Chương 64. Đôi lúc sẽ có vài cảnh H (?) trong môi trường học đường
Về cơ bản thì hiện tại Akira vẫn đang lạc lõng giữa việc sống một cuộc đời học sinh bình thường hoặc can thiệp mạnh mẽ vào những sự kiện có thể khiến cuộc sống hắn trở nên r·ối l·oạn kia.
Nếu ai đó hỏi thì hắn vẫn sẽ trả lời là muốn hạnh phúc vui vẻ đời thường, nhưng cơ thể của hắn lại thành thật hơn hắn nghĩ nhiều.
Bây giờ hắn vẫn đang chịu đựng sự đau đớn bầm dập đã thành thói quen vào sáng sớm kia và mang nó đến trường ẩn sau lớp đồng phục.
Hôm nay là thứ hai, vẫn là một ngày đẹp trời cuối tháng 6 và hắn đang phải làm nghĩa vụ của một học sinh 16 tuổi.
Thả xuống đống tài liệu của môn học ở phòng giáo viên, hắn chậm rãi quay lại lớp học để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Và trong lúc hắn đang thả hồn vời những hàng cây xanh ngát trong khuôn viên trường để suy nghĩ về nhân sinh (?) thì b·ị đ·ánh lén bất ngờ một cái [Bụp!].
“Á hự!”
Tiếng rên rỉ đau đớn…
Mà không phải của hắn! Nó vang lên từ phía sau lưng.
Nhưng Akira cũng phải hít sâu một hơi để không bị hét lên đau điếng, hắn quay đầu lại nhìn về phía cơ thể nhỏ nhắn đập thẳng vào phần hông đầy v·ết t·hương của hắn kia.
Mái tóc ngắn ngang vai màu hạt dẻ được uốn lượn nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ nhắn như trẻ con, thân hình thấp bé xinh xắn,…
Nhưng mà người sở hữu những đặc điểm đó còn lớn tuổi hơn cả cô chị họ Fuji – nee kia của hắn.
“Mau đỡ cô lên đi chứ! Đau quá đi…” Cô nàng còn nhỏ nhắn hơn một nữ sinh trung học bình thường kia mếu máo quát Akira.
Nhìn thấy là cô nàng, hắn ngay lập tức coi việc b·ị đ·ánh lén là chuyện đương nhiên và chịu đựng sự đau đớn truyền đến từ lưng kia mà quay sang đỡ cô dậy.
Amanatsu Konami – sensei, một giáo viên dạy lịch sử trong trường.
Với tư cách là thành viên Hội học sinh cũng như là một học sinh năm hai, hắn đã quá quen với cô giáo viên cực kì hậu đậu, vụng về này.
Cô là nguồn cơn của việc giấy in của phòng giáo viên luôn bị thiếu nhờ những màn quăng tài liệu mỗi khi ôm nó đến phòng học.
“Amanatsu – sensei! Đây là lần thứ ba trong học kì cô đâm vào em rồi đấy!” Akira đỡ cô giáo viên đang rưng rưng nước mắt dậy và than phiền.
Không biết là cố ý hay người hắn có nam châm, cứ trung bình một tháng thì cô giáo viên tí hon này lại đâm vào hắn một lần.
Event trong gal game cũng không dám viết như thế nhé!
“A, lại là Akira à. Tất cả là tại em luôn chắn trước mặt cô mới đúng ấy!” Không hề muốn nhận lỗi, cô nàng trừng mắt lại với hắn và viện cái cớ dùng suốt ngày kia.
Thở dài một hơi, hắn cũng chẳng buồn than phiền gì nữa về cô giáo viên kì lạ này và lấy tay xoa xoa phần lưng b·ị đ·âm vào.
Chỉ vừa chạm vào thì hắn đã phải hít một hơi thật sâu để kìm nén sự đau đớn đang truyền thẳng đến não kia.
Phần hông dưới sau lưng luôn là điểm yếu của hắn, và người mỗi sáng đều cho hắn ăn bát cháo hành kia cực kì yêu thích đánh vào chỗ đó.
Thôi thì tối nay tăng thêm một ch·út t·huốc vào nước để ngâm vậy.
“Vậy em đi trước đây, sensei đi đứng cẩn thận vào nhé.” Sắp vào tiết sau, hắn nên về lại lớp nhanh lên.
Nhưng sau ngay khi hắn nói xong và bước chân rời đi thì một bàn tay nhỏ nhắn đã chộp vào áo đồng phục của hắn và kéo lại.
“Amanatsu – sensei?” Hắn khó hiểu quay lại nhìn.
Lúc này cô giáo viên tí hon ngước đầu lên nhìn hắn với đôi mắt rưng rưng chực khóc: “Ngón chân cô… Đau quá đi…”
Akira khẽ liếc xuống bàn chân của cô nàng và thấy phần đầu của giày bị lõm vào một chút.
Có vẻ cô giáo viên kì lạ này đã chạy nhanh và không chú rồi vấp phải bậc thềm sau đó đâm thẳng vào lưng của hắn.
Hắn vỗ trán với vẻ đầy bất lực… Tại sao xung quanh hắn luôn xuất hiện mấy con người kì lạ như thế nhỉ.
Với cả mấy giáo viên trong trường sao chẳng ai bình thường hết cả vậy. Có thật là trường Trung học top 1 Nhật Bản không thế?
“Được rồi. Để em đưa cô đến phòng y tế nhé?” Hắn cúi xuống đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn đang co lại vì đau đớn kia.
“Không được!” Đột nhiên Amanatsu – sensei lại lắc đầu kịch liệt và cuống lên nói với hắn: “Chúng ta phải đến kho đồ của phòng thể dục nhanh lên!”
“Ểh? Nhưng mà…” Akira ngỡ ngàng trước phản ứng kịch liệt đó của cô nàng, có vẻ lúc nãy cô cũng vội như vậy nên mới đâm vào hắn.
“Nhanh lên nào. Konuki – chan bảo rằng không đến đó nhanh thì sẽ xảy ra chuyện đấy!” Cô giáo viên nhỏ nhắn này mặc kệ hắn và bắt đầu đẩy đẩy sau lưng hắn để thúc ép đi nhanh lên.
Rồi rồi… Đâu cũng được, nhanh lên rồi về lại lớp thôi.
Akira cũng quá quen thuộc với cái tính cách kì lạ của mấy giáo viên trong trường rồi.
Hắn đỡ lấy cô nàng chỉ cao tầm 1m4 chưa đến 1m5 kia lảo đảo đi về hướng phòng thể dục.
“Khoan. Cõng cô đi!” Amanatsu – sensei lại lần nữa đưa ra một yêu cầu vô lí!
“Hả?” Hắn ngỡ ngàng hỏi lại.
“Cậu cao quá. Đỡ bên cạnh thế này vướng lắm, cõng cô rồi đến nhà kho đó nhanh lên.” Vừa nói, cô nàng vừa níu lấy áo hắn và cố gắng leo lên tấm lưng kia mặc kệ sự đồng ý hay không của chủ nhân nó.
Cạn lời để mà nhả rãnh luôn rồi, Akira đành bất lực và cúi thấp người xuống cho cô sensei kia leo lên dễ dàng hơn rồi bắt đầu cõng cô nàng đi.
[Một buổi sáng cuối tháng 6: Cảnh học sinh cõng giáo viên chạy trong khuôn viên trường đã được ghi vào lịch sử]
*****
Tiếng ve bắt đầu kêu râm ran trên những hàng cây xanh ngát.
Đã dần vào hè rồi và nhiệt độ cũng lên cao hơn, dự báo thời tiết còn bảo hôm nay có khi sẽ đạt tận 35 độ, một ngày nóng nực đây.
Akira cõng theo Amanatsu – sensei chạy về khu sân thể dục năm nhất, và trong gốc là một nhà kho nhỏ khá cũ kĩ đang bị mặt trời chiếu thẳng vào đó.
Đến nơi, cô giáo viên nhỏ nhắn trên lưng hắn nhảy ngay xuống và bắt đầu gõ vào cánh cửa đang bị khóa lại kia: “Này! Có ai trong đó không?”
Ủa, cánh cửa này đang khóa từ bên ngoài thì làm sao có người ở trong đó được?
Trong khi hắn bắt đầu suy nghĩ về mấy thứ kì lạ thì bên trong vang lên tiếng gọi gấp gáp của một nam sinh: “Có! Có ạ. Xin hãy mở cửa nhanh lên!”
Có thật kìa!
Nghe được câu trả lời, Amanatsu – sensei nhanh chóng mở đi cái chốt cửa khá khó chịu kia và kéo nhanh cánh cửa ra.
…
Ừm thì…
Trước mắt Akira lúc này là một màn khá là kinh điển cực kì thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ manga, anime học đường,…
Cậu nam sinh nằm ngửa ra sàn, hai má ửng đỏ, hô hấp dồn dập, đôi mắt đầy phấn khởi,… cũng may là đôi mắt ấy hướng về cánh cửa được mở tung ra đó hơn.
Cậu ấy đang ôm đỡ lấy một người khác trong tay…
Một cô gái với mái tóc ngắn, làn da rám nắng cực kì chắc khỏe vừa nhìn liền biết là một cô gái thể thao.
Chỉ có điều… Lớp vải duy nhất cô nàng có hiện tại chỉ là chiếc quần thể thao bó sát bị xộc xệch khiến cho đường cong mềm mại của phần mông hiện ra rõ ràng.
Còn phần trên không một mảnh vải che thân thì là một phần da trắng bóc như tuyết trái ngược với phần da rám nắng còn lại kia.
