Chương 58. Mâu thuẫn đã được hóa giải… Thật không?
Tiếng lật sách nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng đã bị đóng kín một tuần liền này.
Mặt trời về tây, ánh chiều tà làm cho mọi vật như thêm một tầng thảm đỏ thắm.
Ngọn gió ở tầng cao, nó khác với cơn gió thoảng qua rèm cửa mang theo mùi đất trong căn phòng cũ kĩ của CLB Văn học nhiều.
Akira lúc này đang thẫn thờ nhìn những đám mây nhuốm màu ngoài cửa sổ mà ngẫm nghĩ nhiều điều kì lạ nào đó.
“Này Yukinoshita.” Hắn nhẹ gọi.
Cô nàng Yukino vừa đang vừa đọc sách vừa chờ đợi một ai đó kia ngẩn đầu lên nhìn về phía hắn.
Akira vẫn đang thả trôi theo cơn gió đang thổi mây ngoài kia và nói:
“Con người thường sẽ mắc phải một vài lỗi lầm nào đó. Và lúc này, mỗi người sẽ chọn cho mình một cách đền bù sai lầm khác nhau.”
“Nhưng có đôi khi chính những người đó lại hiểu lầm hoặc không nhận định đúng về chính những gì đã xảy ra khiến cho mọi thứ càng lúc càng trôi đi xa hơn.”
“Không phải là theo hướng xấu mà là việc người đó nghĩ quá lên thành ra suy nghĩ và hành động không còn đúng và cũng kéo theo người khác vào mặc cảm.”
“Cậu nghĩ gì về điều này?”
Akira nói hết thì mới thu lại tầm mắt, quay lại cô nàng đang ngồi thẫn thờ trong ánh nắng chiều tà đó.
Đối với hắn, chiều tà là lúc mà giữa thật và giả hòa quyện lại với nhau. Thời điểm này dù một người tỉnh táo nhất cũng sẽ không nhận ra được đâu là con đường đúng đắn nên đi.
Lạ lẫm, nhầm lẫn nhưng lại vẫn rất thực, rất đúng chứ không hề sai vì nó thực sự tồn tại, nó là sự thật.
“Ý của cậu… là gì?” Yukino cũng đang lạc lõng trong chính suy nghĩ của bản thân và khó khăn hỏi lại hắn.
Ngay lúc hắn mở miệng tính nói tiếp gì đó thì cánh cửa phòng được mở ra.
Là hai người mà bọn hắn vẫn đang chờ rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Yuigahama – san.” Yukino thu lại tâm thần và chào cô bạn vừa vào cùng Hachiman kia.
Cô bạn Yui thì vẫn còn ngập ngừng ở cửa và cứng đơ vẫy tay chào lại: “Y-Ya Hallo, Yukinon…”
Sau màn chào hỏi hơi ngập ngừng đó thì cuối cùng căn phòng CLB cũng đã đầy đủ bốn thành viên rồi.
Nhưng sau đó thì mọi người lại im lặng không ai nói một câu nào cả.
Chần chờ một lúc lâu thì Yukino mới đứng dậy và đi đến chiếc bàn dùng để đặt các loại vật dụng cùng túi xách ở sát cửa sổ.
“Yuigahama – san, tớ muốn nói với cậu về CLB và trên hết là muốn gửi lời cảm ơn tới cậu…” Yukino đặt quyển sách xuống chồng sách của cô nàng rồi quay lại nhìn hướng cô bạn Yui nói.
“CLB? Cảm ơn tớ?” Yui có hơi thắc mắc hỏi lại.
Đứng trước ánh mắt khó hiểu của Yui, Yukino lúc này lại trở nên khá ngại ngùng.
Cô nàng ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào cô bạn Yui rồi nâng chiếc hộp được gói đẹp đẽ trong túi xách bằng giấy ra:
“Đúng vậy, tớ muốn cảm ơn cậu.”
