Cửa hàng cuối cùng mà Megumi muốn đến là một cửa hàng khá nổi tiếng về kính mắt.
Akira theo thói quen sờ lên sống mũi của bản thân, nếu là thế giới cũ thì hắn đã có cho mình một chiếc kính cận.
Với cái chế độ làm việc cùng với tính chất suốt ngày phải dán mắt vào màn hình máy tính thì không muốn cận cũng khó.
Nghĩ đến đây hắn đột nhiên muốn vào xem thử một chút, dù sao cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Trong cửa hàng không đông lắm, chỉ có một vài khách hàng đang đứng lựa kính mà thôi nên không khí cũng thoải mái và mát mẻ hơn sự đông đúc nóng nực ngoài kia nhiều.
Dạo quanh thì hắn thấy Megumi đang ngắm nhìn những mẫu kính khác nhau trên kệ.
Nhìn cô nàng lựa chọn kĩ càng như vậy thì hắn cũng tò mò tiến đến hỏi: “Cậu mua tặng quà cho người thân à?”
Hắn hỏi vậy vì Megumi cũng không cần kính mới đúng, nên chỉ có trường hợp cô nàng mua tặng thôi.
Nghe thấy giọng nói của Akira, Megumi dường như đã được tiếp thêm động lực và chọn chiếc kính nãy giờ vẫn đang cân nhắc kia.
Cô nàng cầm lấy chiếc kính từ trong tủ ra rồi nghiêng đầu nhìn qua hắn, đôi môi khẽ nở nụ cười.
Trong khi Akira lại ngỡ ngàng trước nhan sắc đó thì Megumi đã đi đến và chân nhón lên, với tay đeo kính vào cho hắn.
“Ừ! Cũng đẹp! Hợp với cậu lắm đó!”
“Etou… Chắc vậy!”
Cô nàng mỉm cười vui vẻ khi thấy Akira cùng chiếc kính trên gương mặt.
“Katou?” Hắn ngạc nhiên hoàn toàn và thắc mắc hỏi lại.
Megumi lúc này nhẹ nhàng nói tiếp:
“Mình hay thấy cậu mỗi khi đọc xong sách thường sẽ thuận tay đưa lên đẩy vào giữa trán như đẩy gọng kính đúng chứ?”
“Tớ nghĩ dù không cận nhưng cậu có kính bảo vệ mắt khi thường xuyên đọc sách, nên là tớ mua tặng cậu đấy.”
“Quà cảm ơn vì hôm nay đã đi với mình. Cảm ơn cậu nhé, Akihito – kun!”
Từng lời nói của Megumi như những điệu nhạc vang lên trong lòng của hắn. Tình cảm của cô nàng dễ thương, tinh tế ấy chảy thẳng vào bộ não khiến chính Akira cũng ngỡ ngàng.
Lúc này, cảnh tượng mà suốt mấy ngày qua hắn đã đọc đi đọc lại từ kịch bản của Utaha – senpai hiển hiện trong đầu hắn.
Từng bức hình, từng khung ảnh của nam nữ chính hiện dần ra với những cảm xúc chân thật nhất.
Đúng vậy, hắn chính là nam chính và Megumi là nữ chính. Game mà bọn hắn đang cùng nhau làm kia chính là về hai nam nữ chính bọn hắn.
Những cảm xúc chảy dài đó khiến hắn nhận ra điều mà bản thân đã không để ý đến mấy ngày nay.
“Katou…” Akira vẫn còn ngỡ ngàng nói: “À… thì… Cảm ơn nhé…”
Megumi nghe vậy thì cong cong đôi mắt cười đáp lại: “Hì. Không có gì”
Một nụ cười sẽ không thường thấy ở cô nàng luôn biểu đạt cảm xúc một cách đại khái này.
Akira thẫn thờ ngắm nhìn cô nàng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định:
“Nhưng xin lỗi nhé… Hôm nay mình không đưa cậu về được. Giờ có một nơi nhất định mình phải tới.”
*****
“Vẫn không nghe máy… Đành phải nhắn tin vậy.”
Không biết bao nhiêu cuộc gọi từ Akira đến cô nàng senpai u ám từ chiều đến giờ nữa, hắn cũng không bận lòng đi đếm.
Ngay bây giờ hắn đang trên tàu điện đi đến Wagou theo thông tin nhận được từ một người với thân phận cực kì đặc biệt.
Mặc kệ những thứ đó, hắn cần phải nhanh chóng gặp gỡ Utaha – senpai ngay lập tức trước khi cô nàng thực sự rời bỏ hắn, rời bỏ circle này.