Hiển nhiên, đó là làn da dưới chiếc áo lót đã biến mất của cô nàng…
Cô gái thể thao của chúng ta lúc này đang nằm úp xuống ép sát vào cơ thể nam sinh phía dưới… Và bộ ngực không mảnh vải che đó chính là thứ ép sát nhất…
Tiếng thở gấp rút vang lên từng nhịp phát ra từ cô nàng đó, dù không thấy rõ khuôn mặt nhưng từ đôi tai đỏ bừng thì hắn cũng có thể biết được cô nàng đang [bốc hỏa] như thế nào...
…
Đơ người…
Cả Akira lẫn Amanatsu – sensei đều đứng hình nhìn cảnh tượng trong nhà kho cũ kĩ kia…
“Rầm” Cánh cửa bị đóng lại ngay tức khắc bởi cánh tay nhỏ bé.
“… Cô sẽ đợi hai đứa [xử] nhau xong.” Cô giáo viên của chúng ta nói với một giọng lạnh tanh!
*****
“Phù… Sống lại rồi…” Nốc hết nửa chai nước trong giây lát, cậu nam sinh thở hắt ra một hơi và cảm thán.
“Say nắng là rất nguy hiểm đấy. Nó có thể đe dọa tính mạng và để lại di chứng nữa.” Một giọng nói cực kì ma mị vang lên trong phòng y tế này.
Dán xong nốt băng cá nhân quấn quanh ngón chân cái của Amanatsu – sensei, cô giáo viên y tế cực kì xinh đẹp kia ngẩn đầu dậy vén mái tóc dài lui sau tai rồi nói với hai cô cậu đang mệt nhoài trên sofa kia.
“Cảm ơn nhé. Konuki – chan” Amanatsu – sensei nhanh chóng mặc lại tất chân và giày rồi cảm ơn cô bạn thân của mình.
Sau đó, cô giáo viên nhỏ bé đi đến trước mặt hai học sinh vừa [xử nhau] kia và chống hông nói: “Các em không cần lên lớp đâu, ở lại nghỉ ngơi đi. À cậu nam sinh tên gì để tôi báo lại với chủ nhiệm của em.”
“…Em học lớp của cô đấy ạ, Nukumizu…” Cậu nam sinh với vẻ mặt như thể bất lực với cả thể giới kia giới thiệu lại với chính giáo viên chủ nhiệm của mình.
Bên này Amanatsu – sensei nghe vậy thì nghiêng đầu suy nghĩ: “A? Thật à?”
Akira bên cạnh thấy cảnh này cũng chỉ biết vuốt mặt nói: “Sensei… Ít nhất thì hãy nhớ học sinh của lớp mình chủ nhiệm đi chứ!”
“Mà, có sao đâu. Vậy nhé Konuki – chan, phần còn lại nhờ cậu.” Giáo viên mẫu mực bỏ qua luôn lời phàn nàn của hắn và vẫy tay chào cô bạn thân rồi rời đi.
Giáo viên y tế, Konuki Sayo, vẫy tay chào lại rồi dựa hẳn vào ghế và vắt chéo chân lên xong quay sang nhìn lại bọn hắn.
Đây là một người phụ nữ cực kì xinh đẹp, quyến rũ.
Thường thì một y tá học đường mà trẻ trung và gợi tình thế này thì chỉ tồn tại trong anime, manga mà thôi.
Tuy nhiên, cái cách mà Konuki – sensei xoay người từ từ bắt chéo chân và nở nụ cười đầy ranh mãnh kia như thể cố ý trưng ra cái thân hình đậm chất [truyền thuyết đô thị] vậy.
Nukumizu bên cạnh dường như đỡ không được nên nhanh chóng nói để chuyển hướng chú ý: “Cảm ơn cô đã chăm sóc bọn em ạ.”
Konuki – sensei tỏa ra vầng hòa quang dâm đãng và chậm rãi nói với một chất giọng cực kì ma mị:
“Không có gì, cô cũng hiểu mà.”
“Trẻ tuổi thường có nhiều bức bối, một cơn nứng tình bất ngờ gì gì đó, hay ham muốn tăng cao vì đủ những sự ngăn cấm…”
Nghe câu đầu tiên thì Nukumizu còn gật gù nhưng đột nhiên sang câu sau khiến cậu ta đứng hình luôn: “Chờ đã. Cô đang nói gì vậy ạ?”
Bị ngắt lời giữa chừng khi đang miêu tả về bệnh lý tuổi mới lớn kì lạ nào đó, Konuki – sensei chỉ đơn giản là nở một nụ cười đầy ẩn ý đáp lại câu hỏi đó từ Nukumizu.
Thực ra Akira cũng muốn hỏi câu đó đấy.
Cô đang nói về cái gì với học sinh của mình vậy, Konuki Sayo – sensei!