Chương 48. Utaha: Cậu lại không cho tôi câu trả lời lần nữa
Chỉ mới hôm qua phần kịch bản của game vẫn chỉ là một tờ giấy trắng tinh thì bây giờ thứ xuất hiện trước mắt bọn hắn lại dày cộm đến đáng sợ.
Bỏ qua cái tiêu đề gây chú ý [Siêu lành mạnh của Hentai – kun, cho Hentai – kun và phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của cậu ta (nháp)] kia.
Bốn người bọn hắn bắt đầu háo hức tụm lại với nhau và lật xem bản thảo:
[Mùa xuân. Nhân vật chính chuyển tới một thành phố khác.]
[Ngày đầu tới trường mới, Atsumi Seiji gặp một cô gái trên đỉnh con dốc đầy những cánh hoa anh đào tung bay.]
[Khi cậu tới nhận lớp thì hai người vô tình gặp lại nhau!]
…
“Diễn biến củ rích nhỉ?” Eriri đọc đến đây thì chêm vào nói. Đúng là cái kiểu gặp gỡ tình cờ này đã thấy quá nhiều trong anime hay manga rồi.
Cũng may là dưới ngòi bút của tác giả tài năng Kasumi Utako – sensei, cách mà câu chuyện diễn biễn đã hấp dẫn hơn hẳn.
Eriri cũng chỉ phàn nàn bối cảnh một câu rồi tiếp tục vào các diễn biến chính:
[Tên cô ấy là Kanou Meguri]
[Từng chút, khoảng cách giữa con tim của Meguri và Seiji ngày một gần nhau hơn.]
[Ở đây xin phép lược bỏ 7x7 = 49 các sự kiện romcom...]
[Cuối cùng, hai người họ thổ lộ cảm xúc với nhau và đi lên nấc thang mới.]
Đến đây… Hai nam, nữ chính của chúng ta bắt đầu thể hiện tình cảm nồng nhiệt với những màn như ngại ngùng nắm tay và cả những cảnh hôn nhau đầy màu hường!
Akira đọc đến đây thì hai tay cũng không khỏi run lên, đôi mắt không thể nào dời khỏi những dòng chữ đầy hấp dẫn đó.
“Ồ… Ôi… Oh!” Megumi đang dán mắt theo bản thảo cũng không kiềm được mà thốt lên… Dù sao nữ chính trong kịch bản này cũng chính là cô nàng luôn mà!
“Mặc dù hình mẫu là Katou nhưng làm người ta xao xuyến quá đi!” Hắn thực lòng cảm thán khi đọc kịch bản cho game này, Utaha – senpai viết khiến người đọc quá nhập tâm.
“Tập trung dẫn truyện cho độc giả đi!” Eriri đá hắn một phát.
… Được rồi mời mọi người đọc tiếp:
[Nhưng cũng cùng khoảng thời gian đó. Cách cư xử của Meguri ngày một thay đổi.]
[Những ám ảnh kì lạ về Seiji. Nỗi sợ hãi vô thức về những ký ức của thời đại trước khi cô sinh ra.]
[Rồi một hôm, Seiji lo lắng vì biểu hiện kì quặc của Meguri.]
“Nào Akira! Và cả Katou nữa!” Tomoya đọc đến đây đột nhiên hét lên hưng phấn.
Hắn biết cậu bạn thân này muốn gì nên đã đành nhìn về phía Megumi và mở miệng đọc lời thoại trong bản thảo: “Meguri, cậu làm sao vậy?”
Megumi hơi sững lại một chút rồi cũng à ừ bắt đầu lấy cảm xúc để đọc lời thoại: “À, không có chuyện gì đâu… Onii – chan!”
Onii – chan tới rồi kìa!
Bỏ qua cái tông giọng vẫn bằng bằng không có cảm xúc mấy của Megumi thì cốt truyện đã cua xe cực gắt!
[Chẳng bao lâu, Meguri nhớ ra tình yêu ngang trái và những bi kịch gia đình trong tiền kiếp.]
[Nhưng càng lấy lại được nhiều lý ức càng có nhiều chuyện kì quái xảy ra quanh hai người.]
[Và rồi sau cùng, kẻ thù truyền kiếp từ vài trăm năm trước xuất hiện trước mặt hai người.]
[Và rồi để bảo vệ nhau. Cặp tình nhân cũng là anh em đã quyết định chiến đấu với kẻ thù!]
[Và rồi sau trận quyết chiến khốc liệt. Hai người giành được chiến thắng, chấm dứt t·hảm k·ịch trải dài từ quá khứ.]
[Đôi tình nhân anh em cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau.]
“Nào Katou! Nói với Akira đi nào!” Tomoya với giọt nước mắt đầy cảm xúc hét lên.
“À, rồi, rồi, ừm…” Megumi đã bắt đầu quen với việc bị ép đọc lời thoại nhân vật này rồi.
Chuẩn bị cảm xúc xong, cô nàng hướng mắt về phía hắn:
[Từ giờ hãy mãi ở bên nhau nhé! Em yêu anh lắm, Onii – chan!]
