5:16 A.M, Chủ nhật, trong một phòng khách sạn, chỉ có một nam một nữ.
Lúc này một cảnh tượng nồng diễm khó tả đang diễn ra trên giường.
Chăn gối bị ném ra tứ tung và nhàu nát, chỉ để lại khoảng trống ngay chính giữa… Nơi mà hai con người ấy đang tú tụm lại với nhau.
Chiếc nệm cao su nhún nảy liên tục theo từng nhịp còn cô mỹ thiếu nữ thì thở gấp từng hồi…
Cơn mưa ngoài cửa sổ không hề làm cho nhiệt độ trong căn phòng giảm đi chút nào. Thậm chí ngay bây giờ, bên trong căn phòng khách sạn này lại nồng ẩm hơn bao giờ hết.
Gương mặt đỏ bừng, những giọt mồ hôi chảy dài, những tiếng thở gấp rút như muốn tìm kiếm thứ gì đó lấp đầy.
“Senpai…” Giọng của Akira lúc này cũng khàn đặc như thể đang kìm nén lại.
Utaha không hề trả lời câu hỏi đó mà chỉ tiếp tục thở gấp: “Ha…Ha…”
…
Cũng may…
… Là ngoại trừ tiếng thở gấp kiều diễm và sự nhập nhô không ngừng của cô gái thì còn cả tiếng gõ phím liên tục nữa!!!
Phải!
Hơn 5 giờ sáng rồi và bọn hắn vẫn đang tiếp tục viết kịch bản cho game!
Utaha – senpai lúc này lại vào mode điên cuồng rồi và mặc kệ mọi thứ mà hòa vào nhân vật và rên lên từng hồi:
“C·hết tiệt! Con nhỏ này bị làm sao thế! Con nhỏ này là thứ gì vậy trời!”
“Chỉ là kẻ đến sau mà muốn dành lấy người đó sao!”
[Ta sẽ g·iết ngươi!] [Ta sẽ g·iết ngươi!]
[Ta sẽ g·iết ngươi!] [Ta sẽ g·iết ngươi!]
“Ta không thừa nhận ngươi là chuyển thế của ta. Ta không nhường onii – sama cho ngươi đâu!”
Chiếc áo choàng tắm đã không còn giữ nổi con người đang điên cuồng kia nữa và trượt khỏi chiếc vai tuyệt mĩ đó khiến cho phần phía trên vòng 1 đã gần như lộ hẳn ra làn da mềm mại nõn nà luôn rồi!
Nhưng lúc này Utaha – senpai vẫn chẳng thèm để tâm những thứ đó mà chỉ đang điên cuồng gõ chữ như thể đang cầm con dao đâm thẳng vào Meguri trong kịch bản vậy.
Sao chị bị nhỏ em gái yandere ám quá vậy, Kasumigaoka Utaha!
Chưa dừng lại ở đó, Utaha lúc này thực sự đã hòa làm một với em gái yandere và bắt đầu cuồng điên hơn.
Cô nàng một tay níu lấy phần ngực trái như đang bóp nát trái tim mình và tay còn lại thì đưa lên miệng cắn nát ngón cái.
Utaha lẩm bẩm:
“Em yêu anh…”
“Yêu anh đến vậy…!”
“Nhưng tại sao cảm xúc của em không tới được với anh!!!!”
Giải tỏa xong hết, gõ Enter, kết thúc lời thoại và cuối cùng thì cô nàng cũng đã dừng lại cảm xúc điên cuồng của bản thân… chỉ còn hít thở không đều thôi.
Ừng ực… Akira nhìn lấy cô senpai đang lên đồng kia rồi nuốt nước bọt khó khăn nói: “Bình tĩnh… Bình tĩnh lại nào, Utaha – senpai…”
Nghe hắn nói vậy thì người vẫn đang bò giữa giường để dồn sức gõ chữ đột nhiên ngẩn đầu nhìn thẳng vào hắn.
