Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 38: . Tài năng và nỗ lực, cái nào quan trọng hơn?



Chương 38. Tài năng và nỗ lực, cái nào quan trọng hơn?

Thứ hai đầu tuần và cũng là ngày toàn trường có bài kiểm tra chất lượng đầu tiên của năm học.

Akira bắt đầu đón nhận bài kiểm tra đầu tiên sau khi quay trở lại cuộc sống học đường này.

Vốn dĩ hắn cũng đã đủ thông minh, dù là kiếp trước hay kiếp này, bây giờ còn thêm đống buff từ kĩ năng [Học tập] và kĩ năng [Đọc hiểu] thì có vẻ mấy bài kiểm tra đã trở thành một điều bình thường với hắn rồi.

Xách cặp, hắn len lỏi giữa dòng người đang ào ạt chạy trốn khỏi bãi chiến trường kiểm tra kia.

Sau một bài kiểm tra cân não thì có vẻ mọi người đều chọn hoạt động giải trí gì đó để giải tỏa tâm trạng thì phải.

Lúc nãy trước khi vào giờ kiểm tra thì Tomoya đã thông báo chiều nay sinh hoạt circle ở phòng nghe nhìn, có vẻ hôm qua được sự đồng ý của Utaha – senpai khiến cậu ta hứng khởi tột độ.

… Và quên mất luôn hôm nay có bài kiểm tra.

Hắn sẽ không quên được cái vẻ mặt như cá mắc cạn thoi thóp kia của cậu bạn otaku chúa này khi nhớ ra có bài kiểm tra chất lượng.

Giờ hẹn bên circle là 4h chiều, mà hắn nghĩ để cô nàng tsun Eriri chịu tới thì cũng phải 4h rưỡi luôn rồi.

Nên là bây giờ hắn phải chuồn đi đâu đó để ngồi đọc sách tạm, không thể văn phòng Hội học sinh được, nếu đến đó chắc chắn sẽ lại có việc để làm cho coi.

“Ara~ Chào quý khách, quý khách đến đây nhờ giúp đỡ vì thi không tốt à?”

Ngay khi Akira mở cánh cửa kia ra thì giọng nói thản nhiên chứa mấy phần mỉa mai kia lập tức ập tới.

Yukinoshita Yukino!

Cô nàng vẫn giữ khí chất cao lãnh khó dò đó, nhưng ít ra với những người bắt đầu quen thuộc với Yukino thì sẽ dần dần cảm nhận được một số tình cảm khác lạ trong cô nàng.

Gương mặt xinh đẹp, ngoại hình tinh mĩ, thông minh xuất sắc. Trong một ngôi trường đầy rẫy những cô công chúa và tiểu thư hay cả nữ hoàng thì Yukino vẫn luôn chiếm một ghế trong những mỹ nhân đẹp nhất.

Mà cũng vì thế nên cô nàng thường được mang đi so sánh từ đám con trai và ghen tị từ đám con gái.

Kasumigaoka Utaha, Tohsaka Rin, cuối cùng là cô nàng Yukino này.

Ba nàng mỹ nhân thuộc trường phái đen, dài, thẳng. Mà trên đó cũng đã sắp xếp theo thứ tự giảm dần của vòng một luôn rồi.

Đúng là học sinh trung học, mấy cái này là thứ có thể đem ra so sánh sao? (Hắn không nói là bản thân cũng góp một phần đâu).

“Konichiwa, Yukinoshita – san. Đáng tiếc là tớ không có yêu cầu nào dành cho cậu rồi. Chẳng thể nào nhờ người học lực dưới mình giúp đỡ được đúng không?”

Hắn đi đến ghế ngồi đã bắt đầu bám bụi của mình và đáp trả lại cô nàng công chúa lạnh giá kia.