*****
Sau khi bốn người bọn hắn đọc xong hết thì cô nàng công chúa ngủ trong rừng (?) cũng đã thức dậy.
Utaha – senpai nhìn lại phía Akira và hỏi: “Vậy, mọi người thấy sao?”
“Kịch bản hấp dẫn lắm!” Tomoya đang hai tay nâng bản thảo như nâng vàng nói.
“Đúng vậy. Diễn biến độc đáo và bất ngờ đến nghẹt thở trải đầy câu chuyện.” Akira cũng không giấu được cảm xúc mà khen ngợi.
“Nữ chính là em gái kiếp trước, lại còn [Yandere] nữa… Khá ranh mãnh so với bình thường đấy. Mà… Tôi cũng không ghét nó đâu.” Eriri chống cằm bình tĩnh nói.
Có vẻ cô nàng thực sự thích nó chứ với tính tình bình thường thì đã mỉa mai thêm vài câu rồi.
Tất cả nói xong hết thì đều nhìn về phía Megumi, tất nhiên là không quên cô nàng cũng là một thành viên của circle rồi.
Megumi dường như khá bất ngờ vì được chú ý, ngập ngừng suy nghĩ một lúc cô nàng mới cho nhận xét: “Etou… Hình như bối cảnh giữa các nhân vật có hơi cứng nhắc…”
Câu nói ấy vừa ra thì cả hắn lẫn Tomoya và Eriri đều phải gục đầu thở dài công nhận: “Ừ… Đúng thật…”
Dù sao cũng là kịch bản cho gal game nên sẽ hạn chế bối cảnh mà.
Utaha – senpai nãy giờ vẫn đang nằm dài trên bàn nghe nhận xét thì sau khi nghe xong hết đã ngồi thẳng dậy:
“Mà, có vẻ cũng không có ý kiến phản đối nào.”
“Vậy quyết định đây là kịch bản luôn nhé?”
A…?
Dù đúng là kịch bản hấp dẫn thật nhưng không hiểu sao Akira lại cảm giác kì lạ nào đó cứ cấn lại trong lòng mình.
Cái cảm giác như đang bảo là chưa đúng, chưa đủ,…
Trong khi hắn vẫn trầm ngâm thì Eriri đã đồng ý với kịch bản này.
Utaha – senpai cũng coi như hoàn thiện được bước đầu nên thoải mái chắp hai tay che miệng ngáp ngủ: “Vậy coi như kịch bản hoàn thiện rồi ha.”
“Chờ chút đã!” Akira nhanh chóng ngăn lại.
Đúng vậy, chờ thêm một chút đã. Bởi vì không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy kịch bản này dù rất hấp dẫn nhưng thực sự vẫn chưa được.
“Hentai – kun …?” Utaha – senpai hé một mắt nhìn hắn.
Tomoya nãy giờ cũng im lặng chỉ cúi đầu nhìn bản thảo trên bàn giống hắn và nói: “Em cũng mong chị chờ quyết định cuối cùng thêm ít lâu nữa.”
“Hai cậu…?” Lần này Utaha – senpai khẽ nghiêng đầu nhìn cả hai bọn hắn.
Hắn cũng không biết nói gì vì chính hắn cũng không biết rốt cuộc kịch bản tuyệt vời như thế này còn thiếu điều gì nữa?
Akira liếc qua Tomoya thì cũng bắt gặp ánh mắt của cậu bạn thân.
Cả hai chỉ tiếp tục cúi đầu đọc kĩ tiếp.
*****
Gần đây cơ thể hắn mỗi ngày đều phải chịu một số lớn vết bầm dập nặng nề. Cũng may là Akira đã thông minh hơn và hạn chế hết mức những v·ết t·hương ở mấy vị trí dễ dàng bị nhìn thấy.
Cơ mà cũng vì phòng bị mấy nơi đó nên hắn càng bị bầm dập thảm bại hơn nữa.
Lê lết tấm thân mệt mỏi, hắn leo lên cầu thang và đến phòng nghe nhìn, nơi mà ba ngày trước hắn đã bảo chờ đợi và chưa duyệt kịch bản hấp dẫn kia của Utaha – senpai.
Một tên được giao trọng trách làm Đạo diễn như hắn nhưng lại đang tự khiến lịch trình làm game bị chững lại.
Khi hắn bước vào phòng thì bốn người khác đã ở đây từ trước rồi.
Eriri đang rất tức giận, ngồi bên cạnh là Utaha – senpai vẫn chỉ khoanh tay nhìn vào màn hình lap top.
Đối diện với hai cô nàng là Tomoya đang cúi đầu thẫn thờ nhìn vào tập bản thảo đã được đánh dấu lít nha lít nhít.
Megumi thấy hắn đến thì tính nói gì đó nhưng hắn đã lắc đầu ra hiệu cô nàng đừng nói gì cả mà chỉ đến bên cạnh Tomoya ngồi xuống.
Hiện tại là 2 vs 2 đối diện nhau với Megumi ngồi ở cạnh bàn như làm trọng tài.
