Nhưng đối với Akira thì cuối tuần từ lâu đã không còn gắn liền với ngày nghỉ nữa rồi.
Nếu không phải là chuyện circle làm game thì cũng là những buổi hẹn ra ngoài.
Chỉ mới tuần trước hắn đã cùng Megumi đến trung tâm mua sắm rồi sau đó còn vào khách sạn cùng Utaha – senpai.
Tuần này thì vẫn là trung tâm mua sắm nhưng nữ chính lần này lại là cô công chúa băng giá Yukinoshita Yukino.
Đột nhiên hắn nhận ra bản thân đang đi trên một con đường đầy chông gai và trắc trở cùng với khả năng b·ị đ·âm c·hết bất cứ lúc nào nếu lỡ chân.
Nghĩ đến cảnh ấy thôi cũng đủ rợn cả người!
Sao hắn thấy đám nam chính trong tiểu thuyết mạng xây harem dễ lắm mà nhỉ @@
“Để cậu chờ lâu rồi.” Trong lúc Akira vẫn còn suy nghĩ vu vơ thì một một giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ vang lên từ phía sau.
Mái tóc đen dài mượt bình thường sẽ thả xõa xuống thì nay được buộc gọn lên bằng hai chiếc ruy băng màu đỏ thành hai bím hai bên.
Chiếc váy liền thân màu tím nhạt cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa tinh tế với một chiếc ruy băng màu tím đậm thắt nơ dưới ngực giúp vòng 1 cô nàng có cảm giác phập phồng hơn bình thường.
Bên ngoài khoác lấy một chiếc áo màu xanh nhạt, Yukino rải bước đi đến chỗ hắn đang đứng đợi.
Bỏ đi đồng phục và thay một bộ đồ mới, cô nàng lần nay mang đến một vẻ nữ tính thanh thuần cực kì dễ thương hoàn toàn khác hẳn với trạng thái trên trường.
Akira ngây người một hồi lâu mới đáp lại: “Không sao, tớ cũng mới tới thôi.”
Ngay sau khi hắn nói xong thì một bóng hình cùng ánh mắt cá c·hết cũng đã xuất hiện.
Hachiman còn thoải mái hơn cả Yukino mà vừa đi vừa đút túi quần ngó nghiêng sau đó chào “Yo” một tiếng như thể chào những chiến hữu.
Dù sao cũng đủ người rồi nên bọn hắn liền ngay lập tức bàn kế hoạch tiếp theo thôi. Vì là hẹn ở bảng hướng dẫn có ngay bản đồ ở đây nên cả ba nhìn kĩ một chút rồi bắt đầu nói.
Đột nhiên, cậu bạn mắt cá c·hết xoay người.
“Rồi, tốt nhất là nên như thế này. Tôi đi hướng này.” Hachiman vừa nói vừa chỉ sang bên phải.
“Thế thì tôi chọn hướng này.” Yukino thì chỉ thẳng.
“Vậy Akihito quăng về hướng nà-” Hachiman chỉ nốt hướng bên trái cho hắn.
Tất nhiên là đừng có ngu ngốc như vậy rồi!
Biết ngay là đi cùng hai con người này sẽ chẳng thể suy nghĩ như người bình thường được.
Akira ngay lập tức che lại hướng chỉ tay của Hachiman:
“Stop! Tới cùng nhau thì sao không đi mua cùng nhau luôn đi. Chúng ta có thể cho ý kiến về mấy món quà cùng nhau được nữa.”
“Nhưng như thế không thể đi hết cả trung tâm thương mại được.” Yukino nghiêng đầu khó hiểu nói.
Muốn đi hết thì có dành cả ngày cũng không xong đâu nhé!
Hắn bất lực sờ trán nói: “Ai bảo cần đi hết cả cái trung tâm to lớn như thế này. Lựa chọn một số khu vực bán mấy món đồ cần mua là được.”
Sau đó hắn tận dụng những kiến thức căn bản của người bình thường cùng với kinh nghiệm lần trước và bắt đầu vạch ra con đường dễ dàng mà trên đó có đủ các cửa hàng hợp lý cho món đồ tặng quà sinh nhật.
Hai con người hiếm khi đến mấy nơi như thế này để mua đồ cuối tuần kia chỉ biết đứng nhìn Akira chỉ huy và gật gù đồng ý đi theo mà thôi.
Lúc này thì cả ba người bọn họ mới thực sự bước chân vào trong trung tâm thương mại, ít nhất thì bên trong cũng mát mẻ hơn đứng ngoài kia nhiều.
“Cậu có vẻ quen thuộc nhỉ?”
“Không lẽ cậu đã đi chơi với nhiều cô gái nên mới vậy?”
“Cậu là gì? Kẻ đa tình? Tra nam? Lừa đảo? Tồi tệ?”
Yukino đang đi phía sau lưng hắn không hiểu sao lại mở miệng châm chọc. Cô nàng khoanh tay và nhìn thẳng vào hắn với một ánh mắt săm soi nghiền ngẫm.
