Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 63: . Bị Fuji – nee phát hiện



Chương 63. Bị Fuji – nee phát hiện

[Tách! Tách!]

Tiếng camera vang lên từng hồi ghi lại những khoảnh khắc trong từng khung hình.

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời, tia nắng vừa đủ sáng giúp cho những bức hình thêm phần rạng rỡ hơn.

Lúc này Akira đang theo sau bốn cô nàng thành viên Kessoku Band và chụp lại những khung cảnh của nhóm nhạc.

Cả đám đã đi khắp những hang cùng, ngõ hẻm của khu phố Shimokita đầy phong cách hiện đại xen lẫn cổ điển.

Mỗi khi một tiếng [Tách!] vang lên thì hắn lại thấy một điểm riêng biệt trong từng phong cách của mỗi cô nàng.

Sự rạng rỡ vui tươi của Nijika.

Sự trầm tính nhưng phá cách của Ryou.

Sự năng động hoạt bát của Kita – chan.

À… Có nên tính luôn Bocchi – chan đang rụt rè sợ hãi ống kính kia không nhỉ?

Mà, dù sao thì đúng là có thể thấy rõ tính cách của từng người luôn rồi.

Cả nhóm tiếp tục rong ruổi khắp phố để tìm kiếm điểm chụp hình phù hợp.

Cầu thang… Hàng rào… Cây cối hoa lá…

“Và công viên.” Nijika chống hông nhìn nhìn vào bãi đất đầy những vật dụng, đồ chơi cho đám trẻ con trong công viên và nói.

Tất nhiên ý của cô nàng cũng là gộp luôn Ryou và Kita – chan đang hớn hở chơi thú nhún kia.

Hắn thu lại máy ảnh và kiểm tra các bức hình vừa chụp được.

Dù đa số đúng là chỉ có những bối cảnh thô sơ nhưng từ nét mặt vui cười của bốn cô nàng thì cũng biết mọi người đang hào hứng như thế nào.

“Mà… Đây cũng là toàn bộ địa điểm điển hình để chụp ảnh nghệ sĩ cho mấy đứa vô sản chúng ta rồi.”

Nijika không hề tỏ ra thất vọng vì sự thô sơ này mà rạng rỡ quay sang nhìn hắn:

“Không sao. Với ban nhạc hiện tại vậy là đủ rồi.”

“Mà cũng cảm ơn cậu nhé Akihito – kun. Lúc đầu tớ nhờ thì còn nghĩ nhờ cậu chụp bằng điện thoại thôi.”

“Ai ngờ cậu có luôn máy ảnh xịn như vậy.”

Akira cúi xuống nhìn lại chiếc máy ảnh trên tay khi nghe cô nàng nói. Chính hắn cũng không nghĩ là trong nhà có máy ảnh luôn ấy.

Sáng nay khi bảo là sẽ đi chụp ảnh thì đột nhiên Megumi lôi ra từ hộc tủ phía dưới tủ quần áo một hộp đựng máy ảnh.

Cuối cùng là hắn đã thành một nh·iếp ảnh gia chuyên nghiệp khi đeo vào chiếc máy ảnh cực xịn…

Mặc dù hắn cũng chẳng nhớ bản thân có máy ảnh… Thế tại sao Megumi lại rõ ràng đến vậy???

Nhà đó… Có thật sự là nhà của hắn không?



Bỏ qua mấy suy nghĩ lung tung, Akira tiếp tục chụp ảnh cho mọi người.

Sau khi xong mấy bức ở công viên thì cả đám tiếp tục đi tìm kiếm địa điểm tiếp theo.

“Mà sao lại không đeo guitar để chụp hình?” Akira nãy giờ cầm chiếc máy ảnh cuối cùng cũng nhận ra là nãy giờ đang thiếu thứ gì đó cực kì quen thuộc.

Nghe hắn nói vậy thì Bocchi – chan đang lẽo đẽo theo sau đuôi cũng sực nhớ ra và hỏi lại Nijika:

“A, đúng vậy.”

“Em nghĩ cầm nhạc cụ sẽ ngầu hơn đó ạ.”

Cơ mà, đáp lại sự nghi hoặc của hai người bọn hắn là tiếng thở dài não ruột của Nijika.

Cô nàng dang tay và nói: “Đối với mọi người thôi.”

“Cầm nhạc cụ thì thứ duy nhất [tay trống] cầm được là cặp dùi thôi còn gì!”

Đến rồi… Nỗi lòng của tay trống trong truyền thuyết!

