Chờ cho Hachiman và Yui bớt đỏ mặt đi thì cũng đã qua một thời gian rồi.
Lúc này hắn nghiêng người nhìn về phía sau Yui nhưng vẫn không thấy bóng hình của người nào đó nên hỏi: “Mà Yukinoshita đâu?”
“À. Yukinon bảo muốn vào phòng quản lý tìm xem rồi.” Yui lúc này mới nhớ ra và đáp.
“Vậy tớ cũng giả vờ đi vệ sinh để tìm thêm thông tin. Hai cậu cứ diễn như bình thường đi nhé.” Hắn nói với hai cô cậu đang ngượng ngùng này rồi đứng dậy đi về phía sau cửa hàng.
Ngay khi mở cửa đi về khu vực phía sau thì ở chỗ ngoặt hắn thấy bóng hình cô nàng với mái tóc đen dài mượt mà quen thuộc đó.
Một bộ váy liền thân màu xanh đậm, tô điểm bằng phần vải phía trên ngực màu trắng và để lộ phần vai trắng như tuyết cùng phần xương quai xanh mỹ lệ của cô nàng.
Akira ngỡ ngàng đến mức không biết diễn tả sự tuyệt đẹp này như thế nào nữa. Mặc là một bộ váy nữ bộc nhưng cô nàng mặc cứ như một tiểu thư công chúa trong cung điện vậy.
Mái tóc đen xõa dài với chiếc băng đô màu trắng cài gọn càng khiến sự tương phản đẩy lên cao ngất.
“Đẹp quá đi…” Hắn lẩm bẩm trong khi vẫn đứng nhìn không dời mắt.
Yukino cũng không ngờ lại gặp hắn ở đây nhưng cũng không tỏ ra quá hoảng loạn mà ngược lại là rất bình thản để hắn ngắm nhìn như vậy.
Sau khi nghe Akira lên tiếng, cô nàng mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thế à… Cảm ơn cậu.”
Hai người cứ vậy nhìn nhau một hồi lâu thì Yukino mới nói:
“Mà chúng ta nên về thôi, Kawasaki – san không làm việc ở đây.”
“Trong danh sách làm việc không có tên của cô ấy.”
“Họ gọi điện đến nhà thì chắc hẳn cô ấy không dùng tên giả đâu.”
“Tới điểm thứ hai thôi.”
Akira cũng đồng ý với cô nàng. Nếu ở đây không phải thì chắc chắn Kawasaki sẽ ở chỗ tiếp theo rồi, nên nhanh chóng kết thúc vụ này thôi.
Nhưng… chờ một hồi lâu Yukino vẫn chưa nhận lại câu trả lời từ hắn thì mới thở dài rồi quay người rời đi nói: “Cậu biến thái hơn tôi tưởng đấy. Giờ tôi thay đồ đây, cậu ra nói lại với hai người đó đi và chuyển sang chỗ kia.”
Vậy là dưới mắt nhìn ngắm của hắn, Yukino nhẹ nhàng xoay người rời đi.
“Tiếc ghê…” Dời mắt khỏi cô nàng cực xinh đang mặc bộ đồ hầu gái kia, hắn thất vọng nói rồi quay lưng rời đi.
Lúc đó hắn đã không thấy: Yukino vì nghe hắn nói vậy đã dừng chân và quay lại nhìn.
*****
“Tầng cao nhất của khách sạn Royal Okra. Angel Ladder Café. Nấc thang lên thiên đàng. Đây có vẻ là nơi chúng ta cần tìm rồi.” Hachiman lưng dựa vào tường và nói với hắn.
Đã gần 9h tối và bây giờ học sinh trung học như bọn hắn lại phải đến một khách sạn cao cấp và lên một quán bar sang trọng.
Mà, đúng là nghe giống như những gì mà bọn hắn điều tra hơn là Maid coffee kia.
“Mà này Hikigaya, cậu mặc vest trông ngầu thật nhỉ? Còn vuốt tóc nữa!” Akira ngắm nhìn cậu bạn mắt cá c·hết bình thường vẫn mặc kệ sự đời kia.