Gương mặt đỏ ửng và đôi mắt ướt át, khóe mắt Utaha thực sự còn đó vài giọt nước mắt: “Sao nữa? Em muốn nói nhà văn thì không được phép yêu hả? Không được phép có tình cảm với fan hả?”
Sao không còn là lời thoại nhân vật mà chuyển thẳng sang tâm tư của tác giả rồi, Kasumi Utako – sensei!
Thật là không thể hiểu nổi cô nàng đang nghĩ gì luôn nữa. Akira với lấy chiếc khăn tay lau đi những giọt nước mắt đó rồi bắt đầu nhận lấy chiếc laptop để đọc kịch bản.
“Em sẽ duyệt lại lần nữa, nếu có gì em sẽ ghi chú nên là bây giờ chị hãy ngủ đi. Sáng chị còn phải tiếp tục công việc cho tác phẩm mới đúng chứ.” Akira vừa nhìn chăm chú vào màn hình vừa nhẹ giọng nói.
Hắn cũng thật không ngờ chỉ trong một đêm đã có thể hoàn thiện luôn cốt truyện cho một route khác và chất lượng của nó càng khiến hắn phải câm nín.
Đây thực sự là một kịch bản tuyệt phẩm, nếu muốn làm riêng thậm chí nó có thể thành một đầu truyện có thành tích cao.
Trong khi đang đọc thì Akira nhận thấy một ánh mắt đang nhìn chằm chằm thì quay sang nhìn lại.
Utaha – senpai lúc này hai tay chống lên giường, chúi người về phía trước ngước lên nhìn chăm chú vào hắn.
Vạt áo choàng tắm đã tuột đến tận giữa tấm lưng ngọc ngà và không thể che đậy được gì nữa rồi… chỉ còn đó làn da trắng ngút ngàn tuyệt đẹp!
Vẻ đẹp ấy choáng ngợp đến mức hắn quên cả thở...
Miệng khẽ hé ra nhưng chẳng thể nói lên được lời nào, Utaha cứ vậy nhìn thẳng vào Akira.
Đôi mắt đẹp như một viên ruby quý giá nhất trên đời, nó mang theo muôn vàn tình cảm không thể nói thành lời truyền đến hắn.
Trong một giây, Akira thực sự đã rung động trước cô nàng…
Cũng trong một giây kế tiếp, hắn lấy lại bản thân mình…
Akira nhẹ nhàng đưa tay đến xoa mái tóc dài lúc tối hắn vừa giúp cô nàng sấy khô đó. Mượt mà và mềm mại, mỗi khi bàn tay hắn xoa nhẹ qua thì đều truyền đến những xúc cảm kì lạ.
Hắn chậm rãi nói: “Ngủ nào, Utaha – senpai.”
Đôi mắt ấy vẫn nhìn vào Akira không chớp mắt, đôi mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt ấy…
Một hồi lâu sau ánh mắt chưa đựng đầy những tìm cảm muốn truyền đạt đó thu hồi lại, Utaha – senpai cuộn người lại rồi nằm ngả xuống giường.
Với lấy tấm chăn đắp lên che khuất cả đầu, thứ duy nhất còn lại là giọng nói run run: “Cậu ác lắm… Akira – kun...”
*****
Lại là một tuần lễ mới cho cuộc sống học đường muôn màu muôn vẻ của hắn.
Thời tiết cũng đã đến cuối mùa xuân, buổi sáng dậy sớm sẽ còn thấy những vũng nước đọng và những hạt sương nặng trĩu trên lá.
Giai đoạn này Akira đã hoàn toàn kiểm soát lại cuộc sống và đã có thể sắp xếp mọi thứ ổn định hơn.
Tất nhiên là ngoại trừ mấy chuyện bộc phát như đi khách sạn tuần trước.
Chiều nay là buổi họp circle cho hoạt động sắp tới chuẩn bị công đoạn đầu tiên để hoàn thiện game.
Bởi vì cuối cùng thì kịch bản cũng đã có thể thông qua nên những chuyện khác có thể bắt tay vào làm ngay lập tức.