Ryou bên cạnh nghe cô bạn thân mình than phiền thì đệm vào một cách thản nhiên: “Đáng yêu mà.”

“Vậy hôm nay cậu đổi nhạc cụ với tớ đi.” Nijika ngay lập tức nhảy sang đưa ra cặp dùi.

Nhưng Ryou vừa giây trước khen nó đáng yêu thì giây sau: “Phèn lắm. Tớ xin kiếu!”

Và thế là màn rượt đuổi của hai cô nàng diễn ra.



Akira canh góc và bấm máy liên tục ghi lại khoảnh khắc vui vẻ này.

Nhìn mọi người cười đùa một cách thoải mái vui sướng thì chính hắn cũng vui vẻ lây.

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời!

*****

“A. Chỗ này đậm chất phố Shimokita luôn.”

Kita – chan hớn hở chạy nhanh đến một cửa hàng cũ kĩ đã đóng cửa. Thứ mà cô bé nói đậm chất Shimokita là những poster các ban nhạc cũng như album…

“Chỗ này… Là cửa hàng CD hồi xưa chị thường ghé.”

“Những cửa hàng ngày xưa đang dần biến mất…”

Giọng nói trầm buồn vang lên cắt ngang sự vui tươi trên gương mặt Kita – chan.

Ryou ngắm nhìn khung cảnh điều hiu từ cánh cửa đóng kín kia và bắt đầu trầm ngâm như đang hồi tưởng lại quá khứ của nó.

“Anou… Tự nhiên em thấy áy náy quá…” Kita – chan bị vẻ buồn rầu của Ryou làm hốt hoảng cúi thấp đầu nhận lỗi.

Cũng may là Nijika đã ngay lập tức ngăn lại cô bạn thân đang giở trò của mình:

“Ryou hí hửng vì mấy quán B&C mới mở còn gì.”

Cô bạn đang làm ra vẻ mặt thẫn thờ buồn bã kia nghe vậy ngay lập tức quay sang gật gù đầy hứng khởi.

… Còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa!

Akira cũng bắt đầu hiểu dần cô bạn Ryou có tính cách đặc biệt này rồi. Hắn quay sang Kita – chan đang ngớ người trước mặt nói:

“Kita – chan. Đừng để Yamada – san thao túng tâm lý.”

“90% lời cậu ấy nói đều là tùy hứng cả thôi!”

Cơ mà sau khi nghe xong những lời khuyên đầy nghiêm túc của hắn thì Kita – chan lại phấn khích hơn và hướng đôi mắt lấp lánh như vì sao về phía Ryou:

“Nhưng nếu là Ryou – senpai thì em muốn được chị ấy xoay như chong chóng luôn!”

… Cái quái gì thế???

Trong khi Akira cùng Nijika hướng ánh nhìn kì lạ cho màn simp lord của Kita – chan thì bóng ma màu hồng biến mất giữa chừng đã quay lại với mọi người.

Không hề một tiếng động nào, cô bé như một bóng ma đi đến rồi khoác lên vai Nijika khiến cô bạn tóc vàng của chúng ta giật nảy mình.

“Bocchi – chan à?” Nijika hốt hoảng quay phắt một vòng mới nhận ra bóng ma đó là ai.

Cô nàng một thân đồ thể dục tay dài màu hồng Bocchi – chan lúc này mới mở miệng nói với giọng nhút nhát: “A-Anou… Có lẽ bên kia có một bức tường khá là ngầu đấy ạ…”

“Ồ! Được đấy. Đến đó thôi.” Nijika ngay lập tức đồng ý và kéo Ryou đi khỏi cửa hàng cũ kĩ đã đóng cửa đầy u ám kia.

Theo chân Bocchi – chan, cả nhóm đi đến một sân đỗ xe ở đó có bức tường được vẽ sơn một bức tranh với thân cây tán lá có màu sắc khá êm dịu nhưng không kém sự rực rỡ.

Phù hợp với tính cách của Bocchi đó chứ, ban nhạc kì lạ này nữa.

Akira gật đầu tán thưởng và bắt đầu vào vị trí để chuẩn bị chụp ảnh, có vẻ đây là nơi duy nhất phù hợp nãy giờ rồi.

Bốn cô nàng “nghệ sĩ” của chúng ta cũng đã vào vị trí sẵn sang từng tư thế để thể hiện cá tính của mình nhất có thể.

“Chuẩn bị chụp nhé… 3… 2… 1…”

Tiếng chụp ảnh vang lên… nhưng trong khung hình thì có vẻ hơi kì lạ thì phải?