Mà thừa hiểu cái tính cách này của cô nàng nên hắn chỉ giang tay nhún vai nói: “Thay vì mỉa mai thì cô nên cảm ơn vì tôi hiểu mấy thứ này và giúp ích cho ngày hôm nay đấy, thưa cô công chúa băng giá!”
“Hừ!” Yukino quay mặt đi rồi tăng nhanh bước chân vượt qua hắn và đi vào cửa hàng đầu tiên.
Thật là khó chiều…
*****
Mặc dù đã nói là chỉ cần vạch rõ khu vực cần đến nhưng thực sự đi vào mới thấy trung tâm thương mại đúng là không đơn giản như hắn nghĩ.
Lần trước đi với Megumi thì nhờ có cô nàng ngay từ đầu đã vạch ra những cửa hàng cần đến nên hắn chỉ việc lên kế hoạch cho đường đi là được.
Còn lần này là để mua quà sinh nhật cho Yui nên bọn hắn cũng không có mục tiêu cụ thể nào và cứ vậy mà đi rồi bị hấp dẫn bơi đủ loại cửa hàng quanh đây.
Mò mẫn một lúc thì bọn hắn dừng lại ở một quảng trường để xem kĩ lại chuẩn bị đi đâu tiếp theo.
Lúc này hai tên con trai đang đứng ngó nghiêng còn Yukino thì vào phòng vệ sinh. Akira nhận thấy thời điểm thích hợp nên đã lên tiếng:
“À này Hikigaya, có phiền không nếu tớ hỏi một vấn đề hơi n·hạy c·ảm? Là chuyện của cậu với Yuigahama – san ấy.”
Hikigaya đang bị phân tâm bởi đủ loại cửa hàng đầy màu sắc rồi nghe vậy thì giật mình.
Cậu ta quay sang nhìn hắn với một ánh mắt khá bối rối, có lẽ là hiếm khi nào được hỏi thẳng thừng như vậy.
Ngây người một lúc thì Hachiman mới nói: “Cũng không có gì…”
Sau đó Akira đứng nghe cậu bạn mắt cá c·hết này kể về cậu chuyện bi thảm của cậu ta về ngày nhập học đáng nhớ ấy.
Và cả chuyện gần đây vì vụ Kawasaki mà Komachi đã nhận ra Yui là chủ nhân của bé chó lần đó. Cuối cùng thì vào hôm khảo sát thực tế, Hachiman đã làm rõ mọi chuyện với Yui rồi mọi thứ thành ra như hiện tại.
Akira cuối cùng cũng đã hiểu được mọi chuyện và nhìn về phía cậu bạn vừa kể một mạch mà không hề tỏ ra một cảm xúc nào khác kia.
Ít nhất thì Hachiman đã chịu kể cho một người bạn chỉ vừa quen biết vài tháng như hắn rồi, nên hắn cũng muốn giúp đỡ lại một chút:
“Cậu rất thực tế, Hikigaya.”
“Lần này đối với tớ thì nó không sai và những gì sắp tới cũng sẽ có thể giải quyết một cách êm đẹp khi giải thích hiểu lầm.”
“Nhưng mà hãy để tớ nhắc nhở cậu một điều. Nếu cậu vẫn giữ cái suy nghĩ hướng thẳng vào chỗ tối của sự thật đó thì cậu vĩnh viễn không thể thoát khỏi nó.”
“Đừng bao biện bằng cách nói cậu đã quen với nó, sẽ chẳng thay đổi được việc cậu đang chịu tổn thương và sau này những người yêu thương cậu cũng sẽ phải chịu đau đớn cùng với cậu.”
“Có thể hiện tại cậu chưa hiểu được, nhưng hãy nhớ và tôn trọng lấy tình cảm, tình cảm giữa người với người.”
“Đến đây đã thôi.”
Akira chậm rãi nói xong hết rồi quay người bước về phía Yukino đang đứng nhìn thứ gì đó từ lâu kia.
Hachiman lúc này thì đang ngạc nhiên không biết nói gì trước sự nói nhiều đột ngột của hắn. Cậu ta trầm ngâm với một đôi mắt bắt đầu rung rung, nhưng tất nhiên sau một lúc thì cũng đã ổn định cả lại.
Akira không quan tâm những lời của hắn có thể thay đổi được gì. Phương châm của hắn là để mọi người tự nhiên trưởng thành khi gặp những sự kiện trong đời của họ.
Có chăng thì là hắn muốn hành động một chút gì đó với tư cách là một người bạn mà thôi.
Sau khi đi gần đến chỗ Yukino thì hắn thấy cô nàng đang mân mê một con gấu bông, cô nàng cực kì chăm chú vào nó luôn.
Là [Pansan] một biến thể của gấu trúc, nó cực kì nổi tiếng và thường được làm linh vật ở các khu vui chơi cho trẻ em.
