Chương 57. Chị gái của Yukino là một người “Hoàn hảo”
Trong một cửa hàng tại trung tâm thương mại.
Akira đang ngắm nhìn cô nàng Yukino mặc chiếc tạp dề màu tím có hình mèo trang trí rồi tự ngắm bản thân qua gương.
Cô nàng công chúa băng giá này thậm chí còn nâng chiếc tạp dề lên và xoay xoay như một chiếc váy. Và dường như Yukino cũng không để tâm là hắn cũng đang nhìn cô làm trò này trước mặt.
Cái việc đột ngột thành một thiếu nữ vô tri dễ thương như này thực sự là khiến hắn không thể đỡ nổi…
Tất nhiên là Akira cũng không để tâm việc bản thân đã lỡ miệng khen cô nàng đâu, dù sao cũng là lời thật lòng thôi mà.
Nhưng dù sao thì hôm nay vẫn là đến mua quà sinh nhật cho cô bạn Yui nên hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Yuigahama – san có lẽ sẽ thích mấy thứ diêm dúa và màu mè hơn như này thì phải.”
“Kiểu như những thứ mà người IQ thấp hay mặc ấy hả?” Hachiman cũng đã lựa chọn xong quà của bản thân và tiến lại gần nói.
Chính xác!
Đó thật sự là những ấn tượng của Akira về cô bạn Yui này. Không hề có ý xấu nào ở đây cả đâu, chỉ là dựa trên những gì mà Yui thích thú thôi.
“Nhận xét hơi [ác] đấy… nhưng mà nó đúng đến nỗi tôi cũng không phản bác được.” Yukino bên này cũng khó khăn đồng ý với nhận xét đó của hai tên con trai.
Cô nàng hướng qua bên cạnh với lấy chiếc tạp dề màu hồng: “Cái này chắc được rồi nhỉ.”
Akira nhìn chiếc tạp dề chói mắt đầy hường phấn kia liền gật đầu ngay, nó quá phù hợp cho Yui luôn rồi.
Yukino thấy vậy thì gấp gọn lại chiếc tạp dề đó… và cả chiếc màu tím hình mèo ban nãy nữa.
“Mua cả cái đấy luôn à?” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Dường như nghe được lời của hắn, cô nàng khẽ liếc mắt rồi quay mặt đi về hướng quầy thu ngân để tính tiền.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên:
“Ờ kìa? Yukino – chan?”
Yukino – chan? Ai lại có thể gọi cô công chúa lạnh giá một cách thân mật đến như vậy?
Akira nhanh chóng quay lại nhìn người vừa phát ra giọng nói ấy thì thấy đó là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Cô ấy có một mái tóc đen dài ngang vai, đôi mắt mang màu hồng nhạt pha với hạt hẻ, là một đôi mắt cực kì tinh tế với một lớp nguy trang cực kì dày che đi phần thật bên trong.
Chỉ vừa liếc qua Akira liền ngay lập tức nhận định, cô gái này có khả năng là một kiểu người gần giống chính bản thân hắn.
“Nee – san?” Yukino cũng quay lại nhìn và ngạc nhiên nói một cách đầy e ngại.
Hả!? Nee – san? Hai người này là chị em thật đấy hả?
Ngoại trừ gương mặt bảy phần giống ra thì chẳng có thứ gì giống nhau cả, từ thân hình đến khí chất luôn.
*****
“Chào mấy đứa, chị là chị của Yukino – chan, Haruno nhé! Mà hai đứa tên gì?” Cô gái xinh đẹp vừa xuất hiện kia giới thiệu bản thân với Akira cùng Hachiman.
Trước ánh nhìn như muốn quét rõ từ trên xuống dưới kia, Hachiman có hơi ngập ngừng nói: “À… Hikigaya ạ…”
“Em là Akihito.” Hắn cũng nhanh chóng giới thiệu.
Lúc này, cô chị gái đột ngột xuất hiện này vẫn tiếp tục quá trình săm soi của bản thân và cứ thế quét hình cả hai người bọn hắn với một nụ cười trên môi.
Sau một lúc trầm ngâm thì cô nàng mới nói: “Akihito và Hikigaya nhỉ… Ừm, rất vui được gặp hai em!”
Cô nàng nở một nụ cười rạng rỡ như thể gặp mặt bọn hắn là một chuyện cực kì vui vẻ.
Sau khi kiếm một chỗ để ngồi xuống nói chuyện thì cô chị gái lại là người mở lời đầu tiên: “Thế, ai trong hai đứa đang hẹn hò với Yukino – chan nhà chị vậy?”
Thay vì hướng về hai tên con trai thì cô nàng lại quay sang chọt chọt vào người cô em gái Yukino và trêu chọc.
Yukino né quá một bên và nhẹ giọng nói: “Chỉ là học cùng khối thôi.”
