Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 45: . Cuộc sống dần dần nhiều màu sắc hơn



Chương 45. Cuộc sống dần dần nhiều màu sắc hơn

Thứ sáu, sau khi tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc và tiếng chuông vang lên thì cũng là lúc mà đám học sinh ào ạt chảy khỏi lớp học để tận hưởng thanh xuân ngoài kia.

“Ủa? Yuigahama – san không đến CLB sao? Lạ nhỉ?” Hắn mở cửa vào phòng rồi đến ghế của bản thân ngồi xuống.

Bởi vì còn phải đưa giấy tờ từ Hội học sinh sang phòng giáo viên nên hắn đến hơi muộn một chút và nghĩ sẽ đông đủ cả rồi chứ.

Nghe hắn hỏi vậy thì Yukino mới khẽ liếc qua chiếc ghế đáng lí đã có một cô nàng nhiều chuyện ngồi ríu rít, còn Hachiman thì ngoảnh mặt đi tránh ánh mắt hỏi dò của hắn.

Có chuyện gì xảy ra à?

Chỉ mới hôm qua vẫn còn bình thường đi giúp đỡ vụ Kawasaki mà nhỉ? Mà chắc là hôm nay bận việc gì hoặc đi chơi với bạn bè của cổ thôi.

Akira cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi bắt đầu lấy sách ra đọc. Trong CLB với cái hoạt động là giúp người lấy niềm vui kì lạ kia thì ba người lại đều im lặng đọc sách.

Hay là nên bảo Yukino đổi tên CLB thật nhỉ?

“Này, không lẽ mỗi lần tớ không đến CLB, mọi người sẽ thấy thiếu vắng như tớ đang thấy vì Yuigahama – san không đến à?” Đột nhiên hắn cảm thấy bầu không khí hơi khó chịu nên đả mở trò đùa.

Nhưng nói vậy thôi chứ không hẳn là đùa, bởi vì bây giờ hắn thực sự cảm thấy như vậy.

Thiếu đi Yui nói nhiều thì không nói, nhưng hai người còn lại có vẻ cũng đã dần mất liên kết, hoặc có thể là vì quen với việc có Yui làm liên kết nên bây giờ lại trở nên khó xử.

Nghe hắn hỏi như vậy thì Yukino vẫn cúi đầu đọc sách và chỉ nhẹ nhàng nói:

“Ara, cậu còn biết bản thân không thường đến CLB cơ đấy.”

“Nếu như không phải lâu lâu cậu lại xuất hiện như chẳng có chuyện gì thì sẽ chẳng ai nhớ cậu là một thành viên trong CLB đâu.”

Được rồi, có vẻ địa vị của hắn trong CLB này còn thấp hơn cả cô nàng Yui vào sau kia.

“Ít nhất tớ vẫn đến và giúp đỡ những yêu cầu cho hoạt động CLB còn gì?” Hắn nhanh chóng làm rõ để lấy lại vị trí của mình trong này.

Nếu lơ đãng có khi hắn lại mất chỗ để trốn việc mất!

Yukino cũng không nói gì nữa mà im lặng đọc sách, nhưng cái ánh mắt liếc về ghế của Yui thì đã bị hắn phát hiện.

Hachiman bên cạnh cũng đang có một tâm trạng rối bời giấu sau bộ mặt thản nhiên như cá c·hết ấy của cậu ta.

Phải, Akira đang nhắc nhở hai người kia về tầm quan trọng của Yuigahama Yui!

*****

Ngồi đọc sách ở CLB Tình nguyện không lâu thì hắn đã xách cặp ra về.

Không phải là có chuyện gì ở nhà mà là theo lời mời của Nijika và đến phòng hòa nhạc của chị gái cô nàng.



Nghe bảo kể từ ngày hôm nay Bocchi – chan sẽ làm thêm tại Starry để cùng ban nhạc trả mức khoán cho buổi diễn live lần tới.

