Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 60: . Kĩ năng học được nhờ [Đọc hiểu] có hữu dụng không?



Chương 60. Kĩ năng học được nhờ [Đọc hiểu] có hữu dụng không?

[Xác định tọa độ: Thế giới ??? năm 2003, tháng 6, ngày 21]

Akira gấp lại quyển sách trên tay, rút tâm thần ra khỏi thế giới ảo tưởng trong quyển sách đó và về lại thế giới thực.

Nhưng có thật thế giới này là thực không?

Hôm nay là thứ 5 và chỉ là một ngày thông thường trong cuộc đời học sinh của Akihito Akira mà thôi. Nhưng lúc hắn lấy lại tinh thần và check hệ thống thì mới nhận ra, chỉ hai ngày nữa là đúng 3 tháng kể từ khi hắn đến thế giới này.

Chiếc ghế “cọt kẹt” vang lên những tiếng động cũ kĩ vì người ngồi trên nó đang cử động, Akira lúc này đang ngửa người dựa lưng vào ghế và nhìn ra ngoài ô cửa kia.

Phòng CLB Văn học thuộc dãy nhà cũ và nằm ở gần cổng sau của trường học. Nơi này còn có một sân thể dục rộng lớn thường được chiếm hữu bởi các CLB thể thao.

Tiếng huyên náo, tiếng vận động, tiếng còi, v.v… đôi lúc sẽ theo cơn gió cuốn vào căn phòng nhỏ hẹp cũ kĩ này.

Akira tận hưởng ngọn gió nhè nhẹ đang thổi qua làn tóc r·ối l·oạn kia của hắn một lúc rồi mới thu lại ánh nhìn và quan sát căn phòng mà bản thân đang trốn việc để chuồn đến đọc sách.

“Cơ mà chẳng phải CLB chúng ta còn một thành viên mới sao. Cậu năm nhất b·ị b·ắt cóc vào ấy.” Akira cất quyển sách vừa đọc xong vào cặp và lấy ra một quyển mới.

Cô senpai đang ngồi thì thầm to nhỏ cùng bé mèo con tóc đỏ với một nụ cười đầy khiếm nhã kia nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn lại về phía hắn.

Tsukinoki – senpai đẩy chiếc gọng kính khá lớn kia rồi nói: “Ừ đúng vậy. Hình như gọi là… Nukumiku – kun?”

Nukumizu thưa cô nương!

Thật là, người không thường xuyên đến CLB như hắn còn nhớ tên cậu thành viên ma đó mà cô senpai hội phó này lại chẳng thèm nhớ tới chút nào cả.

Chị ta đến đây chỉ là để tận hưởng kho BL khổng lồ này thôi phải không?

“Đến cả tên còn không nhớ thì hẳn là cậu năm nhất đó đã chẳng quay lại lần nào nhỉ? Bên Hội học sinh dạo này đang chú ý mấy CLB có thành viên không hoạt động đấy.”

Akira vừa nói vừa lật quyển sách tên là [Những lần có khả năng ma thuật được thi triển trong lịch sử loài người] và bắt đầu đọc.

Nếu như Megumi thấy quyển sách trên tay của hắn lúc này thì hẳn là sẽ chẳng ngạc nhiên mà chỉ nói: [Akihito – kun lại đọc mấy quyển sách kì lạ này nhỉ?]

Chỉ có cô nàng mỗi cuối tuần đều sẽ chiếm phòng của hắn làm nơi giải trí mới biết được điều này mà thôi.

Từ kì nghỉ tuần lễ vàng vào đầu tháng 5 đến giờ, hắn đã bắt đầu đọc rất nhiều sách về chủ đề ma thuật, ma pháp từ khắp nơi trên thế giới để có thể tìm cách nào đó tiếp xúc đến mặt [thần bí] ở thế giới này.

