Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 65: . Làm con gái xấu hổ là xấu lắm đấy nhé!



Chương 65. Làm con gái xấu hổ là xấu lắm đấy nhé!

Trong phòng y tế của một trường trung học top 1 sever Nhật Bản, xuất hiện một điệu cười ba phần dâm đãng bảy phần trêu ghẹo.

Nhìn điệu cười kia, Akira biết bản thân phải nhanh chóng đổi chủ đề trước khi cô giáo viên y tế có thân hình gợi dục đó nói thêm mấy thứ kì lạ hơn nữa.

“Hình như Konuki – sensei thân với Amanatsu – sensei lắm phải không ạ?”

Nghe hắn hỏi về cô bạn thân của mình, Konuki – sensei mới thu lại dáng vẻ ma mị đó và bắt đầu hồi ức lại rồi nói: “Ừ. Bọn cô học cùng lớp trong chính ngôi trường này đấy.”

Ồ, ra là cả hai đều là senpai của hắn này.

Cơ mà cả Fuji – nee lẫn Shizu – nee cũng đều từng là học sinh của trường, chẳng lẽ tiêu chí đầu tiên trong việc tuyển chọn giáo viên là cựu học sinh à?

Trong khi hai tên nam sinh chăm chú thì Konuki – sensei tiếp tục hồi ức về thời học sinh của mình:

“Cô cá mấy đứa sẽ không tưởng tượng nổi Amanatsu – sensei của mấy đứa hồi học sinh như thế nào đâu.”

“Cậu ấy thực ra là một người cực kì hậu đậu và rất hay gặp chuyện nguy hiểm đó.”

“Cô suốt ngày phải vác cậu ấy tới phòng y tế vì cậu ấy cứ trượt chân ngã hoài luôn.”

Nghe đến đây đột nhiên như thể cùng một tần số, Akira quay sang nhìn Nukumizu và cũng thấy cậu ta quay sang nhìn hắn.

Tín hiệu truyền qua ánh mắt một cách dễ dàng: [Thực ra là chẳng khó khăn gì để tưởng tượng ra điều đó của Amanatsu – sensei!]

Thật vậy. Vừa mới lúc nãy thôi, hắn cũng đã phải dính chưởng màn trượt chân ngã của cô giáo viên bé nhỏ kia rồi.

Mặc kệ hai cậu nam sinh đang có những cái nhìn kì lạ hơn cho bạn thân của mình kia, Konuki – sensei vẫn tiếp tục lạc trôi trong hồi ức của mình.

Cô nàng ngửa hẳn người lui sau ghế và ngước mắt nhìn lên trần nhà, vòng 1 to lớn nhờ tư thế đó mà càng ưỡn lên tạo một đường cong tuyệt vời, phía dưới thì đôi chân dài đẫy đà với quần tất huyền bí đó càng duỗi ra thoải mái hơn.

Ừng ực…

Akira cố gắng dứt ra khỏi hình ảnh tuyệt vời đó và theo ánh nhìn của cô nàng mà hỏi: “Trên trần nhà có gì ạ?”

“Vết hoen trên trần nhà vẫn hệt như hồi xưa.” Cô giáo viên y tế của chúng ta đáp ngay với một giọng đầy hoài niệm.

“Cô có thể nhớ điều đó luôn ạ?” Nukumizu bên cạnh ngạc nhiên thốt lên.

Ngạc nhiên cũng đúng, tính ra thì Konuki – sensei cũng 26, 27 tuổi rồi, tức là thời học ở đây cũng đã cách gần 10 năm.

Chắc là do cô nàng theo bạn thân Amanatsu của mình nằm trong phòng y tế thường xuyên nhỉ?

Không cần hắn phải suy nghĩ, Konuki – sensei đã giải đáp cho bọn hắn:

“Thì tại tư thế l·àm t·ình của bọn c…”

“À không! Bởi vì tư thế nằm của cô, nên cô hay vô tình nhìn ngắm trần nhà thôi ấy mà.”



Chỉ trong tích tắc, Akira tưởng tượng ra một khung cảnh [210] ngay tại chính nơi mà hắn đang ngồi…

Cô đang nói cái quái gì với học sinh của mình vậy, Konuki Sayo – sensei!