Ngay khi tàu đến trạm, hắn đã hớt hải chạy ngay đến một nơi mà hắn đã nghĩ ngay khi nghe rằng Utaha – senpai đang ở Wagou.
Dòng người trong ngày cuối tuần lúc chiều tà không phải là quá đông đúc, hắn nhanh nhẹn cố gắng lách qua và chạy đến một nơi quen thuộc mà hắn và Tomoya đã thường xuyên đến cùng Utaha – senpai kia.
[Café Restaurant Gusmo] nơi mà một năm trước bọn hắn thường xuyên đến bởi vì tiểu thuyết của Utaha – senpai lấy bối cảnh ở Wagou này.
Đẩy nhanh cánh cửa và chạy thẳng đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ hướng ra đường ray tàu điện kia.
Akira đứng yên nhìn một đoàn tàu đang chạy ngang qua ngoài khung cửa. Mọi thứ vẫn vậy, dù sao cũng chỉ cách nửa năm mà thôi.
Nhưng mà… Người thì đã không còn ở đây nữa rồi.
Hắn quay người rời đi và bắt đầu tìm kiếm ở những hiệu sách xung quanh, đây là những nơi duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến việc chạm mặt được cô nàng senpai kia.
… Nhưng người chưa tìm được thì trời đã tối…
Mưa…
Những giọt mưa lách tách vang lên từ mái hiên khiến hắn cũng chợt lạnh đi lòng nhiệt huyết muốn tìm cô nàng ấy.
Chẳng lẽ để mai?
Hắn vừa đi đến trạm tàu để bắt kịp chuyến tàu cuối cùng về Tokyo vừa suy nghĩ.
Nhưng một khi Utaha – senpai đã trốn tránh như vậy rồi thì mai hắn có còn gặp được không? Và nếu qua tuần sau có khi nào cô nàng senpai ấy sẽ rời khỏi circle này không?
Nhìn dòng người bắt đầu đổ ra và những người đứng chờ đang nhanh chân lên chuyến tàu cuối cùng kia… Akira thấy lạc lõng…
Hắn cảm giác nếu lên chuyến tàu này hắn sẽ mất đi cơ hội cuối cùng để níu kéo Utaha – senpai, giống như chuyện lúc trước…
Nghĩ đến đây, đột nhiên một nơi khác mà hắn chưa tìm đến xuất hiện trong đầu hắn.
Mặc kệ chuyến tàu cuối cùng kia, Akira chạy thật nhanh đi.
Băng qua cơn mưa đang tầm tã, băng qua những con đường vắng bóng người.
Rất xa nhưng cuối cùng hắn cũng chạy đến kịp.
Quán café bên trong một khách sạn, vị trí ở bên khung kính có thể nhìn ngắm ra ngoài. Hắn cuối cùng đã thấy được cô gái hắn tìm kiếm.
Cô gái ấy, Kasumigaoka Utaha.
Cô nàng cũng đang ngỡ ngàng nhìn hắn qua ô kính kia.
“Tìm được rồi!” Akira cười tươi.
*****
Đây là hành lang của khách sạn mà cô, Kasumigaoka Utaha, vẫn thường đến để nghỉ lại mỗi khi cùng Machida – san đến Wagou để lấy tài liệu cũng như lo việc xuất bản sách.
Để lại sau lưng tiếng nước chảy rì rào trong phòng tắm, Utaha đóng cửa phòng nghỉ lại và nhìn qua người phụ nữ đang cười tủm tỉm bên cạnh kia.
“Giờ sao? Chờ quần áo khô rồi tống cổ cậu ta ra ngoài nhỉ?” Machida – san khoanh tay rồi dò hỏi về phía cô.
Utaha ngay lập tức phản bác: “Sao chị lại nói chuyện lạnh lùng vậy.”
Nhưng ngay khi cô phản ứng mạnh mẽ như vậy thì đã lọt vào bẫy của người phụ nữ lớn tuổi độc thân kia.
Machida – san ngay lập tức cười ranh mãnh rồi nói với giọng trêu đùa: “Thì lúc nãy chẳng phải Shi – chan bảo: [Có phải tại em đâu] còn gì?”
Utaha sững lại một giây, cô nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai ấy đứng ngoài ô kính giữa trời mưa đổ như thác.
Trên gương mặt thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của cô đó đang lăn dài giọt mưa và khóe môi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng ấy.
“Kể cả thế cũng đâu bỏ mặc cậu ấy được. Chuyến tàu cuối cùng chạy rồi mà.” Utaha cố gắng kiếm một cái cớ nào đó để che dấu.