Nhưng mà đáng tiếc, dù dựa vào kĩ năng [Đọc hiểu: Lv 3] của mình thì những gì hắn đạt được lại cực kì nhỏ bé, hoặc nói là gần như bằng không cũng được luôn.

Trong khi Akira tiếp tục công cuộc cố gắng giúp Shirou một cách vô ích. Tsukinoki – senpai nghe hắn nói vậy thì hoảng hồn, nhảy thẳng lên:

“Sao bây giờ cậu mới nói! Không thể để Hội học sinh dẹp Danzai và Mishima được!”

Đó là thứ chị quan tâm à, Tsukinoki Koto – san!

Hắn thở dài một hơi rồi chậm rãi nói: “Nếu không muốn điều đó xảy ra thì mau kéo cậu ta về đi. Giả bộ hoạt động một chút cũng coi như quá quan rồi.”



“Vậy thì Akihito đến kéo về là được rồi còn gì. Thật là, làm chị lo hết hồn.” Tsukinoki – senpai từ trạng thái hoảng loạn quay về với vẻ thản nhiên trêu chọc thường ngày và thoải mái ngồi xuống bàn truyện BL tiếp.

Akira nhìn cô senpai đang tự tin rằng hắn sẽ giúp đỡ kia với đầy dấu chấm hỏi????

Ai cho chị ấy lòng tin xinh đẹp đó vậy?

“Lần này đừng mơ em sẽ giúp. Bảo Komari – chan đi sẽ hợp lý hơn đấy, dù sao cũng là năm nhất và còn cùng CLB nữa.” Hắn chậm rãi tiếp tục lật sách, không thèm để ý cô senpai toàn dựa dẫm vào hắn kia.

Lần này thì cô bé với làn tóc mái gần như che lấp đi đôi mắt xinh đẹp bắt đầu hoảng loạn.

Đột nhiên bị gọi tên khiến cô giật bắn người, chiếc điện thoại trên tay cũng rớt xuống sofa.

“Ểh! E-Em á…?” Komari run rẩy nhìn về phía hắn mà hỏi.

“Đúng vậy. Em cũng không muốn CLB bị dẹp mà phải không?” Akira dời mắt khỏi trang sách và ngẩn đầu mỉm cười đầy ẩn ý với cô bé năm nhất sợ giao tiếp này.

Komari làm hắn nghĩ đến một cô bé năm nhất khác cũng gặp khó khăn trong giao tiếp: Đó là Bocchi đang chơi cho ban nhạc của Nijika.

Đối với những người như vậy, hắn sẽ giúp họ tiếp xúc và nói chuyện với nhiều người hơn một cách từ từ, qua đó có thể cải thiện dần tính cách ngại ngùng nhút nhát.

Dưới cái nhìn đầy uy h·iếp của Akira, cuối cùng thì bé mèo nhát gan Komari cũng phải chịu gật đầu đồng ý công việc đi kéo thành viên về lại CLB.

Tsukinoki – senpai ở một bên nhìn thấy hết tất cả nhưng cũng chỉ hướng về phía hắn cười cười. Cô nàng n·hạy c·ảm này tất nhiên cũng hiểu ý nghĩ của hắn và đồng ý với điều đó.

[Thế giới này thật đẹp… Con người ở đây cũng vậy!]

*****

Thứ 6 là ngày học cuối cùng, mọi người đang cố gắng chăm ngoan (?)

Đã là cuối tháng 6 nên sẽ chuẩn bị đến kì thi cuối kì vào tháng 7 sớm thôi, có lẽ vì thế mà mọi người bắt đầu lo lắng cho nó và cắm cúi học bài nhiều hơn.

Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, hắn đã đến văn phòng Hội học sinh để xử lý nốt công việc trước khi nghỉ cuối tuần thì bắt gặp hình ảnh ba nàng mỹ nữ đang cắm cúi học bài.

Là Shikiya đang giúp Yuki và Iroha học bài, những người khác có vẻ đều có việc nên bây giờ chỉ có ba cô nàng này trong văn phòng.

