Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 47: . Utaha – senpai hóa Yandere?



Chương 47. Utaha – senpai hóa Yandere?

Sau khi Megumi rời khỏi thì Eriri cũng bất lực đổ gục xuống nằm dài trên bàn.

“Vất vả quá nhỉ?” Akira động viên hỏi thăm cô nàng họa sĩ này.

Mà bây giờ đã hết sức để chiến đấu với hắn rồi nên Eriri chỉ thở dài đáp:

“Lần đầu tôi phải ôm một vụ khó nhằn như vậy đấy.”

“Nếu mặt cô ấy không biểu cảm do không có cảm xúc thì đã có thể xách định là mẫu nhân vật kiểu [Ayanami] rồi.”

“Nhưng đây thì cậu ấy hơi nửa mùa quá nên mới mờ nhạt như vậy.”

Ngoài việc cáu gắt và khó chịu ra thì Eriri cũng giỏi đấy chứ, cô nàng hoàn toàn nhận ra còn gì, đúng là họa sĩ nổi tiếng có khác.

Akira cũng gật gù với nhận định đó và nói: “Ừ đúng vậy. Không phải là cậu ấy không có biểu cảm mà chỉ là biểu đạt hơi đại khái quá thôi.”

Eriri mệt mỏi than thở: “Thiệt tình! Lần đầu tôi gặp một nhân vật vô vụng như vậy đấy!”

Hai người bọn hắn ở bên này than thở thì bên kia Tomoya nãy giờ không biết làm gì thì lôi bản kế hoạch game ra hí hoáy nghe vậy liền lập tức quay sang mặt hớn hở nói: “Đó! Đúng là chẳng có tí nét riêng nào y như tớ kể phải không?”

“Nghe ông tự mãn vớ vẩn thế bực lắm đấy!” Eriri nhanh chóng quay sang cậu bạn thuở nhỏ bên cạnh và dở tính hung hăng trở lại.

Tomoya không dám hó hé gì lại mà chỉ tiếp tục cúi đầu chỉnh sửa bản thảo kế hoạch game, cái này là do Akira đã yêu cầu.

Hắn muốn Tomoya chủ động lên ý tưởng và kiểm soát hướng đi của việc làm game này. Nếu muốn thực hiện ước mơ của mình thì Tomoya vẫn cần trưởng thành thêm nhiều nữa chứ không thể dừng lại ở việc chỉ là một tên otaku đam mê được.

“Mà deadline phần thiết kế nhân vật không còn nhiều nữa đúng không?” Akira nhìn lấy tờ giấy trắng tinh trên bàn thì hỏi lại Eriri.

Eriri cũng biết là thời gian đang hẹn hẹp nên cũng không phản bác mà chỉ thở dài nói: “Phải ha… Cuối tuần này tập trung ở nhà Akira rồi làm một phát cho xong luôn nhỉ?”

“Ơ. Cuối tuần này ấy hả?” Hắn thoáng giật mình vì nhận ra cuối tuần này...

“Sao thế? Ông bận gì à?” Eriri thấy hắn như vậy thì thắc mắc hỏi lại.

Hắn không trả lời ngay mà quay sang nhìn Tomoya, cậu ta nãy giờ nghe hết cả nhưng lại làm như không nghe thấy mà quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Anh em chí cốt dữ chưa!

Hắn cũng đau đầu hỏi lại cô nàng trước mặt:

“Này Eriri. Bà đã từng… Hẹn hò chưa?”

[Roẹt…] Tiếng giấy bị ngòi bút xé rách.

“Eriri???” Hắn nhìn về phía cô nàng đang thất thố đến nỗi làm rách cả quyển vẽ kia.

[Rầm…] Tiếng chiếc laptop rơi xuống sàn nhà.

“Utaha – senpai???” Akira nhìn lại phía sau, nơi cô nàng senpai đang ngỡ ngàng với hai bàn tay run rẩy.

Ủa, hắn vừa hỏi câu gì điên rồ lắm hả?

Chưa kịp cho hắn định hình lại tình hình thì Eriri đã cuống lên và đỏ mặt nói:

“H-H-H-Hẹn hò á?”

“Ô-Ông đang gạ tôi à? N-Nhưng tôi với Tomoya...”



Không!

*****

Sau khi ổn định lại thì hắn đã xin ý kiến về việc nếu cuối tuần đi mua sắm cùng một bạn bè có giới tính là nữ thì như thế nào.

Dù sao thì hỏi về việc này thì chỉ có thể nhờ một người bạn thân và còn là con gái như Eriri này thôi chứ hắn chẳng còn ai để hỏi cả.

Nhưng sau khi được truyền kinh nghiệm từ cô tiểu thư luôn giả nai ở trường học với các bạn học xung quanh thì lại chẳng có gì ngoài những việc thông thường.

“Thế có hơi chán không?” Akira hỏi lại cô tiểu thư tóc vàng trước mắt này.

“Dù sao cũng đi với nhau rồi, làm gì đó đáng nhớ hơn không được à?”