Hắn muốn quay ngược lại phút trước và đ·ánh c·hết cái miệng tò mò của bản thân quá đi.



Lắc đầu bỏ đi mấy cái hình ảnh được vẽ rõ ràng nhờ bộ não có trí tưởng tượng cao kinh khủng của bản thân, Akira nhanh chóng đứng dậy.

“Thôi anh về lớp học đây, Nukumizu. Nghỉ ngơi tốt nhé. Với cả nhớ đến CLB thường xuyên, anh nghe bảo cậu quay lại rồi mà nhỉ.”

Hắn cúi đầu chào cô giáo viên có phát ngôn kinh hoàng kia và rời khỏi phòng y tế trước khi Nukumizu kịp hét lên: “A nhớ rồi! Anh là người đã b·ắt c·óc em vào CLB hôm đó!”

*****

“Mọi người đến đông đủ rồi nhỉ? Vậy chúng ta bắt đầu họp thôi!”

Giọng nói vui vẻ hòa ái cảu Meguri – senpai đã quay trở lại sau mấy chục chương truyện.

Đây là tuần cuối cùng của tháng 6 và qua tháng sau thì mọi người sẽ chuẩn bị đón kì nghỉ hè nên Hội học sinh lần nữa mở cuộc họp để chuẩn bị cho những công việc sắp tới.

Cơ mà lúc này, có năm người đang biểu lộ cùng chung một vẻ mặt khó xử kì lạ…

Akira khác hoàn toàn với dáng vẻ hô phong hoán vũ trong Hội học sinh thường ngày, hắn bây giờ chỉ biết cúi đầu nhìn tập tài liệu trước mặt và giả vờ đang tập trung vào nó.

Marsha lúc trước thường xuyên trêu đùa thì bây giờ cũng cứng nhắc cả người không hề hó hé gì.

Shikiya hôm nay cũng không còn trừng đôi mắt đáng sợ đó với hắn nữa mà đang nghiêng đầu đăm chiêu suy nghĩ về điều gì đó và thẫn thờ nhìn về phương xa.

Hai cô bé năm nhất thì càng im lặng hơn, một người trong đó thì giấu không được vẻ mặt đỏ bừng, người còn lại cũng khó xử không biết làm gì.

Khụ… Cái giá của việc được rửa mắt có vẻ hơi lớn.

“Ủa? Có chuyện gì à?” Meguri – senpai cũng ngay lập tức nhận ra bầu không khí xấu hổ này và nghiêng đầu nhìn mọi người hỏi.

“A. Để em pha trà cho mọi người rồi bắt đầu họp nhé.” Ngay khi câu hỏi từ cô senpai Hội trưởng vang lên thì cô nàng xinh đẹp bên cạnh Akira đột nhiên đứng dậy cười nhẹ nhàng nói.

Lúc này mọi người mới thả lỏng lại nhờ nụ cười ấm áp đó và bắt đầu thoải mái hơn và đọc tài liệu về cuộc họp hôm nay.

Không lâu lắm, từng ly trà được đưa dần đến tay mọi người.

Hắn nhận lấy ly trà thơm lừng từ cô nàng rõ ràng đang tránh đi ánh mắt từ hắn kia: “Cảm ơn nhé, Marsha.”

Nghe được giọng của Akira, Marsha thoáng giật mình ngước nhìn lên.

Nhưng ngay sau đó cô nàng liền cúi đầu xuống, nét mặt có hơi hoảng hốt: “À… ừm…”

… Là do vụ thôi miên hôm trước…

Suou Yuki! Con mèo phá phách này!

Hắn nâng ly trà lên rồi trừng mắt về phía Yuki ngồi ở đối diện.

Cô tiểu thư nhưng thực ra là otaku kia thì ngay lập tức né đi ánh mắt của hắn và giả vờ nhìn về phía Meguri ở trên.

Meguri – senpai thì tưởng Yuki muốn bắt đầu cuộc họp rồi nên bắt đầu luôn.

Lần này họp chủ yếu là về kì thi cuối kỳ sắp tới cùng lớp việc chuẩn bị nghỉ hè.

Sau khi bàn xong mấy chuyện đó thì Kenzaki – kun lấy ra một văn bản khác: “Bên trường cũng vừa yêu cầu chúng ta báo lại hoạt động của các CLB trong học kì này trước khi bước vào kì nghỉ hè đấy.”