Hắn ngước lên nhìn lại bốn cô nàng đang đi về phía hắn để xem thành quả kia mà chẳng biết nên nói gì.

Nijika nhìn tấm hình xong thì cũng trầm ngâm giống hắn.

Trong ảnh là Nijika nháy mắt cười tươi rồi khoác vai Ryou đang ra vẻ mặt [mặc kệ cuộc đời] bên cạnh là hai cô nàng như bị ra rìa Kita – chan đứng cười điềm đạm và Bocchi – chan cúi đầu không thấy mặt luôn.

“Thấy rõ tính cách member đấy… Nhưng để mà nói ban nhạc thì…” Với tư cách là nh·iếp ảnh gia, hắn đưa ra nhận xét của mình.

Nijika cũng gật đầu đồng ý: “Muốn có thứ gì đó cho có cảm giác ban nhạc hơn ấy…”

Trong khi hai người đang suy tư thì Ryou bên cạnh mạnh mẽ lên tiếng: “Vậy thử mô phỏng dáng vẻ [thành viên ban nhạc mẫu mực] của tớ xem.”

“Hỏi thật, cậu lấy đâu ra sự tự tin đó thế?” Akira bất lực nhả rãnh cô nàng với tính cách kì lạ kia.

Nhưng mà trong đội hình có một bé simp lord và một bé không dám từ chối nên cuối cùng Nijika cũng phải gật đầu với ý kiến đầy tự tin đó của Ryou.





[Tách] tiếng chụp ảnh lại vang lên và lại lần nữa Akira câm nín trước nó.

Không cần hắn phải mở miệng, Nijika đã ngay lập tức nhận xét luôn: “Trong như đang canh giữ n·gười c·hết vậy…”

Ngay cả Kita – chan ủng hộ hết mình kia cũng thấp giọng đồng ý: “Đúng thật…”

Hừm…

Thử thêm mấy lần nữa nhưng vẫn chẳng có cái nào ra hồn, cả năm người bọn hắn đều rơi vào trầm ngâm.

Trong sự tĩnh lặng đó, đột nhiên Kita – chan lên tiếng: “A, hay là bọn mình nhảy lên? Em nghe nói lúc đó cảm xúc thật của mọi người sẽ bộc lộ ra á!”

“Hay đấy! Kita – chan thiên tài!” Nijika nghe vậy liền ngay tức khắc ủng hộ.

Akira cũng cảm thấy hợp lý và gật gù: “Một chuyên gia đã từng nói: Anime có cảnh nhảy ở OP là một anime huyền thoại.”

“Tức là nếu nhảy trong ảnh thì bọn mình sẽ thành huyền thoại?” Câu này là của cô bạn Ryou nói.

Hắn ngỡ ngàng nhìn sang cô nàng đang trơ mặt ra phán một câu xanh rờn ấy.

“Cái gì mà [tức là] cơ?” Nijika cũng cạn lời giống hắn trước cô bạn thân của mình.

Bỏ qua mấy cái ý nghĩ kì lạ ấy của Ryou, cả bọn chuẩn bị cho màn chụp ảnh lúc nhảy.

Akira căn góc máy kĩ càng cho màn jump của bốn cô nàng kia và bắt đầu đếm: “Chuẩn bị chụp nhé… 3… 2… 1…”

Cơ mà đếm đến 1 rồi mà cô bé tóc hồng nào đó vẫn đang hoảng loạn liếc ngang liếc dọc.

[Tách] một bức ảnh ghi lại khoảnh khắc nữa ra lò… Và nó khiến Akira phải quay mặt đi ngay tức khắc.

Chưa kịp cho hắn thao tác, mọi người đã chạy nhanh đến xem thành quả của màn nhảy tuyệt vời ấy.

“A… Quần lót của Bocchi…” Ryou nói như thể nó chẳng quan trọng chút nào vậy.

“Lỡ chụp một bức ảnh không ra gì rồi ha.” Nijika cố gắng hóa giải sự xấu hổ.

Khụ… Hắn thề là hắn không hề cố ý chọn đúng khoảnh khắc đó để chụp, chỉ là theo đúng những gì hắn đếm để mọi người chuẩn bị mà thôi!

Bên này Bocchi – chan run rẩy hết cả người, khuôn mặt tối sầm u buồn: “Em xin lỗi vì đã khiến bức ảnh vô giá trị... Xin hãy xóa nó đi ngay với ạ…”

“Chị đã kì vọng phản ứng dễ thương hơn cơ.” Nỗ lực hóa giải xấu hổ từ vị trí của Nijika đã hoàn toàn thất bại.

