Utaha – senpai rời đi rất nhanh chóng và cũng không ai ngăn cản cô nàng ở lại cả.
Sau đó Eriri cũng đã xách cặp rời đi, trước khi rời khỏi hẳn thì cô nàng có đứng lại ở cửa thêm một lúc nhưng rồi cũng tức giận mà đóng cửa “Rầm” một cái thật mạnh.
Trong phòng chỉ còn lại ba con người nhưng cả ba người bọn hắn cũng chỉ trầm mặc, chẳng ai nói với nhau một câu nào cả.
Một lúc lâu sau thì Tomoya mới đứng dậy rời đi: “Xin lỗi Akira, vì chuyện của tớ mà cậu lại phải đứng ra nhận trách nhiệm như vậy.”
“Nói gì vậy, là chuyện của cả circle đúng chứ? Đừng quên tớ là Đạo diễn đấy nhé.” Hắn mở một nụ cười để đùa giỡn cậu bạn thân sa sút tinh thần này.
Tomoya cũng nở nụ cười, nhưng nó nặng nề đến ngạt thở.
Tomoya rời đi và hắn vẫn ngồi ở đây, trên tay là bản thảo của Utaha – senpai và dán mắt vào nó.
Nếu như không thể tìm ra được điểm còn thiếu thì cái circle tâm huyết này sẽ tan rã chỉ vì suy nghĩ ích kỉ của bản thân mất!
“Akihito – kun…” Hắn nghe được giọng gọi từ Megumi nhưng lại không còn sức lực nào để đáp lại.
Megumi tiếp tục nói: “Về buổi hẹn ngày mai ấy… Cậu nói sẽ đi cùng mình tới Rokutenba Mall ấy.”
“Ra vậy, cũng tới cuối tuần rồi à?” Hắn lúc này mới thẫn thờ nhớ ra và lên tiếng.
Lúc này Akira mới qua sang cô nàng đang thận trọng vẫn ngồi cùng hắn suốt từ đầu đến giờ kia: “Katou?”
“Giờ cậu cũng đâu có tâm trạng cho vụ đó. Thôi để lần khác nhé.” Megumi vẫn nhỏ nhẹ như vậy nói với hắn.
Cô nàng bình thường dễ bị lãng quên lại là người hay nghĩ cho người khác nhất.
Akira lúc này mới lấy lại tinh thần, không ngờ chính bản thân hắn lại kém cỏi đến mức phải thất hứa với người khác như vậy.
Chuyện kịch bản với Utaha – senpai tất nhiên là sẽ không thể buông thả được. Thay đổi không khí có khi lại giúp hắn khơi thông dòng suy nghĩ cũng nên.
Akira suy nghĩ xong liên đứng bật dậy nhìn vào cô nàng dễ thương vẫn luôn ở đó, bên cạnh hắn kia và nói:
“Không, cứ đi đi!”
“Ngày mai, cùng đi nào!”
“Bọn mình… thử hẹn hò… nhé?”
*****
Akira ngẩn mặt lên và đón nhận ánh nắng đẹp đẽ và những cơn gió mát dịu…
Nhưng cũng không thể khiến bản thân bớt nóng nực được!
Cái chỗ này đông đúc quá đi mất!
“Đông người ghê! Cũng vui thật, không biết tụi mình có thể tới được mấy cửa hàng nhỉ?” Megumi ở phía trước hắn ngó nghiêng rồi cảm thán.
Mặc một chiếc áo thun trắng có cổ chữ V rộng màu nâu đỏ kèm chiếc vòng cổ nhỏ màu đen đính đá chính giữa.
Phía dưới là chiếc váy xếp ngắn tầng trên màu trắng dưới là màu nâu đỏ cùng tông với phần áo, tạo cảm giác bồng bềnh khó tả.
Điểm nhấn là chiếc mũ beret màu hồng nhạt như cánh đào đội trên mái tóc ngắn màu nâu sẫm mượt mà.