Rất hiếm khi thấy cảnh cả ba cô nàng này ngồi lại với nhau như vậy. Tính cách của cả ba phải nói là khác hoàn toàn luôn ấy chứ.

Suou Yuki thì tĩnh lặng với khóe môi luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng đang viết bài. Iroha thì hí hoáy viết liên tục, lâu lâu cô nàng còn khẽ liếc về phía hai cô nàng còn lại.

Còn Shikiya với sự thông minh của mình thì đang giảng dạy mấy kiến thức cần thiết cho hai cô nàng năm nhất chưa hiểu.

Mặc dù là với một ánh mắt đáng sợ…

Akira ngắm nhìn một hồi khung cảnh kì lạ này rồi mới quay về chỗ ngồi của mình và bắt đầu xử lý công việc.

Khi thời gian bắt đầu trôi nhanh một cách vô định trong khoảng không im lặng thì cánh cửa văn phòng mở ra, bước vào trong là bóng hình xinh đẹp đầy ấm áp vui vẻ.



“Ara~ Mọi người chăm chỉ quá nhỉ.” Marsha ngân nga bước vào với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Mái tóc gợn sóng màu nâu nhạt đang như bay lượn mỗi khi cô nàng tung tăng nhảy bước về phía bàn trà khiến cho cả căn phòng như thể được tô điểm sáng sủa hơn.

“Pha trà cho mọi người để tiếp sức học tập và làm việc nhé!” Marsha vừa lấy gói trà từ tủ đựng ra và hướng về phía những người còn lại cười hỏi.

Yuki lúc này dừng lại ngòi bút trong tay rồi chậm rãi đứng dậy, với nụ cười duyên dáng trên môi, cô nàng có thân hình nhỏ nhắn tinh tế này đi tới giúp Marsha: “Để em giúp chị nữa nhé.”

Chỉ vài phút sau, từng ly trà đã đến tay mọi người và tất cả quyết định sẽ nghỉ ngơi một lúc.

Akira nhấp một ngụm trà và nhìn về phía mấy cô nàng đang cười nói vui vẻ kia. Trừ bỏ lượng công việc chất đống ra thì ở Hội học sinh cũng không hề tệ chút nào.

Đột nhiên, phía sau lưng hắn có tiếng của Marsha thốt lên: “Ồ? Cái gì thế này?”

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn về phía cô nàng. Ở đó là nơi để những món đồ trái quy định mà ban kỷ luật tịch thu được từ đám học sinh.

Thứ khiến Marsha thốt lên ngạc nhiên và cầm lên ngó nghiêng là một quyển sách với tựa đề [Thuật thôi miên mà bất cứ ai cũng có thể thực hiện]

… Một tựa đề quá đáng ngờ!

Có lẽ đó là lí do mà nó nằm ở trong số đồ vật bị tịch thu.

Và tất nhiên với cái tính cách tò mò, Marsha ngay lập tức thích thú mở ra đọc.

Một lúc sau, dưới những ánh mắt kì lạ của bốn người khác, cô nàng ngồi xuống bên cạnh cô bạn thân Shikiya và giơ một ngón tay lên trước mặt cô nàng Zombie.Gal của chúng ta.

Trước sự khó hiểu của Shikiya, Marsha bắt đầu hành động:

[Nhìn kĩ vào ngón tay này… Dần dần theo thời gian, ý thức của bạn sẽ dần trở nên mờ đi…]

[Và khi tôi vỗ tay một cái… Bạn sẽ rơi vào thế giới mộng mơ…]

[Bắt đầu nhé! Ba! Hai! Một!]

“Bốp” Tiếng vỗ tay của Marsha vang lên và cô nàng hướng ánh mắt đầy mong đợi vào Shikiya.

