Chương 40. Một yêu cầu kì lạ tìm đến CLB Tình nguyện
“Akihito – kun. Cùng nhau đi học nhóm nào!”
Trong khi hắn đang xếp gọn sách vở để chuẩn bị chuồn về trước khi bị mấy người ở Hội học sinh bắt lấy thì một giọng nói hào hứng vang lên.
Từ cửa phòng học ló vào là chiếc dango và sau đó là gương mặt vui vẻ của Yui. Trong khi hắn đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một cô gái khác xuất hiện và lạnh nhạt nói:
“Đi thôi. Chẳng phải chính cậu đề ra cái phương án phiền phức này sao?”
Sự xuất hiện của cô nàng khiến cho đám con trai trong lớp hắn bắt đầu rộn ràng cả lên, còn mấy cô gái lại né xa thì thầm to nhỏ.
Đúng vậy, công chúa băng giá Yukinoshita Yukino!
Nhìn cái ánh mắt cười cười đắc ý kia của cô nàng hướng về hắn liền biết hôm nay hắn sẽ chẳng thể chạy đi đâu được rồi.
Giờ Akira chỉ biết trách bản thân tự dời đá kê chân chứ biết làm sao.
Thở dài, hắn xách cặp và rảo bước đi theo hai cô nàng kia, sau đó còn có thêm một cô gái khác nữa gia nhập vào rồi cả nhóm đi thẳng đến một cửa hàng gia đình.
Sau khi ngồi xuống và order đồ uống, người mới gia nhập kia mới bắt đầu giới thiệu: “Chào cậu, tớ là bạn học cùng lớp với Yuigahama – san, Saika Totsuka. Hôm nay làm phiền mọi người rồi.”
Hắn quay sang bạn mới quen đã có thể ngồi cùng một bên kia, lúc đầu hắn còn nghĩ cậu ấy sẽ ngồi cùng Yui và Yukino bên kia để tránh con trai cơ.
“Tớ là Akihito Akira lớp 2 – B, cũng mong được cậu giúp đỡ.” Hắn cười nói.
Bầu không khí khá là hòa hợp, Yui thì vẫn năng động và nhiều chuyện để nói, còn Saika thì nhẹ nhàng ngồi ở đó cười đáp lại. Cũng may là đến đây để học nên hai người ít nói như hắn cùng Yukino cũng không quá xấu hổ.
Yukino thì tập trung chỉ bảo Yui học cùng với giải đáp một số câu hỏi thắc mắc của Saika. Còn hắn bên này thì chỉ lấy sách ra đọc, nếu cần thì hắn mới trả lời giúp mấy câu hỏi cho mọi người.
“Một câu hỏi về tiếng bản địa. Hãy hoàn thành câu tục ngữ sau: Gió thổi mạnh …” Yukino sau khi ép Yui học toán thì đã bỏ cuộc và chuyển sang mấy môn khác.
Yui lúc đầu còn nghĩ nhưng môn khác sẽ ổn thôi nhưng sau khi nghe câu hỏi xong thì lại trầm ngâm một hồi lâu mới cho ra đáp án: “Keiyo tàu ngừng chạy…?”
Akira suýt chút nữa thì phụt nước đang uống ra.
Yui – chan, tàu không dừng vì gió mà chỉ đi chậm cho an toàn thôi.
“Câu trả lời là: Lạnh đời anh cầu thủ.” Yukino nhắm mắt cho ra đáp án rồi thở dài hỏi tiếp:
“Đổi qua môn địa lí đi. Nêu tên hai đặc sản ở Chiba.”
Dù có là môn khác thì cũng khiến cho bạn học Yui khó khăn, cô nàng lại trầm ngâm và cho ra đáp án kì lạ tiếp theo: “Đậu phộng miso và… đậu phộng luộc?”
“Cái tỉnh đó toàn đậu thôi à?” Là giọng một cậu con trai vang lên.
Cả nhóm ngạc nhiên quay sang vì phát hiện ra đó là một giọng khá quen thuộc: Hikigaya Hachiman.
“Wa! Ra là Hikky à? Tưởng ai làm giật cả mình.” Yui giật mình lên tiếng.
“Hachiman cũng tới tham gia học nhóm luôn à?” Saika khá vui mừng trước sự xuất hiện của cậu bạn mắt cá c·hết này.
Mà lúc này Yui lại co giật khuôn mặt và quay đi. Trên đó dường như viết: “Thôi c·hết, cái đứa không mời mà nó tới” rõ rành rành luôn.
“Hikigaya – kun đâu có được mời đâu nhỉ? Tới đây làm gì?” Yukino lên tiếng thay cho cô bạn Yui.
Cơ mà không mời thật à? Lúc đầu hắn còn nghĩ là cả CLB giúp đỡ học nhóm cơ đấy. Vậy kéo hắn theo thực sự chỉ để trả thù vì hôm đó ra gợi ý này à, Yukino!
Hachiman khó chịu trước thái độ đâm chọc kia của cô nàng và đưa ra tập tài liệu đang cầm trên tay: “Thông tin của mấy trường học hè. Tôi đến đây là vì vậy đấy.”
“Ghê vậy. Hikky đã chuẩn bị cho kì tuyển sinh rồi à?” Yui nghe vậy cũng ngạc nhiên hết cả lên mà nói.
Hachiman lúc này mới thản nhiên nói:
“Chẳng phải mọi người đang chuẩn bị từ năm này rồi sao?”
“Tôi cũng muốn thử lấy cái học bổng nữa.”
“Trường ta liên thông lên đại học Tokyo và có học bổng cho học sinh giỏi mà.”
“Nếu vừa được gia đình trợ cấp vừa có học bổng coi như ăn không tiền học phí rồi.”
Cậu ta vừa nói vừa hào hứng cho kế sách tuyệt vời của mình.
Cơ mà đối với những người có thành tích cao như Hachiman thì đó cũng là điều tốt thôi.
Akira nhớ lại thế giới trước, thời sinh viên hắn vẫn còn sống sót được không bị c·hết đói cũng là nhờ có học bổng từ trường và đi làm thêm.
Nhưng mà đối với mấy người còn là học sinh trung học thì chuyện này nghe cứ như…
“Đồ đào mỏ.” Đây là Yui.
“Đúng là một kẻ tồi tệ mà.” Yukino độc miệng cũng tham gia.
Hachiman nghe vậy cũng nhanh chóng bao biện: “Làm thế thì có hại ai chứ, có sao đâu?”
Lúc này có hai cô cậu mặc đồng phục sơ trung đi vào cửa hàng, cô gái trong đó ngạc nhiên hướng về phía Hachiman: “A. Onii – chan!”
Cả đám quay lại nhìn và Hachiman thì nhanh chóng nhận ra: “Komachi! Tới đây làm gì thế?”
*****
Mọi người bắt đầu ngồi xuống sau khi em gái của Hachiman đến.
Akira bị đẩy vào trong góc ngồi đối diện với Yukino, Saika thì qua ngồi chung với hai cô nàng đó. Bên cạnh hắn là cậu trai học sơ trung mới đến kia sau đó là Komachi rồi Hachiman.
Sau khi gọi nước thì em gái Hachiman mở đầu lên tiếng với giọng nói lanh lảnh và vui tươi:
“Ya! Chào mọi người. Em là Hikigaya Komachi - desu! Cảm ơn mọi người đã chiếu cố anh hai em nha.”
Lễ phép, lịch sự, hòa đồng, vui tươi,… sao cảm giác hai anh em nhà này khác nhau một trời một vực luôn vậy?
Bên kia Saika mở đầu giới thiệu: “Hân hạnh được gặp em, tôi là bạn cùng lớp với Hachiman, Totsuka Saika.”
Có vẻ Saika cùng Hachiman trong lớp cũng khá thân thiết với nhau nhỉ, khá là bất ngờ với cái tính cách của Hachiman đấy.
Komachi cũng phấn khởi: “Ô hô, dễ thương quá đi mất! Đúng không, onii – chan?”
“Ừ, mà đây là con trai đấy.” Hachiman chỉ cúi đầu cười đáp.
Komachi thì cười cười: “Thật là, anh hai lại đùa em rồi…”
Ểh?
Akira ngay lập tức quay sang hai người đầu bàn kia.
Hắn nhận ra câu đó của Hachiman không hề có ý đùa chút nào.
Vậy là, hắn cùng Komachi đều đồng thành nói: “Ếh, thật đấy à?”
Lúc này Yukino trước mặt liếc quá hắn một chút nhưng hắn vẫn đang chăm chú vào Saika bên kia nên không để ý.
Saika lúc này thì nhẹ nhàng vén tóc và nhỏ giọng đáp: “À… ừm… Mình là con trai mà.”
Cũng may là trong sự ngỡ ngàng của hắn và Komachi thì Yui đã lên tiếng dời đi sự chú ý: “Chào em nha! Chị cũng là bạn cùng lớp với Hikky đấy, Yuigahama Yui.”
“À, chào chị! Hân hạnh đươ- …” Komachi vốn đang nhiệt tình chào lại cô nàng Yui thì đột nhiên dừng lại rồi nhìn chằm chằm xem kĩ lại Yui.
Có biết nhau từ trước à?
Yukino bên cạnh im lặng nãy giờ bắt đầu nói:
“Tôi giới thiệu được chưa? Hân hạnh được gặp em, tôi là Yukinoshita Yukino.”
“Hikigaya – kun là… ừm… không phải cùng lớp, cũng không phải là bạn bè… Thôi thì tạm gọi là [người quen] nhỉ?”
Tạm gọi là ý gì vậy chứ…
Hắn nhanh chóng giới thiệu để tránh đi bầu không khí bị phá hỏng này: “Còn anh là Akihito Akira, là bạn cùng CLB với Hikagaya – kun.”
“Dạ vâng, hân hạnh được gặp hai anh chị!” Komachi ngay lập tức đón lấy lời giới thiệu của hắn và cười tươi đáp.
Lúc này cậu trai ngồi cạnh hắn đã chờ mọi người giới thiệu hết mới lên tiếng:
“Anou… em là Kawasaki Taishi, bạn cùng lớp luyện thi với Hikigaya – san.”
“Chị gái em cũng học năm hai cao trung Tokyo như mọi người, tên là Kawasaki Saki.”
Nghe cậu trai giới thiệu thì Yui ngạc nhiên nói: “A. Là Kawasaki – san sao? Là bọn cùng lớp với bọn chị luôn đó.”
Saika bên cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng vậy đấy, nhưng mà tớ chưa thấy Kawasaki – san thân thiện với ai cả…”
Komachi cũng bắt đầu giải thích vì sao lại đến đây ngày hôm nay:
“Chuyện là, gần đây chị của Taishi – kun tối nào cũng về muộn cả, nên cậu ấy mới nhờ em giúp xem làm cách nào để chị ấy về lại bình thường.”
Ồ, không lẽ là chuyện của nữ sinh trung học?
“Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Yukino bắt đầu hỏi.
Taishi – kun nghe vậy thì bắt đầu nhớ lại và buồn rầu đáp: “Khi bắt đầu vào học ở cao trung Tokyo ạ, hồi sơ trung chị ấy tử tế và tốt bụng lắm.”
Nghe có vẻ hơi kì lạ nhỉ?
Akira liếc về phía Yukino và thấy cô nàng lại vào tư thế suy nghĩ, khoanh tay trước ngực và đưa tay phải lên chống cằm suy nghĩ.
Một lúc sau cô nàng nói: “Vậy tức là, từ khi vào lớp Hikigaya – kun thì bị [nhiễm bệnh] có phải không?”
… Thì đúng là sau khi vào cao trung cô ấy mới trở thành như thế nhưng cái cách mà Yukino nói khiến cho nghe vào như thể…
“Sao cô nói như thể tôi là nguyên nhân thế? Bộ tôi là [mầm bệnh] chắc?” Hachiman cũng nghe được ẩn ý kia và nhanh chóng hỏi lại.
Yukino thì chỉ thản nhiên nhìn lại Hachiman nói: “Tôi nói thế bao giờ. Cậu tưởng bở thôi, [mầm bệnh] Hikigaya.”
“Vừa nói rồi đấy! Cô vừa nói [mầm bệnh] đấy!” Hachiman lên giọng chỉ trích cô nàng.
“Chỉ là buột miệng thôi.” Yukino thì chỉ đơn giản viện cái cớ.
Hai người này đấu khẩu trong phòng CLB chưa đủ hả trời?
Bỏ qua hai con người đó, hắn quay sang hỏi cậu nhóc: “Mà về muộn là tầm mấy giờ vậy? Có khi lại làm thêm đấy.”
“Cái đấy thì… Khoảng 5h gì đó…” Taishi – kun ngập ngừng đáp.
Cái đó là sáng luôn rồi chứ muộn gì nữa cậu nhóc!
“Bộ phụ huynh không nói gì à?” Saika cũng lo lắng hỏi.
Đúng là nếu đi đến tận sáng hôm sau thì ai cũng phải biết chứ.
Nhưng Taishi – kun chỉ nhẹ giọng kể:
“Họ làm việc cả ngày lẫn đêm, nhà còn có 1 đứa em trai và 1 đứa em gái cần phải lo nữa.”
“Nên cuối cùng họ cũng không quan tâm chị ấy làm gì cả…”
Nghe đến đây thì hắn cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện ở đây rồi. Đúng là mỗi nhà một hoàn cảnh riêng, mọi thứ luôn có nguyên nhân gì đó ẩn sau nhỉ.
Yukino bình thường lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh thì bây giờ lại đột nhiên chăm chú hơn hẳn.
Sau khi cô nàng nghe kể xong thì nói:
“[Vấn nạn gia đình] à?”
“Nhà nào mà chẳng có vài chuyện nhỉ?”
Nhìn vẻ mặt trầm ngâm đượm buồn và mang nhiều suy nghĩ kia, Akira cũng hiểu rằng cô nàng Yukino cũng có rất nhiều thứ đang được giấu đi sau sự kiên cường đó.
Đúng lúc này cô nàng ngẩn đầu lên và bắt gặp ánh mắt của hắn. Hai người bọn hắn dừng lại một chút thì Yukino quay sang cậu nhóc bên cạnh hắn:
“Tôi hiểu rồi.”
“Taishi – kun là em của một học sinh trường ta, Kawasaki Saki.”
“Hơn nữa, yêu cầu này là vì lợi ích của cô ấy.”
“Tôi tin là trường hợp này nằm trong phạm vi xử lý của CLB Tình nguyện.”
Vừa nói cô nàng vừa liếc qua những người khác và cuối cùng dừng lại ở hắn.