Quần tây đen, áo sơ mi tím và chiếc áo khoác vest màu trắng, trong cậu ta như một doanh nhân đang trên đà thăng tiến của sự nghiệp. Tất nhiên là ngoại trừ ánh mắt cùng khuôn mặt vài phần non nớt đó.
“Mặc dù rất cảm ơn lời khen, nhưng nhận nó từ cậu thì tôi cũng không biết nên mừng hay nên tủi thân nữa.” Hachiman nhếch miệng rồi quay sang về phía cửa và nói tiếp:
“Mà hai cô nàng này lâu ghê. Đúng là chẳng thể tin vào việc con gái sẽ đúng giờ trong buổi hẹn được.”
Điều này thì Akira hoàn toàn đồng ý với cậu ta.
Sau khi khám phá maid coffee lúc chiều thì cả đám quyết định chuyển sang địa điểm cuối cùng này.
Nhưng mà theo điều tra thì ở đây rất hạn chế và nghiêm ngặt, nếu bọn hắn cứ mặc đồng phục học sinh đến thì có khi lại không cho qua cổng.
Vậy là mọi người phải về lại nhà và thay một bộ đồ phù hợp cho có vẻ lịch sự, sang trọng và đứng tuổi hơn.
Thật may mắn là hắn vẫn có bộ đồ vest đã mua để đến buổi tiệc đón năm mới ở nhà Eriri đầu năm nay.
Bộ đồ này thật sự đã ngốn gần như toàn bộ tiền tiêu vặt của hắn luôn đấy. Cũng nhờ đó mà suýt nữa hắn bị bố mẹ Eriri ép ở rể.
Akira cùng Hachiman kiên nhẫn đứng chờ hai cô nàng đang trễ hẹn kia dài hết cả cổ.
Cậu bạn mắt cá c·hết lúc này cũng đã bắt đầu xem đồng hồ rồi, còn hắn thì vẫn đang chill chill nhìn hành lang sang trọng này.
Một hồi lâu sau, ngay lúc bọn hắn chuẩn bị tiến hóa thành hươu cao cổ thì hai cô nàng cuối cùng cũng đến.
Từ xa đã nghe được tiếng nói vội vàng của cô bạn Yui truyền đến: “X-Xin lỗi vì tới muộn.”
Nghe được giọng nói mà bọn hắn đã đứng chờ nãy giờ thì hai cậu con trai quay lại nhìn.
Chính khoảnh khắc đó, chính cái lúc vẻ đẹp có thể lấn át xung quanh đó đang tỏa ra, thì hắn đã hiểu sự kiên nhẫn nãy giờ là có ý nghĩa cả và hắn hạnh phúc về điều đó.
Lúc này, hai nàng mỹ nhân đang xuất hiện trước mắt hắn.
Yui từ một nữ sinh trung học mặc vào lễ phục liền trở thành một nữ nhân tuyệt sắc!
Bộ váy màu đỏ tuyệt đẹp được tô điểm bằng một chiếc thắt lưng buộc nơ ngay dưới vòng ngực đáng tự hào đó.
Cô nàng lúc này cũng không búi tóc thành dango mà là buộc đuôi ngựa cao gọn và đeo một chiếc vòng cổ đính viên ngọc ruby rực rỡ tô điểm cho khe ngực có phần hở bạo kia.
Nhưng mà lúc này, sự chú ý của Akira lại nằm ở cô gái bên cạnh Yui nhiều hơn.
Yukino vẫn vậy, chỉ là nhẹ nhàng với bộ váy đen huyền ảo tăng phần thần bí. Chiếc eo thon gọn đến cực điểm được tôn lên bằng phần vải màu tím nhu mì cuốn chặt quanh vòng eo đó.
Mái tóc đen dài đã được cô nàng buộc gọn lại bằng chiếc kẹp tóc màu hoàng kim giờ chảy dài xuống trên làn vai trắng nõn nà kia.