Hắn vẫn đến muộn như mọi khi vì cần phải vòng qua phòng giáo vụ một lúc.
Mở cửa phòng nghe nhìn và bước vào, bên trong những thành viên còn lại đã đầy đủ cả rồi.
Circle làm game mà hắn cùng Tomoya đã tạo nên.
Cả bốn người lúc này đang ngồi yên tĩnh xem hai tập bản thảo khác nhau, một là kịch bản của Utaha – senpai một là bản phác thảo nhân vật của Eriri.
Ểh? Phác thảo nhân vật cũng xong luôn rồi à?
Lúc đầu với tiến độ cũng như bị kẹt ở việc biểu đạt cảm xúc của Megumi nên hắn còn nghĩ phần phác thảo sẽ bị kéo dài lâu lắm cơ đấy.
Hắn đi đến và ngồi xuống xem chung, vì kịch bản hắn đã đọc qua rồi nên chủ yếu là phác thảo nhân vật thôi.
Cơ mà vừa nhìn một cái Akira liền đứng hình…
“Phư phư phư!”
“Thấy thế nào Akira, phác thảo nhân vật đỉnh lắm phải không!” Eriri khoanh tay đắc ý cười lộ ra chiếc răng nanh nhỏ nhắn.
Hắn không trả lời mà chỉ lật xem từng tờ từng tờ nhưng đa số đều là những biểu cảm kia…
Sau khi xem xong, hắn thở hắt ra rồi len lén liếc về phía Megumi, người vẫn đang im lặng đọc kịch bản.
Lúc này đột nhiên Tomoya đứng bật dậy nước mắt khóc ròng và hét lên:
“Tuyệt vời… Cực kì tuyệt vời!”
“Đây chính là thứ mà em tìm kiếm, Utaha – senpai!”
Cậu ta như thể nhận được thánh kinh mà thành kính chắp hai tay lại tôn thờ, quỳ xuống trước Utaha – senpai: “Với kịch bản này chúng ta sẽ làm ra một con game vĩ đại nhất!”
Cô nàng senpai của chúng ta thì đang ngồi dựa vào lưng ghế rồi mắt nhắm gật gà gật gù ngủ th·iếp đi. Sau khi nghe được giọng nói của Tomoya thì cô nàng mới xoa xoa đôi mắt rồi hướng về phía hắn nói:
“Cũng phải cảm ơn Đạo diễn của chúng ta bỏ qua cuộc hẹn hò cuối tuần để đến thuyết phục. Hai bọn tôi đã có một đêm nồng cháy trong khách sạn để [sinh ra điều tuyệt vời].” Nói xong cô nàng còn đắc ý liếm môi khiêu khích.
“Đừng có nói mấy lời dễ gây hiểm lầm đó, Utaha – senpai!” Akira ngay lập tức hét lên.
Nhưng mà dù có nói thế nào đi nữa thì đúng là hôm đó hắn đã bỏ về rồi thâu đêm suốt sáng trong khách sạn với Utaha thật.
Ừng ực… Một nỗi sợ hãi rung lên trong lòng, hắn khẽ liếc qua Megumi.
Nhưng lúc này cô nàng nữ chính mờ nhạt của chúng ta lại vẫn rất thản nhiên đọc kịch bản chứ không hề tỏ ra một chút xíu cảm xúc khác thường nào cả.
Katou Megumi?
Bên này Eriri thì lại chêm vào: “Ái chà! Thì ra là bỏ rơi Katou – san để đi theo cô senpai u ám vào khách sạn làm mấy thứ tồi tệ. Thật quá đáng nha, Akira!”
“Mà cũng nhờ đó mà tôi đã nắm được cảm xúc của nữ chính, coi như cũng được đi.”
Eriri cười hì hì trong khi đắc ý lật ra từng tờ phác thảo bày ra bàn. Trên đó toàn là vẽ về Megumi đang giận dỗi, đang bực tức, đang khó chịu…
Mà sao cô lại có ở đó hay vậy hả, Sawamura Eriri!
