Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 41: . Kuro Neko a.k.a Yukino



Chương 41. Kuro Neko a.k.a Yukino

“Này nhé, Akira – kun! Dạo gần đây cậu trốn việc hơi nhiều rồi đấy nhé!”

Hắn đang phải bỏ dở thời gian nghỉ trưa ít ỏi của mình để làm việc trong văn phòng Hội học sinh, nơi mà hắn đã chuồn đi rất nhiều lần gần đây.

Tất nhiên là với cô nàng luôn luôn có thể tìm ra được hắn đang ở đâu, Marsha!

Thật là, hiện tại hắn đã quá đủ bận rộn luôn rồi mà công việc cứ ngập đầu dần dần ập đến. Từ circle của hắn và Tomoya, đến xử lý vụ Kawasaki vì Yukino muốn giúp, và cả Nijika cũng nhắn bảo hắn đến lại phòng hòa nhạc nữa.

Bây giờ hắn thực lòng ước rằng hắn xuyên qua Naruto chứ không phải thế giới đời thường này! Muốn có phân thân để làm hết mấy công việc lặt vặt cho hắn nghỉ ngơi quá đi.

“Này có nghe không vậy, Akira – kun. Tớ đang rất tức giận đấy nhé.” Một ngón tay trắng trẻo mềm mại của ai đó chọt thẳng vào má hắn.

“Rồi rồi… Tớ nghe rồi mà Marsha. Tớ xin lỗi mà.” Hắn ngay lập tức nhận sai với cô nàng đang phồng má ra vẻ giận dỗi kia.

Mọi người đang nghĩ: sao cô nàng Marsha này dễ bộc lộ cảm xúc và dễ thương quá đi, đúng chứ?

Sai bét nhé!

Đừng có bị vẻ ngoài còn hơn cả thiên thần kia đánh lừa. Với hắn thì không nói, nhưng những người khác muốn nhìn ra chính xác cô nàng đang nghĩ gì, cảm thấy thế nào là rất khó khăn.

Vẻ mặt vui tươi thản nhiên và đối xử ôn nhu với tất cả mọi người kia cùng với sự đôi lúc ngây ngốc ngố ngố càng khiến cô nàng như một loại cà phê hỗn hợp nào đó chẳng thể nắm rõ vị nguyên bản vậy.

“Marsha nói đúng đấy, senpai. Chẳng phải anh đang trốn tránh quá nhiều việc so với vị trí Hội phó danh giá kia sao, Akihito – senpai?”

Lúc này một cô công chúa tóc bạch kim mỹ miều xuất hiện sau lưng hai người bọn hắn và đặt một tập dày ơi là dày tài liệu xuống bàn.

“Là Kojou imouto đấy à. Cảm ơn em đã mang tài liệu đến nhé. Cơ mà em không gọi Marsha là onee – chan nhỉ? Vẫn giữ thói quen ở Nga à?” Hắn gật đầu cảm ơn và đánh trống lảng cái câu hỏi đâm thẳng vào tim đen kia.

Marsha bên cạnh cũng nũng nịu chêm vào: “Phải đấy Arya! Đã nói là ở Nhật thì hãy gọi chị là onee – chan đi mà~”

“Sẽ không, Marsha.” Arya kiêu kì quay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng đang tiếp tục về bàn làm việc và sắp xếp giấy tờ kia, chẳng hiểu sao Akira lại cảm thấy cô bé này lại khá giống Yukino.

Tất nhiên không phải là ngoại hình, A với E làm sao lại giống nhau nổi. Ý của hắn ở đây là cái cách mà hai cô nàng rất nghiêm túc với công việc cũng như sự nỗ lực cố gắng với chính bản thân mình kia.

Đều là kiểu tính cách mà hắn rất thích.

“Thấy sao Akira – kun? Arya của tớ rất tuyệt đúng chứ!” Marsha cũng nghiêng đầu ngắm nhìn Arya làm việc bên kia cùng với hắn và hỏi.

Tất nhiên là hắn cũng nghe ra được cô nàng này chẳng có ý gì mà chỉ đơn giản là một chị gái đang tự hào về em gái yêu quý của mình thôi.

“Cậu cũng tuyệt vời không kém.”

Hắn nhẹ nhàng đáp và quay lại công việc của bản thân.

Phải xử lý cho xong trưa thời gian nghỉ trưa, bởi vì Yukino đã hẹn cả đám chiều nay sau khi tan học phải đi giúp đỡ Kawasaki – san rồi.



Dám thất hứa với cô nàng kia = Án tử!

Nhưng chưa để cho hắn yên bình được thêm một lúc thì cô nàng năm nhất dễ thương năng động nhưng dễ bị đám con gái ghen tị, Isshiki Iroha đã chạy đến.

“A, Akihito – senpai có ở văn phòng này. Thật tốt quá!” Isshiki vừa chạy đến cạnh hắn vừa nói.

“Có chuyện gì à?” Hắn hơi thắc mắc hỏi lại.

Lúc này cô nàng mới đặt một tập văn kiện xuống, liếc qua cũng đã thấy bản báo cáo của bên phía cảnh sát gửi cho trường.

Lại chuyện gì nữa vậy?

“Là chuyện về chiếc xe đạp trong v·ụ t·rộm lần trước ấy ạ. Lần này là có người báo cáo vì đã đâm phải chiếc xe đạp đó ở bên đường.” Isshiki khẽ nghiêng đầu nhìn vào hắn và nói.

Là vụ của Osanai. Lần trước hắn đã nói vụ này để hắn lo nên giờ tìm đến hắn cũng là đúng.

Cầm lấy tập văn kiện và đọc lướt qua, không có gì quan trọng lắm ngoài việc bên kia tự đâm ô tô vào lại réo tên đòi hỏi vô lí.

Mà, dù thế nào thì chuyện này cũng sẽ khiến cái tính thù dai của bé Sói lên đến đỉnh điểm cho coi.

Akira nhanh chóng bảo Isshiki đi phát thông báo gọi Osanai đến, còn bản thân thì ôm tập văn kiện vào phòng họp lúc trước chờ cô nàng.

Cũng không để hắn chờ lâu lắm, tiếng gõ vang lên rồi cánh cửa được mở ra.

Một chiếc đầu nhỏ nhắn ló vào và dùng đôi mắt xinh đẹp có phần nhỏ hẹp đó nhìn về phía hắn.

Dù có gặp bao nhiêu lần nữa thì hắn vẫn thấy cô nàng này như một động vật nhỏ dễ thương vậy, thật sự rất muốn được ôm vào lòng cưng chiều.

Tất nhiên là nghĩ vậy thôi chứ nếu dám mở miệng bảo cô nàng nhỏ con là cũng đã bị đá liên tục rồi chứ nói gì ôm.

“Đến rồi à? Ngồi xuống đi, lần này vẫn là chuyện xe đạp lúc trước thôi.” Akira mời Osanai ngồi xuống rồi rót trà cho cô nàng.

Có vẻ là do bây giờ cũng gần hết giờ nghỉ trưa nên không vướng phải việc ăn uống của cô nàng thì mới đến nhanh như vậy.

Osanai gật đầu rồi chậm rãi thản nhiên ngồi xuống, thấy một tập văn kiện đã đặt ở phía mình từ trước nên cô nàng cứ vậy cầm lấy đọc luôn mà không cần nói gì.

Akira mỉm cười rồi tiếp tục thưởng thức ly trà của bản thân trong sự im lặng thoải mái này.

Không lâu sau, một âm thanh như tiếng động vật nhỏ nào đó thở ra vang lên. Khó mà miêu tả chính xác được âm thanh đó, nó như kiểu thở dài + buồn rầu + tức giận hòa vào làm một vậy.

“Em nhớ vị trí rồi nhỉ, chiếc xe đạp giao cho em toàn quyền sử lý đấy.”

“À, hai đứa muốn làm gì cũng được nhưng nhớ phải chú ý an toàn nhé. Hiện tại anh không rảnh như xưa để luôn xử lý giúp đâu đấy.”

Hắn một bên xếp lại tập văn kiện một bên mỉm cười nói. Osanai cũng gật gù thì thầm “Em cảm ơn” rồi đứng dậy rời đi.

Khi cô nàng mở cửa thì hắn thấy Kobato đã đứng đợi ở ngoài và sau đó hai người cùng nhau rời đi.



Nhìn hai người đó, hắn bắt đầu cảm thấy đáng thương cho kẻ đã ă·n t·rộm xe đạp kia.

Chỉ vì một chiếc bánh tart dâu tây giới hạn mùa xuân, mà phải hứng chịu màn trả thù của bé Sói này!

*****

Cuộc sống bận rộn của Akira vẫn tiếp tục.

Sau khi tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, hắn phải lết xác đến phòng CLB Tình nguyện để thực hiện chiến dịch cứu trợ Kawasaki – san trở về chính đạo kia.

“Tôi nghĩ qua vấn đề này rồi. Thay vì cố gắng giúp cô ấy trở lại, Kawasaki – san tốt nhất nên tự giải quyết vấn đề của mình.”

Yukino hướng về ba người bọn hắn nói.

Hachiman vì được em gái nhờ nên cũng cố gắng hơn thường ngày, cậu ta hỏi lại: “Cái đấy cũng đúng. Thế chúng ta phải làm gì đây?”

“Có biết cách chữa trị bằng đồng vật [ATT] không?” Yukino đáp lại một cách nhanh chóng như là đã chuẩn bị từ trước.

Không biết là do cô nàng vốn dĩ đã thông thái hay có lí do khác nhưng đột nhiên nghĩ đến biện pháp này có phải hơi nhảy vọt không?

Bỏ qua vấn đề giải thích, cô nàng nhờ Hachiman mang mèo của mình đến để bắt đầu kế hoạch chữa trị cho Kawasaki – san này.

