Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 55: . Những màu sắc khác nhau của mỗi người ở thế giới này



Chương 55. Những màu sắc khác nhau của mỗi người ở thế giới này

“Lâu lắm mới thấy cậu đến nhỉ, Akira – kun.”

Hắn mỉm cười nhận lấy dĩa bánh dâu cực kì tuyệt vời kia từ người vừa mới lên tiếng đó.

Mái tóc đen dài đến gáy chỉ được buộc gọn một ít để bớt vướng trong công việc làm bánh che đi đôi mắt xanh thẳm cùng hàng lông mi dài kia. Gương mặt tô điểm vài nét nữ tính lại càng làm tôn lên vẻ điển trai ẩn giấu đi đó.

“Không được đến ăn món bánh của Izumi – senpai, em cũng buồn lắm đó. Mà dạo này bận nhiều việc quá trời.” Akira thở dài nói.

Dạo gần đây hắn đã phải làm đủ thứ chuyện trên đời, từ nhỏ đến lớn. Nếu không phải gần đây mọi thứ đã bớt rắc rối với những vấn đề đột ngột xuất hiện thì có khi hắn cũng sẽ không rảnh đến đây ngồi chill chill ăn bánh uống trà nổi.

Trong khi hắn bắt đầu tận hưởng chiếc bánh ngon lành thì bắt gặp gương mặt có mấy phần buồn rầu kia của anh chàng senpai thường nở nụ cười hiền lành với hắn.

“Có chuyện gì à, Izumi – senpai?” Hắn thắc mắc hỏi.

Anh ấy có hơi khựng lại một chút sau đó mới bắt đầu nở nụ cười không được tự nhiên lắm đáp: “Không có chuyện gì đâu.”

Ừm ừm…

Vậy là có chuyện gì đó rồi nhỉ!

Đa số tâm lí của những học sinh tầm tuổi này thường là sẽ giấu kín những tâm tư tình cảm của bản thân trong lòng và ngượng ngùng không dám chia sẻ cho người khác.

Akira gật gù rồi tiếp tục gặm chiếc bánh của mình. Gặm đến một nửa thì hắn đột ngột lên tiếng lại: “Chuyện với Hori – senpai nhỉ? Cơ mà chẳng phải gần đây em nghe bảo hai người đã thành một đôi rồi mà?”

Ở cái tuổi mà sự tò mò được đẩy lên cao nhất thì mấy cái tin đồn thường lan truyền rất nhanh, nhất là nó còn liên quan đến tình cảm nữa.

Hori – senpai cũng không phải là môt học sinh bình thường, cô nàng có một gương mặt xinh đẹp lại cực kì thông minh, tính cách cũng rộng rãi vui tươi và còn tốt bụng nữa.

Nghe hắn nói vậy thì Izumi – senpai có hơi ngập ngừng rồi gãi đầu cười khổ.

Nhìn ánh mắt trở nên buồn bã và có mấy phần do dự kia, hắn liền hiểu được anh chàng senpai này đang nghĩ gì.

Tiếp tục ăn lấy chiếc bánh dâu tây, hắn trầm ngâm nghĩ về đủ thứ chuyện trên đời. Mọi thứ trong thế giới này vốn đã không hề dễ dàng như những gì mọi người vẫn nghĩ.

“Này Izumi – senpai. Nếu là một chiếc bánh gato thông thường thì chúng ta sẽ có thể mua nó ở những tiệm bánh nhỏ hoặc tự làm.”

“Nhưng mà nếu nó thay đổi thành một chiếc bánh được trang trí thêm dâu tây một cách tinh mĩ vừa đẹp mắt vừa ngon lành thì nó sẽ được đưa vào thực đơn và trưng bày ở một nhà hàng sang trọng.”

“Đôi khi chỉ một thay đổi nhỏ nhưng nó lại phù hợp với một cấp độ cao hơn liền nhỉ, thật là một sự thay đổi táo bạo.”

