Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 54: . Ban nhạc này... Có ổn không đây?



Chương 54. Ban nhạc này... Có ổn không đây?

Tháng 6, bầu trời vẫn xanh mây thì vẫn trắng, nhưng cái không khí mới mẻ êm dịu của mùa xuân đang thay dần sang một màu có phần rực rỡ hơn.

Học sinh trung học với sự nhiệt huyết cháy bỏng cũng đang đón nhận những tia nắng đẹp đẽ ấy và phát ra ánh sáng của sự năng động.

Giống như cô nàng tóc vàng vui tươi hớn hở chạy phía trước Akira lúc này vậy.

Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa phất phới, chiếc nơ đỏ hồng trước ngực tung bay mỗi khi cô nàng nhảy chân sáo.

Đôi lúc những hình ảnh giản dị như vậy lại khiến hắn cảm thấy tuổi thanh xuân của bản thân được lấp đầy ngay tức khắc.

“Nhanh chân lên nào Akihito – kun! Bocchi – chan và Kita – chan đã đợi ở Starry rồi đó.” Nijika phất tay gọi hắn rồi tiếp tục chạy nhảy.

Cũng lâu rồi hắn mới đến thăm lại ban nhạc, dù sao trong khoảng thời gian này cũng chưa có làm gì cả. Còn nữa là việc ban nhạc nữ và cô bé cực độ hướng nội Bocchi – chan nên hắn cũng không muốn ảnh hưởng nhiều.

Cơ mà nghe nói gần đây mọi người đã tìm thêm được một thành viên mới.

À không đúng, là [tay guitar bỏ trốn] đã quay lại và cuối cùng cũng thực sự tham gia và tạo thành một ban nhạc hoàn chỉnh.

Để ăn mừng cũng như bàn kế hoạch sắp tới cho ban nhạc nên hôm nay mọi người đã tập hợp lại họp, còn Akira là được mời đến ngồi nghe thôi.

Hắn bị Nijika kéo đi thì cũng đành phải theo, tiện đường lại ghé một tiệm bánh ngọt nên mới đến muộn như vậy.

“Oiii Ryou! Sao cậu cũng đến muộn vậy, nhanh vào thôi nào.”

Trong khi hắn vẫn đang chậm rãi rải bước thì Nijika phất tay gọi một cô nàng ở hướng ngược lại với bọn hắn.

Lúc này Ryou đang lưng thững đeo ba lô đàn bass sau lưng từ từ tiến dần đến.

Akira nhìn cô nàng có vẻ ngoài khá lạnh nhạt kia, gương mặt bình thường hơi vô cảm và trầm mặc nhưng hôm nay đột nhiên hắn lại nhận thấy một vài cảm xúc khác lạ.

Đang nghĩ chuyện gì buồn à?

Không hiểu sao càng quen với Megumi thì hắn lại càng dễ nắm bắt những cảm xúc được mấy cô nàng này giấu nhẹm đi dưới khuôn mặt dễ thương của họ.

Mặc kệ Nijika đang nhảy nhót thúc dục hai người bọn hắn, Akira và Ryou vẫn chỉ từng bước từng bước đi đến trong lúc hai ánh mắt chạm vào nhau.

Cả hai cũng không nói gì mà chỉ đi theo chân Nijika xuống phòng hòa nhạc.

Starry vẫn không có gì thay đổi, vẫn cái chất rock đơn giản lại mạnh mẽ. Bởi vì chỉ mới chưa tới 4h chiều nên tất nhiên chẳng có khách nào, bên trong cũng chỉ có Quản lý – san và PA – san đang ngồi nói chuyện.

Akira vừa bước qua ngưỡng cửa thì Nijika onee – chan đã quay phắt lại như thể có giác quan thứ sáu!

Tất nhiên đây cũng là một trong những thứ hắn phải làm quen nên chỉ hơi lạnh gáy một chút rồi cúi chào hai người.

PA – san thì vẫn dùng ống tay áo dài dài quá đôi bàn tay kia và che miệng cười khúc khích, còn chị gái Nijika thì cho hắn một cái lườm sắc bén.

Làm gì mà đề phòng hắn kinh dị đến vậy nhỉ?