Megumi bây giờ trông thực sự rất xinh xắn đáng yêu, hoàn toàn khác với những ấn tượng mờ nhạt mà mọi người vẫn nghĩ về cô nàng.
Ngay khi gặp mặt Akira đã phải choáng ngợp trước vẻ ngoài của Megumi ngày hôm nay. Hắn chưa nói cho ai biết, rằng hắn thực sự rất thích vẻ đẹp đơn giản mà tinh tế như thế này.
Dù muốn ngắm kĩ hơn mỹ nhân chỉ dành riêng cho hắn ngàu hôm nay nhưng thực sự thì cái không khí chèn ép từ sự đông đúc xung quanh khiến hắn cảm giác khá khó chịu.
Megumi cũng nhận ra điều đó và quay lại hỏi thăm: “Cậu ổn chứ Akihito – kun?”
“K-Không sao…” Akira cố gắng trả lời.
Dù sao thì dù là thế giới trước hay bản thân trong thế giới này, chính hắn cũng chưa từng phải gặp trường hợp chen lấn mất trật tự như thế này.
“Lẽ nào cậu choáng mấy chỗ đông người à?” Megumi quan tâm hỏi.
“Không. Tớ chỉ là chịu không được sự hỗn loạn thôi. Đông người nhưng xếp hàng có thứ tự như những otaku trong các kì Comiket thì thoải mái.” Akira nhanh chóng nhận ra vì sao hắn lại khó chịu với ở đây như vậy.
Nếu như mọi người đều có sắp xếp ổn định, không chen lấn thì đông người sẽ chẳng là gì cả.
“Đại hạ giá thì chỗ nào cũng vậy rồi…” Megumi giải thích cho người sắp c·hết ngất này.
Thật hả trời…
Vậy mà sao hắn thường thấy mấy đứa con gái thường xuyên thảo luận mấy vụ đi mua sắm ngày khuyến mãi quá vậy. Chẳng nhẽ bọn họ còn khỏe mạnh hơn cả mấy tên con trai lực lưỡng?
“A! Mở cửa rồi kìa, Akihito – kun.” Megumi thấy cổng mở thì quay lui nói với hắn.
Nhưng chưa kịp để hắn nói một câu gì cả, dòng người phía sau đã ngay lập tức đổ ấp thẳng tới và đẩy hắn đi không thương tiếc.
Không kịp phản ứng lại nguồn sức mạnh kì lạ từ phía sau đó, hắn đã bị cuốn trôi theo dòng người trong khi cố bảo vệ lấy Megumi ở phía trước không bị đè ép vào kia.
30 phút sau… Phải, tận 30 phút sau…
Hai người bọn hắn thậm chí còn chẳng đến nổi một cửa hàng nào theo dòng người ấy vì hắn đã phải tuyên cáo bỏ cuộc và lách sang một cửa hàng café ở khuôn viên để nghỉ tạm cái đã.
“Xin lỗi nhé, mất công xếp hàng từ sáng rồi mà lại tự dưng đòi tạm nghỉ như thế này…” Akira mệt mỏi đổ gục xuống bàn.
Nếu bình thường thì với kĩ năng [Rèn luyện cơ thể: Lv 3] và cả thể chất khỏe mạnh vốn có của hắn thì cũng sẽ ổn thôi. Nhưng mà sáng nay hắn vẫn tiếp tục quá trình ăn hành ngập mồm đó nên trạng thái quá yếu để có thể chịu nổi.
“Không đâu, mình cũng xin lỗi nhé.” Megumi vừa lắc đầu vừa phẩy quạt tạo gió mát cho hắn.
Không có lỗi nào của Megumi ở đây cả. Đây rõ ràng là do những người kia.
Akira bất bình ngồi thẳng lại cắn răng nói:
“Mọi người thì không chịu xếp hàng.”
“Khách thiếu kỉ luật đã đành, nhân viên vậy mà chỉ đứng cho có.”
“Mấy tên chen hàng cũng coi như không có gì.”