Nghe đến đây đột nhiên Machida – san không còn trêu chọc nữa mà gật đầu nói:
“Thế hả? Thế chị cho em toàn quyền quyết định luôn nhé.”
“Nãy chị ở chỗ lễ tân đã đổi thành phòng đôi rồi đấy.”
“Sáng mai tập trung ở sảnh lúc 8 giờ nhé.”
“Từ giờ đến lúc đó em làm gì cũng không liên quan đến chị hết!”
“Chúc hai người ngủ ngon!”
Nhìn bóng lưng đột nhiên bỏ đi cùng những lời mà Machida – san nói khiến cho trái tim Utaha bắt đầu đập mạnh.
Lúc này cô mới nhận ra bản thân đang ở trong tình huống như thế nào.
Khuôn mặt xinh đẹp thoáng chóc đỏ ngầu, cô hoảng loạn hét gọi người biên tập viên vô trách nhiệm (?) kia nhưng đổi lại là chiếc ngón cái thả like đầy ẩn ý.
Trái tim đang nhảy gấp rút liên hồi khiến cho máu trong cơ thể như muốn sôi lên, làn da trắng ngần bắt đầu ửng đỏ.
Utaha chắp tay lên ngực rồi đỏ mặt ngượng ngùng nhìn lại cánh cửa phòng, bên trong đó có một người...
Người con trai đột ngột bước vào cuộc đời của Kasumigaoka Utaha.
*****
Sáng sớm thì bị ăn hành bầm dập cả người.
Sau đó là xếp hàng chờ nguyên buổi sáng, rồi đến cuộc chiến mệt mỏi trong việc di chuyển không thở nổi trong trung tâm mua sắm.
Đến chiều tối thì chạy khắp cả một thành phố để lục tìm một người.
Sau cùng còn là chạy hồng hộc dưới cơn mưa nặng hạt.
Akira lúc này chỉ còn biết nằm dựa vào ghế mệt mỏi nhìn ra cơn mưa ngoài cửa sổ kia. Thật may mắn là có nước nóng để tắm và cởi đi bộ đồ đã ướt đẫm kia.
Lúc này hắn chỉ mặc chiếc áo choàng tắm và nghỉ ngơi trên chiếc ghế trong phòng khách sạ- …?
Ểh?
Akira lúc này mới chợt nhận ra tình hình hiện tại của bản thân…
Có cô gái qua đêm ở phòng một tên otaku thì vẫn còn biện minh được là để chơi game. Nhưng nếu một nam một nữ qua đêm trong một phòng ở khách sạn thì có nhảy vịnh Tokyo cũng không giải thích nổi mất!
Hắn nhanh chóng với lấy ba lô cùng với áo quần được treo trên tường cho mau khô kia rồi ngay lập tức chuồn đi.
Nhưng chưa kịp hắn gom hết đồ thì cô ấy đã đi ra khỏi phòng tắm: “Để cậu đợi lâu rồi.”
Utaha với áo choàng tắm không khác gì hắn và một tấm khăn đang lau đi những giọt nước chảy dài trên làn da nõn nà…
Chiếc cổ trắng tinh tuyệt đẹp đang lăn dài vài giọt nước, phần xương quai xanh mĩ miều càng khiến cho ánh mắt của Akira không thể nào dời đi nổi.
Đột nhiên hắn lại có suy nghĩ bản thân được trao cho sức mạnh của Dracula, bởi vì lúc này hắn thực sự muốn tiến đến cắn vào cổ của cô nàng senpai này!
Gương mặt hắn nóng lên nhanh chóng và đỏ bừng với suy nghĩ đột nhiên nhảy ra đó.
Bên kia đôi mắt màu đỏ ngọc tuyệt mỹ kia của Utaha – senpai cũng đang rung động nhìn vào hắn.
Một lúc lâu sau Akira mới quyết tâm dứt ra khỏi cảnh tượng tuyệt vời đó và ôm đồ chạy đi: “Cảm ơn đã cho em dùng phòng tắm. Vậy thôi, em xin phép nhé!”
Nhưng chưa kịp cho hắn đi đến cửa, giọng nói của Utaha – senpai đã truyền đến: “Hentai – kun.”
Chỉ hai từ thôi đã khiến hắn giật thót cả lên!
Khó khăn quay đầu lại, hắn thấy Utaha – senpai đã ngồi trên giường dùng khăn nhẹ nhàng lau khô mái tóc dài mượt mà đó.
