Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 44: . Hẹn hò?



Chương 44. Hẹn hò?

Bầu không khí ở quầy lúc này có hơi cứng lại sau màn khịa nhau bằng truyện cổ tích kia.

“Có định dừng lại không?” Lúc này Yukino mở lời.

“Hửm? Không hề!” Kawasaki thẳng thừng nói.

Lúc này cô bạn Yui mới bắt đầu nói:

“Này, Kawasaki – san. Tớ cũng đi làm thêm lúc cần tiền nhưng mà chưa từng nói dối về tuổi mình bao giờ.”

Mặc kệ những lời đó, Kawasaki vẫn chỉ điềm nhiên: “Chả có gì, tôi chỉ cần tiền thôi.”

“Nghe này, cuộc sống không dễ dàng. Tôi cũng không phải vì muốn ních tiền đầy túi.”

“Nên dừng lại cái việc thuyết giáo ấy đi.”

“Mà mấy người nhé, nếu tự cho mình là đúng thì thử đưa đủ số tiền tôi cần xem.”

“Mấy người nghĩ có thể cho tôi thứ mà ngay cả cha mẹ cũng không dám cho tôi sao?”

Kawasaki cứ vậy mà bác bỏ hoàn toàn bọn hắn và đưa ra một yêu cầu quá đáng để khiến bọn hắn phải bỏ cuộc.

Yukino cũng không rảnh mà ngồi đấu khẩu với cô nàng ương bướng này và mở lời cảnh cáo luôn: “Chuyện này dừng ở đây được rồi đấy. Nếu cô vẫn tiếp tụ-”

Nhưng mà chưa để Yukino nói hết câu thì Kawasaki đã lườm ánh mắt khó chịu hướng thẳng vào cắt ngang và nói:

“Nè! Cô có ông bố làm ở hội đồng thành phố phải không?”

“Những người sinh ra trong nhung lụa sao hiểu được chuyện này chứ.”

Câu nói của Kawasaki đã đâm thẳng vào tim Yukino. Cô công chúa lạnh giá của chúng ta lúc này đã không giữ được bình tĩnh nữa mà cắn răng rung tay khiến cho ly nước của cô ngã ra bàn “leng keng”…

“Chờ đã! Gia đình của Yukinon với công việc của cậu thì liên quan gì chứ!” Cô bạn Yui thấy Yukino như vậy liền bất bình đập bàn đứng dậy.

Yui cũng rất yêu thương bạn bè đấy chứ nhỉ.

Hắn vội lấy chiếc khăn tay của mình ra lau đi dòng nước đang sắp tràn khỏi bàn có thể sẽ nhỏ xuống váy của Yukino kia.

Trong quầy, Kawasaki nhìn thấy phản ứng của hai cô nàng cũng chỉ ngoảnh mặt đi không nhìn và thì thầm: “Nếu vậy thì chuyện gia đình tôi cũng không liên quan tới mấy người.”

“Cũng không sai… Nhưng mà Yukinon…” Yui cũng không biết phản bác kiểu gì mà buồn rầu ngồi lại chỗ ngồi.

Yukino cũng đã lấy lại bình tĩnh, cô nàng nhìn hắn một chút rồi quay sang vỗ lưng cô bạn vừa bảo vệ mình: “Chỉ lỡ tay làm đổ cốc thôi không có gì nghiêm trọng đâu. Đừng quan trọng hóa nó.”

Nhìn tình hình như vậy, Hachiman cũng biết là chẳng thể nói chuyện tiếp nữa rồi nên đã đứng dậy rời khỏi ghế nói: “Hôm nay vậy là đủ rồi.”

Yui và Yukino cũng gật đầu rồi đứng dậy.

Akira khẽ liếc mắt cho Hachiman ra hiệu cậu ta rời đi trước rồi lấy ví trả tiền cho cả đám hôm nay.

Trong khi chờ lấy tiền thừa thì hắn nói:

“Này Kawasaki, cậu biết là tớ ở Hội học sinh đúng không?”

Đang đếm lấy tiền để thối lại cho hắn thì cô nàng dừng lại rồi ngước đầu lên nhìn hắn.

Lúc này hắn nói tiếp:

“Vì thế tớ sẽ không bỏ qua khi đã biết có học sinh của trường đang nói dối để đi làm thêm thâu đêm đâu.”

“Những gì cậu đang vất vả và cố gắng làm đều có mục đích gì đó phải không?”

“Cậu vẫn đang làm việc trong âm thầm để có thể giải quyết vấn đề của bản thân, của gia đình.”



“Tớ nghĩ cậu như vậy thật sự rất tuyệt.”

“Nhưng là tại sao chúng ta không tìm thêm một cách khác có thể giúp cậu lại có thể khiến gia đình không phải lo lắng?”

“Sáng mai tới gặp bọn tớ, 5:30 ở quán Wac trên phố. Chúng ta sẽ nói chuyện về Taishi – kun.”

“Vậy nhé!”

Akira sau khi nói một đoạn dài dòng thì nhận lấy tiền thừa rồi phất tay bỏ đi.

Nếu là vấn đề giữa người với người thì không thể bảo ngừng là ngừng được.

Bởi vì những hành động đó chính là việc họ đang yêu quý mối quan hệ đó nên mới phải cố gắng đến vậy. Ở đây là chị cả với những đứa em của mình.

Hắn đã tìm ra cách có thể giải quyết ổn thỏa cho cô nàng yêu quý gia đình này.

Cơ mà hình như Yukino có vấn đề gì đó với gia đình thì phải?

*****

Đang gục ngã vì buồn ngủ thì hắn bị tên bạn thân cùng lớp Tomoya đập dậy không cho ngủ.

Thật là, tối qua rồi sáng nay đủ thứ chuyện với CLB Tình nguyện khiến cho thời gian ngủ của hắn vốn chẳng có nhiêu càng bị eo hẹp lại hơn.

Gần đây hắn càng lúc càng đau khổ vì đã tự ép bản thân phải kỉ luật bắt buộc hoàn thành những thứ đó hằng ngày rồi đấy.

Mà sáng nay, sau khi cả hội gặp mặt còn cả Taishi và Komachi nữa thì cuối cùng cũng đã có thể nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Những gì cô nàng biểu hiện cũng như độ tuổi của hai chị em này. Akira có thể nhận ra rằng những gì Kawasaki làm là để chuẩn bị tiền cho việc nhập học trong năm tới.

Hai chị em nhà Kawasaki cũng đã hiểu cho nhau hơn, một chị cả kiếm tiền để không ảnh hưởng gia đình và một cậu em trai cả lo lắng cho chị.

Vậy là cuối cùng, hắn đã lợi dụng quyền lợi của chức vị Hội phó Hội học sinh kia và tìm cho cô nàng một số học bổng phù hợp khi lên đại học giúp cô nàng không lo lắng chuyện tiền bạc nữa.

Cũng vì thế, hắn nhất định phải ngủ bù tận hưởng.

Nhìn thấy Akira nhất quyết không chịu mở mắt dậy, Tomoya đành tung chiêu: “Akira, cậu còn không thức tỉnh thì nữ chính của cậu sẽ b·ị đ·ánh cắp mất đó!”

Tiếng hét của cậu ta vang vọng khắp căn phòng học này khiến mọi người đều quay sang nhìn.

Mà sau khi thấy đó là [Aki Tomoya] thì mọi người đều xem như không có gì và quay đi tiếp tục làm gì thì làm như cũ.

Cậu ta thường xuyên làm mấy chuyện điên rồ đến mức bình thường luôn rồi à?

Akira biết là nếu cứ để tên bạn thân này như vậy có khi cậu ta lại đốt luôn cả lớp để làm hắn phải dậy mới thôi mất.

Nhập nhèm mệt mỏi ngẩn đầu lên, hắn hỏi: “Nữ chính nào của tớ?”

“Katou Megumi!” Cậu ta lại gào lên lần nữa.

Lần này thì mọi người bắt đầu có vẻ quan tâm hơn rồi đấy.

Akira cũng bất lực vuốt mặt, tất nhiên hắn biết người được nói đến là ai, ý của hắn là từ bao giờ Megumi thành nữ chính của hắn ở ngoài đời thực rồi hả?

Tranh cãi với tên otaku này là vô dụng.

Hắn quay lưng lại nhìn cô nàng đang thản nhiên bấm điện thoại dù bị réo tên liên tục này.

“Cậu tính đá tớ rồi à, Katou?” Hắn với giọng buồn ngủ hỏi cô nàng.

Megumi lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn hắn rồi nghiêng đầu nói: “Tất nhiên là không, vì chúng ta đã thành đôi bao giờ đâu?”

“Đấy, thấy chưa? Cậu ấy có đá tớ đâu.” Hắn nghe vậy thì quay sang nói với Tomoya.

Nhưng cậu ta lúc này đã hoàn toàn bùng nổ rồi, không thèm quan tâm trò đùa của hắn nữa.



Tomoya chỉ thẳng vào Megumi và hét: “Tối qua lúc tớ làm thêm ở cửa hàng gia đình để kiếm tiền lo cho game chúng ta thì thấy Katou đã đi với một tên con trai nào đó!”

Lúc đầu còn đang mơ màng chẳng quan tâm nhưng nghe đến đây đột nhiên Akira giật bắn lên tỉnh cả ngủ.

Hắn khó khăn nhìn lại Megumi vẫn đang thản nhiên xem điện thoại kia.

Bình tĩnh như vậy chẳng nhẽ là thật?

“Cái kia… Katou? Tối qua cậu có đi chơi với ai à?” Hắn ngập ngừng hỏi.

Dù là cả hai chỉ mới quen gần đây thôi nhưng Megumi đối với hắn có ý nghĩ một cách đặc biệt riêng. Cô nàng là người con gái đầu tiên mà hắn chạm mặt sau khi đến thế giới này mà.

Nghe hắn hỏi thì Megumi mới trả lời: “À, là anh họ của mình, Keiichi – kun.”

“Anh họ ấy hả!?” Lần này là cả hắn cùng Tomoya đồng thanh.

Megumi vừa sắp xếp lại bàn học vừa nói:

“Hôm qua họ hàng mình gặp mặt nên anh ấy qua chơi.”

“Người lớn đi xem kịch hết rồi nên bọn mình đành đi ăn tối chung với nhau.”

“Nhưng không ngờ Aki – kun lại làm thêm ở đó. Một tháng mình đến đó một, hai lần thì phải.”

“Ủa hai cậu làm sao vậy?”

Nghe được đó chỉ là họ hàng thì hắn đã thở phào một hơi, nhưng sau khi nhận ra dù là anh họ thì đó cũng là một mối nguy cực kì lớn thì Akira lại khẩn trương trở lại.

Hắn liếc qua Tomoya và thấy cậu ta cũng khẩn trương không kém và gật đầu với hắn.

Sau đó hắn quay sang cô nàng dễ thương với gương mặt vô tri kia: “Này Katou, đúng là mình có bảo [muốn Katou nổi bật hơn] nhưng nổi kiểu đó thì hỏng bét!”

Cô nàng nghe hắn nói vậy thì khẽ hé miệng rồi nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu. Này, đừng tưởng làm vẻ mặt dễ thương thì được tha nhé.

Tomoya bên này cũng nói: “Katou, cậu có biết vị trí của mình không đấy?”

Megumi gật gù trả lời: “Một nữ sinh cao trung năm hai bị hai tên otaku nhất trường cưỡng ép lôi vào circle làm game?”

Cũng đúng…

À không, không hề đúng!

Hắn ngay lập tức giữ lại hai vai cô nàng, mắt đối mắt nói:

“Đấy là trước khi cậu lột xác thôi.”

“Katou Megumi thật sự, là người có thể khiến trái tim bất kỳ ai cũng phải xao xuyến!”

“Cậu là nữ chính ngây thơ, đứng đắn và xinh đẹp của game mà tớ là nam chính!”

Cô nàng nữ chính Megumi của chúng ta vẫn bình tĩnh nghe hết những lời đó của hắn với ánh mắt nhìn kĩ vào đôi mắt của nhau.

Sau khi nghe xong, cô nàng nhẹ nói: “Phải nghe lại vụ đó lần nữa, giờ mình không biết nên phản ứng ra sao luôn.”

Tomoya ngồi nghe hai người bọn hắn nói cũng nhịn không được mà gằn từng chữ: “Một nữ chính chỉ tồn tại vì những người chơi game. Vậy mà lại bỏ mặc nam chính để đi với đứa con trai khác…”

“[Đứa con trai khác]? Nhưng Keiichi – kun là anh họ mình đấy.” Megumi quay sang đáp lại Tomoya.

Tomoya cũng bất lực không biết giải thích sao và nhìn sang Akira.

Đúng vậy, trong anime, light novel và nhất là gal game thì không thể thiếu những nhân vậy như anh, chị, em họ. Những nhân vật đó luôn có những event cảm động gắn liền với tuổi thơ của nữ chính nên mới càng đáng sợ hơn.



Lúc này hắn chỉ có thể nói: “Dù là anh họ cũng không được, Katou!”

“Dù cậu có bảo thế đi nữa…” Megumi có hơi băn khoăn một chút.

Thấy có hy vọng để ngăn chặn bị đá trong cuộc tình còn chưa bắt đầu này. Akira ngay lập tức dùng chiêu cúi đầu cầu xin:

“Xin cậu đấy Katou.”

“Có thể là hơi vô lý! Có thể mình hơi lắm chuyện!”

“Có thể cậu sẽ nghĩ [tên này bị hâm à] cũng nên.”

Ngay khi hắn nói đến câu này Megumi đã nhỏ giọng thì thầm: “À, xin lỗi. Chắc không cần từ [cũng nên] đâu.”

Ý gì hả, kì kiểm tra chất lượng vừa rồi hắn đã đứng đầu toàn khóa đấy, hâm chỗ nào!

Mặc kệ cô nàng, Akira tiếp tục nói:

“Dù thế mình vẫn mong cậu đừng gặp ông anh họ đó nữa!”

“Ít nhất cho tới khi game được hoàn thiện: Xin cậu hãy là nữ chính của riêng mình thôi!”

Nói được thật rồi! Hắn cũng đỏ mặt với tiếng trống đập bùng bùng trong lòng ngực. Liếc nhìn qua thì thấy cậu bạn Tomoya đã vô vai hắn và búng ngón cái ra dấu like rồi gật đầu tán thưởng.

Nhưng mà câu tiếp của Megumi đã làm hai cậu con trai gục ngã: “Etou… Xin lỗi nhé. Bọn mình vừa hẹn cuối tuần sau đi chơi với nhau rồi.”

Rồi!

TOANG!

*****

“Đã bảo là không phải hẹn hò mà. Nhìn này.” Megumi vừa giải thích vừa đưa điện thoại ra cho hắn xem.

Trên đó là trang web của trung tâm mua sắm Rukotenba Mall, một trung tâm mua sắm mới mở và bắt đầu tung ra chương trình để quảng bá.

Có vẻ là một đợt event khuyến mãi lớn đây.

Thấy hắn xem kĩ thì Megumi mới nói tiếp: “Mình có rủ vài bạn cùng lớp nhưng họ kêu đông lắm nên không chịu đi, nên mới rủ Keiichi – kun.”

“Nhưng đi shopping với con trai thì là hẹn hò rồi còn gì?” Hắn gục ngã nói.

“Akihito – kun đúng là giàu trí tưởng tượng thật đấy. Kể cả theo nghĩa xấu lẫn nghĩa không tốt.” Megumi nhìn vào con người đang gục ngã trước mặt và nói.

Nghĩa xấu và nghĩa không tốt là hai cái khác nhau à, Katou Megumi!

Không được, không thể cứ vậy để cô nữ chính của hắn chạy mất như vậy được.

Akira ngước mặt lên nhìn thẳng vào cô nàng và nói:

“Nếu Katou vẫn ngoan cố đến thế thì tớ cũng quyết tâm rồi!”

“Thay vì đi cùng Keiichi – kun đó thì đi với tớ đi!”

Lúc này Megumi mới biểu hiện ra một chút vẻ ngạc nhiên: “Đi với Akihito – kun á?”

Hắn nghiêm túc gật đầu nói: “Đi với tớ!”

“Không phải hẹn hò đúng không?”

“Cậu chỉ muốn đi mua sắm đúng không?”

“Thế thì đi với mình cũng đâu có sao?”

Sau khi nói xong, hắn vẫn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của Megumi như tuyên chiến. Hai đôi mắt đối mặt nhau một hồi thì Megumi thu lại tầm mắt và nhìn xuống điện thoại.

Cô nàng thản thiên nói: “Ừ, thôi thì đi với Akihito – kun cũng được. Thế để mình đá Keiichi – kun nhé?”

Ểh…

Thôi xong… hình như hắn vừa tạo ra event kì lạ nào đó rồi thì phải.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.