Arya] nên lỡ…”

Marsha lùi về sau một bước và mỉm cười xin lỗi với Kuze, trên đôi má trắng trẻo đó vẫn chưa rút đi hết vẻ ửng hồng.

Kuze không biết đang nghĩ gì, cậu ấy cũng đứng sững nhìn cô gái trước mặt và chỉ trả lời ậm ừ.

Lúc này, Marsha bắt đầu bước đi.



Khi đi ngang Kuze, cô nàng khẽ thầm nói: “…”

Đó là tiếng Nga, Marsha cực kì ít dùng tiếng nga để giao tiếp hoặc hắn có thể nói là chưa từng luôn cũng được. Chỉ có đôi khi cô nàng dùng nó để nói đùa mà thôi.

Kuze thoáng hoảng hốt trước câu nói đó. Cậu ấy cứng ngắc một giây rồi quay sang hỏi lại: “Xin lỗi… Chị vừa nói gì ạ?”

Đến cửa, Marsha mới quay lại nhìn về phía Kuze.

Nét mặt thản nhiên nhưng nếu chú ý kĩ sẽ thấy rõ những cảm xúc khác lạ trên đó. Marsha chỉ nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nhé. Ý chị là tụi mình đi thôi.”

*****

“À rế. Hôm nay mặt trời vẫn lặn ở hướng tây mà. Vậy tại sao Akira – kun vẫn còn ngồi làm việc vậy, chẳng nhẽ chị hoa mắt?” Đây là giọng của Meguri – senpai.

Cô nàng đang ôm lấy cặp xách của mình để chuẩn bị ra về nhưng sững người lại khi phát hiện ra hắn vẫn còn ngồi ở đó.

“Em sẽ gắng làm cho xong ạ. Chị về cẩn thận nhé.” Đúng vậy, hắn vẫn đang ngồi gõ phím một cách cật lực để xử lý mớ giấy tờ chất như núi kia.

Meguri – senpai dường như có chút khó tin trước lời nói của hắn, cô nàng dụi dụi mắt mấy lần để xác nhận lại lần nữa.

Sau đó, cô nàng như thể sợ hãi gì đó và rón rén từng bước chân rồi rời đi.

Này! Đừng có mà nghĩ xấu về hắn đến thế chứ!

Chăm chỉ một xíu mà kì lạ đến thế à?

Cơ mà cô nàng có trực giác đúng rồi đấy. Akira ở lại cũng là để dàn xếp một kịch bản giúp cho hắn đỡ phải mệt mỏi với công việc Hội học sinh thôi.

Chính là việc dụ dỗ Kuze!

Lúc nãy hắn đã nhờ Arya làm một việc khá khó khăn, giờ chỉ cần chờ Kuze đi mua đồ cùng Marsha về nữa thôi là được.

Nghĩ đến đây, hắn thoáng sững lại.

Marsha…

Chỉ mới lúc nãy…

Akira đã cảm nhận được bản thân hoàn toàn bị đá ra khỏi thế giới của Marsha. Lúc đó cô nàng thực sự không còn biết đến một Akihito Akira tồn tại nữa.

“Bọn mình đã về~” Giọng nói ngọt ngào ấm áp vàng lên khi cánh cửa mở ra.

Marsha vui vẻ bước vào văn phòng và chào hắn… với một con gấu bông?

“Vất vả rồi… Mà gì thế kia?” Akira ngỡ ngàng trước con gấu bông hình mèo trắng tinh được ôm trước ngực của Marsha kia.

“Kawai đúng chứ~” Marsha cười tít cả mắt trưng ra bé gấu bông to lớn che gần hết cả phần thân của cô nàng.



Bởi vì biết tính cách của Marsha nên mới không để cô nàng đi mua sắm một mình rồi vậy mà…

“Ừ thì… dễ thương lắm. Nhưng mà… đừng bảo là để trong văn phòng Hội học sinh nhé?” Hắn bất lực thở dài.

Nghe vậy, Marsha cười hạnh phúc: “Để được không!”



“Không, kiềm chế đi!” Hắn ngay lập tức từ chối yêu cầu kì lạ này.

Nếu để mặc cô nàng này thì có khi cả văn phòng sẽ biến thành một vương quốc trong mơ tràn ngập mấy món đồ trẻ con dễ thương kiểu như thế mất.

Bỏ qua một bên cô nàng mộng mơ đang ôm gấu bông mặc sức tưởng tượng kia, hắn cùng Kuze bắt đầu sắp xếp mấy đồ vừa mua được về.

Một lúc lâu sau mới xong, Kuze ngồi xuống nghỉ ngơi và thấy cặp xách của Arya trên bàn.

Cậu ta liếc ngang liếc dọc rồi nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ rồi mới hỏi: “Ủa… Arya đâu rồi ạ?”

Khóe miệng khẽ nhếch, sau đó trở lại bình thường ngay. Akira tiếp tục công việc trong tay và thản nhiên đáp: “À, đang đi hòa giải giữa CLB Bóng đá và CLB Bóng chày.”

Duỗi người một cái, hắn chậm rãi về lại chỗ ngồi của mình và nói tiếp:

“Đang là giai đoạn chuẩn bị cho giải đấu mùa hè mà. Nên cả hai đội đều đang t·ranh c·hấp sân chính của trường.”

“Lúc đầu những việc t·ranh c·hấp như thế này sẽ để Chisaki – san xử lý nhưng cậu ấy đang bận với CLB Kiếm đạo rồi.”

“Với anh nghĩ rằng đây là kinh nghiệm tốt nên đã giao cho Arya – san thử sức.”

“Nhưng hình như… hơi bị căng thẳng thì phải…”

Nói đến đây, Akira giả vờ thở dài một hơi rồi suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Arya sẽ không sao chứ…?” Marsha cũng bị tâm tình của hắn ảnh hưởng và bất an hỏi lại.

Lúc này hắn chỉ biết lắc đầu và tiếp tục thở dài: “Tớ mong là không có chuyện gì xảy ra…”

Bầu không khí thoáng chốc lâm vào trầm mặc.

Kuze hình như quyết định gì đó, cậu ấy nắm chặt tay rồi đứng dậy gật đầu chào: “Thôi vậy em xin về trước ạ.”

Nhìn bóng lưng chàng trai rời đi kia, Akira bắt đầu nở nụ cười.

Cá đã cắn câu rồi!

Nhưng mà lúc này hắn cũng chú ý đến Marsha đang nhìn cánh cửa vừa đóng lại kia không dời mắt.

… Mà, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Akira thu dọn hết đồ đạc để ra về.

Xách cặp ra đến cửa, hắn đột nhiên quay lại đối mặt với Marsha:

[Marsha. Cậu có tình cảm với Kuze nhỉ?]

*****

Phòng ngủ của hắn dạo này càng lúc càng trở nên khác lạ hơn…

Từ cái ngày mà Megumi đến chơi gal game qua đêm kia, phòng hắn dần trở thành một nơi mà cả đám tập trung đến để hoạt động circle vào những ngày cuối tuần luôn rồi.

À… Tính luôn cả căn nhà rộng lớn này luôn cũng được

“Cảm ơn nhé Katou.” Akira nhận lấy ly trà đá sảng khoái mát lạnh được Megumi mang lên kia và cảm ơn.



Phản xạ hoàn toàn tự nhiên khi nhận lấy kia càng khiến bản thân hắn đặt ra nhiều câu hỏi hơn nữa:

Nhà này là của ai vậy…?

Uống một ngụm, vị thanh mát ấy chảy thẳng vào cuống họng giúp giải tỏa đi cái nóng mà mặt trời ngoài kia đang ban phát.

Đến cả nước trà nhạt lách mà hắn thường pha cũng được đổi sang một loại trà mới mà Megumi mua mang đến…

Vậy là ngoài phòng ngủ thì phòng bếp của hắn cũng đã bị c·hiếm đ·óng luôn rồi.

Nhìn cơ thể mềm mại của thiếu nữ đầy vẻ thanh xuân đang thư thả đọc truyện kia, hắn đột nhiên nổi lên một cảm giác khác lạ.

Bỏ qua, bây giờ còn nhiều thứ phải suy nghĩ hơn.