Akira vừa nói vừa ăn hết phần bánh dâu tây ngon tuyệt cú mèo của mình.

Hắn nhẹ nhàng uống hết ly trà rồi đứng dậy rời đi, lại phải quay về với công việc buổi tối rồi.

Phía sau bóng lưng rời đi của hắn là một chàng trai đang ngắm nhìn mái tóc dài tận gáy của mình và trầm tư.

Hè năm nay nóng lắm đây!

*****



Thứ sáu, ngày học cuối cùng trong tuần.

Với những ngày cuối xuân đầu hè như thế này thì thời tiết luôn thất thường, thể hiện sự chuyển giao cực kì rõ rệt.

Bầu không khí tươi mới và sảng khoái của mùa xuân đã bắt đầu xen lẫn một chút nóng bức mùa hè vào nó.

Hôm nay Akira cũng tiếp tục trải qua một đợt ăn hành vào sáng sớm như thường lệ sau đó là một ngày học tập mệt mỏi đến chiều.

Không dừng lại ở đó, hắn còn phải xử lý công việc của Hội học sinh, gắng nốt trước khi nghỉ cuối tuần.

Bởi vì đã gần đến giai đoạn vào hè nên các hoạt động và thi đấu ở những CLB trong trường đã nhiều hẳn lên, đi cùng với đó là vô số chuyện cần làm.

CLB Điền kinh đang chạy, CLB Bóng đá đang huấn luyện, trong nhà thi đấu cũng vang lên tiếng đập bóng của CLB Bóng chuyền, v.v…

Đám học sinh ngây thơ mà rực rỡ này thực sự khiến bản thân Akira càng yêu mến hơn cuộc sống hiện tại ở thế giới này.

Không lâu sau Akira đã đến văn phòng Hội học sinh, thở dài một hơi rồi mở cánh cửa dẫn đến địa ngục.

Cơ mà lúc này chỉ có duy nhất một người ở trong đó: “Konichiwa Kujou Imouto. Cố gắng quá nhỉ?”

Mái tóc bạch kim phất phới bay xõa lấp lánh dưới ánh sáng tuyệt đẹp mang chút hư ảo. Bên cạnh cửa sổ trong văn phòng đang ngồi lấy một cô nàng năm nhất cực kì xinh đẹp, Arya.

Thoáng giật mình, cô nàng lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn về phía hắn. Có vẻ lúc nãy cô nàng thực sự tập trung đến nỗi không nghe tiếng mở cửa lẫn ánh nhìn chăm chú đó của hắn.

“Konichiwa Akihito – senpai. Mà cũng là nhờ ơn của senpai nên em mới [được] cố gắng như thế này.” Arya mân mê chiếc miệng nhỏ nhắn đáng yêu đó và lầu bầu nói.

Cô nàng nhẹ hừ một tiếng rồi lại cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.

Chứng kiến cái tính tình tsun của Eriri cộng với độc miệng của Utaha kia khiến hắn thoáng chốc bật cười thành tiếng.

Kouhai năm nhất xinh đẹp kia lần nữa hé mắt liếc nhìn hắn nhưng lần này không nói gì cả mà lại cúi xuống tiếp tục công việc.

Có vẻ là mấy đơn đề xuất tăng ngân sách của mấy CLB khiến Arya sứt đầu mẻ trán, mấy ngày gần đây cô nàng thường phải đến sớm về muộn để xử lý.

Mà như cô nàng nói, một phần lý do cũng là vì hắn đã đề cử cô nàng lên giữ chức Kế toán cho Hội học sinh.

“Mà này, em đang hẹn hò với Kuze à? Hôm qua anh thấy màn rượt đuổi cùng trò chuyện phía sân tập đấy. À mà lần sau đừng có chạy trong hành lang nhé, dù sao cũng là thành viên hội học sinh.” Akira vừa lấy chồng tài liệu ra vừa nói.