Mà, bỏ qua vụ pan… thì những người khác cũng khá ổn nên mọi người quyết định chụp lại lần nữa.

Tất nhiên là sẽ hướng dẫn Bocchi nhảy từ trước và lần này Nijika cùng Ryou hai người hai bên nắm lấy tay của Bocchi để nhảy cùng lúc.

Akira thậm chí còn đếm dần từ 5 để có nhiều thời gian chuẩn bị hơn.

[Tách!]

“Ừm… Tuyệt vời!” Akira nở nụ cười thỏa mãn.

Hắn nhìn về phía bốn cô nàng vừa đáp xuống đất rồi cười khanh khách và chạy nhanh đến để nhìn thành quả kia.

Thanh xuân cùng bạn bè thật là tuyệt!

*****

Đây là một chiều ngày Chủ nhật tuyệt đẹp, nhưng nhân vật nam chính của chúng ta có vẻ không được tận hưởng điều đó cho lắm.

“Thân!” Tiếng hét mạnh mẽ vang vọng trong căn phòng đầy cũ kĩ này.

Đi kèm với nó là một thanh kiếm trúc vung ngang hướng thẳng vào phần bụng của Akira.

Bất ngờ trước đường kiếm thay đổi đột ngột kia, hắn chỉ còn biết loạng choạng xoay nhanh cổ tay và hướng thanh kiếm của mình xuống chặn ngang và cơ thể thì nghiêng sang một bên.

[Đùng!] Kiếm trúc lẫn nhau v·a c·hạm, từ đó truyền thẳng đến hai tay của hắn một lực đẩy mạnh mẽ khiến hắn phải lựa chọn lùi về sau để tá lực.

Hai… À không, phải ba bước nhỏ lùi về phía sau thì Akira mới giữ vững được tư thế.

Chỉ chờ có thế, đối diện đã ngay lập tức sải một bước lớn tới.

Chân trái là trụ, chân phải đẩy mạnh dồn sức. Người ấy phất mạnh kiếm trúc lên tiếp tục chém mạnh vào theo hướng chéo từ dưới lên.

Nhịp độ bước chân của Akira ngay lập tức bị r·ối l·oạn khi cố gắng chống đỡ liên hoàn kiếm với bàn tay cầm kiếm run rẩy…

Không kịp cho hắn có thể kịp phản ứng lại.

Lúc này đột nhiên đường kiếm bỗng chốc thay đổi ngay khi Akira bị lỡ nhịp tránh lui.

“Đầu!” Một thanh kiếm trúc chém nhanh từ trên xuống thẳng đến đầu của hắn.

Hắn chỉ còn biết trố to đôi mắt nhìn thanh kiếm đang dần to lớn tiến thẳng đến kia.

… Chỉ cách 1cm, thanh kiếm đó đã dừng lại.



Akira thoái lực ngã ngồi bệt luôn xuống sàn và ngước nhìn con người trước mặt kia.

“Ô ra~ Akira hình như lại mạnh hơn rồi nhỉ. Lần này chịu đựng được lâu vậy luôn.” Người đó nở một nụ cười đầy tinh quái rồi cầm kiếm trúc chọt chọt vào ngực hắn như trêu đùa.

Hắn cũng mặc kệ, nằm lăn ra sàn rồi ngước nhìn trần phòng tập luyện cũ kĩ này và thều thào nói: “Kì lạ! Tại sao em đã luyện tập đến vậy rồi vẫn chưa thể thắng được Fuji – nee nhỉ?”

Đúng vậy, người vừa hành hắn ra bã một cách nghiền ép kia là cô chị họ của hắn, Fujimura Taiga.

Hắn đã cố gắng hết sức và vận dụng tất cả những gì mình có để chiến thắng... Vậy mà chỉ có thể bất lực kéo dài trận đấu chứ không tài nào thắng nổi!

Nếu những người khác thấy được trận đấu tập lúc nãy của hắn với cô thì hẳn sẽ ngoắc mồm kinh ngạc vì thần thái khác biệt so với cái tính trẻ con thường ngày kia.

Mọi khi tinh nghịch và đùa giỡn bao nhiêu thì khi cầm kiếm lên lại càng kinh dị đáng sợ bấy nhiêu.

À tất nhiên là đánh xong thì lại quay về như cũ thôi, giống như việc đang chọc ghẹo hắn lúc này vậy.

“Fu fu… Còn lâu cậu mới có thể bắt kịp thiên tài kiếm đạo số 1 Nhật Bản này nhé.” Cô chị họ của hắn cười đùa tận hưởng trận thắng rồi đi cất kiếm trúc về kệ.