Akira tức giận đứng bật dậy nhanh tay đưa đến và búng cái “Bốp” thẳng vào vầng trán nhỏ nhắn kia của Eriri: “Là làm kịch bản cho game của chúng ta đấy! Thứ tồi tệ gì ở đây hả?”
“Đau quá!!!” Eriri ngay lập tức ôm chiếc trán đã bắt đầu đỏ lên của cô nàng, cả người co lại vì đau đớn.
“A-Ki-Hi-To A-Ki-Ra!!!!” Gào lên một tiếng, Eriri nhảy ra khỏi ghế và xông thẳng vào hắn.
Hắn lúc này cũng không muốn nhường nên cũng phản kháng lại ngay.
Một tay giữ lại đầu nhỏ nhắn với mái tóc vàng kim xinh đẹp, một tay thì chặn lại hai tay Eriri đang cố gắng cấu xé đến kia.
Chỉ trong chốc lát, cả hai người bọn hắn đã combat đến quần áo tả tơi.
“Dừng lại… Dừng lại đi!” Tomoya bất lực đứng một bên khuyên giải hai người bạn thuở nhỏ này.
Utaha – senpai, nguồn cơn của mọi thứ thì che miệng ngáp dài trong khi hé mắt với vẻ tinh nghịch nhìn bọn hắn.
Còn nữ chính của chúng ta, Katou Megumi.
Cô nàng lúc này cũng đã đọc xong kịch bản và thở phào một tiếng thỏa mãn rồi mới nhìn về phía bốn người còn lại trong phòng.
Trong khi cả bốn người bọn hắn không chú ý đến.
Megumi đã nở một nụ cười vui vẻ và hạnh phúc:
[Hoạt động circle thật thú vị!]
*****
Có một vấn đề rất quan trọng đã xảy ra trong khi hắn vướng phải những việc khác. Đã hai tuần từ khi việc ấy xảy ra và bước sang tuần thứ ba rồi nhưng mọi thứ vẫn chưa hề được giải quyết.
Nơi mà hắn thường xuyên trốn đến để có thể dành thêm chút thời gian cho việc đọc sách đã trở nên khá kì lạ, hiếm lắm thứ hai đầu tuần hắn mới có dịp trốn việc để đến đây mà…
Chỉ mới ngồi đọc đến một nửa, Akira đã phải gập lại quyền sách trên tay rồi nhìn khắp căn phòng.
Đây là một phòng học dự bị, bàn ghế thừa đều đã xếp gọn lui phía sau và chừa lại khoảng trống phía trước, nơi mà hắn cùng bốn người khác sẽ luôn ngồi vui vẻ đọc sách.
Nhưng khi hắn liếc trái ngắm phải thì cũng chẳng thể tìm ra thêm một người để lấp đủ 4 chiếc ghế ấy.
“Yuigahama – san lại không đến à?” Hắn lần này thực sự rất thắc mắc và hỏi hai người còn lại đó.
Yukino đang mặc chiếc áo đồng phục mùa hè với chiếc nơ dễ thương quay sang nhìn hắn, rồi sau đó nhìn về người còn lại đã luôn né tránh kia.
Cô nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi cũng đang muốn hỏi đây. Cậu với Yuigahama – san có vấn đề gì à, Hikigaya – kun?”
Akira cũng theo ánh mắt của cô nàng và nhìn về phía cậu bạn mắt cá c·hết bên cạnh này. Ít nhất thì hắn cũng đã sớm biết rồi, nhưng lúc đầu hắn chỉ nghĩ là chuyện gì đó thôi.
Cơ mà Yui bỏ CLB, không đến đu bám cô bạn vừa thân Yukino làm hắn phải nhận định lại sự nghiêm trọng của việc này rồi.
“Không, có gì đâu.” Hachiman vẫn chỉ nhìn vào sách rồi đáp.
“Phải có gì đó, Yuigahama – san mới không đến CLB.” Yukino nói lại.
Akira cũng gật gù với câu đó. Hắn liền hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Lần này thì Hachiman đã thành thật hơn, cậu ta dừng lại một lúc: