Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 62: . Trắng… To.. Mềm… !!!



Chương 62. Trắng… To.. Mềm… !!!

Ánh nắng chiều đẹp đẽ xuyên qua ô kính chiếu rọi khiến cả căn phòng tươi sáng hết cả lên.

Để đáp lại cho sự tuyệt vời của thiên nhiên thì ngay bên trong văn phòng Hội học sinh bây giờ cũng đang có một cảnh tượng tuyệt mĩ không kém!

[Bộp]… [Bộp]…

Tiếng hai chiếc váy rơi xuống sàn nhà từ vị trí của Shikiya và Iroha!

Ngay khi Akira lấy xuống mấy chiếc áo khoác đồng phục đang vắt vẻo trên đầu mình để chuẩn bị chửi té tát con nhỏ Yuki thì khung cảnh mỹ miều ấy hiện ra ngay trước mắt.

Trong phòng, hai cô nữ sinh xinh đẹp bậc nhất giờ đây chỉ mặc chiếc sơ mi trắng và lấp ló dưới lớp vải đó là đồ lót nữ tính như ẩn như hiện…

…!!!

Đột nhiên hắn cảm thấy có một dòng máu nóng hổi chảy ngược trong cơ thể và gần như nó đang muốn trào thẳng ra khỏi mũi vì bị kích thích quá mức.

Akira nhanh chóng đưa tay lên che mũi lại để ngăn chặn ngọn lửa phấn khích trong lòng bùng nổ!!!!

Nhưng mà… Dù có thế nào đi nữa thì hình ảnh trên cả tuyệt vời này khiến hắn không thể nào bình tĩnh nổi.

Bên dưới lớp áo sơ mi trắng là chiếc quần lót vàng nhạt mịn màng của Iroha…

Mọi người thường nhìn cô bé là một người khá sành điệu và nổi tiếng nhờ sự xinh đẹp, năng nổ.

Nhưng thường ngày thì Iroha sẽ không quá hở hang và những gì quan trọng nhất đều được giấu dưới bộ đồng phục trường.

Ấy vậy mà… Đôi chân trắng ngút ngàn dưới lớp vải mỏng của quần lót đang lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn.

Chiếc áo ngực cùng màu thì đang bảo hộ lấy bầu ngực căng phồng, trắng trẻo.

Nhưng sự chú ý của Akira lúc này lại đặt hoàn toàn vào thân hình tuyệt vời của Shikiya!

Làn da trắng nhợt thường chỉ được ngắm nhỉ qua gương mặt xinh đẹp của cô nàng thì giờ là cả cơ thể ấy… Nó càng khiến Shikiya trông mỏng manh hơn bao giờ hết!

Đường cong mềm mại trắng bóc cũng hiện ra rõ ràng dưới lớp vải mỏng màu hồng nhạt cực kì gợi cảm.

… Dáng người của Shikiya… Thực sự là cực kì quyến rũ khác hẳn với những nữ sinh trung học khác!

Đôi chân dài trắng bóc…

Bờ mông căng tròn có thể thấy lờ mờ qua chiếc quần lót mỏng…

Chiếc eo thon của cô nàng càng khiến vòng 1 cực lớn mà áo ngực cũng không che hết kia lộ ra tuyệt vời hơn nữa.

Trắng và trắng… Nó nõn nà và mềm mại đến từng mi li mét trên da thịt…!!!

Vẻ gợi cảm và quyến rũ của Shikiya đánh gục Akira hoàn toàn.



Và khi hắn trố mắt nhìn lấy vẻ đẹp không thể được viết vào bộ truyện thì hai cô nàng bắt đầu tiếp tục cởi nốt chiếc áo sơ mi đang là phòng tuyến cuối cùng kia.

Dưới lớp phòng tuyến đang bị bóc ra từng giây và dần dần vẻ đẹp nữ tính ấy càng lúc càng lộ ra rõ hơn nữa.

Thân hình Iroha dần rõ ràng hơn, sâu trong bộ đồng phục có phần kín kẽ thường ngày là vòng 1 không hề nhỏ chút nào.

Shikiya thì càng không cần phải nói, cô nàng luôn là tâm điểm từ khi nhập học đến giờ mặc dù luôn trưng ra ánh mắt đáng sợ… Đúng vậy, chính là vì thân hình quá mức bốc lửa đó!

Ừng ực…

Không xong! Phải dừng lại ngay!

[Khi tôi chạm vào vai bạn… Thuật thôi miên sẽ kế…]

Akira nhanh chóng bắt đầu đọc lấy câu chú để giải thôi miên.

Nhưng khi hắn vừa nhấc người để đứng dậy đi đến phía Shikiya và Iroha đang cởi đến cúc áo thứ tư, thì lúc này Marsha lại đột nhiên kéo lại hắn.

Mềm mại và êm ả…

Một xúc cảm mát lạnh thoải mái đến tận xương tủy đang truyền đến não…

Không phải!

Tỉnh lại ngay thằng khốn ngu ngốc Akihito Akira!

Hắn đang bị Marsha kéo mặt úp thẳng vào bộ ngực còn lớn hơn cả cup E kia. Cô nàng với ánh mắt vô hồn nhưng vẫn phồng má giận dỗi rồi xoa đầu ép hắn vào sâu trong khe ngực.

“Ngoan ngoan…” giọng nói ấm áp như mẹ của Marsha vang lên bên tai hắn.

Lúc này trước mắt hắn là chiếc áo ngực màu tím nhạt cực kì quyến rũ và huyền bí cùng làn da trắng ngần tuyệt đối của bầu ngực đẫy đà.

Và dường như khó chịu khi hắn muốn né xa ra khỏi khe vực (ngực) sâu thẳm đó nên Marsha càng ôm mạnh hơn nữa khiến cả gương mặt hắn úp vào làn da mềm mại, đàn hồi cực độ đó!

“Akira – senpai! Làm sao bây giờ? Em không thể giải được thuật thôi miên! Sao lại không được trong khi em là người ra mệnh lệnh cơ chứ!”

Trong khi hắn bị sự mềm mại tuyệt vời đó đánh úp thì sau lưng vang lên tiếng gọi hốt hoảng của Yuki, kèm theo đó là tiếng vỗ vai liên tục của cô nàng vào Shikiya và Iroha.

Không thể để mọi thứ đi quá xa được nữa!

Akira quyết tâm đứng thật mạnh dậy thoát khỏi cái ôm ấp quấn chặt của Marsha.

Nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng lại thẫn thờ vô hồn kia, hắn thầm xin lỗi cô nàng.

Lấy lại được sự tự do, điều đầu tiên hắn làm không phải là hóa giải thôi miên cho Marsha mà đi thẳng đến chỗ của Yuki.

Nếu bây giờ hắn hóa giải cho mọi người thì khi thoát khỏi thôi miên, mọi người cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra và hắn sẽ c·hết mất thôi.



“Yuki!” Hắn hét lên thật nhanh.

Giật mình trước tiếng gọi đột ngột đó, bé mèo ngu ngốc kia nhảy thót lên và quay sang nhìn hắn.

Nhưng trước mắt cô nàng lúc này lại là ngón trỏ của Akira. Không cho cô nàng kịp suy nghĩ, giọng nói của Akira bao trùm lên tâm trí của Yuki và cuối cùng là tiếng “Bộp” vỗ tay vang lên.

*****

[Suou Yuki: Lần này em lãnh hết trách nhiệm rồi đó, Akira – senpai phải đền bù gì đó cho em đi!

Akira: Xem thủ phạm nói gì kìa…

Suou Yuki: Không quan tâm! Với cả, sau khi thôi miên em thì ai biết senpai có làm mấy thứ hentai gì không chứ.

Akira: Anh đây méo thèm nhé!

Suou Yuki: Ai biết được. Nếu anh không muốn bí mật bị lộ ra thì nhớ đền bù cho bé Kouhai đáng yêu này đi! (Nhãn dán mèo quý tộc hất đầu kiêu ngạo)]

Đoạn tin nhắn từ hôm qua và đến bây giờ hắn vẫn chưa rep lại.

Akira nhìn ra bên ngoài tàu điện và thẫn thờ nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng (?) chiều hôm qua.

Những dù có muốn lảng tránh thế nào đi nữa thì cái khung cảnh tuyệt vời như thiên đàng ấy cũng đã in sâu vào trong tâm trí của hắn mất rồi.

Thật may là cuối cùng hắn đã kịp nhảy số thôi miên luôn Yuki và thiết lập một tình huống đổ lỗi tất cả là do Yuki làm ra.

Ít nhất thì con gái với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn là việc một tên con trai đã xem hết toàn bộ cơ thể thiếu vải kia của mấy cô nàng đó.

Tất nhiên là sẽ chẳng thể dứt bỏ hoàn toàn khi mà hắn rõ ràng đã trong phòng ngay thời điểm đó.

Sau khi cả bốn cô nàng tỉnh lại sau màn thôi miên thì mọi thứ hỗn loạn hết cả lên….

Dù có Yuki gánh lỗi thì hắn cũng phải chịu cái nhìn kì lạ của ba gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, xấu hổ… và tức giận!

“Bây giờ mình bỏ trốn ra nước ngoài luôn có được không nhỉ?”

Hắn lẩm bẩm một mình với cái ý tưởng không thể thực hiện.

Trong khi hắn phiêu du cùng suy nghĩ lạc trôi của bản thân thì đã đến ga phải xuống.

Bước chậm rời khỏi. Đây là [Ga Shimo - Kitazawa] nơi mà đột nhiên tối qua, lúc còn đang đau đầu với con bé Yuki thì hắn nhận được lệnh triệu tập từ Nijika.

Nhìn chiếc máy ảnh kĩ thuật số hàm hố đeo trước ngực, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa thể rõ ràng tất cả những món đồ trong phòng của hắn nữa.

Có vẻ cuộc sống của một Otaku còn kì lạ hơn những gì hắn tưởng tượng ở thế giới cũ.

“Ôi~ Akihito – kun! Ở đây này.” Giọng của cô bạn vui tươi như ánh nắng mùa hè vang lên.



Theo tiếng gọi, hắn liếc nhìn qua liền thấy bốn con người nổi bật khác hẳn với xung quanh kia.

À… Hắn không có ý chỉ trích gì cô bé mặc bộ đồ thể thao màu hồng đang quỳ rập người xuống đất với chiếc bảng kì lạ đeo trên cổ đâu nhé!



Mà rốt cuộc đó là gì vậy?

Nhanh chân chạy đến chỗ đó trước khi mấy người khác bất đầu những ánh nhìn kì lạ hơn.

“Vậy… Đừng bảo với tớ đây là phong cách cậu muốn tớ chụp nhé Ijichi – san.”

Akira chỉ vào sinh vật vẫn đang cúi đầu trên đất kia và hỏi cô nàng tóc vàng đang đỡ trán bất lực kia.

Nghe hắn nói vậy thì lúc này Bocchi – chan mới ngẩn đầu lên: “Ểh? Chụp ảnh? K-Không phải mọi người gọi em ra để bêu rếu vì ra vẻ ta đây mà vẫn chưa viết được lời bài hát sao?”

“Tụi chị không làm cái trò khốn nạn vậy đâu!” Nijika ngay lập tức nói.

Nhìn vẻ mặt mếu máo rưng rưng nước mắt kia của Bocchi khiến hắn thực sự muốn mổ não cô nàng ra và xem bên trong đó chứa gì mà có thể nghĩ được mấy thứ thú vị đến như thế.

“Gotou – san. Chúng ta sẽ đi chụp ảnh nghệ sĩ đấy.” Kita – chan đỡ Bocchi đứng dậy và nói.

Lấy lại thần, Bocchi nhìn về phía mọi người và hỏi: “Ảnh nghệ sĩ của ban nhạc?”

Lúc này cô bạn Ryou đang trầm mặc tựa lưng vào bức tường chơi điện thoại bên cạnh đi đến và đưa điện thoại ra cho Bocchi cũng như Akira nhìn:

“Xem không? Tụi chị chụp cho buổi live lần trước đấy.”

Bỏ qua Kita giật mình thốt lên kia, hắn và Bocchi nhìn lại tấm hình trên điện thoại của Ryou.

Trong đó là hình ảnh Nijika cười tươi ra hiệu V bên cạnh một Ryou đang đơ mặt nghiêng đầu và… hình học sinh của Kita – chan được ghép vào một cách đơn giản…

Người đâu?

“Do Kita – chan chạy mất dép nên là…” Biết rằng tấm ảnh nó kì cục đến mức nào nên Nijika cũng chỉ biết nhẹ giọng ngượng ngùng kể.

“Em xin lỗi!” Nguồn cơn kì lạ của bức ảnh, Kita – chan thành khẩn xin lỗi.

… Akira lần đầu tiên thấy tấm ảnh nghệ sĩ tệ hại thế này luôn đấy.

Bocchi bên cạnh cũng chung ý nghĩ với hắn và thấp mặt không nhìn nổi nữa.

Lúc này Nijika lên tiếng lấy lại tinh thần cho mọi người: “Mà vậy đấy. Nên là sẵn dịp mọi người đều rảnh thì chúng ta sẽ chụp ảnh hình luôn. Hôm nay trời cũng đẹp quá này!”

“C-Chụp ngoài trời sao ạ!?” Nghe đến việc phải phô bày ngoài trời thì Bocchi giật thót cả lên.

“Chụp trong studio tốn kém lắm nên chịu thôi.” Nijika với vẻ mặt vô cảm trình bày sự khó khăn của ban nhạc trong tích tắc.

Nó hiện thực đến mức người cực độ hướng nội như Bocchi - chan cũng dừng lại sự sợ hãi trong lòng mà bất lực đồng ý đi theo mọi người luôn.

Thành lập một ban nhạc của những cô nàng nữ sinh trung học...

Đúng là gian nan vất vả thật nhỉ!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.