Nghe vậy, Akira bắt đầu mở lời đầu tiên trong buổi họp hôm nay: “Chuyện đó tuần trước chúng ta có thông báo rồi nhưng vẫn chưa nhận được báo cáo lại từ các CLB. Có lẽ nên tổ chức một buổi họp của toàn bộ các CLB để đưa yêu cầu rõ ràng hơn.”

“Đồng ý!” Meguri – senpai ngay lập tức phất tay ủng hộ rồi chớp chớp mắt với hắn.

Đừng mơ nhé.

Hắn ngay lập tức chỉ qua Arya và Iroha rồi nói với cô nàng trong như zombie đang ngồi cạnh Marsha kia: “Lần này để Shikiya cùng Arya và Isshiki làm nhé. Đưa yêu cầu và tiêu chuẩn đánh giá, sau đó hạn định thời gian báo lại là được rồi.”

Shikiya suốt cả buổi họp im lặng kia giờ mới chịu ngước khuôn mặt cực kì xinh đẹp nhưng lại có ánh mắt cực kì đáng sợ kia lên và gật đầu đáp lại.

Cô nàng Hội trưởng của chúng ta dường như không ưng ý với câu trả lời đó của hắn chút nào và phồng má lên giận dỗi.

Nhưng mà hắn đã bận đủ thứ việc rồi nên là đừng có mơ hắn sẽ giúp nhé.

Lúc này, Yuki cũng đưa ra một văn bản khác từ bên trường. Cô nàng nhẹ nhàng duyên dáng nói:

“Vì bên trường yêu cầu có chuyến tham quan kết hợp cùng trường sơ trung trước kì nghỉ hè nên em đã liên hệ với một trường gần chúng ta, là trường sơ trung Momozono và họ cũng đã đồng ý.”

“Thời gian thì chắc phải theo bên đó nên là sẽ diễn ra vào cuối tuần sau ạ. Bên mình thì cũng đã hẹn được địa điểm là nhà thanh niên của đảo Enoshima.”

Ồ! Được quá đó chứ nhỉ.

Năng lực làm việc của Yuki đúng là vẫn luôn tuyệt vời như vậy. Làm việc với nhiều bên như vậy mà không nhờ sự giúp đỡ của giáo viên thì với một học sinh trung học không phải là dễ đâu.

Sau khi Yuki nói xong, quyển sổ của Akira lại phải note thêm một dòng nữa trong lịch trình làm việc.

Nhìn từng hàng dày đặc kia là đủ biết công việc trong Hội học sinh nặng nề đến mức nào. Phải tuyển thêm thành viên mới được.

Nhất định! (Để còn trốn việc nữa!)

*****

Sau khi họp xong thì mọi người bắt đầu tản đi hết.

Lúc này Akira lại không trốn đi ngay lập tức như mọi khi mà lại ngồi trầm ngâm ở đó.

Văn phòng bây giờ chỉ còn lại duy nhất hắn… cùng với Marsha đang thu dọn ly trà vào khay để chuẩn bị mang đi rửa sạch kia.

Lựa đúng lúc cô nàng xếp nốt ly cuối vào khay chuẩn bị mang đi, hắn bắn nhanh đến bên cạnh rồi nâng khay trà lên: “Hôm nay để tớ giúp nữa nhé.”

“A… Vậy nhờ cậu nhé…” Marsha nhìn đôi tay rộng lớn c·ướp đi khay trà từ tay mình một lúc rồi mới nói.

Là một phòng học nấu ăn không xa văn phòng Hội học sinh.

Tiếng nước chảy rì rào, Akira phụ trách lau khô sau khi Marsha rửa sạch.

Trong sự phối hợp nhịp nhàng với bầu không khí im lặng ấy, không biết từ bao giờ cả hai đã rửa gần hết mất rồi.

Lúc này Akira mới quyết tâm bắt chuyện trước cô nàng đang giả ngây giả ngô, che giấu cảm xúc kia: “Etou… Marsha.”

“Hửm… Nani?” Marsha với giọng nhẹ nhàng vẫn diễn một khuôn mặt như thường và chỉ chăm chú vào ly trà trên tay để rửa sạch nó.