Muốn xây dựng một ban nhạc trở nên nổi tiếng cũng khó khăn quá ha, không những vấn đề thành viên mà còn cả đầu tư tài lực nữa.

Tất nhiên là như lời nói lúc trước, hắn sẽ cố gắng giúp đỡ hết mức có thể, nên là lần này hắn cũng sẽ tới xem dù chẳng phải là hoạt động biểu diễn gì của ban nhạc.

Trên đường hắn tiện thể ghé qua một tiệm bánh để mua mấy phần bánh khá nổi từ đề cử của Osanai.

Theo con đường cũ đã từng đi, hắn dễ dàng tìm Starry. Dù trên tấm bảng vẫn đang để [Close] vì chưa tới 5h chiều nhưng hắn vẫn gõ rồi đẩy cửa bước vào.

“Xin lỗi quý khá— À, Akihito – kun đấy à, có đồ ăn không!”

Ngay khi hắn mở cửa thì liền thấy Ryou đang ngồi ở quầy vé để chuẩn bị tiếp đón khách. Lúc đầu cô nàng còn tưởng là khách tới sớm nhưng sau khi thấy là hắn liền mắt phát sáng nhanh chân chạy đến.

Đôi khi Akira không thể hiểu nổi cái tính cách xoay chuyển như chong chóng kia được hình thành như thế nào.

Cô nàng Ryou này thực sự là một người kì lạ!

Lúc này trong phòng hòa nhạc chưa có khách nào nên chỉ toàn là nhân viên thôi.

Nijika và Bocchi – chan thì ở quầy đồ uống, hình như là để hướng dẫn cô nàng tóc hồng cực độ hướng nội kia cách lấy đồ uống và tiếp đãi khách hàng.

Bên cạnh là PA – san và Quản lý – san đang thảo luận công việc và gõ gì đó vào laptop. Mọi người đều rất cố gắng cho công việc của bản thân nhỉ?

Akira ngắm nhìn bầu không khí hòa hợp này của Starry và cũng bắt đầu hiệu được vì sao Nijika lại cố gắng đến vậy vì nó.

Đổi lại là hắn thì chắc chắn hắn cũng yêu thích nơi này!

Mọi người thấy tiếng mở cửa và giọng nói của Ryou vang lên thì cũng đã nhìn về phía hắn.

Nijika ngay lập tức vẫy tay “Akihito – kun” rồi kéo Bocchi – chan chạy ra, cô chị gái bảo vệ em thì ngay lập tức mắt đanh lại lườm hắn với PA – san che miệng cười khúc khích bên cạnh.

“Mình có mua bánh ngọt cho mọi người đấy, đến lựa đi.”

“À, vì chúc mừng ngày đầu đi làm thêm của Bocchi – chan nên cho em ấy chọn trước nhé.”

Akira nhanh chóng đi đến bàn và đặt xuống mấy hộp bánh được gói kĩ càng mà hắn mua. Đều là những phần bánh nhỏ với nhiều vị khác nhau rực rỡ đủ màu sắc mà ngay chính người mua như hắn cũng phải nhỏ nước miếng.

Con bé Osanai đúng là biết chọn quán thật.

Ryou thấy hắn lấy ra quá trời bánh gato liền lén lút tính cuỗm 2, 3 phần thì đã bị Nijika ngay lập tức đánh vào tay: “Ryou thật là. Akihito – kun đã nói là để Bocchi – chan chọn trước mà.”

Cô nàng với nguyên một bộ đồ thể dục tay dài màu hồng kín mít bị Nijika kéo đến rồi lại khép nép đứng ở xa không dám tới gần mà nhìn hắn.

Đúng là dù đã gặp qua một lần nhưng đó cũng là tận mấy ngày trước luôn rồi, đối với cô bé hướng nội này thì có khi chẳng còn nhớ hắn là ai mất.