Yukino nghe hắn nói vậy liền gấp sách lại và quay sang nhìn hắn. Cô nàng lạnh nhạt vuốt nhẹ lọn tóc đã rũ trước mặt vì cúi đọc sách lui sau tai:

“Ồ. Ý cậu là tôi sẽ xếp hạng sau cậu trong kì thi lần này sao?”

“Theo tôi được biết thì năm ngoái cậu cũng chỉ giỏi các môn tự nhiên như toán, lý, hóa, sinh học và mấy môn còn lại cũng không cao là bao đúng chứ?”



“Bài kiểm tra chất lượng lần này được nâng khó đều ở tất cả các môn nên cái ý nghĩ sẽ thắng tôi có vẻ không có cơ sở lắm đấy.”

“Nên nhớ đôi khi tự tin đó lại là tự cao, tự đại, tự kỷ, tự đề cao bản thân...”

“Có lẽ là vì ngồi cạnh Hikigaya khiến cậu bắt đầu nhiễm phải sự ghê tởm đó rồi, tôi chắc phải mua bình xịt khử trùng cho CLB mất thôi.”

Bỏ qua vụ không hiểu sao cô nàng lại rõ điểm số của hắn đến vậy thì…

Có vẻ hắn lại dẫm phải đuôi mèo của cô nàng này mất rồi.

Yukino cứ vậy nhìn chằm chằm hắn mà xả liên tục, với lòng tự tôn đó, cô nàng không cho phép người khác dẫm đạp lên bất cứ lúc nào.

Không phải là Yukino xấu tính.

Trái ngược lại, thực ra đó là vì cô nàng đã phải cố gắng rất nhiều để khiến bản thân trở nên tốt hơn. Chính vì điều đó nên cô ấy ghét những gì phủ định sự nỗ lực đó.

Mặc kệ những lời mỉa mai đâm chọc, hắn chỉ lấy sách ra đặt lên bàn mà chưa đọc ngay.

Akira nhìn lại phía Yukino và hỏi: “Yukinoshita, đối với cậu, tài năng và nỗ lực cái nào quan trọng hơn?”

Đúng vậy, nếu coi những kĩ năng của hệ thống mà hắn nhận được là tài năng của hắn vì đã có thể xuyên qua thời không và đến thế giới này, thì chẳng phải tài năng sẽ hoàn toàn áp đảo nỗ lực của người khác ngay lập tức sao?

Yukino dừng lại ánh mắt châm chọc kia và chuyển sang nghiêm túc hơn.

Cô nàng nhìn hắn một hồi lâu rồi mới thở dài và quay ra phía của sổ:

“Tôi sẽ không phủ định tài năng, nhưng nếu bỏ qua sự nỗ lực thì là một sai lầm nghiêm trọng.”

“Người có tài năng, tức là mỗi bước đi của người đó sẽ đi xa hơn người khác 5 bước, 10 bước, trong khi người bình thường chỉ đi được một bước.”

“Nếu thành quả ở cách xa 1000 bước thì người tài năng kia lúc đầu sẽ thong dong vượt hẳn lên trước và đi xa đến 500 – 600 bước, nhưng rồi sau đó nếu không có nỗ lực, người đó sẽ mãi lẹt đẹt và chẳng tới đích được.”

“Còn người nỗ lực dù chỉ đi mỗi lần một bước, nhưng người đó không ngừng nỗ lực, không bao giờ bỏ cuộc. Thì chắc chắn người đó sẽ tới đích.”

“Mất thời gian thì sao chứ?”

“Mệt mỏi thì nghỉ ngơi rồi đứng lên!”

“Muốn thành công, nỗ lực là điều tất yếu nhất không thể thiếu.”

Ngọn gió ngoài cửa sổ cuốn theo những lời nói ấy của cô nàng vang vọng khắp căn phòng.

Thật là một con người tuyệt vời…

Đó là những gì hắn nghĩ về cô nàng Yukino.

Không phải hoàn hảo, bởi vì những gì cô nàng nói vẫn chưa hoàn toàn đúng. Nhưng cái cách cô nàng nhìn nhận về cuộc sống lại có phần nào đó tuyệt vời hơn hẳn những người khác.



Vấn đề là cuộc sống sẽ không dễ dàng như vậy, Akira với 25 năm đen tối kiếp trước cũng đã thấm ít nhiều rồi.

Nhưng mà Yukino vẫn đang trưởng thành, những người bạn, những câu chuyện xảy ra xung quanh sẽ giúp đỡ cô nàng nhiều hơn.

Hắn, rất trông chờ một Yukino còn tuyệt vời hơn thế này nữa!

“Tớ thật sự rất thích những người như cậu đấy, Yukinoshita.” Hắn bỗng nhiên nói.

Ánh nắng chiều đẹp đẽ sáng rực rỡ chiếu quanh căn phòng. Ngọn gió mát mẻ thoảng qua cửa sổ cuốn lấy những hương thơm dịu nhẹ hòa tan không gian này.

Yukino lúc này cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn lại hắn.

Không có lời chửi rủa, mỉa mai, châm chọc. Không có phản ứng kì lạ, hay hành động trốn tránh.

Chỉ là hai đôi mắt nhìn nhau mà thôi…

Đột nhiên.

“Yukinon! Làm sao bây giờ… Hu hu…” Sau tiếng [rầm] của cánh cửa là giọng nói buồn bã của Yui vang lên.

Cô nàng đau khổ chạy đến ôm thẳng vào người Yukino và dụi đầu vào cầu an ủi.

Yui kể khổ tiếp: “Này nhé, bài kiểm tra vừa rồi khó lắm luôn. Tớ làm xong thậm chí chẳng còn nhớ mấy câu hỏi đó nghĩa là gì luôn cơ…”

“Phải làm sao đây Yukinon, kiểu này bài kiểm tra sắp tới tớ sẽ bị điểm liệt luôn mất.”

Yukino lúc này cũng đứng hình trước mấy lời đó của Yui. Có lẽ trong suốt cuộc đời học sinh của cô nàng thì chưa lần nào cổ phải lo lắng về điểm số của mình luôn nhỉ.

Sau khi làm nũng tìm kiếm sự an ủi một hồi lâu thì cô nàng Yui của chúng ta mới ngồi về lại ghế của mình và liếc nhìn hắn:

“Akihito – kun đấy à. Ya Hallo! Hôm nay cậu đến CLB ha, dạo gần đây rất hiếm khi thấy cậu đấy. Công việc ở Hội học sinh nặng nề ghê!”

Ự hự!

Dù biết là cô nàng này sẽ chẳng giống Yukino mỉa mai hắn đâu nhưng sao nghe được mấy lời đó của Yui hắn lại thấy nhột và cắn rứt lương tâm thế nhỉ…

“Ya Hallo, Yuigahama – san. Cậu không đến cùng Hikigaya à?” Hắn cúi đầu đọc sách che đi khuông mặt khó xử của mình.

“Hikky hình như được Hiratsuka – sensei gọi đi rồi. Không biết có chuyện gì nữa.” Cô bạn Yui có mấy phần lo lắng nói.

Mà cậu bạn mắt cá c·hết đó thì hẳn sẽ chẳng sao đâu, học lực cũng thuộc top mà.

Còn cô bạn Yui này thì…

“Cậu nên lo cho bản thân ấy, Yuigahama – san.” Yukino lên tiếng nói thay lòng hắn luôn.

Nghe cô bạn thân nói vậy, Yui buồn bã gục ngã xuống bàn. Đúng là về việc học thì sẽ khó mà cải thiện lắm đây, nhất là với mấy người dễ bị phân tâm như Yui nữa.



“Hay là cậu nhờ Yukinoshita kèm sau giờ học đi. Cô ấy nhìn có vẻ thích hợp dạy dỗ người khác lắm đấy.” Akira đột nhiên đưa ra phương án hết sức tuyệt vời.