Akira nhìn cô công chúa bình thường ở trường luôn tỏ ra khí chất lạnh giá nhưng bây giờ dường một bé mèo nhỏ bị ăn h·iếp thì khá khó hiểu.
Có vẻ những cảm xúc kì lạ của Yukino đúng là đến từ phía gia đình rồi nhỉ.
Nghe được cô em gái nói vậy thì cô chị liền chuyển hướng qua hai tên con trai bọn họ.
Thấy được cái nhìn chăm chú ý hỏi đó, Hachiman ngay lập tức phủ định: “Em không phải bạn trai đâu.”
Mà cô chị gái đang thể hiện tính cách hay trêu đùa kia tất nhiên sẽ không buông tha.
Cô nàng áp sát lại gần Hachiman và dựa hẳn cả người vào người cậu ta và dùng tay chọt lấy bên má cậu ấy: “Mặt em hiện rõ chữ [bối rối] này.”
Sau khi đùa giỡn khiến cậu bạn mắt cá c·hết của chúng ta trưng ra vẻ mặt thỏa mãn thì chị gái Yukino lại chuyển hướng qua hắn.
Cô nàng nhảy qua và tính áp lại gần: “Nếu Hikigaya không phải thì là cậu rồi ph--”
Nhưng chưa kịp để cô chị gái với tính cách kì lạ đó lại gần thì Akira đã nghiêng người né ra xa tránh đi cái chọt vào má đó.
“Ơ… Chị vừa làm gì đó khiến em không vui à?” Haruno ngạc nhiên rồi thu người lại và ngập ngừng hỏi hắn.
Yukino lúc này cũng ngạc nhiên nhìn sang.
Mà đúng là đột nhiên thể hiện thái độ xa cách như vậy với người khác thì hơi không lịch sự thật.
Nhưng xin lỗi, hắn không phải là đồ chơi.
Akira nhìn thẳng vào đôi mắt luôn tồn động một vách tường kia và nói: “Xin lỗi chị, em không có thói quen để người lạ gần sát bản thân như vậy.”
Không khí dường như bị đông cứng lại.
Mặc kệ mọi thứ bên ngoài, lúc này chỉ là hai ánh mắt chạm thẳng vào nhau và rồi đột nhiên cả hai bên đều đã nhận được một tín hiệu từ người còn lại.
Haruno lúc này mới dứt khỏi trạng thái sững sờ và đột nhiên cười lên khanh khách: “Akihito – kun phòng bị quá đi! À biết rồi, em có học võ phải không?”
Điệu cười vui vẻ thoải mái của cô nàng đã phá vỡ cái bầu không khí kì lạ ban nãy.
Lúc này Yukino mới đứng thẳng dậy và quay mặt đi như đang dỗi rồi nói: “Giờ đi được chưa? Nếu chị không muốn mua gì thì bọn em cũng đi đây.”
Dáng vẻ của Yukino với hai bím tóc kia đột nhiên làm hắn nhớ đến cô nàng tsundere Eriri, bây giờ hai người này giống nhau đến lạ.
Haruno cũng dừng lại giọng cười và vui vẻ nhảy bước chân sáo rời đi, tất nhiên là còn không quên cười đùa lại bọn hắn: “Nếu có ai trong hai đứa hẹn hò với Yukino – chan thì nhớ mời chị uống nước đấy nhé.”
Nói xong cô nàng còn nháy mắt đáng yêu rồi mới rời đi.
Sau khi cô nàng rời khỏi thì cả ba người bọn hắn đều thở hắt ra một hơi.
Hachiman chống tay lên ghế và ngửa lưng ra thở dài một hơi mệt mỏi rồi nói: “Chị của cô tuyệt thật đấy.”
“Ai gặp chị ấy cũng nói vậy cả. Không thể tìm được người phụ nữ nào hoàn hảo hơn chị ấy đâu.” Yukino nói lại với một giọng điệu hiển nhiên.
Cô nàng khẽ nhắm mắt lại và nói nốt: “Mọi người ai cũng ca ngợi chị ấy cả.”
Hoàn hảo sao?
Akira thoải mái chơi lấy lon nước trong tay và nói: “Cũng đúng, nhưng chẳng phải cậu cũng vậy sao, Yukinoshita? Khen người để nâng cao mình đấy à?”
“Ểh?” Yukino ngạc nhiên nhìn lại hắn.
Lúc này đột nhiên Akira lại không muốn nói gì nữa cả.
Một con người tuyệt vời và hoàn hảo, nhưng mà ở đâu cơ? Cái vỏ bọc bên ngoài ấy hả?
Hành động một cách hòa đồng và luôn mỉm cười, bắt đầu cuộc trò chuyện như một cô gái mẫu mực, thật đúng là người phụ nữ lí tưởng cho đám đàn ông.
Nhưng đó cũng là tất cả rồi.
… Một bức tường được dựng lên và bản thân sẽ tùy theo tình huống, tùy theo từng hoàn cảnh mà trang trí cho nó.