Hắn cùng Nijika thả mấy hộp bánh lúc nãy vừa mua xuống bàn và nhanh chóng đến phòng tập luyện, hai thành viên còn lại đã luyện tập chăm chỉ trong đó từ lâu rồi.



Ryou dường như đã lấy lại tinh thần một chút sau khi thấy mấy hộp bánh rực rỡ màu sắc hắn mang đến nên đang nhanh chân đi đầu để gọi hai người kia.

Ngay khi cô nàng mở cửa ra thì bên trong đã vang lên một giọng nói cực kì tràn đầy năng lượng và vui tươi, cảm giác còn gấp đôi Nijika luôn:

“Phải rồi, Gotou – san hát chung với tớ luôn đi!”

Là một cô gái với mái tóc đỏ dài quá vai một chút, dưới phần tóc mái là lấp ló đôi mắt màu vàng cực kì tỏa sáng. Chỉ nhìn liếc qua thôi thì bất cứ ai cũng thấy một luồng năng lượng tích cực đang phát ra từ gương mặt dễ thương kia.

Ngay khi nghe được lời đó, Bocchi – chan ngay lập tức hoảng loạn.

Hai tay co lại, cả người như rụt thành một bé gấu bông, đôi môi mếu máo, đôi mắt đáng thương, cô nàng lắc đầu liên tục: “T-T-T-T-Tuyệt đối không!”

“Nhưng mà—” Cô bé tóc đỏ muốn khuyên thêm.

Ngay lập tức Bocchi đã chạy ngay tới và nhắm chặt hai mắt lại ( . ) rồi còn lắc đầu điên cuồng hơn nữa: “[Không] [Không] [Không] [Không] [Không] [Không]…”

Mái tóc hồng mượt mà của cô bé bay phất phới liên tục làm Akira có cảm tưởng cứ như: Chong chóng tre này Nobita!

“Trò đó hay vậy. Một kiểu trình diễn guitar mới à?” Ryou ngắm nhìn chong chóng Bocchi vẫn đang lắc đầu không ngừng nghỉ kia và nói.

Thực sự có người sẽ trình diễn guitar như vậy à!

Lúc này cô bé tóc đỏ mới nhận ra là bọn hắn đã ở đây và quay sang, ngay giây phút ấy hắn thấy đôi mắt vốn đã như tỏa sáng kia đã thực sự tỏa sáng.

Cô nàng ngay lập tức thốt lên: “Senpai! Chị thích trò này sao ạ? Vậy thì em cũng tập theo!”

Nói xong cô bé ngay lập tức cúi đầu nhắm chặt mặt lại ( . ) hai tay nắm chặt co vào người và chuẩn bị điên cuồng lắc đầu.

Cũng may là Nijika đã đẩy thẳng cửa ra và ngăn chặn cái hành động kì lạ này: “Không cần bắt chước trò đó đâu! Đông đủ cả rồi, chúng ta họp nào!”

“Vâng ạ!” Cô bé tóc đỏ rạng rỡ đồng ý.

Ừ thì họp cũng được thôi nhưng không ai thèm đến ngăn cản chiếc chong chóng màu hồng kia lại à, hắn thấy cổ cô nàng sắp lìa thật rồi đấy!

*****

“Chào anh ạ. Em là Kita, năm nhất cao trung Shuka. Rất mong được giúp đỡ ạ!” Kita – chan năng nổ giới thiệu một cách cực kì rạng rỡ với hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải một người có tính cách hướng ngoại đến vậy luôn đấy.

“À chào em. Anh là Akihito Akira, năm hai cao trung Tokyo. Cũng rất mong được em giúp đỡ.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu giới thiệu lại.

“Vâng! Em cũng nghe mọi người nhắc về anh rồi. Và cũng cảm ơn bánh ngọt anh mang đến nhé, chúng tuyệt quá đi!” Kita – chan ngay lập tức dùng hai ánh mắt tỏa sáng nhìn xuống phần bánh của mình.

Cô nàng lấy ngay ra chiếc điện thoại và chụp hình liên tục với nó.

Nhìn vầng hòa quang tỏa sáng lấp lánh xung quanh cô nàng, Akira phải tự hỏi năng lượng ấy lấy từ đâu ra ở thân hình nhỏ bé dễ thương đó nhỉ?

Hắn có cảm giác nó dường như là vô tận luôn vậy, cô bé có thể nói chuyện với người mới gặp lần đầu bằng một nụ cười mà không hề do dự.



“Nào mọi người, chúng ta sẽ vào họp ngay đây, chủ đề: [Làm sao để ra dáng ban nhạc hơn!]” Nijika thấy đã giới thiệu xong thì liền lôi ra một quyển tập vẽ lớn.

Ồ… Ra là vấn đề này à… Akira bất giác vỗ tay, hai cô nàng ngồi đối diện Bocchi và Kita cũng vỗ tay giống hắn.

Nhưng nhìn gương mặt kia thì liền biết cũng đang nghĩ giống nhau: [Qua loa quá…!]

Mà vào lúc này hắn chú ý đến Ryou bên cạnh hắn lại nhẹ thở dài rồi chống cằm nhìn hai cô bé.

Đúng là có chuyện gì đó nhỉ.

Sau một hồi nêu ra lí do cho chủ đề [Làm sao để ra dáng ban nhạc hơn!] thì Nijika bắt đầu lục lọi cặp sách của mình rồi cười tít cả mắt lấy ra thứ gì đó: “Tớ đã làm các món quà lưu niệm cho nhóm nhạc chúng ta nè!”

Thành hình nhanh hơn cả tưởng tượng!

Chưa gì đã làm cả quà lưu niệm cho ban nhạc rồi à? Chẳng nhẽ khiến ban nhạc nổi tiếng dễ hơn những gì hắn nghĩ?

Nijika mặc kệ mấy ánh mắt ngỡ ngàng và bắt đầu lấy ra một đống chiếc vòng tay loại ray kéo thắt lại được với đủ các loại màu sắc. Có vẻ trong lúc đi mua sắm cô nàng đã chọn luôn, mà vòng tay cũng liên quan đến Kessoku Band thật.

Ryou lúc này cũng cầm một chiếc màu xanh dương tựa như màu sắc của cô nàng đeo vào. Nhìn vào nó một hồi lâu cô nàng đột ngột lên tiếng:

“Bán với giá 500 yên đi.”

“Thêm chữ kí nữa là thành 650 yên.”

Chặt chém cắt cổ!

Ai lại đi mua thứ rẻ tiền này cho một nhóm nhạc còn chẳng có ai biết đến như thế chứ.

“Thêm nữa là… Thành lập fanclub!” Nijika được ủng hộ tiếp tục đề xuất ý kiến cho việc ra dáng một ban nhạc kia.

Cầm đèn phòng trước ô tô luôn rồi!

Akira cầm chiếc vòng tay màu đen trên tay và ngỡ ngàng trước tốc độ phát triển thần sầu này của ban nhạc. Dù nắm trong tay hai creator nổi tiếng như hắn nhưng cũng chẳng dám tự tin trong một năm đưa circle trở nên nổi tiếng nữa là.

Không lẽ ban nhạc dễ thành công đến vậy?

Lúc này Ryou cũng chêm vào ủng hộ cô bạn thân của mình: “Thu phí thường nên cho Fanclub là 10.000 yên.”

Mắc quá vậy!

Chưa cho hắn kịp phản đối thì Ryou đã tiếp tục vẽ một bức tranh tươi đẹp: “Đặc quyền của thành viên Fanclub là: Mỗi năm một buổi bắt tay idol, rồi tới tiệc takoyaki với nhóm nhạc. Các fan phải tự mang nguyên liệu!”

Một năm một lần?

Tổ chức tiệc cho Fanclub mà còn phải để fan tự mang nguyên liệu?

Cô nàng này tính bòn mót từ fan để kiếm tiền đến mức nào đây. Cơ mà trước tiên thì hay trở thành một idol nổi tiếng thực thụ đi đã nhé!

[Ban nhạc này… Có ổn không đây?]



*****

Thời tiết Tokyo dạo này có vẻ đã bắt đầu vào hè rồi và nhiệt độ cũng đã nóng hơn.

Từ cái không khí êm dịu tươi mới mùa xuân chuyển qua ánh nắng rực rỡ nhiệt huyết mùa hè khiến cho học sinh trong trường dường như phấn khởi hơn hẳn.

Rải bước trên hành lang của tòa nhà cũ nhưng hắn vẫn nhận thấy những bóng hình của các thiếu nam, thiếu nữ đang tung tăng hoan tiếu đầy rực rỡ kia.

Còn về phần Akira... Hắn phải ngay lập tức tìm chỗ để trốn việc mới được!

Sau khi đề xuất lần trước của hắn được thông qua cả ở trong Hội học sinh lẫn phía nhà trường, lượng công việc cũng đã thư thả hơn nhưng hắn cũng phải hướng dẫn thêm cho những người mới.

Nên là hắn đang tìm cách trốn luôn cả việc hướng dẫn đó, cơ mà phòng của CLB Tình nguyện đã bị Shizu – nee tống cổ và cấm cửa cho đến khi bổ sung lại quân số.

Đường cùng, hắn lại phải tìm về một nơi khác có thể yên bình đọc sách.

Mở cửa bước vào, căn phòng nhỏ cũ kĩ như một nhà kho thư viện hiện ra trước mắt hắn.

Mà về cơ bản thì CLB Văn học đúng là có liên quan đến thư viện trường thật, thành viên ở đây luôn là người sắp xếp cũng như nhập và loại bỏ các đầu sách trong thư viện.

Và mỗi năm đều sẽ chọn từ thành viên CLB một người làm thủ thư cho thiện viện trường nữa.

Năm ngoái, hắn cũng nhờ vào thân phận thành viên của CLB Văn học mới có thể đặt light novel của Utaha – senpai vào thư viện gây ra sự kiện chấn động trong trường.

Mà có vẻ lần này trong phòng kho này không còn quá lộn xộn nữa, tủ sách đã gọn gàng hơn và chỉ còn mấy thùng sách vất vưởng giữa bàn cùng kệ sách sát cửa sổ.

Thời điểm Akira mở cửa bước vào thì hai cô nàng trong phòng đang tranh cãi kịch liệt về thứ tự gọi tên Dazai và Mishima gì đó.

Chẳng nhẽ thứ tự gọi tên cũng là một loại nghệ thuật văn học nào đó à?

Hai cô nàng một cao gầy, một nhỏ nhắn, nghe tiếng mở cửa thì dừng lại cuộc tranh cãi và nhìn về phía cửa.

Ngay lập tức, một bé mèo nhỏ như bị hù dọa mà giật bắn lên, cả đầu tóc như thể dựng đứng và run rẩy nhảy lui núp sau Tsukinoki – senpai.

“Ô Akihito – kun đấy à! Cậu cuối cùng cũng chịu hiện hình về đây.” Cô senpai cuồng BL này nhanh chóng nhận ra hắn và nói.

Chiều cao tuyệt vời so với một nữ sinh cao trung bình thường, gương mặt xinh đẹp và tính cách vui tươi dí dỏm. Về cơ bản thì chị ấy là một cô nàng xinh đẹp và khá nổi tiếng.

Một người như vậy đáng lí ở thời điểm đẹp nhất năm ba cao trung này phải có một mối tình lãng mạn thì lại vẫn đang độc thân.

Lí do là chủ tịch CLB này, Shintaro Tamaki, không biết hai người này có chuyện gì nhưng từ giáng sinh năm ngoái thì chủ tịch CLB lại thường xuyên không đến.

Bỏ qua, Akira không muốn liên quan đến chuyện tình cảm của người khác nhất.

“Dù sao em cũng là thành viên của CLB mà.” Hắn mở miệng nói dối mà không hề chớp mắt.

Đóng lại cánh cửa, hắn gật đầu chào cô bé tóc mái che đi gần hết khuôn mặt kia và đi đến chiếc ghế gần cửa sổ nhất để có ánh sáng tốt rồi bắt đầu lấy sách ra ngồi đọc.

Tsukinoki – senpai thì nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng sau đó quay sang tiếp tục thì thầm to nhỏ với cô bé năm nhất đang rụt rè bên cạnh.

Ánh nắng xuyên qua lớp kính hắt vào những trang giấy, vẻ cũ kĩ của căn phòng lại khiến nó trở nên cổ kính hơn.

Tiếng lật sách nhẹ nhàng, tiếng trò chuyện thoải mái, mọi thứ dường như rất yên tĩnh lại mang mấy phần giai điệu.

Đây quả là một nơi trốn việc tốt!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.