“Và nhìn cái tỉ lệ cặp đôi mà xem! Tuyệt diệt hết đi, đám Gyaru!”
Trong khi hắn đang bực tức thì Megumi vẫn rất bình tĩnh phẩy quạt và thản nhiên nói:
“Mặc dù thực tế, nếu người khác nhìn vào thì bọn mình đang làm tăng cái tỉ lệ đó lên đấy.”
“Nhưng đúng là nên đợi nó khai trương khoảng một tháng rồi mới đến ha.”
Nghe vậy hắn liền lắc đầu. Nếu như ngay cả những người như Megumi cũng công nhận đây là điều bình thường thì hẳn là nó đã ăn sâu vào đời sống rồi.
Akira nói: “Không đâu, lúc nào tới cũng vậy thôi. Bởi vì đây không phải vấn đề về số người mà là về ý thức của người tham gia.”
“Thế à?” Megumi nghiêng đầu có phần ngu ngơ thắc mắc.
Đúng vậy, theo kí ức của hắn thì ngay cả khi lượng người lên đến hơn 500k thì trong suốt comiket cũng không hề có trường hợp chen lấn xô đẩy gì. Mỗi người đều giữ ý thức cho riêng mình để đưa sự kiện thành công.
“Phải rồi. Nếu là Comiket thì mình có thể thoải mái sắp xếp hơn. Vậy tại sao mình không nghĩ nơi này là Comiket đi nhỉ?” Đột nhiên Akira nghĩ về những gì bản thân và Tomoya thường làm khi đến Comiket hàng năm kia và nghĩ ra cách.
Đúng vậy, chỉ cần nghĩ rằng những người ở đây đều là những otaku, những [lũ khốn thân thương] ấy là được.
“Akihito – kun?” Megumi thấy nụ cười dần mất đi nhân tính của hắn mà hỏi.
Hắn ngay lập tức lấy quyển hướng dẫn và mở bản đồ ra sau đó đưa cho Megumi: “Katou, cậu đánh dấu vào những cửa hàng cậu muốn tới hôm nay đi.”
“Ơ? Nếu tất cả thì khá nhiều đó.” Megumi hơi ngạc nhiên hỏi lại.
“Không sao, cứ viết hết ra đi đã.” Akira tự tin cười nói.
*****
Sau khi lên kế hoạch cho hướng di chuyển đến các cửa hàng mong muốn ngày hôm nay một cách rạch ròi, hai người bọn hắn đã di chuyển ngay lập tức.
Thế là từng cửa hàng một, bọn hắn đều đã chọn một con đường ngắn nhất và ít chen chúc tắc đường nhất để có thể tới.
Lúc này hắn đang đứng chờ Megumi trong cửa hàng thứ tư và tiếp tục kiểm tra thông tin trên diễn đàn của chính trung tâm thương mại.
Akira ngước nhìn cô gái xinh đẹp đang chạy nhảy vui vẻ về phía hắn kia.
Thật sự rất xinh đẹp…
“Ừ, cậu đã mua được thứ mình muốn chưa?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Đã xong!” Megumi đưa túi đồ ra khoe với tông giọng thêm mấy phần vui vẻ hơn thường ngày.
Hắn nhanh chóng mở chiếc túi giấy lớn đã xin được từ cửa hàng trước mà đặt túi vừa mua vào rồi nói: “Được rồi, giờ chúng ta sẽ xuôi theo hướng bắc. Bởi vì quán gần phía trước được thông báo là phải chờ tận 2 tiếng.”
“Ồ, thế thì đành bỏ qua vậy.” Megumi ngạc nhiên thốt lên với thông tin này, nếu như vẫn như cũ tiến đến có khi lại mất cực nhiều thời gian rồi.
Nhưng lúc này Akira lại lắc đầu với câu nói của cô nàng. Hắn nghiêm túc nhìn vào diễn đàn và cập nhật thông tin:
“Không, vẫn quá sớm để nhận định. Nhiều khách tới vì bản giới hạn mới đông vậy nên sau khi bán hết cửa hàng sẽ vắng trở lại.”
