Lại là một ngày chủ nhật đẹp trời khác qua khung cửa tàu điện kia.
Thông thường thì dù là chủ nhật nhưng hành khách vẫn sẽ đông đúc nhưng vì bọn hắn lựa giờ di chuyển là giữa giờ chiều nên thành ra cũng thoải mái để ngồi ngắm cảnh như bây giờ.
Có lẽ đây cũng là một trong những sở thích ít ỏi của hắn trong thế giới mới này.
Không lâu sau hắn lại đến tòa nhà xuất bản Fujikawa, mà hình như mới tuần trước thôi hắn cũng đã đến đây rồi, chẳng phải tần suất hơi dày đặc rồi sao?
Quen thuộc đường đi, hắn mang theo Tomoya lên thẳng phòng biên tập lần trước.
Ở đó hắn gặp lại Machida – san, người đang khoanh tay dưới ngực nhìn hắn cười tủm tỉm kia.
Đi theo cô nàng xinh đẹp trưởng thành đó, hai người bọn hắn lại đến căn phòng họp lần trước kia.
Đập vào mắt là một cô thiếu nữ xinh đẹp đang nằm gối tay trên bàn và ngủ th·iếp đi.
Cô nàng nghe được tiếng động thì mới ngẩn đầu dậy, xoa đôi mắt đẹp đẽ trên gương mặt tinh xảo kia rồi nhìn bọn hắn.
Kasumigaoka Utaha và cũng là Kasumi Utako – sensei!
Có vẻ tối qua cô nàng lại thức trắng đêm cày deadline rồi, đúng là làm creator khổ ghê.
Lúc này Tomoya đứng sang một bên và tự hào lên tiếng:
“Xin tự giới thiệu. Tôi là Aki, người đảm nhận vai trò phỏng vấn hôm nay.”
“Kasumi – sensei, mong được chị chiếu cố!”
Lúc này Utaha – senpai mới nhìn kĩ lại tên otaku đột nhiên trở nên lịch sự hết mức kia.
Sau đó cô nàng quay sang hắn cùng Machida – san hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao hả?”
Nữ nhân trưởng thành bên cạnh hắn dường như quá quen với thái độ khó chịu kia mà chỉ thoái mái nói: “Thì tại… Shi – chan vừa nhát vừa thiếu hợp tác lại xấu tính nữa…”
“Phóng viên bình thường thì moi nổi thông tin gì chứ.”
“Nên chị nghĩ người quen thì em sẽ thoải mái hơn.”
Utaha – senpai nghe vậy thì lườm về phía Tomoya sau đó lại lườm qua hắn.
Cô nàng đứng phắt dậy bỏ đi: “Về đây! Tôi về đây! Về ngủ luôn đây!”
“Ấy đợi đã Utaha – senpai.” Tomoya cuống lên chặn lại.
Cô nàng senpai đanh đá của hắn dừng lại rồi mỉa mai: “Nhưng chị vừa nhát vừa thiếu hợp tác lại còn xấu tính mà.”
“Cái đó thì đúng quá còn gì…” Akira đột nhiên buột miệng nói thẳng ra sự thật phũ phàng.
Tomoya há hốc mồm trước tên đồng đội phá hại và Machida – san thì che miệng cười.
“Vậy thôi chào nhé!” Utaha lúc này mặt lạnh càng như phát ra bông tuyết, bỏ đi ngay luôn.
Biết là lỗi của mình nên hắn ngay lập tức chạy đến chặn lại đường đi của cô nàng: “Em xin lỗi! Em nhầm giữa mấy câu xã giao và lời thật lòng thôi mà!”
Đôi mắt đỏ ngọc kia của cô nàng lườm lại hắn: “Giờ vẫn còn đang nhầm thì phải?”
C·hết tiệt, lại nhầm thật rồi!
Cũng may lúc này Tomoya đã chạy đến bên cạnh hắn quỳ xuống cầu xin:
“Em cũng biết Utaha – senpai sẽ không chịu.”
“Nhưng nghe bảo rằng sẽ có cơ hội là người đầu tiên được biết thông tin về tác phẩm mới của Kasumi Utako nên em không thể rút lui được!”
Dường như có chút động lòng, cô senpai chững lại và hơi đỏ mặt một chút.
Sau lưng Machida – san đã dừng cười và chêm vào nói: “Bỏ cuộc đi nào Shi – chan. Tác giả nổi tiếng bán được 500k bản mà chẳng người lớn tí nào cả!”
“Xem cái kẻ già đầu rồi còn lôi một tên nghiệp dư vào nơi làm việc linh thiêng đang nói gì kìa!” Utaha – senpai lạnh lùng liếc sang cô nàng trưởng thành lại đôi lúc hay giở mấy trò trẻ con kia.