Cũng chính vì thế, nó luôn là [hoàn hảo] đối với tất cả.
Để rồi người khác nhìn vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn, phù hợp hơn và dễ dàng thân quen hơn.
Nhưng những người như vậy… Sẽ chẳng ai hiểu được sự thật đằng sau bức tường ấy là như thế nào.
Phải, gần giống hắn, giống với Akihito Akira này.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi thì Akira cũng đã hiểu, hắn với Haruno là kiểu người giống nhau nhưng cả hai lại chọn hai cách hành động khác nhau.
Tất nhiên cũng là vì mỗi người đều có một lí do riêng mới như vậy.
…
Yukino thấy Akira nói vậy thì muốn nói thêm gì đó nhưng đột nhiên một tiếng chó sủa vang lên khiến cô nàng giật mình.
“M-Một con cún…” Cô nàng hoảng sợ và run run đi lùi lại phía sau.
Vì không chú ý nên Yukino bị vấp phải thành ghế và ngã ngồi xuống bên cạnh Akira. Cô nàng nhìn con chó đang chạy lại càng lúc càng gần thì càng sợ hơn và nép sát vào người hắn: “A-Akihito – kun…”
Uây, cực kì thích mèo nhưng lại sợ chó đến như vậy luôn à.
Mà nhìn cô nàng sợ đến vậy nên Akira đã đứng ra rồi ôm lấy bé cún đang phóng thẳng đến đó.
Là một chú chó nhỏ nhắn, có phần thân dài màu nâu nhạt, nó rất ngoan ngay cả khi bị Akira ôm trên tay, chú chó chỉ khẽ kêu lên vài tiếng về phía Hachiman mà thôi.
Thấy vậy hắn liền ôm nó đến đưa cho Hachiman.
Cậu bạn mắt cá c·hết luôn được biết đến là yêu động vật cũng nhẹ nhàng ôm lấy nó và nói: “Chủ của mày đâu? Họ không xích lại à?”
Chú chó sau khi vào vòng tay của Hachiman thì yên lặng hơn hẳn. Sau khi ngửi ngửi vài hơi thì nó nhảy thẳng vào và liếm mặt của cậu ta một cách vui mừng phấn khích.
Hachiman hơi hoảng loạn trước nụ hôn bất ngờ này và ôm nó đặt xuống đất thì chú chó lại nằm ngửa bụng ra đưa bốn chân lên và đuôi thì quẩy liên tục.
“Con cún này sao vậy nhỉ? Cứ như nó thích mình vậy.” Hachiman khó hiểu trước sự thích thú kì lạ dành cho cậu ta của chú chó kia.
Yukino cũng nhìn chăm chăm vào chú chó vì dường như đã thấy ở đâu đó.
Lúc này một giọng nói vang đến: “Xin lỗi ạ! Sable của tôi chạy đi mất…”
Cả ba người bọn hắn nhìn về phía chủ nhân của chú chó đang chạy tới kia thì phát hiện ra là người quen.
“A… Yuigahama – san?” Yukino khẽ nói.
“Hểh? Ờ kìa, Hikky và Yukinon với cả Akihito – kun nữa? sao mọi người ở đây vậy?” Cô bạn Yui cũng nhận ra là ba người bọn hắn thì ngạc nhiên thốt lên.
Nghe vậy, cả ba người bọn hắn đều nhìn nhau. Tất nhiên là chẳng thể bảo là đi mua quà cho cô nàng được rồi!
“À… Bọn tớ mua đồ cho CLB ấy mà.” Akira nhanh chóng viện một cái cớ tệ nhất.
Yui nghe hắn nhắc về CLB thì thoáng chững lại, cô nàng có hơi khó xử liếc nhìn về phía Hachiman rồi buồn buồn nhìn Yukino.
Sau một lúc thì Yui mới ôm lấy Sable lên và hơi ngượng ngùng nói: “T-Thế à… V-Vậy tớ đi đây…”
Ngay khi cô bạn Yui bước chân rời đi thì Yukino thốt lên: “Yuigahama – san, chờ đã.”
Yukino bước ra, tay đặt ở ngực và chầm chậm nói: “Tuần sau cậu tới CLB được chứ? Tớ muốn nói với cậu một chuyện.”
Yui nghe vậy thì có hơi ngập ngừng nói: “Cậu… có thể nói bây giờ được không?”
Cô bạn Yui này thực sự không muốn quay lại CLB và trốn tránh Hikigaya hết mức có thể…
“Chuyện này, tôi thực sự không thể cho cậu biết trước được. Nhưng tôi thực sự muốn nói với cậu một chuyện.” Yukino thì thào nói.
Yui lúc này cũng biết mình không thể từ chối thêm nữa. Cô nàng ngập ngừng “Ừm…” một tiếng rồi rời đi mà không nhìn lại.
Cả ba người bọn hắn nhìn bóng lưng cô đơn đó của Yui mà mỗi người lại có một cảm giác khác nhau.