“Tình hình luôn thay đổi chóng mặt nên quan trọng là phải bá·m s·át thông tin và phán đoán linh hoạt!”
Megumi ngớ người dùng đôi mắt to tròn đẹp đẽ đó nhìn hắn và nói: “Ồ! Chỉ đi mua sắm mà tỉ mỉ vậy luôn à?”
Akira nghe vậy thì mỉm cười nói: “Nỗi buồn và sự ấm ức khi không mua được món đồ mình thích thì otaku hay gyaru cũng giống nhau thôi.”
“Mà, đúng là thế thật.” Megumi cũng mỉm cười đáp lại hắn.
Đúng vậy, dù sao đã mất công đến tận đây rồi, phải hoàn thành mục tiêu đặt ra thôi.
Akira phấn khởi phất tay: “Đi nào Katou! Trận chiến thông tin bắt đầu rồi đấy!”
“Tuân lệnh!” Megumi đưa bàn tay phải lên trán vào tư thế chào một cách đáng yêu!
*****
Trận chiến trung tâm mua sắm của hai người bọn hắn vẫn tiếp tục. Lần này càng xâm nhập sâu hơn khiến cho bọn hắn dần dần bị vây quanh càng lúc càng đông người.
Akira đi trước mở đường cho Megumi theo sau dễ dàng hơn, nhưng chỗ này là nơi nhiều cửa hàng nổi tiếng và nhiều chương trình khuyến mãi nên càng lúc càng đông hơn.
Ngay khi bọn hắn gắng đi qua cây cầu để qua phía bên kia của trung tâm mua sắm trong không gian chật hẹp này thì Megumi đã va phải một người khác.
“Á…” Vì không giữ được trọng tâm nên Megumi bị chúi người ngã hướng thẳng xuống.
“Katou!” Akira nhanh tay bắt lấy cánh tay của cô nàng và giữ được cơ thể cô nàng không bị ngã xuống đất.
Thở phào một hơi, đúng là hắn vẫn quá coi thường sự đông đúc mất trật tự ở đây rồi.
Nếu Megumi ngã ở chỗ này thì chắc chắn sẽ bị dòng người chà đạp mất!
“Mình đi tiếp đi, đừng buông tay ra đấy.” Akira quyết định phải băng nhanh qua chỗ này trước khi cả hai người bọn hắn bị chính dòng người đẩy ngược lại.
Tay hắn chuyển xuống nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia và kéo đi.
“Akihito – kun?” Megumi nhìn lấy bàn tay mình bị nắm lấy thì ngạc nhiên thốt lên.
Không để ý đến điều đó, lúc này Akira chỉ biết nhắm thẳng về phía trước lợi dụng thân hình to cao của mình và mở một con đường máu đâm thẳng qua dòng người chật cứng này.
Chịu đủ những cú va đập vào người thì sau một hồi cuối cùng hắn đã có thể kéo Megumi đến cửa hàng phía bên kia.
Đến tận đây hắn mới thực sự được thở luôn ấy.
“Tới rồi! Chỗ này là cửa hàng cuối cùng rồi đấy!” Megumi cũng đã có thể đứng thoải mái hơn rồi và vui mừng lên tiếng.
Nghe được những lời đó như hệ thống nhận định nhiệm vụ thành công và nhận phần thưởng vậy. Hắn mừng rỡ hét lên rồi vỗ tay với chiến hữu Megumi.
“Thật không ngờ có thể đi hết trong một ngày. Vất vả cho cậu rồi, Akihito – kun.” Megumi cũng vui vẻ thở phào. Có vẻ như mấy lần khác cô nàng cũng chỉ có thể đến vài cửa hàng rồi ra về trong tiếc nuối.
Vậy là hôm nay…
[Buổi hẹn hò (?) đầu tiên của cả hai đã thành công đến điểm cuối!]