Akira tập trung lại và tiếp tục gõ phím, là chỉnh sửa và áp dụng kịch bản vừa được Utaha – senpai gửi đến vào kịch bản game.

Nhìn tệp dài mấy chục trang kia khiến hắn không thể không thốt lên ngạc nhiên trước năng lực đáng sợ của cô nàng senpai u ám kia của hắn.

Cô nàng hoàn thành kịch bản đúng lịch trình một cách kiên cuồng và thậm chí trong lúc đó còn tinh lực để lo cho bộ sách mới xuất bản của chính cô nữa.

Sau khi chỉnh lý xong, Akira thở hắt ra đầy sảng khoái.

Công việc thuận lợi ngoài mức mong muốn khiến cho tinh thần hắn tốt hẳn cả lên, quên luôn cả sự đau nhức thường trực trên cơ thể.

Cơ mà… Đó chỉ là công việc kịch bản của Utaha – senpai mà thôi.

“Này Eriri. Chẳng phải cậu đang quá chậm tiến độ rồi sao. Mấy bản phác thảo yêu cầu cũng đã delay tận 2 tuần rồi đấy!” Hắn nghiêng người qua nói với cô nàng đang diện nguyên một bộ đồ thể dục dài tay màu xanh lá phèn ơi là phèn kia.

Cô nàng tiểu thư tóc vàng kia lại chiếm lấy bàn máy tính của hắn để vẽ Doujinshi R18!

Megumi và Tomoya nghe vậy cũng theo hắn liếc nhìn về phía Eriri đang cắm cúi hí hoáy vẽ liên tục kia.

“Biết làm sao được. Tôi cũng phải chuẩn bị cho Natcomi với circle của mình nữa mà.” Thoáng giật giật bờ vai, cô nàng không ngẩn đầu lên mà chỉ tiếp tục cắm cúi và nói.

À cũng phải. Cũng đã chuẩn bị nghỉ hè, và sự kiện quang trọng nhất nhì trong năm của hội Otaku chuẩn bị diễn ra.

Natcomi hẳn sẽ diễn ra vào tháng 8, nơi mà những circle và các Creator bắt đầu thể hiện tài năng của mình.

“Nhưng chẳng phải cũng đã tính luôn cả công việc bên đó vào lịch trình rồi mà. Thế nhưng bà vẫn đang quá chậm tiến độ còn gì.” Tomoya, Producer của circle làm game, cũng khó khăn hỏi lại cô bạn thuở nhỏ của mình.

Đúng vậy, lịch trình mà hắn cùng Tomoya đã phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều để định ra kia hoàn toàn cân nhắc sự bận rộn của hai creator nổi tiếng mà bọn hắn sở hữu vào rồi.

Nhưng hiện tại thì Utaha – senpai đã hoàn thành xuất sắc còn Eriri thì càng lúc càng chậm dần.

Eriri cũng không nói gì nữa mà trầm lặng tiếp tục vẽ với ngòi bút trên tay của mình.

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng.

Đúng là muốn làm một con game không hề đơn giản chút nào, nhất là khi mà bọn hắn đang hướng tới một game chất lượng cực kì cao chứ không phải để chơi đùa nữa.

Và trong quá trình đó, vấn đề con người là quan trọng nhất. Hắn cũng đã quá hiểu khi ở thế giới cũ rồi, lúc mà một mình hắn phải gồng gánh nguyên một team rời rạc cho cả một dự án.

Akira ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt nói: “Eriri đang bí ý tưởng cho Natcomi đúng không? Vậy thì tớ cho phép cậu [Sử dụng] Tomoya thoải mái đấy. Đổi lại thì hãy tăng tốc tiến độ cho game là được.”

“Hả!? Tại sao tớ phải chịu trận cơ chứ!” Tomoya nghe thấy việc mình bị thằng bạn thân bán đứng thì hoảng hốt đứng cả dậy và hét toáng lên.

Bên kia Eriri nghe vậy thì mắt sáng lên quay sang nhìn hắn: “Thật chứ!”

Megumi thì lại nghiêng đầu nhìn cả ba người bọn hắn với một ánh mắt đang tỏ vẻ khó hiểu:

[Sử dụng] đó nghĩa là gì?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.