Nhớ là cho trẻ em nhé!
“Yukinoshita?” Akira thấy cô nàng dường như quên mất tất cả mà chỉ chăm chú vào gấu bông [Pansan] trên tay nên gọi thử cô nàng.
Nghe tiếng gọi của hắn thì Yukino thoáng sững lại, sau đó mới chậm rãi đặt gấu bông trên tay xuống và quay lại hỏi: “Hai cậu trò chuyện xong rồi à? Vậy chúng ta đi tiếp thôi.”
Hắn gật gù đồng ý, nhưng thay vì đi ra cùng với hắn tụ hợp với Hachiman thì Yukino lại đi thẳng vào cửa hàng lưu niệm đó.
Sau một lúc thì cô nàng đi ra với một túi quà nho nhỏ mà hắn dám chắc là một bé [Pansan] nằm trong đó.
Mặc kệ ánh nhìn kì lạ của Akira, cô nàng lướt ngang qua rồi đi đến chỗ Hachiman.
*****
“Cô sẽ chẳng bao giờ mua được món nào nếu cứ chú ý đến độ bền đâu.” Giọng nói mệt mỏi của Hachiman vang lên.
“Đúng vậy, Yuigahama – san chắc không cần [áo chống đạn] lắm đâu.” Akira cũng lên tiếng đồng ý.
“Biết làm sao được, ngoài chất liệu sản phẩm thì tôi còn đánh giá được cái gì đâu.” Yukino cũng chỉ biết cúi đầu thở dài.
Nguyên cả buổi hai tên con trai đã theo sau Yukino đi hết các cửa hàng thời trang để lựa đồ mua tặng cho cô bạn Yui.
Nhưng thực sự là đội hình này có hai kẻ cô độc cùng một tên otaku thì làm sao có thể chọn được trang phục cho một [cô gái bình thường] được cơ chứ.
Sau khi chọn tới chọn lui rồi không chọn được gì cả thì cả ba người bọn hắn mệt mỏi ngồi xuống tạm nghỉ.
Ôm lấy lon hồng trà được Akira mua cho, Yukino chầm chậm nói tiếp: “Với tôi, Yuigahama – san thích gì hay có sở thích gì… tôi hoàn toàn không biết.”
Mà đúng là rất khó để biết được chính xác người khác thích gì, và có lẽ cũng không cần thiết phải biết rõ đến vậy.
Akira hướng mắt về một cửa hàng ngay phía trước, cái sặc sỡ của nó không hiểu sao lại khiến hắn liên tưởng đến cô bạn Yui kia.
“Có lẽ cửa hàng đó lại biết về sở thích của Yuigahama – san hơn chúng ta đấy.” Hắn chỉ về hướng cửa hàng phía trước cho hai người kia.
Và dường như hai người họ cũng cùng chung suy nghĩ với Akira, cả hai mắt sáng lên ngay tức khắc.
Bọn hắn nhanh chóng tiến vào cửa hàng, là một nơi có đủ các loại đồ trang trí và đồ dùng trong nhà.
Cả ba người đều bị hấp dẫn bởi những món đồ trong này và bắt đầu tản ra đi nhìn.
Trong khi Akira đang xem những chiếc ruy băng và băng đô cài tóc thì giọng của Yukino vang lên bên cạnh: “Cậu thấy sao?”
Hắn liếc nhìn qua thì thấy cô nàng lúc này đang mặc vào một chiếc tạp dề, hai tay giang ra và nghiêng người để hắn có thể thấy rõ cả trước và sau của cô nàng.
Là một chiếc tạp dề màu tím với họa tiết bé mèo màu đen ló mặt ra từ chiếc túi màu hồng ở dưới, phía trên là một dấu chân mèo màu hồng ở ngực trái, phía sau được thắt nơ lại bằng một dây đai màu đen
…
Akira nhìn cô nàng quá khác với lúc trên trường kia và khó khăn nói: “Sao là sao thế nào chứ… Chả nhẽ nói: [Ôi trời dễ thương quá] à?”
Đúng vậy, trông cô nàng lúc này dễ thương khủng kh·iếp!
Hai bím tóc đung đưa qua lại mỗi khi cô nàng xoay ngang xoay dọc để cho hắn có thể thấy rõ phía trước lẫn sau lưng.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng được khoe ra hoàn toàn nhờ kiểu tóc và nó kết hợp với chiếc tạp dề đáng yêu khiến cho Yukino bây giờ nhìn hoàn toàn khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường thấy.
Yukino nghe vậy thì sững lại nhìn vào hắn. Mất một lúc cô nàng mới đáp: “Vậy à. Cảm ơn nhé.”
Sau đó cô nàng quay lại và nhìn lại bản thân trong gương. Xoay trái, nghiêng phải, Yukino như thể đang ngắm bản thân kĩ hơn và nói:
“Nhưng tôi không phải hỏi tôi như thế nào. Ý tôi là Yuigahama – san sẽ thế nào.”