Lúc này, trong căn phòng đang in bóng ánh nắng chiều tà đẹp đẽ kia, Akira và Yukino đều hướng mắt về phía Hachiman.
Có vẻ vấn đề khiến cho cô bạn Yui đã gần như bỏ luôn CLB nằm ở cậu nam sinh này.
Dưới sự áp lực của hai ánh mắt ấy, Hachiman cuối cùng cũng gấp quyển sách trên tay lại và nói:
“Nghe này, chỉ có những kẻ thân thiết mới [cãi nhau] thôi. Tóm lại là dưới mức cãi nhau…”
Nghe vậy, hắn quay sang nhìn lại Yukino. Cô nàng lúc này nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Dỗi nhau, phải không?”
“Không phải, thế thì nhẹ quá rồi.” Hachiman thản nhiên phất tay bác bỏ.
“Chiến tranh?” Akira góp ý.
“Càng không phải, thế thì khủng quá rồi.” Hachiman dùng quyển sách gõ vào vai như thể mỏi lắm.
“Vậy là c·hiến t·ranh rồi.” Hắn gật gù tự đồng ý với ý kiến của bản thân.
Lúc này Hachiman mới quay sang: “Cậu không nghe à, [Khủng quá] rồi.”
“Quan điểm bất đồng, chắc là vậy rồi nhỉ?” Bên này Yukino chốt lại sau khi loại bỏ tất cả những phương án sai.
“Cũng gần gần như thế.” Hachiman cuối cùng đã không phản bác nữa mà thở dài rồi mở sách ra đọc tiếp.
“Thế à. Thế thì tôi cũng hết nói gì được rồi.” Yukino cũng thu lại tầm mắt và cúi đầu đọc sách tiếp.
Bầu không khí lại trở về cái lạnh lẽo cô độc ấy. Có đôi khi quen thuộc cũng là một loại đau khổ, khi mà đã quen với việc có Yui làm nóng bầu không khí thì hiện tại mọi thứ trả lại như cũ khiến hắn cảm thấy thật ngột ngạt.
Akira nhìn lấy bóng hình ngoài cửa kia và thầm nghĩ cô chị giáo viên gương mẫu kia tính đứng nghe lén đến lúc nào mới ra tay đây.
Không phải để hắn chờ lâu, Hiratsuka Shizuka – sensei của chúng ta đã mở thẳng cửa và rải bước đi thẳng đến: “Gì đây, Yuigahama không tới như mọi ngày à?”
“Sensei, gõ cửa!” Yukino ngước lên nhìn vào giáo viên mẫu mực này và phàn nàn.
Bỏ qua luôn yêu cầu hiển nhiên đó, Shizu – nee đi thẳng đến ghế của Yui và nằm dài ra bàn: “Vậy mà tôi đã kì vọng vào con bé đấy.”
Akira liếc mắt qua cô nàng luôn khoác chiếc áo thí nghiệm màu trắng kia. Thấy vẻ mệt mỏi và thẫn thờ này đột nhiên hắn cảm giác Shizu – nee cũng trẻ con hơn so với độ tuổi thật sự đó chứ.
“Hay là tuyển thêm thành viên đi. Yuigahama chắc sẽ không đến nữa đâu.” Shizu – nee phẩy làn tóc đang vướng lui sau, làn tóc dài tận eo đó phất thẳng vào mặt Akira đang lén ngắm kia.
Yukino nghe vậy liền nói ngay: “Yuigahama – san đâu đã rời CLB…”
Chưa để cô nàng nói hết, Shizu – nee đã cắt ngang: “Nếu không đến thì có khác gì đâu?”
Câu nói của giáo viên mẫu mực kia khiến Yukino khựng lại. Cô nàng không nói gì mà chỉ nhìn vào tấm bìa có hình mèo bọc ngoài cuốn sách mà cô nàng tự làm kia.
Cơ mà điều này dường như đã đúng mục đích của Shizu – nee. Chị ta khẽ liếc Yukino rồi mỉm cười đứng dậy và nói:
“Mà dù sao thì nhờ Yuigahama, ta cũng biết được là CLB hoạt động nhiều hơn khi có nhiều thành viên.”
“Cơ hội tốt đấy! Mấy đứa cố mà lôi thêm thành viên vào tuần tới đấy.”
“Tìm người có động lực và ý chí để mà còn bổ sung quân số.”
“Tốt hơn là… Làm ngay bây giờ luôn.”