Bên này Yui nghe vậy đột nhiên mắt sáng lên, cả người từ buồn rầu mệt mỏi chuyển sang tràn đầy năng lượng mà nhảy thẳng lên.

Yui hướng về Yukino cầu xin: “Đúng vậy Yukinon! Giúp tớ học với đi.”

Yukino bất ngờ trước ý tưởng phiền phức kia, cô nàng cố gắng đè lại Yui đang muốn ôm chân cầu xin kia và lườm ánh mắt sắc lạnh cho hắn.

Akira lúc này chỉ mỉm cười tiếp tục đọc sách mặc kệ hai cô nàng đang náo đó.

Để Yukino tiếp xúc càng nhiều với người khác sẽ càng giúp cô nàng nhanh chóng trưởng thành hơn.

*****

Sau khi bị những con dao bay ra từ ánh mắt của Yukino đâm thẳng vào người. Hắn đã nhanh chóng rút lui khỏi chỗ đó và đi về phòng nghe nhìn, dù sao cũng đã đến giờ hẹn rồi.

Từ dãy phòng học dự bị, hắn vòng qua khu nhà năm ba, rồi khu nhà năm nhất mới về hướng phòng nghe nhìn, đơn giản là muốn ngắm nhìn lại ngôi trường này một chút.

Lúc nào cũng bận bận rộn rộn khiến hắn chẳng để ý kĩ ngôi trường rộng lớn này chút nào, nếu ai đó muốn chơi trò trốn tìm trong này chắc mấy ngày mới xong mất.

Ngay khi hắn đi bộ chẫm rãi ngang qua khu năm nhất thì một bóng hình nam sinh mặc thường phục đi đến.

Là người quen này.

“Yo, Kobato! Quên gì ở trường à?” Akira hướng về phía cậu ta phất tay.

Chàng trai có thân hình cao gọn đó nhìn lại hắn, là một nam sinh năm nhất và cũng là kouhai ở sơ trung của hắn. Cáo Kobato!

Cậu ta chậm rãi đi đến cười nói: “Lúc chiều vì bài kiểm tra nên em đã tắt điện thoại và để trong tủ đồ mà lúc về quên mất.”

“Thật không đấy~” Akira đột nhiên liếc nhìn Kobato.

Áp sát lại gần và đi quanh chàng trai này, hắn nhận ra vài điểm kì lạ.

“Nãy cậu đang đi uống café nhỉ, và cả mùi bánh còn đang vương xung quanh cùng nếp gấp ở áo sơ mi, ánh mắt thì đang tỏ ra [tôi muốn giải mã]…”

“Cậu và bé Sói lại có chuyện gì thú vị à?”

Kobato lúc này cũng chỉ biết đứng cười khổ trước tên senpai kì lạ không kém này.

Cậu ta thở dài giải thích: “Em đang ngồi với Osanai – san và nghe cậu ấy kể về chuyện chiếc bình vỡ kì lạ trong lúc kiểm tra, sau đó em cũng nhận ra mình quên điện thoại nên quay lại trường thôi.”

Hêh~ Hắn làm ra vẻ mặt đắc ý cười cười nhìn về anh chàng kouhai này của hắn. Vậy mà trước khi khai giảng còn dám dỗng dạc tuyên bố với hắn là hai người này muốn làm [Tiểu thường dân] cơ đấy!

Mà cứ để hai cô cậu này thoải mái làm những gì mình thích đi, Akira cũng rất thích thú khi nhìn hai người này như vậy.

Vẫy tay chào tạm biệt Kobato, hắn cũng nên đến phòng nghe nhìn rồi.

Bước lên từng bậc cầu thang, ánh nắng chiều chiếu xuống làm rực rỡ hơn ngôi trường rộng lớn này.

Ở tại đây, ngay lúc này, đang có rất nhiều, rất nhiều người đang tiếp tục sống với tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình.

[Những con người ở thế giới này: Thật đáng yêu~!]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.