Trầm mặc một hồi lâu thì Eriri mới mở đầu lên tiếng bằng cách vỗ bàn:
“Hai ông vừa phải thôi chứ! Ngâm dấm ba ngày rồi đấy!”
“Không làm được gì đã đành, đây lại còn vướng chân người khác nữa!”
“Thế này chỉ tổ khiến người ta mất động lực thôi!”
“Điển hình một tên Đạo diễn ăn tàn p·há h·oại là thế này chứ đâu?”
Nghe những lời ấy của Eriri thì hắn chẳng thể phản bác được gì cả. Đúng như tất cả những gì cô nàng nói, chính hắn đang khiến mọi thứ trở nên tắc nghẽn và ảnh hưởng rất nhiều đến người khác.
Thấy Akira cúi đầu không lên tiếng thì Eriri đã nhỏ giọng lại khuyên nhủ:
“Kịch bản vậy là được rồi còn gì? Thú vị lắm rồi còn gì?”
“Chẳng phải hai bọn ông đều nói vậy còn gì?”
“Chúng ta sang bước kế tiếp đi.”
Hắn khó khăn ngẩn đầu lên nhìn về phía hai cô nàng. Không phải là hắn không muốn mà là không thể.
Ba ngày nay hắn đã cố gắng đọc nát cả bản thảo rồi nhưng cái cảm giác vẫn chưa đúng, vẫn chưa đủ đó luôn cảnh báo trong lý trí của hắn.
Akira chậm rãi nói: “Xin lỗi… Tớ không thể.”
Nghe hắn nói vây, Eriri liền hét lên: “Akira!”
Lần này thì Tomoya đã lên tiếng: “Tớ cũng giống với Akira.”
“Đúng là kịch bản rất hấp dẫn, rất đỉnh.”
“Nhưng có điều gì đó khiến tớ không thể thỏa mãn được…”
Akira nhìn qua Tomoya và thấy cậu bạn thân cũng đang nhìn hắn.
Đúng vậy, hắn cảm thấy thiếu thứ gì đó chính là vì đã đặt bản thân vào vị trí của Tomoya, vào vị trí của người đã bỏ hết tất cả cống sức để kéo bọn hắn về lại một chỗ cùng làm game.
Vậy, game cậu ta muốn làm sẽ như thế nào?
Với Akira thì ít nhất kịch bản hiện tại chưa phải là game mà Tomoya mong muốn.
“Lại nữa. Hai ông cứ nói kiểu đấy thì ai mà hiểu được!” Eriri phàn nàn.
Nhưng chính bản thân hắn cũng không rõ ràng cái cảm giác này là gì thì làm sao có thể nói cho người khác hiểu được đây.
Hắn lại lần nữa nhìn hai cô nàng creator đầy tài năng kia và nói:
“Ừm… Là lỗi của tớ khi không thể truyền đạt nó một cách chính xác.”
“Nhưng dù thế nào cũng không được, như thế này thì game sẽ không còn là game mà Tomoya mong ước, không phải là game mà tớ muốn làm!”
Eriri nghe vậy càng tức giận hơn và buột miệng: “Vậy sao hai ông không tự viết tự làm luôn đi!”
“Nói thế là đổ bể hết đấy, Sawamura – san.” Utaha – senpai đột nhiên lên tiếng cắt ngang sự tức giận của Eriri.
Cô nàng nãy giờ không nói gì cả mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ở đối diện lúc này lại nhắm mặt và chậm rãi nói:
“Giống như có những câu mà Đạo diễn không được phép nói với một creator.”
“Cũng có những câu mà creator không được phép nói với Đạo diễn.”
“Câu cô vừa nói nằm trong số đó đấy.”
Utaha – senpai với một tông giọng bình thản nhưng mọi người lại chẳng dám hó hé gì trước khí tràng làm việc nghiêm túc kia của cô nàng.
Eriri cũng dừng lại một nhịp sau đó mới quay sang nói: “Kasumigaoka Utaha! Chị biết tôi vì ai mới…”
“Chí ít câu vừa rồi không phải là vì tôi.” Utaha gập lại chiếc laptop của mình và nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Đôi chân dài ấy chỉ bước hai bước đã đến chỗ hắn và cô nàng dừng lại.
Akira nhìn sang thì chỉ thấy một góc bên gương mặt vẫn đang rất bình tĩnh nhưng lại ẩn giấu rất nhiều điều phía sau ấy.
Utaha – senpai chỉ nhẹ nhàng nói: “Lại nữa hả? Cậu lại không cho tôi câu trả lời lần nữa… Hentai – kun…”
A…!!!???
Hắn nhìn bóng lưng rời đi của cô nàng mà thất thần.
Hắn nhớ lại buổi chiều hôm đó, ở cửa hàng gia đình gần đường ray tàu điện.
Trên tay hắn là kịch bản của tập cuối series [The Metronome in Love] mà Utaha – senpai đã thức suốt đêm hoàn thành rồi ngay lập tức mang đến cho hắn đọc đầu tiên.