Shizu – nee vừa đi vừa nói và đến câu cuối cùng, chị ta mở cửa phòng và mỉm cười ra hiệu tống cổ cả đám bọn hắn.
Khí tràng của một giáo viên thực thụ đúng là không thể đùa được mà!
Akira làm gương đầu tiên và xách cặp rời đi. Sau đó Yukino cũng thở dài một hơi rồi đi theo hắn, Hachiman tất nhiên sẽ chẳng thể ở lại rồi.
Cả ba đứng nhìn Shizu – nee đóng lại căn phòng CLB mà lòng đầy cảm xúc.
Hachiman cũng không khỏi lên tiếng: “Đ-Độc tài à…?”
“Thô lỗ quá đấy. Tôi đã cố [nhẹ nhàng] rồi còn gì.” Cô nàng sensei này thản nhiên khóa lại cửa và đặt chìa khóa vào túi mình.
Lúc này Yukino mới nói: “Hiratsuka – sensei, em có một câu hỏi. Chỉ cần bổ sung quân số là được phải không?”
Shizu – nee lúc này mới cười tươi nhìn Yukino và đáp: “Chuẩn rồi đấy Yukinoshita. Chúc em may mắn.”
Cả ba người bọn hắn nhìn theo bóng lưng của cô nàng sensei vừa ra một mệnh bắt buộc rồi rời đi kia.
Sau khi bóng lưng đó xuống lầu thì Hachiman mới mở đầu lên tiếng: “Bổ sung quân số? Giờ làm kiểu gì đây?”
Yukino nói ngay: “Tôi có nghĩ đến người có thể thể gia nhập rồi.”
Hắn liếc sang cô nàng thì thấy Yukino cũng đang nhìn hắn. Bên này Hachiman cũng ngạc nhiên thắc mắc: “Ai thế? Totsuka? Totsuka à? Totsuka phải không thế?”
“Yuigahama – san đấy” Akira và Yukino cùng đồng thanh.
Để cô nàng công chúa lạnh giá này mở lòng đón nhận là người bạn đầu tiên, Yukino chắc chắn sẽ không muốn mất đi một người quý giá như vậy rồi.
“Hả, nhưng mà cố ấy lượn rồi mà?” Hachiman ngay lập tức quay sang hỏi hai người bọn hắn.
“Nếu thế thì chỉ cần kéo cô ấy trở lại thôi. Hiratsuka – sensei nói là chỉ cần bổ sung quân số là được mà.” Yukino đi đến bức tường vào khoanh tay đứng tựa vào.
“Cậu có cách kéo cô ấy trở lại không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi cô nàng.
Hachiman thì phẩy tay bác bỏ nói: “Thông thường thì một khi đã đi là không quay lại đâu”
Yukino lúc này ngẩn đầu lên nhìn lại hai tên con trai và nói:
“Ngày 18 tháng 6, sinh nhật của Yuigahama – san… Chắc thế…”
“Tôi thấy địa chỉ email của cô ấy kết thúc bằng 0618.”
Wa… Để ý cả những chi tiết nhỏ như vậy luôn, đúng là đã coi Yui là một người bạn cực kì quan trọng luôn rồi nhỉ.
“Nhưng cô có hỏi ngày chính xác bao giờ chưa?” Hachiman hỏi lại.
Cơ mà gặp phải câu này thì Yukino cứng người và quay đi. Có vẻ là chưa từng đả động gì đến nó trong mấy cuộc nói chuyện rồi.
“Kĩ năng giao tiếp [siêu] thật…” Akira lẩm bẩm.
Nghe hắn nói vậy cô nàng liền lườm nhanh sang, cảm giác cứ như bị một con mèo cảnh cáo vậy khiến hắn phải quay mặt tránh đi.
Lúc này Yukino mới nói tiếp:
“Dù sao thì tôi cũng muốn tặng quà cô ấy nhân dịp sinh nhật.”
“Cho dù cô ấy có không bao giờ trở lại CLB Tình nguyện nữa.”
“Tôi cũng muốn nói… lời cảm ơn với cô ấy.”
Yukino chậm rãi nói lấy những lời trong lòng, rất hiếm khi cô nàng lại trở nên tình cảm như vậy.
“Vậy à.” Hachiman cũng không phản đối gì nữa.
Khẽ đưa tay lui sau lưng rồi dựa vào nó, Yukino ngập ngừng thấp thỏm nói: “Này Akihito – kun, Hikigaya – kun…”
Hắn cùng Hachiman quay lại nhìn về phía cô nàng bỗng nhiên lại rụt rè đó.