“Bởi vậy nên… Cái này…”
“Bánh mà tớ tự nướng…”
Yui nhìn về phía chiếc hộp được thắt ruy băng như một hộp quà kia và khó hiểu hỏi lại: “Bánh á? Sao lại làm bánh?”
“Hôm nay mời cậu đến đây để ăn mừng sinh nhật mà.” Yukino khẽ đặt hộp bánh xuống bàn, trước mặt cô bạn Yui của chúng ta.
Sau đó dưới sự ngạc nhiên đến thốt lên “Hở? Hểh?” của Yui, Yukino lại quay về chỗ túi xách và lấy ra một gói quà khác:
“Yuigahama – san, dù gần đây cậu không đến CLB nhưng cậu đã cống hiến rất nhiều.”
“Và còn, cái này… cứ coi như đây là biểu tượng cho sự cảm kích của tôi…”
Yukino thể hiện sự xấu hổ ngập ngừng khác với thường ngày và đưa ra món quà sinh nhật dành tặng cho Yui, người bạn đầu tiên từ trước đến nay của cô.
Có vẻ là những lúc thể hiện cảm xúc như thế này thì Yukino vẫn chưa quen thuộc lắm, suốt thời gian trước cô nàng hẳn chưa từng kết giao một người bạn đúng nghĩa nào.
“Một món quà ư!?” Yui nhìn gói quà Yukino đưa đến thì ngạc nhiên thốt lên.
Sau khi nhận cái gật đầu của Yukino thì cô bạn Yui đã nhận lấy rồi mở nó ra xem. Là chiếc tạp dề màu hồng với chiếc nơ xinh xắn hôm đó.
“Wa! Yukinon!” Yui vui mừng đến mức bật thẳng dậy chạy thẳng đến ôm Yukino.
Có vẻ cô nàng thực sự rất thích món quà này.
Đỡ không nổi sự áp sát nồng nhiệt đó từ cô bạn Yui, Yukino đành để Yui ôm như vậy và nói: “Thật ra thì không phải chỉ mình tôi có quà đâu.”
“Hả?” Nghe vậy Yui mới buông tay ra rồi ngạc nhiên nhìn lại hai tên con trai còn lại trong phòng.
Akira nhanh chóng lấy ra món quà chuẩn bị sẵn đặt lên bàn, bên trong là chiếc buộc tóc dạng ruy băng nhiều lớp màu đỏ cam. Hắn nghĩ nó sẽ phù hợp để buộc chiếc dango đặc biệt trên đầu kia của cô nàng Yui.
Nhưng tất nhiên hắn không phải là nhân vật chính lần này. Cả ba người bọn hắn để đổ dồn ánh mắt về phía cậu bạn mắt cá c·hết kia.
Hachiman thì thoải mái đón nhận mấy ánh mắt đó và kéo khóa cặp rồi lấy ra một hộp quà nhỏ đặt lên bàn.
Cô bạn Yui nhìn hộp quà thì đôi mắt có hơi rưng rưng, một tay đặt trên ngực nói:
“K-Không nghĩ đến là cả Hikky cũng tặng quà mình nữa đó.”
“Bọn mình mấy ngày trước vẫn còn… hơi lúng túng một chút.”
Akira khẽ liếc mắt qua Hachiman, cậu bạn này của hắn lúc này chỉ thản nhiên đặt chiếc cặp xách xuống rồi mới bắt đầu nói:
“Xin lỗi. Cái này không phải là cho sinh nhật đâu.”
“Nói sao nhỉ… Cứ coi nó như là hòa vốn đi.”
“Tôi cứu con cún của bà, rồi thì cảm giác có lỗi của bà…”
“Quên hết tất cả mấy thứ đó đi.”
“Tôi không làm điều đó để được người khác cho cái gọi là [coi trọng] cả.”
“Nên là bà cũng không cần trả lễ tôi cái gì hết.”
“Rồi đó, mà… gì nhỉ…”
“Tôi muốn trả lại những thứ bà làm vì cảm giác tội lỗi.”