“Bocchi – chan chọn đi. Cảm ơn em đã cố gắng vì ban nhạc mà đến làm thêm nhé.” Akira mỉm cười nhẹ nhàng cảm ơn cô bé.

Vốn dĩ lúc đầu là do hắn và Nijika tự ý kéo cô nàng đến, nhưng cũng may là cuối cùng Bocchi cũng đồng ý cùng đồng hành với ban nhạc.

Nghe hắn nói vậy, cô nàng mới rụt rè đi đến: “E-Etou… V-Vậy em xin phép…”

Bocchi chọn lấy phần bánh gần nhất trong tầm tay. Không biết là có thật sự thích hay là chỉ đơn giản vì gần nhất nữa.

Cũng may là hắn nãy đã lén đặt phần được nhân viên cửa hàng bánh gợi ý là ngon nhất về phía cô nàng.

Bên này nghe khi Bocchi vừa cầm lấy phần của mình thì Ryou đã nhanh chóng phi đến bắt đầu mỗi tay nắm lấy một phần rồi tính chạy đi.

“Không được. Một người một phần, tớ với cậu là hai phần đó.” Nijika túm cổ áo cô nàng mèo trộm vặt kia lại.

Đúng là sinh vật trên đời luôn sẽ có một khắc chế cứng với bản thân ha.

Akira cũng chọn lấy hai phần ngon nhất còn lại rồi mang đến cho hai chị gái vẫn đang nhìn bọn hắn vui đùa ở bên kia.

“Quản lý – san, PA – san nữa. Chúc hai người ngon miệng nhé.”

Hắn đưa hai phần bánh rồi chạy đi ngay trước khi Nijika onee – chan lại mở mấy câu như kiểu “lại hối lộ”.

Thấy bóng dáng chạy trối c·hết của hắn thì PA – san lại che miệng cười rồi liếc nhìn qua Quản lý. Cô chị gái yêu thương em mình kia lúc này cũng chỉ biết nhìn vào phần bánh ngon mắt trước mặt và thở dài.

Thế là Ban nhạc Đoàn kết đã có một buổi liên hoan nhỏ chào mừng Bocchi – chan!

*****

Chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã quen thuộc với việc mỗi cuối tuần sẽ thấy một cô gái dễ thương xinh đẹp ngồi trong phòng hắn, ăn đồ của hắn, uống trà của hắn và dùng tất cả những món đồ trong phòng hắn để giải trí nữa.

Megumi lúc này đang đọc manga, là bộ [Kaguya – sama: Love is war] mà hắn cực kì thích và đã đề cử cho cô nàng kia.

Cô nàng vẫn tự nhiên thoải mái như mọi khi và cầm lấy quyển manga ngồi co chân lại rồi dán mắt vào đọc với một thân đồ thường ngày khá dễ thương.

Tình cảnh này khiến hắn đột nhiên có suy nghĩ, đây là phòng của Megumi vậy.

Còn hắn, người đang câu nệ khó xử, mới là khách đến thăm.

“À. Hôm nay tớ đi tàu điện thì thấy poster cùng đoạn quảng bá của [5 cm/s] đấy. Có vẻ như nó bắt đầu trở nên rất nổi tiếng rồi nhỉ?” Megumi nhẹ nhàng lật manga sang trang mới và nói.

Mà đúng là hình như [5 cm/s] của hắn đã bắt đầu được đón nhận một cách rất nồng nhiệt.

Nghe bảo là không chỉ với lứa trẻ đam mê light novel mà với cả những người trưởng thành thích đọc sách cũng rất thích cuốn tiểu thuyết này.

Và nhờ sự trải dài về độ tuổi đó đã khiến cho mức độ thảo luận của [5 cm/s] được đẩy l·ên đ·ỉnh điểm. Hiện tại gần như bất cứ ai nghe thông tin liên quan về sách đều sẽ nghe đến cái tên [5 cm/s].



Thực lòng mà nói thì thành công này đã vượt ngoài sự mong đợi của hắn. Lúc đầu hắn vẫn chỉ muốn dần dần phát triển khía cạnh này của tiểu thuyết để tạo bước tiến cho những bộ khác sau này mà thôi.

“Cũng nhờ [5 cm/s] nổi tiếng giờ tớ đang hơi nhiều việc với bên nhà sản xuất đây.”

“Cho qua đi. À mà sao đột nhiên Katou lại muốn đọc manga vậy?” Akira chủ động bỏ qua chủ đề [5 cm/s] kia. Dù sao thì hiện tại hắn cũng không quan tâm đến nó lắm.

Hắn lúc này cũng rảnh rỗi nên đã không đọc sách nữa mà chuyển sang luyện tiếp kĩ năng [Hội họa] mà mình đã bỏ xó từ lâu kia.

Nhìn cô nàng nữ chính dễ thương cuối tuần nào cũng ở phòng hắn kia thì đột nhiên hắn lại có hứng vẽ lại cô nàng, mặc dù là nãy giờ đổi mấy lần thì vẫn là gương mặt với chỉ một biểu cảm duy nhất đó.

Megumi cũng biết Akira đang phác thảo bản thân nhưng cũng mặc kệ không hề biểu hiện ra phản đối hay ngại ngùng gì cả mà chỉ trả lời câu hỏi của hắn:

“Etou… Chẳng phải đang trong quá trình phác thảo nhân vật cho game đó sao.”

“Sawamura – san mỗi lần đều nói tớ không biểu hiện được ra cảm xúc như nữ chính 2D nên tớ đang muốn thử xem trong manga những nữ sinh đó sẽ thể hiện cảm xúc như thế nào.”

Đúng là circle của bọn hắn rốt cuộc đã vào quá trình khởi động rồi và mọi người cũng đang chạy đua cho deadline của mình.

Cơ mà vì thời gian hạn hẹp cùng với hai creator nổi tiếng của chúng ta kia cũng đang bận với công việc riêng của mình nên thành ra mọi thứ hình như đang chững lại thì phải.

“Cũng phải, đã chuẩn bị qua tháng 6 rồi, thời gian dành cho Eriri phác họa nhẫn vật cũng không còn nhiều.”

“Mà mới đó mà đã gần hai tháng từ khi khai giảng rồi nhỉ, thời gian trôi qua thật nhanh~”

Akira thả lại ngòi bút và nằm dài ra sàn.

Đối với hắn thì thời gian vừa qua phải nói là chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Đã có quá nhiều chuyện xảy ra từ khi linh hồn hắn thức tỉnh ở thế giới này sau 3 năm ròng rã trong bóng tối sâu thẳm kia.

Bên này Megumi cũng dời mắt khỏi bộ manga và liếc về phía tập giấy mà hắn vừa nãy đã vẽ cô nàng.

Ngắm nghía một hồi lâu sau đó Megumi mới thu lại tầm mắt tiếp tục đọc manga và bình thản nói: “Phải là chỉ mới 2 tháng thôi mà tớ đã b·ị b·ắt cóc vào một circle kì lạ và phải làm game dù chẳng biết gì cả ấy.”

Này, nếu bất bình thì hãy nói với một giọng phàn nàn ấy, Katou Megumi!

Nhưng qua thời gian dài ở chung thì hắn cũng đã quá quen với cô nàng này rồi.

Akira ngồi dậy và tiếp tục công việc họa họa của mình, vẽ Megumi.

“Nhưng mà cũng vui phải không? Hoạt động circle ấy.” Hắn vừa hí hoáy ngòi bút vừa hỏi.

Ánh nắng đẹp đẽ xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người con gái ấy.

Katou Megumi… thật dễ thương, thật xinh đẹp, thật lung linh.

Và lúc này, một nụ cười nhỏ nhẹ nở rộ lại càng tô điểm hơn cho khung hình ấy.

“Ừm!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.