“Tớ không muốn phải giả vờ chỉ để hòa hợp đâu.”

Đúng vậy, hắn vẫn muốn là chính mình dù trong hoàn cảnh như thế nào đi nữa. Hắn vẫn là Akira, một tên lười chảy thây và chỉ muốn làm những gì mình thích.

Eriri dường như cũng hơi dừng lại trước mấy câu nói của hắn. Cô nàng liếc mắt qua Tomoya đang ngồi sát bên cạnh rồi nói: “Không thể đâu. Ai cũng sẽ có một khuôn mặt ẩn dấu đi.”

Nghe Eriri nói vậy thì đột nhiên hắn lại nghĩ ngay đến Megumi.

Những đoạn kí ức với Megumi cứ vậy chạy trong đầu hắn và hắn nhận ra một điều:

“Nhưng Katou đâu có vậy.”

“Cậu ấy không phải otaku nhưng khi dính với đám otaku chúng ta vẫn cư xử như bình thường còn gì?”

“Tớ nghĩ điểm đó thật đáng nể.”

“Nên nói sao nhỉ…?”

“Tớ không muốn cư xử xã giao hoặc cười cho qua chuyện với cậu ấy.”

Đó là những gì Akira cảm nhận về Megumi, người đã bỏ qua mấy thứ rắc rối như otaku hay thế giới 2D mà vẫn giúp đỡ bọn hắn.

Cũng chính vì thế mà hắn muốn bản thân đối xử với Megumi một cách chân thật hơn chứ không phải chỉ là xã giao thông thường ngoài kia.

“Quả nhiên là hẹn hò thật rồi? Người đó là Katou – san đúng không?”

“Nhờ vả bọn tôi đủ kiểu hóa ra là mượn cớ tán tỉnh. Ông xem thường Sawamura Spencer Eriri này quá đấy!”

Eriri đột nhiên lại bực tức trở lại.

Hắn cũng không biết phải giải thích cái tình huống trớ trêu này như thế nào.

Rõ ràng là lúc đầu hắn chỉ ngăn chặn nữ chính của game chạy mất thôi mà. Cống hiến vì công việc chung cả đấy!

Akira tức giận lườm qua Tomoya vẫn không chịu nói giúp cho hắn kia. Không nhận được phản hồi từ cậu ta, hắn cũng đành bất lực nói lại:

“Không phải hẹn hò! Chỉ là đi mua sắm bình thường thôi.”

“Tớ chỉ đi cùng tới Rokutenba Mall trong đợt opening sal·es thôi mà.”

Nhưng dù hắn giải thích thế nào thì vẫn là chuyện đi mua sắm cùng con gái vào cuối tuần thôi mà nhỉ.

Eriri cũng đập bàn nói: “Cái đó không gọi là hẹn hò thì là gì hả?”



Lúc này Tomoya vẫn đang im lặng nãy giờ kia đột nhiên lên tiếng.

Cậu ta hưng phấn đập bàn hét lên với hắn:

“Quả nhiên đúng là hẹn hò rồi!”

“Kể cả là anh họ thì vẫn thành hẹn hò thôi…”

“Nên là giành lại nữ chính cho nam chính đi, Akira!”

Thì ra cậu ta vẫn chờ chỉ để hắn c·ướp lại nữ chính về cho game thôi à. Cái đồ vì game bỏ bạn, Aki Tomoya!

“Hả. Hai ông nói cái gì vậy?” Eriri thấy Tomoya như vậy thì thắc mắc hỏi.

“Hi hi… A ha ha… Ha ha…” Nhưng lúc này đột nhiên từ phía sau vang lên từng điệu cười man rợ khiến Akira lạnh hết cả gáy.

Hắn thấp thỏm bỏ qua vấn đề hẹn hò hay không kia và quay lại nhìn.

Cảnh tưởng hiện ra trước mắt hắn lúc này là: Cô nàng senpai đang cúi gầm mặt vào laptop và gõ chữ liên tục.

Đôi chân theo thói quen mà run nhanh theo từng nhịp, đôi mắt đỏ rực như ngọc ruby kia bây giờ lại pha thêm chút tăm tối làm nền.

Mồ hôi trên trán chảy dài xuống, khóe miệng khẽ kéo vòng cung lên tạo ra một nụ cười đáng sợ.

“Hì… Hì hì… Hi hi… Ha ha ha!!!” Điệu cười kì lạ lạnh lẽo kia lại vang lên theo từng nhịp khiến cho hắn cảm giác như căn phòng bị giảm nhiệt độ đi vậy.

Utaha – senpai?

Hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn khi nhìn thấy cô nàng như vậy.

“Đây rồi! Hình dung ra cốt truyện rồi!”

“[Nhân vật chính bỏ lại nữ chính đang ốm để đi hẹn hò với cô gái khác.]”

“[Khi về nhà đột nhiên b·ị đ·ánh vào đầu rồi b·ất t·ỉnh.]”