“Giờ thì nợ nần gì cũng xong cả rồi.”
“Nên đừng quan tâm gì tôi nữa.”
“Vậy là mọi chuyện kết thúc ở đây được chứ?”
Rất dài. Hachiman đã nói rất dài và cuối cùng cậu ta cũng đã nói được hết tất cả những gì bản thân nghĩ và làm.
Sau khi nói xong, chính Hachiman cũng đã thở hắt ra một hơi dài như thể đã xả nốt những cảm xúc đè nén trong lòng.
Nhưng lúc này cô bạn Yui lại có vẻ trầm ngâm. Cô nàng buồn rầu nhỏ giọng nói:
“Sao cậu lại nghĩ vậy chứ? Thương hại hay tội lỗi, tớ chưa bao giờ nghĩ thế cả.”
“Tớ chỉ là…”
“Nó khá rắc rối nên tớ cũng không biết nói sao nữa…”
“Lúc nghĩ thì nó đơn giản vậy mà.”
Sau khi Yui nói xong, mọi thứ lại trở về im lặng lần nữa.
Những cảm xúc trái ngược, những điều khó nói thành lời.
Ánh chiều tà của mặt trời đã dần lặn sâu kia đang nhuốm sâu cả căn phòng.
Lúc này, cô gái không biết từ bao giờ đã đến bên cạnh cửa sổ, cái vị trí mà mặt trước chắn hết ánh sáng và để lại sự tăm tối cho mặt sau đó.
Yukino nhìn ra ngoài cửa sổ và lên tiếng:
“Tôi không nghĩ là nó khó nói hay gì cả.”
“Hikigaya – kun không hề có ý định giúp đỡ Yuigahama – san.”
“Yuigahama – san cũng không phải là thương hại Hikigaya – kun.”
“Mọi thứ đều sai lầm kể từ lúc bắt đầu.”
“Bởi vậy nên, việc Hikigaya – kun kết thúc nó là hoàn toàn chính xác.”
“Kết thúc để bắt đầu cái mới.”
“Tóm lại là chẳng ai có lỗi ở đây cả.”
Nói đến đây, Yukino quay lại và đi đến ghế ngồi xoay hướng nhìn thẳng về phía Yui và Hachiman.
Cô nàng nhẹ nhàng điềm đạm nói tiếp:
“Giữa hai người giống như là: Người đi cứu và người được cứu vậy.”
“Cả hai đều là n·ạn n·hân cả.”
“Nghĩa là thủ phạm ở đây: [Là kẻ gây ra mọi chuyện].”
“Cả hai đều không có lỗi, nên ngay từ đầu cả hai đều sai lầm.”
“Vì vậy nên… Lựa chọn bắt đầu lại từ đầu là hoàn toàn chính xác.”
“Cho cả hai người.”
Yukino vừa nói vừa khẽ cúi đầu sang một bên, không còn nhìn thẳng vào hai người kia nữa. Đến cuối cùng, cô nàng chỉ nhẹ nhắm mắt lại.
Dừng một giây để hít sâu vào. Yukino đứng dậy khỏi ghế rồi đi đến lấy cặp xách của mình: “Tôi phải đi báo với Hiratsuka – sensei là đã tìm được thêm người cho CLB đây.”
“À tớ cũng có việc của Hội học sinh với bên giáo viên.” Akira nhanh chóng đứng dậy và đi theo cô nàng rời khỏi căn phòng.
Bỏ lại sau lưng là Hachiman và Yui đang ngẫm nghĩ về những lời của Yukino. Với hai người ấy thì có vẻ câu chuyện đến đây đã có thể kết thúc một cách êm đẹp rồi.
Nhờ có Yukino giải đáp, những cảm xúc trái chiều của hai cô cậu đó đã có thể thấu hiểu lẫn nhau hơn.
Nhưng mà…
Trong hành lang dần dần chuyển tối kia.
Trên cầu thang chỉ còn vài tia nắng chiếu rọi hai bóng hình này.
Có một người đang cúi đầu im lặng bước từng bước một vào sâu hơn cái bóng đen mù mịt ấy.
“Này, có khi đến cuối lại chẳng có ai sai lầm đấy. Kể cả người khiến mọi chuyện xảy ra.”
Câu này là của Akira.
*****
Dù là căn phòng CLB Tình nguyện đã thoát khỏi sự kiểm soát độc tài của Shizu – nee nhưng hôm nay Akira lại không đến đó để trốn việc.
Mở cánh cửa nhà kho thư viện… À nhầm, là phòng CLB Văn học, hắn cứ vậy đến chiếc ghế ở bàn và ngồi xuống rồi thả lỏng cả người tựa hẳn lui sau.
Lúc này, hai cô gái đang ngồi trò chuyện trên ghế sofa trước mặt Akira thả xuống mấy quyển sách và nhìn vào hắn.
Tsukinoki – senpai nở một nụ cười ranh mãnh hỏi: “Ô ra, Akihito – kun lại đến. Chẳng nhẽ cậu bị đuổi khỏi Hội học sinh vì cái tính lười biếng rồi?”
“Nếu được thế đã tốt.” Hắn đặt mấy gói đồ vừa mua lên bàn.
“Biết rồi… Thất tình phải không!?” Cô senpai với nụ cười khả ố lần này còn nhảy dựng lên và nói như thể đó là chuyện tuyệt vời nhất trên đời vậy.
Bỏ qua cái suy nghĩ nhảy vọt kia của chị ta, Akira chỉ chầm chậm lấy ra mấy phần bánh gato mua ở căn tin trường.
Tất nhiên là nó chẳng ngon bằng những quán ở ngoài nhưng coi như cũng tạm được, giá cả cũng tiện nghi nữa.
“Đây, em hối lộ đồ ăn rồi đó. Cho em xin khoảng thời gian bình yên để đọc sách đi ạ.” Hắn đẩy hai phần bánh và hai lon hồng trà qua cho hai cô gái đối diện.
Hắn còn chuẩn bị thêm một phần cho vị chủ tịch CLB, Shintaro – senpai, nhưng anh chàng senpai đó lại trốn Tsukinoki – senpai nên không đến CLB nữa rồi.
“Tuyệt quá! Đúng là Akihito – kun có khác!”
“Komari – chan, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.” Cô senpai ranh mãnh này ngay lập tức quên đi câu rủa hắn thất tình và nhào qua nhận lấy phần bánh ngay lập tức.
Cô bé năm nhất với tóc mái che hết một nửa bên khuôn mặt thì hơi rụt rè đi đến. Đôi mắt vàng nâu lúc này dán chặt vào chiếc bánh xinh xắn tuyệt vời trên bàn, cô bé với giọng rụt rè hỏi lại: “Đ-Được không ạ?”
“Được chứ. Chúc ngon miệng nhé.” Akira gật đầu cười với cô nàng nhút nhát này.
“A-Anou… V-Vậy em xin phép ạ.” Komari rón rén đi đến và ngồi vào ghế.
Tsukinoki – senpai lúc này mới mỉm cười nhẹ nhàng, chị ấy hẳn cũng rất yêu quý và quan tâm đến kouhai năm nhất trong CLB.
Sau đó bắt đầu công cuộc chiến đấu với chiếc bánh.
Hắn lấy sách ra và vừa đọc sách vừa tận hưởng chiếc bánh của mình.
Ánh nắng đẹp đẽ chiếu rọi vào căn phòng nhỏ hẹp này khiến nó càng trở nên sáng sủa hơn.
Lại là một ngày tuyệt vời.
“N-Ngon quá đi!” Bé mèo con Komari cũng đang gặm từng miếng nhỏ chiếc bánh ngon lành của mình với đôi mắt tỏa sáng như những vì sao.