Bên này Arya chỉ vừa nghe hắn nói đến hai chữ [Hẹn hò] liền giật bắn cả lên. Cô nàng thốt lên “Hểh!” một tiếng cao v·út rồi nhảy ra khiến chiếc ghế đang ngồi ngã thẳng ra sàn “rầm” vang cả phòng.

“Em không có hẹn hò với Kuze – kun!” Arya với khuôn mặt đỏ như gấc hét thẳng về phía hắn.

Cô nàng lúc này ngượng chín cả mặt, đầu tóc như đang bóc khói khiến cây ngốc mao trên đầu cứ run run.

Nhìn cô nàng phản ứng dễ thương như vậy khiến Akira cực kì thỏa mãn.

Hắn mỉm cười vui vẻ rồi lơ đãng ngân nga giai điệu gì đó và cúi đầu xử lý công việc mặc cho cô bé trước mặt đang xấu hổ không biết nói gì nữa kia.



Thanh xuân thật là đẹp đẽ!

Đột nhiên lúc này chiếc điện thoại trong túi quần rung lên từng hồi.

Bình thường sẽ chẳng có ai lại liên hệ với Akira vào thời điểm này, những người quen thân với hắn đều hiểu hắn không thích bị làm phiền.

Lấy ra xem, trên điện thoại hiển thị tin nhắn: “[Lực lượng phòng thủ cơ động] thiếu nhân lực. Yêu cầu hỗ trợ!”



Cái quái gì thế?

Bỏ qua cái cơ quan kì lạ đột nhiên xuất hiện kia, Akira dù không muốn những vẫn đi đến nơi mà người đó hẹn.

Cũng không xa đâu. Trong phòng học của dãy nhà năm nhất.

Ngay khi bước vào trong thì hắn đã thấy ngay người [yêu cầu hỗ trợ] kia:

“Vậy… Cần gì thì nói anh nghe xem. Cáo – Kobato!”

Đúng vậy, người đã nhờ hắn đến giúp đỡ là cậu kouhai từ thời sơ trung, Kobato Jougorou.

Cậu ta nghe hắn nhắc về biệt danh [Cáo] thì cười khổ, nhưng lần này lại không hề phản bác lại.

Dừng một chút, Kobato mới nghiêm túc nói: “Em nhờ senpai đến đây và về chuyện của Osanai – san.”

Ồ thú vị đây!

Akira nghe được cái tên ấy là hiểu ngay hai người này lại làm thứ gì đó nữa rồi.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Kobato và cười đầy thích thú: “Có chuyện gì với cô bé à? Anh nhớ là chiếc xe đạp đã lấy lại được rồi mà?”

“Đúng vậy. Thật may vì hiếm khi lấy lại được từ một v·ụ t·rộm. Nhưng mà…” Kobato dường như hơi khó mở miệng về vấn đề này.

Cậu ta chững lại rồi đưa tay lên miệng giả vờ ho khụ khụ, hắng giọng một tiếng rồi mới nói nốt:

“Osanai – san đang định trả thù tên trộm xe đạp!”

Được rồi… Hai đứa kouhai đáng quý này lại kiếm đủ thứ chuyện như hồi sơ trung!

*****

“Vậy, cậu muốn anh làm bảo kê cho hai đứa?” Akira rải bước thoải mái dưới nắng chiều đẹp đẽ và hỏi lại cậu kouhai bên cạnh.

Kobato cũng trưng ra một bộ mặt tự tin thường thấy và đáp: “Về cơ bản là vậy ạ.”

Nghe được câu trả lời, hắn liền cười.

Akira vốn dĩ là một người rất ghét sự phiền phức, nếu được thì hắn chỉ muốn nằm dài ở nhà và đọc truyện chơi game mà thôi.

Cơ mà cuộc sống này luôn khiến hắn phải vướng vào vô số những rắc rối lớn nhỏ. Và hai cô cậu Kobato, Osanai từ thời sơ trung cũng đã khiến hắn phải xử lý đủ việc rồi.