Yukino lúc này đưa một tay đè lại phần ngực như để giữ bình tĩnh, giọng nói có phần ngắt quãng chậm từng chữ nói: “L-Liệu… Ừ thì… H-Hai cậu đi chơi với tôi cuối tuần này được không?”
Ểh…???
Akira nhìn gương mặt không dám nhìn thẳng và hai má thoáng hồng kia mà đầy đầu là giấu chấm hỏi.
Hả…???
*****
Thứ tư giữa tuần, ngay sau cái ngày hắn nhận được yêu cầu kì lạ từ Yukino.
Mà chuyện đó cũng không hẳn là đáng chú ý lắm, dù sao thì lời mời đến từ cô nàng đó chẳng có ý nghĩa gì quá đặc biệt cả đâu.
Yukino ngại ngùng có lẽ chỉ là vì lần đầu tiên mời người khác đi chơi vào cuối tuần mà còn là con trai nữa. Dù sao thì mục đích vẫn chỉ là đi mua quà sinh nhật thôi, thậm chí còn chẳng phải là đi riêng.
Nên là hắn đã đồng ý cái yêu cầu kì lạ đó.
Nhưng trước khi đến cuối tuần thì hắn phải trải qua chuỗi ngày học đường mệt nhọc này đã.
“Akira – kun, cậu thấy ngân sách mà các CLB đề đơn yêu cầu thế nào?” Cô senpai Meguri, hội trưởng hội học sinh, lại một lần nữa đẩy việc cho hắn.
Hắn nhìn chồng tài liệu bên trái, chiếc lap top lít nhít chữ ở giữa, và xấp tài liệu vừa được đặt xuống bên phải…
Người máy cũng không làm nổi nhé!
Ngay khi hắn lườm qua lại cô nàng vừa thêm việc cho hắn kia thì Meguri – senpai chỉ biết gãi má rồi quay sang một bên tránh ánh mắt của hắn rồi nói:
“À thì… Mấy việc này có hơi khó khăn một chút vì vừa phải cân nhắc tổng quỹ lại còn phải đàm phán với bên các CLB nữa…”
“Nên là giúp chị đi mà, Akira – kun!”
“Không, không, không! Em cũng muốn giúp lắm nhưng lực bất tồng tâm thôi.” Hắn ngay lập tức trốn tránh trách nhiệm.
Đừng đùa, dù có thể xử lý được nhưng nó quá mất thời gian và thời gian là thứ hiện tại hắn không muốn lãng phí nhất.
Nhưng dù hắn đã cố từ chối như vậy rồi mà cô senpai kia lại vẫn giở cái trò trưng ra bộ mặt đáng thương như sắp khóc đó năn nỉ hắn.
Phải tìm cách thoát khối lượng công việc kinh khủng này mới được.
“Hội học sinh hiện tại như thế này là không ổn rồi. Sẽ chẳng thể cứ để công việc ập xuống rồi tìm kiếm người giải quyết được.”
Cô nàng hội trưởng chớp chớp đôi mắt to tròn đó rồi nghiêng đầu hỏi lại hắn: “Vậy em có cách nào để giải quyết không?”
Khi hắn đứng dậy và nói với giọng hơi lớn đó thì những người trong phòng cũng đã nhìn lại về phía này.
Tất cả đều đã dừng lại hết công việc trong tay và nhìn thẳng vào hắn, tiếng gió vi vu bên cửa sổ như thể đang tô điểm cho sự im lặng trong văn phòng.
Akira liếc quanh tất cả thành viên Hội học sinh rồi nghiêm túc nói: “Họp nào, chúng ta cần cải cách ngay lập tức!”
Mọi người dường như bị chững lại sau khi chứng kiến sự nghiêm túc đó của hắn, một lúc sau Meguri – senpai mới dùng giọng điệu vui vẻ hòa ái giúp cho mọi người bớt căng thẳng và bắt đầu cuộc họp.
Lần này hắn cố gắng diễn một vai nghiêm nghị nên mặc kệ mọi người nói gì nghĩ gì, hắn vẫn chỉ ngồi tại chỗ ở bàn họp và yên lặng không nói gì.
Tất cả mọi người cũng vào chỗ của mình, những thành viên khác đang ở bên ngoài cũng bị gọi đến.
Thậm chí khi Iroha từ CLB Bóng đá hớt hải chạy đến thì đã sốc đến nỗi thốt lên một tiếng như tiếng cá heo vì bầu không khí cứng nhắc này.
Chờ tất cả mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, Marsha mới chọt lấy bên hông ra hiệu cho hắn.
Akira ngẩn đầu lên quét qua cả căn phòng rồi mới chậm rãi nói:
“Tôi đề xuất nên chia chức trách trong Hội học sinh ra một cách rõ rệt.”
“Những người nắm giữ vị trí với chức trách riêng đó sẽ xử lý những công việc trong phạm vi và có thể yêu cầu thành viên khác giúp đỡ thêm sau nếu cần.”
“Ví dụ, bây giờ tôi muốn đề cử Alisa Mikhailovna Kujou cho vị trí [Kế toán] Suou Yuki cho vị trí [Phụ trách truyền thông] và Isshiki Iroha cho vị trí [Phụ trách hậu cần].”
“Và những vị trí khác nữa nếu cần. Chúng ta sẽ hoạt động giống như một bộ máy hoàn chỉnh.”
Hắn nghiêm nghị nói từng câu từng chữ cho kế hoạch cải tổ của mình.
Đúng vậy, kế hoạch để có thể trốn việc nhiều hơn!
…
Mọi người đang dần dần tiêu hóa những lời mà Akira mới nói kia.
Về cơ bản thì Hội học sinh đã có ngay từ những năm đầu tiên thành lập trường và cứ thế duy trì một truyền thống nhất quán đến tận bây giờ.
Và cái quan trọng nhất chính là hệ thống quyền lực từ Hội trưởng xuống Hội phó rồi đến các chức vị khác và gần như các chức trách đều bị gom lại và sau đó tự chủ phân chia công việc.
Điều này cũng dễ hiểu khi nó giúp kiểm soát quyền lực tốt hơn.
Nhưng đại nhân, thời đại thay đổi rồi!
“Chờ một chút Akihito. Chẳng phải để một học sinh năm nhất nắm giữ chức vị ngay lập tức trong khi chỉ vừa làm quen công việc chưa đủ hai tháng là quá sớm sao?” Kenzaki đẩy kính rồi mở đầu lên tiếng.
Cậu ta nói cũng là lẽ thường, nếu như theo truyền thống mọi năm thì tầm tháng 11 sẽ có một bước chuyển giao vị trí khi mà các học sinh năm ba bắt đầu từ chức ở Hội học sinh để tập trung cho kì thi cuối kì.
Và cho dù những học sinh năm ba rời đi thì các chức vị quan trọng cũng chỉ để lại cho những học sinh năm hai.
Nhưng hiện tại hắn không rảnh đến nỗi ôm việc cho đến tận tháng 11 đâu. Nên Akira đã ngay lập tức cho ý kiến:
“Đừng cứng nhắc như vậy, bây giờ tớ đề xuất chia tách chức trách ra tức là chỉ cần người nào có đủ năng lực và phù hợp thì có thể nắm giữ nó.”
“Hiện tại Hội học sinh đã thiếu người rồi mà bên trường vẫn trong quá trình mở rộng nên lượng công việc là cực lớn.”
“Chẳng phải đã đến lúc chúng ta nên thay đổi cách nghĩ sao cho phù hợp với tình hình thực tế rồi sao?”
“Với cả, chỉ trong một hai tháng nhưng mọi người cũng đã thấy được năng lực của những thành viên năm nhất rồi còn gì?”
“Kujou - Imouto rất nỗ lực, chăm chỉ và tỉ mỉ trong công việc nữa, quá hợp để làm kế toán quản lý ngân sách.”
“Suou thì càng không phải nói, cô nàng đã giúp chúng ta rất nhiều khi xử lý giữa các bên liên quan cũng như giúp đỡ thúc đẩy các hoạt động.”
“Isshiki thì năng nổ phụ giúp mọi người và chuẩn bị những thứ cần thiết cho các hoạt động của Hội học sinh.”
“Đã đến lúc chúng ta nên cho những người có tài năng một sân khấu để họ tỏa sáng rồi!”
Vì công cuộc trốn chạy… À không!
Vì hòa bình thế giới!
Akira nhất định phải quyết tâm cải cách cái Hội học sinh đang quá phụ thuộc vào hắn này để có thể rảnh thêm chút thời gian.
[Đáng tiếc, cuộc đời của Akihito Akira chẳng thể thôi bận rộn được!]