Dù lí trí cho hắn biết là mấy thứ này tất nhiên là dùng để lừa con nít nhưng Akira cũng đầy mong đợi nhìn về phía cô nàng xinh đẹp đang trừng to đôi mắt đáng sợ kia.

Và… Không có thứ gì xảy ra cả…

Shikiya nghẹo đầu thì thào khó hiểu hỏi lại Marsha: “Nó là… Như thế nào vậy…?”

“Ểh… Hay tớ làm chưa đúng nhỉ?” Marsha nghiêng đầu thắc mắc y như Shikiya và ngoái xuống nhìn vào quyển sách trên tay rồi tự hỏi.

Vậy là giờ hai cô nàng xinh đẹp của chúng ta đơ ra với hai dấu chấm hỏi to tướng nhảy lên trên đầu.

Nhưng cô nàng với sự tò mò đang được đẩy lên cực điểm này, Marsha không chịu từ bỏ.



Cô nàng quay sang hắn và ngay lập tức mở to đôi mắt rực rỡ như những vì sao đó: “Akira! Hay là cậu thử đi!”

Thôi xong…

Akira nhìn đôi mắt tò mò rực sáng đó của Marsha thì hắn liền biết không thể chạy nổi được rồi.

Thở dài một hơi, hắn đi đến chỗ của Marsha và cầm quyển sách kì lạ đó lên xem.

Trước giờ hắn chỉ đọc mấy thứ liên quan đến ma thuật và ma pháp với ý nghĩ tiếp xúc [thần bí] nên mấy thứ như thuật thôi miên hay tâm lý học của khoa học hiện đại thì chỉ là lướt qua mà thôi.

Cơ mà nghĩ đến những kĩ năng kì lạ hắn nhận được khi đọc sách về ma thuật thì hắn cũng muốn thử xem bản thân có thể thực hiện thuật thôi miên không.

Với [Đọc hiểu: Lv 3 (84/100)] hắn nhanh chóng thấu hiểu những kiến thức được viết trong quyển sách kì lạ này.

Mà cũng qua đó đột nhiên hắn cảm thấy…

Có khi lại thực hiện được cũng nên?

[Ám thị tâm lý]…

[Điều hướng ý thức]…

[Khai thác tâm thức]…

Đây đều là những kĩ năng trong mấy tháng cày cuốc đọc sách thì đột nhiên xuất hiện của hắn.

Và trong quyển sách kì lạ này đều được nhắc đến và hướng dẫn vận dụng chúng cho việc thôi miên.

Sắp xếp xong cách thức hoạt động và cách thức vận hành với kĩ năng [Đọc hiểu] Akira ngẩn đầu lên nhìn về phía cô nàng đang háo hức với ánh mắt rạng rỡ, đôi môi cong cong hướng thẳng đến hắn kia.

Thử xem sao nhỉ?

Vậy là dưới sự mong chờ của Marsha, cùng với ánh mắt kì lạ từ Shikiya, Yuki và Iroha.

Hắn bắt đầu:

[Nhìn kĩ vào ngón tay này… Dần dần theo thời gian, ý thức của bạn sẽ dần trở nên mờ đi…]

[Và khi tôi vỗ tay một cái… Bạn sẽ rơi vào thế giới mộng mơ…]

[Bắt đầu nhé! Ba! Hai! Một!]

Quy trình giống hệt với Marsha lúc nãy, điểm khác biệt ở đây là lợi dụng [Sự rung động có tần số đặc biệt của âm thanh] từ giọng nói để thực hiện [Ám thị tâm lý]...

Sau khi bắt đầu kiểm soát được tinh thần của đối tượng thì đến bước tiếp theo là [Điều hướng ý thức]…

Không để ý đến việc cơ thể của Marsha chìm dần khi hắn bắt đầu đếm.

Akira nhẹ nhàng vỗ tay “Bốp” một cái trong bầu không khí tĩnh lặng này.

Kết quả như thế nào?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.