Cùng với chiếc vòng cổ màu đen đính đá màu tím, vẻ đẹp của cô nàng càng thêm hòa quyện.
Xung quanh cô nàng tỏa ra một bầu không khí tinh mĩ, sang trọng, lịch sự, thần bí. Nó cũng hòa hợp với cái khí chất tiểu thư đài các mà cô luôn sở hữu kia.
Akira vẫn luôn là người không chỉ nhìn ở vẻ bề ngoài, nên lúc này hắn càng bị cái vẻ đẹp phát ra từ khí chất kia của Yukino cuốn hút hơn.
Nhìn thấy hai tên con trai chỉ biết đứng im ngắm nhìn mà không nói nổi lời nào kia thì Yui mới bước lại gần rồi xoay một vòng: “Xem thử bọn tớ thế nào! Tuyệt lắm phải không!”
“Ở chỗ của Yukinon có cả tá trang phục loại này đấy.”
“Và cô ấy còn sống có một mình nữa!”
“Nói thật nào, Yukinon! Rốt cuộc cậu có thân phận gì vậy?”
Cô nàng tiểu thư Yukino lúc này chỉ nhẹ nhàng bước đi thản nhiên đáp: “Không gì cả. Tôi có chúng vì thỉnh thoảng phải mặc thôi.”
Người thường thì không có cái [thỉnh thoảng] đó đâu thưa tiểu thư!
Mà lúc đầu nhìn qua hắn cũng đã nghĩ cô nàng ít nhất cũng thuộc dạng gần như Eriri rồi. Là một tiểu thư của gia đình vừa giàu có vừa quyền lực.
Sau đó cả bốn người vào thang máy rồi lên tầng cao nhất của khách sạn để tìm đến cô nàng lọ lem Kawasaki kia.
Ngay khi cánh cửa thang máy mở ra, một không gian cực kì huyền bí và sang trọng mở ra trước mắt bọn hắn.
Hachiman và Yui cũng không khỏi ngạc nhiên thốt cả lên, Yukino thì dường như đã đoán trước rồi nên chỉ thản nhiên đi vào.
Tiếng piano du dương được nghệ sĩ trực tiếp diễn tấu trên sân khấu, xung quanh là một tông màu trầm ấm chủ đạo và ánh đèn cũng nhẹ nhàng điểm sáng một vài nơi còn lại là bóng tối cho sự bí ẩn.
Vào một nơi như thế này với mấy cô cậu học sinh đúng là có hơi quá rồi, ngay cả hắn kiếp trước sống đến 25 tuổi cũng chưa từng đặt chân đến nơi như thế này nữa là.
Cô bạn Yui thì có phần sợ hãi nép sát vào Hachiman, nhưng cậu ta lúc này cũng bị choáng ngợp mà bắt đầu có hơi hoảng loạn: “Ôi ôi… Chỗ này là thật đấy à?”
Akira đành phải vỗ vỗ bờ vai của Hachiman hạn chế lại cơ thể đang muốn nổi xung để thoát khỏi áp lực của cậu ta.
Yukino, người bình tĩnh nhất cũng lên tiếng từ sau lưng hắn: “Thôi ngọ nguậy như côn đồ đi. Cứ thẳng lưng ưỡn ngực mà đi. À, thấp cằm xuống nữa, côn đồ Hikigaya.”
Hắn quay lui mỉm cười với cô nàng, mà cũng nhờ những lời đó ít nhất cũng khiến cho Hachiman cũng như Yui đỡ hoảng loạn hơn phần nào.
Bọn hắn đi theo người phục vụ và đến chỗ quầy bar ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh hai cô nàng, hắn đã nhận ra cô nàng pha chế kia là ai.
Akira đẩy tay Hachiman bên cạnh rồi liếc mắt về phía trong quầy. Cậu ta cũng nhanh chóng nhận ra và nói: “Kawasaki?”
Lúc này cô nàng đang lau ly rượu và xếp gọn kia mới ngẩn đầu lên nhìn lại phía bọn hắn: “Thứ lỗi cho tôi hỏi, ngài là ai vậy?”
“Một người cùng lớp mà không biết cậu là ai. Không mấy ngạc nhiên nhỉ, Hikigaya – kun?” Yukino bên cạnh cũng nhận ra và châm chọc cậu bạn mắt cá c·hết này của hắn.
Hôm nay Hachiman ăn mặc cùng đổi kiểu tóc nên khó nhận ra với cậu ta khi ở trường cũng đúng thôi.
Kawasaki lúc này nhìn về phía người mới lên tiếng và ngay lập tức nhận ra: “Yukinoshita?”
Yui bên cạnh cũng ngập ngừng chào cô bạn cùng lớp: “C-Chào nha!”
“Yuigahama…” Lần này thì Kawasaki cũng nhận ra bạn cùng lớp rồi.
“Còn cậu là Akihito Akira.” Chưa kịp cho hắn giới thiệu thì cô nàng đã nói.
Sau đó Kawasaki nhìn sang Hachiman rồi hỏi: “Thế cha này cũng ở cùng trường luôn nhỉ?”
Sau khi nhận cái gật đầu từ Hachiman thì Kawasaki thở dài.
Cô nàng đặt hết đống ly rượu đã lau về khay rồi bắt đầu pha chế nước mà bọn hắn đã order.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn cô nàng pha chế rồi đem lên cho từng người, nhìn qua thì sẽ thấy cô nàng đã rất thuần thục.
Sau khi đặt nốt ly nước xuống cho hắn thì Kawasaki mới hỏi: “Thế, mấy người tới đây làm gì? Đừng nói là tới đây để hẹn hò đôi đấy nhé?”
Yukino nghe vậy liền ngay lập tức phủ nhận:
“Không có đâu. Có muốn thì cũng đừng đùa trong cái tình huống tởm lợm như vậy.”
Ý gì?
Akira quay sang nhìn mỹ nhân ngồi ngay bên cạnh kia. Hẹn hò với hắn khiến cô nàng kinh tởm đến thế à?
Hachiman cũng nghĩ là bản thân đang bị nói nên hừ một tiếng rồi nói lại với Kawasaki: “Thằng em của cô lo lắng vì cô cứ về muộn mãi đấy.”
Nghe được đến đây thì Kawasaki thở dài: “Ra là ai cũng chõ mũi vào việc của tôi là do mấy người à?”
“Taishi nó nói gì thì tôi không biết, nhưng tôi không làm gì sai cả.”
“Nên mời đi cho.”
Bốn người bọn hắn cũng không biết làm vì với thái độ kiên quyết kia của cô nàng. Có vẻ là dùng tấm bài tình thân của em trai không được rồi.
Lúc này Yukino mới nhìn đồng hồ đeo tay rồi lên tiếng:
“Lọ lem tới giờ này cũng hết phép rồi, mà với cô thì hình như vẫn chưa hết nhỉ?”
Hachiman bên cạnh cũng đưa đồng hồ lên xem, hắn khẽ liếc qua thì thấy là 21:50.
Đúng là nên đến lúc hết phép rồi nhỉ.
“Hết phép thì tôi cũng có Happy End mà thôi.” Kawasaki khẽ liếc lại Yukino nói.
Yukino lúc này đã nghiêm túc hơn, cô nhìn thẳng vào người đang thách thức trước mặt kia và nói: “Tôi nghi ngờ chuyện đó đấy [nàng tiên cá] ạ. Theo tôi thấy thì cái đang chờ cô chỉ là Bad End thôi.”
Happy End hay Bad End, Lọ Lem hay Nàng tiên cá, đối với từng người với từng hoàn cảnh thì sẽ khác nhau.
Thứ mà hai cô nàng này đang nói đến là việc giờ giới hạn của người dưới 18 tuổi khi làm thêm, và việc Kawasaki đã nói dối về độ tuổi để có thể làm ở đây.
Nói dối để tìm happy end và giả tạo để nhận lại bad end, hai bên chỉ cách một ranh giới!