Ngồi dậy nhìn bóng lưng nhỏ nhắn nhưng lại có sức mạnh và kĩ thuật phi thường đó, Akira bắt đầu ngẫm nghĩ lại tính toán của bản thân.

Từ khoảnh khắc nhận ra rằng mình có liên quan mật thiết với nhân vật trong tuyến Fate thì hắn đã bắt đầu khắc khổ luyện tập một cách điên cuồng.

Nhưng rõ ràng là mấy thứ cơ bản sẽ chẳng thể nào khiến hắn bật hack và có thể chi phối mọi thứ được.

Là Akira làm mất mặt [Những người xuyên không có hệ thống] hay vốn dĩ việc bật hack là thứ gì đó ảo tưởng mà thôi?

[Kiếm đạo: Lv 3 (02/100)]

Đây là thành quả suốt 3 tháng liền ăn hành của hắn để nâng từ thời điểm hắn mới đến thế giới này [Kiếm đạo: Lv 1 (96/100)] lên.

Mà cũng là lí do mà hôm nay hắn quyết tâm gạ kèo với [Hổ Fuyuki] kia, cứ tưởng lên Lv 3 sẽ đủ sức ngang cơ với cô chị họ này.

Cơ mà kết quả thì ai cũng biết rồi đấy: Hành ngập mồm!

Lúc này đầu hắn tràn ngập những lo lắng cho cuộc chiến sinh tử sẽ chuẩn bị diễn ra chỉ trong khoảng nửa năm tới nữa thôi.

Fate/Stay Night…!!!

[Roạt] Tiếng vạt áo tập của hắn bị mở tung ra…

… Ểh?

Akira ngỡ ngàng nhìn xuống phần ngực và bụng bị phơi bày hoàn toàn ra kia của hắn sau đó khó khăn ngước nhìn lên cô nàng đang giữ chặt hai vạt áo sang hai bên kia.

“Wa!!!!! Cô chị họ nào lại đi bới áo quần của em trai vậy chứ! Hentai!” Trong nháy mắt, hắn đã nhanh chóng giật lại vạt áo, che lại tấm thân này và trườn nhanh ra xa đến mức đập cả cơ thể vào thành phòng tập.

Nhưng mặc kệ cái lời kịch giả tạo ngu ngốc đó, Fuji – nee vẫn chỉ đứng đó nhìn chăm chăm vào hắn, đúng hơn là phần ngực và bụng của hắn.

Thời gian bỗng chốc như dừng lại trong căn phòng cũ kĩ đầy bụi bặm này. Có chăng thứ duy nhất chuyển động là ánh mắt vẫn chăm chú đang dần trở nên ưu thương hơn đó.

Một hồi lâu Fuji – nee mới thu lại ánh nhìn và đi về phía cửa. Vừa đi cô nàng vừa nói:

“Vốn dĩ từ nhỏ Akira cũng đã rất khác thường rồi. Mọi người đều vui mừng khi trong nhà xuất hiện một thiên tài như vậy.”

“Nhưng khi sự cố năm đó xảy ra thì cậu dường như đã thay đổi ít nhiều.”

“Và gần đây... Không… Hình như là từ ba năm trước, Akira lại càng thay đổi nhiều hơn.”



Đi đến cửa mở tung nó ra. Lúc này Fuji – nee mới quay lại nhìn thẳng vào hắn và tiếp tục nói:

“Akira rất khác so với Shirou. Nên đôi khi mọi người lại càng không biết nên làm thế nào để có thể tiếp xúc và thấu hiểu cậu.”

“Lần này chị vẫn sẽ không hỏi nhiều về nó.”

“Nhưng là nếu thực sự có chuyện gì thì hãy nói cho chị biết.”

“Dù sao chị đây cũng là Onee – chan mà!”

Một nụ cười thật tươi và rạng rỡ dành cho hắn.

Nhưng vào chính lúc đó trái tim của hắn lại thắt lại đau đớn.

Bóng hình ấy rời đi, cửa đóng lại.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Akira đang thẫn thờ nhìn những tia nắng xuyên qua ô thông gió chiếu rọi vào.

Vạt áo luyện tập bị thả ra giờ buông thõng sang hai bên.

Để lộ ra trong đó… Những vết bầm tím loang lổ khắp phần trên cơ thể hắn.

Và…

Những vết sẹo đáng sợ, có mới có cũ, như những con rết đầy rẫy trên cơ bụng săn chắc cùng lồng ngực to lớn đó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.