Còn câu chuyện hôm nay thì là về vụ Osanai bị trộm xe đạp lần trước.

Theo lời giải thích của Kobato thì cả hai đã dựa theo những thông tin mà hắn cung cấp và tìm được những manh mối quan trọng để thăm dò ra mục đích của k·ẻ t·rộm.

Liên hệ với v·ụ t·rộm giấy tờ trong nhà dân khiến nhà trường phải gửi giấy yêu cầu Hội học sinh xử lý:

Kết luận: Osanai đang đối đầu với một nhóm côn đồ có âm mưu l·ừa đ·ảo!

Đến đây thì vụ việc đúng là bắt đầu hơi nghiệm trọng rồi. Thêm việc tên đó không chỉ trộm xe đạp mà còn phá hỏng chiếc bánh dâu tây phiên bản giới hạn mùa xuân của Osanai thì…

Cô bé có khi sẵn sàng cắt cổ cậu ta khi có cơ hội luôn đấy!

Đúng vậy, chúng ta đang nói về Sói – Osanai, một người với thân hình như học sinh tiểu học.

Cánh cổng tự động mở ra ngắt đi dòng suy nghĩ của Akira.

Hai người bọn hắn đã đến nơi mà Kobato nhận định k·ẻ t·rộm và đồng bọn hướng đến: Trường dạy lái xe.

Kobato bắt đầu chạy đi tìm Osanai để ngăn cản sự trả thù của cô nàng tránh cho việc cô sẽ bị đám nam sinh côn đồ t·ấn c·ông ngược.

Cơ mà ngay khi cậu ta dần dần gấp gáp thì một cánh tay từ phía sau chộp lấy áo đồng phục khiến Kobato giật lùi.

Là một cơ thể nhỏ bé như động vật nhỏ với lối ăn mặc cực kì độc đáo là quần jean rách, áo khoác da, mũ rộng vành…

Rock quá đấy, Osanai Yuki!

Giống như mọi khi. Lối trang phục kì quặc mỗi khi ra ngoài của Osanai khiến Akira chẳng thể nào hiểu nổi. Hình như là như vậy để khiến những bạn học ở trường không thể phát hiện ra đây là cô.

Osanai đưa tay lên miệng “Suỵt” một tiếng rồi ra hiệu dẫn hai người bọn hắn vào trong góc.

“Cậu đâu cần gấp gáp đến thế. Mà sao Quái vật – san lại ở đây?” Osanai cởi chiếc mũ quá khổ so với chiếc đầu nhỏ nhắn đó và hỏi Kobato.

“Thì nếu tớ đi một mình mà có nguy hiểm gì là gay lắm. Cậu đến đây để bám đuôi tên trộm đúng không?” Kobato thấp giọng đáp.

Nghe vậy thì Osanai đột nhiên nở một nụ cười thản nhiên đầy nhẹ nhàng.

Cô bé đưa ra chiếc điện thoại của mình cho hai người bọn hắn: “Tớ bám đuôi là để chụp lén bức ảnh làm bằng chứng tên đó đang thi bằng tên giả.”

Ồ, tuyệt đấy chứ!

Có bức ảnh này thì chắc chắn 100% có thể tống tên này vào sở cảnh sát uống trà mà chẳng mất công gì nữa cả.

Akira ngắm nhìn cô gái với thân hình nhỏ bé kia và trong lòng bắt đầu dâng lên một tia nguy hiểm.

Lên cao trung, Osanai đã không chỉ dùng những cuộc chiến thông thường mà đã bắt đầu biết sử dụng đến cả pháp luật…

Không tốn mồ hôi công sức hay giọt máu nào…

Nhưng kẻ đã trộm xe và quan trọng nhất là làm hỏng phần bánh dâu tây giới hạn mùa xuân kia sẽ phải vào trại giáo dục một khoảng thời gian…

Bé Sói sẽ càng lúc càng nguy hiểm hơn trong tương lai đây!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.