“[Lúc tỉnh lại, tay chân cậu bị trói không cử động được người.]”

“[Cậu kêu cứu thì thật bất ngờ, người xuất hiện lại là…]”

Utaha – senpai vừa gõ vừa thốt ra những câu chữ cực kì man rợ mà hắn nghĩ là kịch bản phim kinh dị nào đó kia.

Cô nàng hưng phấn đến nỗi cười ha ha đầy đáng sợ rồi đứng phắt dậy để dồn lực gõ chữ nhanh hơn nữa.

Cái cảnh tượng gì đây!

“Này… Chuyện gì đây…?” Akira khó khăn hỏi lại hai chiến hữu.

Eriri thì lại bình tĩnh trước cảnh tượng này và nói: “Thi thoảng khi sáng tác lại bị ấy mà. Mặt tối của các creator đấy.”

Đừng đùa chứ.

Chị ấy chỉ đang lên đồng thôi đúng hông? Có đúng vậy không?

Trong khi hắn đang run sợ phủ định đi cái sự thật kì lạ thì giọng cười kinh dị lại lần nữa phát ra.

“Ha ha ha… Hi hi…”



“[Cần phải phạt em rồi đấy, Hentai – kun.]”

Utaha – senpai càng lúc càng điên cuồng và gõ phím không ngừng nghỉ như muốn phá nát cả chiếc laptop đó để truyền hết toàn bộ những gì trong não ra vậy.

Đợi đã!

Chị vừa nói Hentai – kun phải không?

Kasumigaoka Utaha!

*****

Sau cái ngày chứng kiến mặt tối của creator thì bọn hắn lại tiếp tục hoạt động circle ở phòng nghe nhìn.

Nhưng lần này là đón nhận kịch bản dày cộm của cô nàng hôm qua vừa hóa yandere, Utaha – senpai.

“Bộp” Tiếng tập bản thảo đặt xuống bàn trong khi bốn đôi mắt đều đổ dồn vào nó vang lên.

Utaha khoanh tay dưới ngực nhìn về phía hắn nói: “Tóm lại, tối qua chị thức cả đêm làm xong kịch bản rồi đấy.”

Bọn hắn ngỡ ngàng nhìn nó, thậm chí Tomoya và Eriri đều đã đứng bật cả dậy.

Nếu là những người quen thuộc với công việc creator thì sẽ hiểu chuyện này khó khăn đến mức nào.

“Nhanh quá!” Tomoya ngay lập tức thốt lên.

Megumi cũng ngay lập tức cảm thán: “Dày quá! Chị viết trong một ngày thôi à?”

“Chỗ này phải gấp năm lần cái bản thảo Tomoya viết nhỉ?” Eriri cũng chêm vào.

Hắn chỉ nhìn lấy cô nàng senpai đang buồn ngủ và mệt mỏi kia: “Quả đúng là Utaha – senpai…”

Cô senpai của chúng ta lúc này chỉ muốn ngủ mà thôi nên đã chuyển qua bàn bên cạnh rồi gục xuống: “Trước tiên mọi người đọc qua rồi cho ý kiến xem nào. Còn chị ngủ một lát đây.”

Nói xong cô nàng liên kê tay làm gối rồi ngủ luôn.

Tiếng hít thở đều đều nhỏ nhẹ vang lên, chứng tỏ cô nàng đã ngủ ngay tức khắc. Có vẻ cô nàng đã viết bản thảo từ hôm qua đến tận hôm nay không ngủ chút nào.

Akira ngắm nhìn tấm lưng thon dài, mái tóc đen mượt mà tung xõa kia.

Một năm trước cũng vậy, đã bao lần như thế này rồi nhỉ. Thời điểm mà hắn đã chạy theo cô senpai này khắp nơi để lấy tài liệu và lúc nào cũng phải nhìn cô nàng gục xuống ngủ thoải mái trong khi hắn đọc bản thảo.

Nhớ lại những khoảnh khắc đó và kết hợp với bây giờ khiến hắn đột nhiên cảm thấy vui vẻ và bất giác nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Hả…?

Chỉ mới nở nụ cười hắn đã ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí không đúng.

Quay sang thì thấy Eriri đang chống cằm nhìn hắn rồi cau mày hừ bất mãn.

Bên đối diện thì Megumi đang hé môi hồng nhỏ nhắn, mở to đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm hắn.

… Khụ khụ…

“Tomoya, bắt đầu đọc bản thảo đi chứ Producer!” Akira ngay lập tức cầm bạn thân ra làm bia hứng đạn.

Hắn chộp lấy bản thảo trên bàn và bắt đầu mở ra để mọi người cùng nhau đọc nhằm đánh lạc hướng.

Nhưng mà ngay trang đầu tiên hắn đã phải đứng hình:

[Bản thảo Gal – Game siêu lành mạnh của Hentai – kun, cho Hentai – kun và phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức của cậu ta (nháp)]

Vậy ra hôm qua gọi Hentai – kun với điệu cười yandere đó không phải là ảo giác à!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.