Da thịt sáng bóng nõn nà và ửng hồng vì vừa tắm nước nóng xong đang lộ rõ ra ngoài những nơi mà chiếc áo choàng tắm chẳng thể nào bao trọn nổi…
Để mặc Akira ngắm nhìn một lúc lâu thì cô nàng mới vỗ phần giường ngay bên cạnh ra hiệu hắn ngồi xuống.
… Haizz, có chuyện gì xảy ra thì hắn chịu trách nhiệm là được phải không?
Phải không!?
*****
“Thế, sao cậu lại ở Wagou hả?” Utaha – senpai hỏi.
Akira lúc này vẫn đang rón rén nhích dần cơ thể cách xa nguồn cơn của sự cám dỗ và đáp “Tại mãi không gọi được nên em đã gọi tới nhà của chị thì mẹ chị nói luôn cho em chỗ chị đang tới.”
Sau khi rời khỏi trung tâm mua sắm, bỏ dở giữa chừng cuộc hẹn với Megumi thì hắn đã ngay lập tức gọi điện cho Utaha – senpai.
Nhưng dù gọi thế nào cũng không được bắt máy và muốn tìm một người ở cái đất Tokyo này thì có mà lên trời, nên hắn đã gọi thẳng đến gia đình của chị ấy.
Cơ mà… Hắn khó khăn nói tiếp: “Mà senpai… Mẹ của chị dù gì cũng có con gái đang học cao trung nhưng sao bà ấy không cẩn thận hơn một chút nhỉ?”
Hắn nói vậy cũng là vì ngay khi hắn gọi đến và giới thiệu xong thì mẹ của cô nàng ngay lập tức nói cho hắn mà chẳng hề hỏi han thêm gì khác.
“Bà ấy tin chị lắm. Tại chị luôn giữ thành tích đứng đầu khóa, lại chẳng gây chuyện bao giờ, cũng chưa từng cãi bố mẹ.” Utaha – senpai đặt chiếc khăn lau tóc xuống và nhắm mắt thở sâu thỏa mãn.
“Tốt xấu gì trông cũng chẳng có đứa bạn nào nữa mà…” Akira quay sang nhìn cô nàng senpai u ám cô độc này.
Lúc này Utaha hé mắt ra và quay sang nhìn hắn cười nhẹ nói:
“Đúng thật. Nên giờ bà ấy mà thấy cảnh này chắc ngã ngửa mất.”
Vừa nói cô nàng vừa áp sát lại gần hắn. Akira chưa kịp phản ứng thì Utaha đã dựa hẳn cả người vào bên vai của hắn.
Hương thơm ngào ngạt không biết của sữa tắm hay từ chính cơ thể mềm mại ấy xông thẳng vào xoang mũi hắn.
“Anou… Utaha – senpai…” Hắn khó khăn mở miệng nói khi bắt đầu thấy nóng bừng cả khuôn mặt.
Cô nàng senpai vẫn tựa vào bên vai hắn chỉ là mở mắt ra nhìn hắn hỏi lại: “Hentai – kun đuổi theo chị tới đây nhỉ?”
“À thì… Vâng…” Akira ngập ngừng gật đầu.
“Vậy nên mới lỡ chuyến tàu cuối cùng à?” Utaha – senpai hỏi tiếp.
“À… Ừm…” Đúng là vậy thật.
“Thật là, em ngốc thật đấy.” Utaha – senpai nhìn thẳng vào mắt hắn và nói.
… Hắn cũng không biết bản thân có thực sự ngốc hay không nữa, nhưng những hành động này đúng là chẳng thông minh chút nào rồi.
Thấy Akira chỉ quay mặt đi không dám đối diện với câu nói đó thì Utaha đột nhiên mỉm cười.
Cô nàng khẽ dụi người vào người hắn rồi tựa hẳn vào, khuôn mặt vẫn giữ ý cười nhẹ nhàng ấm áp.
Ngay bây giờ cô khác hoàn toàn với một Kasumigaoka Utaha thường ngày, bây giờ cô nàng chỉ là một cô gái đang thỏa mãn tận hưởng khoảnh khắc ấm áp ít ỏi này thôi.
Lúc này Akira cũng đã không thể nhịn được nữa, tất cả cảm xúc trong cả ngày bỗng nhiên bộc phát.
Hắn đứng dậy nắm lấy hai vai của cô nàng và nhìn thẳng vào đôi mặt tuyệt đẹp đó.
“Utaha – senpai.”
“Anou… em muốn xin chị một việc.”
Utaha ngỡ ngàng không nói gì cả mà chỉ ngước nhìn thân hình cao lớn trước mặt này.
Akira nhìn lấy gương mặt tinh xảo của cô nàng và càng quyết tâm hơn rồi nói: