Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 61: . Thật sự thôi miên được?



Chương 61. Thật sự thôi miên được?

“A. Đừng có diễn nữa mà Marsha - senpai…?” Giọng nói ban đầu còn đang vui cười của Iroha đột nhiên chững lại.

Lúc này cô nàng sững sờ nhìn về phía Marsha.

Người được gọi tên lúc này thì đang cúi gục đầu xuống với biểu cảm hoàn toàn trống rỗng và ngơ ngác nhìn sàn nhà như một con búp bê vô hồn.

“Ểh? Marsha – senpai? Chị thực sự bị thôi miên rồi sao?” Bên này Yuki cũng ngạc nhiên thốt lên và chạy sang cúi đầu xuống nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng trở nên vô cảm của Marsha và hỏi.

“Không thể nào! Chẳng lẽ Akihito – senpai thực sự có thể thôi miên?” Iroha hỏi lại Marsha lần nữa nhưng vẫn không nhận được câu trả lời thì quay sang nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.

Akihito Akira: …?

Ểh, chuyện gì vừa xảy ra thế này?

Hắn cũng ngỡ ngàng trước cảnh tượng này, để mà nói thì thực sự hắn không nghĩ là có thể thành công và cũng nghĩ rằng Marsha đang diễn mà thôi.

Lúc này Shikiya, người đang lo lắng và quan sát nãy giờ đi đến lắc vai cô bạn thân của mình từ phía sau: “Đừng diễn… Marsha…?”

Vẫn chẳng thể nhận được phản hồi, cô nàng đi đến trước mặt Marsha và nhìn thấy trạng thái kì quái của cô nàng tóc nâu nhạt với chiếc cài tóc hình bông hoa màu đỏ kia.

Shikiya nghẹo đầu khó hiểu và ngẫm nghĩ một lúc rồi mới quay sang Akira và nhìn chằm chằm hắn.

Một lúc lâu cô nàng mới thì thào nói: “Làm thử… Với tớ xem…”

Nhìn cô nàng Zombie.Gal đang trừng to đôi mắt đáng sợ nhưng chứa đầy vẻ tò mò kia thì Akira cũng muốn thử lại xem sao.

Về cơ bản thì đây là trò đùa trẻ con mới đúng, nhưng nhìn tình trạng của Marsha không giống như giỡn lắm nên hắn muốn xác nhận lại.

Vậy là dưới ánh mắt kì lạ của Iroha và sự tò mò của Yuki đang quan sát bên cạnh, hắn lặp lại quá trình thôi miên một lần nữa.

Lần này thậm chí hắn còn sử dụng những kĩ năng thuận lợi hơn trước rất nhiều.

“Bốp” tiếng vỗ tay của hắn lại vang lên trong văn phòng rộng lớn này.

Và…

Số lượng người gục đầu với ánh mắt vô hồn đã lên con số: 2!

Yuki lúc này che miệng hít vào một ngụm khí dài.

Iroha thì ngạc nhiên không tin nổi, cô nàng bắt đầu dao động và hỏi lại: “Này. Không lẽ mọi người đang hùa lại để lừa em à?”

Có vẻ Iroha nghĩ rằng Marsha diễn trò nhưng vẫn chưa khiến cô tin nên Shikiya cũng gia nhập vào diễn để khiến nó trông thật hơn.

Nhưng mà… Chính Akira cũng không biết a?

Không lẽ hai người này đúng là đang diễn trò để lừa bọn hắn, bởi vì chính Marsha là người đã cầm ra quyển sách kì lạ đó.



Thêm nữa là việc thanh kĩ năng của hắn không hề xuất hiện [Thôi miên] nên khiến hắn nghi ngờ hơn.

Nhớ lại quyển sách, Akira ngẫm lại quy trình thôi miên lần nữa và xác nhận cách để kết thúc thuật thôi miên.

“Trước mắt thì để anh thử giải thuật thôi miên xem sao.” Tránh đi ánh mắt kì lạ của Iroha, hắn nhanh chóng quay sang hai cô gái đang nhìn mặt đất với ánh mắt vô hồn kia.

[Khi tôi chạm vào vai bạn… Thuật thôi miên sẽ kết thúc…]

[Một… Hai… Ba…]

“Bộp” Hắn nhanh chóng dùng hai tay vỗ nhẹ vào hai của hai cô nàng vẫn đang bất động không hề phản ứng gì kia.

Ngay khi làm xong động tác đó, có một thứ nhảy lên trong đầu của Akira.

Còn trước mắt hắn, hai cô nàng xinh đẹp dần dần ngẩn đầu dậy với nét mặt có hồn hơn và chớp mắt như thể vừa thức dậy sau một giấc ngủ sâu.

“Ưm… Akira? Làm tiếp đi chứ?” Marsha với đôi mắt vừa có thần thì nghiêng đầu hỏi hắn.

Shikiya thì đột nhiên hướng sát vào hắn và lẩm bẩm nói: “Thử xem… Với tớ… Có thành công không...?”



Ừng ực…

Hắn dừng lại nhìn kĩ hai đôi mắt đang khó hiểu kia… Có vẻ… Thật sự thành công rồi!

“Marsha – senpai. Shikiya – senpai. Hai người không nhớ gì hết à?” Yuki đi đến bên cạnh hắn rồi hỏi thẳng hai cô gái vừa phút trước đang trong trạng thái đờ đẫn kia.

“Nhớ cái gì cơ?” Marsha x Shikiya đồng thanh.

Nhìn biểu cảm của hai người họ không giống như đang diễn trò chút nào, ít nhất thì Shikiya không phải là người sẽ nói dối.

Yuki lúc này quay sang nhìn hắn với ánh đầy vẻ kinh dị, như thể cô nàng đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh vậy.

Tuy nhiên, vẫn còn một người không tin điều này dù đã tận mắt chứng kiến.

Iroha vẫn chưa thể tin rằng đây là sự thật, có vẻ cô bé sẽ không tin mọi thứ một cách dễ dàng như vậy:

“Biết rồi. Mọi người đang hùa lại đùa phải không?”

Cả bốn người còn lại nhìn về phía Iroha và im lặng không nói gì, mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng.

Trong khi Marsha và Shikiya tỏ ra khó hiểu và tính hỏi lại thì Yuki đã đi trước một bước.

Cô nàng nhỏ nhắn thanh lịch như tiểu thư kia nở một nụ cười duyên dáng rồi khiêu khích Iroha: “Vậy Isshiki – san thử để Akira – senpai thôi miên thử xem sao thì chẳng phải sẽ biết liền à?”

Cơ mặt Akira giật giật khi hắn cảm nhận được nụ cười xấu xa của Yuki ẩn sau nụ cười trang nhã cao quý đó. Đây là dáng vẻ của một cô nàng otaku dưới lớp bọc tiểu thư quyền quý khi phát hiện thứ gì đó thú vị.

Iroha không biết được động cơ mờ ám đó của Yuki mà ngồi xuống bên cạnh hắn rồi với ánh mắt đầy nghi ngờ kì lạ nói: “Được thôi, làm với em thử xem.”



“Em… Thực sự muốn làm à?” Akira khó khăn hỏi lại cô nàng.

Iroha chẳng để ý điều đó từ hắn và nghiêm túc gật đầu như thể: Em thừa biết trò đùa của mọi người!

Thở dài trước thái độ đó của Iroha, hắn đành phải làm lại cái trò thôi miên người khác một lần nữa.

Chậm rãi đưa ngón tay lên, đọc câu chú đã quen thuộc, và vỗ tay cái “bộp”.

Người vừa giây trước còn đang nghi ngờ thì ngay khi tiếng vỗ tay vang lên đã gục đầu ngay tức khắc.

Akira nhìn lấy cô bé gục xuống mà không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Bởi vì lần này hắn đã hoàn toàn tin việc bản thân có thể thôi miên nhờ kĩ năng [Thôi miên: Lv 1 (30/100)] đột ngột xuất hiện sau khi hắn vỗ tay vào vai Marsha và Shikiya để kết thúc thôi miên kia.

Có vẻ như sau khi hoàn tất toàn bộ quá trình thôi miên thì hắn mới nhận được kĩ năng thì phải.

Bỏ qua chuyện đó, hắn liếc nhìn về phía Yuki, con bé đang phấn khích đến chảy nước dãi và sò mó ngắm nghía khắp cơ thể Iroha… cùng Marsha và Shikiya nữa…

“Gì thế này! Tuyệt quá trời đất luôn! Mà sao cả Marsha – senpai và Shikiya – senpai cũng bị thôi miên luôn vậy!” Yuki vừa bóp má Shikiya vừa sờ đùa của Marsha và nói.

Bây giờ những người khác đều rơi vào thôi miên nên Yuki chẳng thèm giữ vẻ tiểu thư đó nữa và quay về bản chất otaku thực sự của cô nàng.

“Này! Đừng làm mấy trò như thế chứ! Giữ kẽ đi con bé này.” Akira nắm lấy cổ áo phía sau của Yuki và kéo cô nàng lui khi cô thực sự chuẩn bị lao đến vùi mặt vào ngực của Iroha.

“Ư~ Nyaa! Em không phải mèo đâu nhá!” Bị túm gáy và lôi xa khỏi đôi quả đào mọng nước kia khiến cô nàng bất mãn nhe răng với hắn.

Bất lực trước cái tính cách đậu bỉ của nhân cách otaku này của Yuki, hắn chỉ biết đứng vuốt mặt thở dài.

Yuki cũng không để tâm lắm khi bị đối xử như mèo và lại tiếp tục hứng thú nhìn về phía ba cô gái bị trêu đùa mà vẫn không phản ứng gì kia và cười đầy thích thú:

“Thực sự là thôi miên đó!”

“Thật tình, đây là lí do senpai bị gọi là [Cheater] suốt hồi sơ trung đấy!”

“Anh đã thử mở [Status Screen] ra chưa? Có khi lại thấy [Thuật thôi miên: Lv 3] được thêm vào cột skill rồi đấy!”

Akira nghe cô nàng nói đến đây thì sững người! Nét mặt hắn bắt đầu căng cứng không biết đáp lại như thế nào trước câu nói tựa như đùa nhưng lại đang nói lên sự thật kia.

Cũng may là Yuki vẫn đang thích thú ngắm nhìn mấy gương mặt xinh đẹp vô hồn trước mặt chứ không thèm để ý đến biểu cảm kì lạ của hắn.

“Ku ku ku! Như này thì có thể làm mấy trò Ero thoải mái luôn!” Nở một nụ cười đầy khiếm nhã với vẻ thèm thuồng, Yuki nhảy cẫng lên nói với hắn.

Này đừng có khiến bộ truyện này thành 18+ chứ! Sẽ bị cấm xuất bản mất!

Mặc kệ nỗi lòng của tác giả, cô nàng otaku Suou Yuki tiếp tục phấn khởi hét lớn: “Sau đây là hài kịch Otaku! Câu hỏi: [Có ba mỹ nữ đang bị thôi miên. Mệnh lệnh dành cho họ là gì?]”



Phải dừng lại trước khi khả năng lên đồn xơi nước, hắn đáp: “Tất nhiên là giải thôi mi..”

Chưa kịp cho hắn nói hết câu, Yuki đã phóng thẳng đến ba cô nàng đang đờ đẫn và cười *hắc hắc* rồi bắt đầu ra lệnh: “Cả ba người sẽ dần dần giải phóng tâm hồn. Lý trí sẽ mất đi, để lộ cả tâm hồn và cơ thể trần trụi!”

“Này khoan…” Khi hắn kịp nhận ra con bé Yuki đang ra một mệnh lệnh ngu ngốc thì mọi thứ đã quá muộn.

Đầu của ba cô nàng đang mơ màng kia đột ngột giật giật, cả ba bắt đầu ngước mặt lên với vẻ trống rỗng.

“Ểh? Không thể nào? Thật sự là được ư!?” Chính Yuki cũng tỏ ra giật mình ngạc niên trước tình huống này.

Akira sẽ chẳng thể nói với cô nàng do ảnh hưởng từ kĩ năng [Khai thác tâm thức] mà hắn có đã khiến cho cái mệnh lệnh bông đùa kia đã được thực hiện.

Chưa kịp cho hắn làm gì thì ba thân ảnh đứng bất động nãy giờ kia bắt đầu phóng thẳng về phía hắn và kéo ngã xuống chiếc sofa bên bàn trà.

“Rầm…”

Bây giờ là hắn nằm ngửa bị Marsha kéo vào bộ ngực to tròn mềm mại cực độ đó và bắt đầu vuốt ve xoa đầu hắn, miệng lẩm bẩm “Ngoan… ngoan…”

Iroha thì dụi vào bên phải rồi nắm lấy bàn tay của hắn đưa lên đầu và bắt đầu tự dùng tay của hắn để xoa đầu chính mình rồi rên rỉ thoải mái như bé mèo con đang tận hưởng.

Shikiya bên trái thì dựa hẳn cả gương mặt xinh đẹp đó vào lòng ngực hắn rồi dụi dụi vào nó như thể muốn lắng nghe nhịp tim đang đập trong lồng ngực rõ ràng hơn.

Nó thực sự khiến cô nàng trông dễ thương khủng kh·iếp khi không còn trừng mắt một cách đáng sợ nữa!

Não của Akira bắt đầu quá tải rồi. Nó vừa xử lý tình huống đột biến vừa phân tích những mùi hương thiếu nữ mà nó bắt được.

Từng làn hương thơm rõ rệt truyền đến xung quanh hắn khiến cho Akira cảm tưởng bản thân đang ở một cánh đồng với nhiều loài hoa đang khoe sắc hương.

Đùa thôi phải không…

Cái cảnh tưởng ba chấm này là đùa thôi phải không!

“Yuki!” Akira hét lên hướng về con nhỏ đang ngỡ ngàng nhìn cảnh tưởng Ero này.

Nhưng mọi thứ không hề dừng lại ở đó.

Sau một thoáng ngọ nguậy dưới bàn tay của hắn, Iroha hình như khó chịu gì đó và đột ngột đứng dậy.

Cơ mà ngay khi đứng dậy thì thứ mà cô nàng làm lại là cởi bỏ đi đồng phục của mình!

Shikiya bên cạnh cũng ngừng lại việc dụi mặt vào ngực hắn và đứng dậy bắt đầu cởi quần áo như Iroha.

“Khoan…!”

Akira hét lên đầy hoảng loạn nhưng thứ hắn nhận lại là hai chiếc áo khoác nữ sinh vứt thẳng vào mặt hắn như móc treo đồ.

Lần này hương thơm của nữ sinh còn xộc thẳng vào khoang mũi hắn nhiều hơn nữa!

Nhanh chóng lấy xuống thứ đang che khuất ánh sáng đó: “Đừng…!”

Nhưng lại một lần nữa không cho hắn nói hết câu, lần này là Marsha đang ngồi bên cạnh, cô nàng cũng đã cởi đi áo khoác và ném thẳng lên đầu hắn rồi bắt đầu tiếp tục cởi tiếp.

“Không xong rồi senpai… Hình như là do em lỡ nói là: [để lộ cả tâm hồn và cơ thể trần trụi]…” Trong khi Akira bị mùi hương thơm ngào ngạt của Marsha che hết tầm mắt thì Yuki đang hoảng sợ bên cạnh lên tiếng.

Con mèo ngu ngốc Suou Yuki!!!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.