Vậy là trong khi chờ Hachiman về nhà ôm mèo đến, những người còn lại bắt đầu lập một kịch bản để biểu diễn với nhân vật chính là Kawasaki và Neko – chan.

Qua một hồi lâu thì nhận được tin nhắn Hachiman đã quay lại trường thì bọn hắn mới đi xuống cổng trường.

“Thế, dùng con mèo tôi làm gì?” Hachiman ôm thùng các tông đặt xuống đất.

Trong đó là một bé mèo trắng mũm mĩm đang ngẩn đầu nhìn những con người xa lạ vây quanh.

Dễ thương quá nhỉ, đã thế còn không sợ người lạ nữa chứ. Mà nhìn qua cũng thấy nó được chăm sóc rất kĩ càng.

“Chúng ta sẽ cố dẫn dắt cảm xúc của Kawasaki – san thông qua sự tương tác với động vật. Nếu động lòng chắc chắn cậu ấy sẽ bế nó lên.”

Dù là trả lời Hachiman nhưng hình như Yukino chỉ cúi đầu nhìn chăm chú bé mèo dễ thương kia thôi thì phải.

Một lúc sau cô nàng mới lấy ra kịch bản viết nãy giờ và đưa cho Hachiman: “Tôi quyết định vai diễn luôn rồi. Nhớ diễn cho tốt đấy.”

Sau khi nhận xong kịch bản thì mọi người bắt đầu di chuyển đến vị trí.

Cũng may là Akira chỉ cần phải giả vờ là học sinh đang du đãng trong sân trường để chú ý tình hình trong khi Yui cùng Hachiman sẽ tận dụng thân phận bạn học trong lớp để dẫn dụ Kawasaki – san đến.

Đi dạo một hồi thì hắn đột nhiên nhớ ra cả đám đi mất và để mèo ở đó không biết có ổn không nữa.

Chưa nói tới việc có người lạ đến thì cả chiếc hộp các tông đó cũng nhỏ và để mở như vậy, hắn sợ bé mèo sẽ chạy đi mất.

Thế là Akira đã vòng lại ra phía cổng trường, dù sao kịch bản của hắn chỉ là du đãng xung quanh mà thôi.



Ngay lúc hắn đến cổng thì một cảnh tượng dễ thương xuất hiện ngay trước mắt.

“Meow~”.

“Meow~ Meow~”.

Tất nhiên là không phải một con mèo đang kêu rồi mà là hai.

Chỉ có điều bé mèo với mái tóc đen dài mượt mà kia có hơi khác thường thì phải.

Yukino vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của hắn và tiếp tục nói chuyện với bé mèo trắng dễ thương không khác gì cô nàng kia.

“Meow~” Shiro Neko kêu.

“Meow~” Kuro Neko a.k.a Yukino đáp lại.

“Meow~” Hai bé mèo đồng thanh~

“Nó dễ thương thật nhỉ!” Akira đã không nhịn nổi sự dễ thương đến nổ tung trần nhà mà đi đến ngồi xuống và gãi cằm Shiro Neko.

Bé mèo trắng cực dạn và nheo mắt tận hưởng sự mát xa của hắn rồi “rừ rừ” rên rỉ.

Dễ thương quá đi! Chẳng nhẽ giờ kiếm mèo về nuôi?

Nghĩ vậy hắn quay sang Kuro Neko bên cạnh. Cơ mà vừa liếc qua thì Akira cảm giác bản thân như bị vứt xuống hầm băng.

Đôi mắt xanh biển như ngọc kia nhìn chằm chằm vào hắn rồi cô nàng bắt đầu nói:

“Tôi tưởng đã bảo cậu chờ đến lượt rồi cơ mà?”

“Vậy là đến cái cơ bản nhất cậu cũng không làm nổi nhỉ?”

“Tôi quên không thêm yếu tố [ngu ngốc] của cậu vào kế hoạch.”

“Có điều tôi không ngờ cậu vô dụng như vậy đấy.”

“Đứng trước sự ngu dốt của cậu tôi thấy mình thật nhỏ bé…”

Yukino không hề vấp ở một câu chữ nào mà nhả đạn như súng liên thanh vào hắn.

Đôi mắt mà hắn vẫn luôn đánh giá tuyệt đẹp kia nhìn thẳng vào hắn và như đang nói rằng: Dám bật câu nào thì c·hết ngay!

Cũng may lúc này một tiếng “Yukinon” từ phía sân trường vang lên cắt đứt đi khẩu súng máy vẫn chưa muốn dừng xả đạn đó.

Hai người bọn hắn nhìn qua thì thấy Yui cùng Hachiman đi đến và nói: “Lúc nãy Taishi – kun có điện đến bảo là Kawasaki – san bị dị ứng mèo!”

“Kế hoạch này không thể thực hiện được rồi.”

Thế là hắn và Yukino quay lại nhìn nhau.

Hắn thì cười khổ ra hiệu xin lỗi còn cô nàng thì lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đi.

Cô nàng Kuro Neko này hình như giận hắn thật rồi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.