Hắn khó khăn quay sang nhìn cô nàng với mái tóc nâu bồng bềnh kia nói: “À thì… Tớ xin lỗi về vụ thôi miên nhé…”

Nghe hắn nói vậy, cơ thể cô nàng thoáng giật một cái.

Nét mặt tự nhiên cũng không thể giữ nổi được nữa và bắt đầu cứng nhắc, hai má thoáng hửng đỏ: “À không… K-Không sao đâu… Cũng do tớ khơi mào mà…”



Đôi mắt màu socola hạnh nhân ấm áp đó ngước lên nhìn lại hắn. Hắn có thể thấy rõ được nét bối rối ngượng ngùng trong đó.

Marsha rửa nốt chiếc ly còn lại rồi khóa vòi nước và hỏi: “À… Ừm… Tớ quên hỏi về lúc đó… Trong lúc bị thôi miên… Tớ đã làm gì Akira vậy?”

Khựng…

Ừng ực…

Mồ hôi hắn chảy dài trước câu hỏi đó của Marsha.

Akira quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó và đáp: “À thì… Marsha đã ôm tớ rồi xoa đầu…”

Cảnh tượng chiều hôm ấy tái hiện lần nữa trong đầu hắn và tất nhiên là có những thứ chẳng thể nói rồi nên hắn đành phải nói giảm nói tránh với cô nàng.

“Hả? Chỉ vậy thôi sao?” Marsha nghe câu trả lời của hắn dường như lại khá ngạc nhiên và hỏi lại lần nữa.

“A… À… Ừm… Chỉ vậy thôi.” Hắn khó khăn đáp lại.

Lúc này Marsha mới thở hắt ra một hơi cực kì nhẹ nhõm: “Thế à. Thế thì tốt quá!”

Akira cũng thở phào trong lòng, có vẻ chuyện này coi như lẻn qua được rồi.

Cơ mà sau khi thở phào nhẹ nhõm đó, Marsha đột nhiên lại ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cô nàng khoanh tay lại trước ngực khiến nó thoáng căng đầy lên khiến Akira nhớ lại thứ to lớn trắng nõn dưới lớp áo ngực màu tìm nhạt hôm đó....

Khuôn mặt ửng đỏ, hai má phòng lên giận dỗi như hai chiếc bánh bao, Marsha cố gắng tỏ ra [Tớ đang rất giận đấy] và nói: “Cậu… đã thấy… phải không?”



Mà… Đến tận đây thì tất nhiên không thoát nổi được rồi.

Akira cũng có chút hơi ngại ngùng và gật đầu: “Xin lỗi… Tớ đã lỡ nhìn thấy…”

Nhận được câu trả lời chắc chắn từ hắn.

Marsha lúc này càng phụng phịu hơn: “Akira – kun… Ecchi!”

Akira tỏ ra hối lỗi và nhìn về phía cô nàng xinh đẹp đang xấu hổ nhưng cố gắng tỏ ra giận dỗi kia.

Thực sự là mái tóc nâu nhạt bồng bềnh của cô nàng đã khiến cho làn da trắng như tuyết đang đỏ rực lên đó càng lúc càng đáng yêu hơn.

Dù bản thân có lỗi. Nhưng mà hắn nhìn Marsha không thấy đáng sợ chút nào mà còn thấy dễ thương khủng kh·iếp!

Kawai c·hết mất thôi!!!!

“A! Ki! Ra! – kun!”

“Cậu có biết lỗi thật không đấy!”

Marsha nhận ra hắn không hề thấy sợ hãi và hối lỗi gì mà đang vui vẻ ngắm nhìn sự đáng yêu đến tột cùng kia thì càng dỗi hơn nữa.

Cô nàng đi đến với tay nắm lấy hai má của hắn vừa kéo ra vừa để hướng thẳng ánh mắt của hắn vào cô nàng.

Akira thuận theo đôi tay nhỏ nhắn đang cố gắng bẹo má hắn đó và khẽ cúi đầu xuống, trước mắt hắn lúc này là gương mặt cực kì xinh đẹp dễ thương đang đỏ rực của Marsha.

[Nghe này. Nam sinh làm con gái xấu hổ là xấu lắm đấy nhé!]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.