Cả hai người đều trẻ con giống nhau cả thôi!
*****
Sau đó thì hắn được đưa sang một phòng riêng khác, trông có vẻ là một phòng tiếp khách sang trọng hơn phòng họp ban nãy.
Vì hiện tại hắn không muốn phỏng vấn hay đưa ra câu trả lời gì hướng về phía độc giả cả, hắn chỉ muốn mọi người tận hưởng tiểu thuyết mà thôi.
Sang bên này còn có Machida – san, cơ mà bỏ mặc hai người kia một mình bên đó có thực sự ổn không vậy.
Chưa kịp cho hắn đề tỉnh thì Machida – san đã thả một tập văn kiện trước mắt hắn:
“Bên nhà xuất bản đã cho in thêm 200k bản đưa ra thị trường và đang có nhiều hiệu sách cũng liên hệ đến để có thể nhập tiểu thuyết của chúng ta về bán.”
“Ban giám đốc mong muốn là mở rộng sức ảnh hưởng đến các khu vực xung quanh và cuối cùng là khắp Nhật Bản luôn.”
“Chẳng ai ngờ được là 100k bản lại hết sạch nhanh chóng như vậy, mọi người đang mừng rỡ như điên luôn rồi.”
Cô nàng vừa nói vừa dùng bộ ấm trà cao cấp rót trà mời hắn.
Nhìn tập văn kiện thì dù là hắn cũng không khỏi ngạc nhiên, hắn đã đánh giá thấp sự ưa chuộng của thể loại tiểu thuyết như [5 cm/s] ở thế giới này rồi.
Lúc đầu hắn còn nghĩ là mọi người sẽ thích những bộ light novel theo series hơn, nhưng có lẽ cùng vì những tiểu thuyết như [5 cm/s] hiếm có khó tìm nên mới càng được đón nhận hơn.
Tất nhiên quan trọng nhất vẫn là chất lượng tuyệt vời của nó mới có thể làm nên thành công như thế này.
Machida – san yên lặng uống trà chờ hắn đọc hết mới nói tiếp:
“Ban giám đốc cũng đã đồng ý dùng tỉ lệ 15% cho bộ tiểu thuyết này luôn chứ không phải là 10% như chúng ta nói lần trước.”
“Tất nhiên đó là vì cậu đã nói còn có vài bản thảo cũng không hề kém cạnh với [5 cm/s] đúng chứ.”
“Bọn tôi vẫn rất mong sẽ tiếp tục hợp tác với cậu để đưa những tác phẩm tuyệt vời khác của Kira – sensei đến với độc giả.”
Hắn gật đầu nhẹ trước lời nói của cô nàng.
Về cơ bản hắn cũng không quan trọng gì mấy phần nghề tác giả này, và phía nhà xuất bản Fujikawa làm cũng khá tốt nên hắn cũng không có ý định đổi một nhà mới làm gì.
Chưa kể là hình như vì mối quan hệ của hắn mà phía nhà xuất bản cũng đang nâng đỡ Utaha – senpai cùng với kéo thêm Tomoya gia nhập.
Đây cũng là một bước tiến tốt cho sự nghiệp của hai người trong tương lai.
Thấy Akira gật đầu mà chẳng nói gì, Machida – san cũng bắt đầu quen với sự kiệm lời trong công việc kia của hắn và chỉ cười nói:
“Akihito Kira – sensei chuẩn bị thành tác giả được săn đón nhất từ trước đến nay rồi mà có vẻ sensei cũng không mấy quan tâm nhỉ?”
“Mấy ngày nay có rất nhiều người từ đài truyền hình và báo chí, thậm chí là những nhà sản xuất khác đã đến để muốn được gặp mặt với cậu đấy.”
Hắn tính bảo là không cần thiết thì Machida – san đã tiếp tục nói:
“Mà tôi cũng đã từ chối sạch rồi, ít nhiều thì tôi vẫn sẽ hiểu tác giả của mình nghĩ gì.”
“Cơ mà, có một điều có lẽ cậu nên chú ý…”
Lúc này đột nhiên Machida – san trở nên nghiêm túc khác hẳn với vẻ cười đùa nãy giờ nói:
“Có một người, được coi là huyền thoại trong cộng đồng creator.”
“Cô ấy gần đây đang muốn làm một thứ gì đó to lớn và đã đi tìm những creator tài năng khắp Nhật Bản dể thực hiện nó.”
“Theo những gì tôi biết thì cô nàng đã bắt đầu chú ý đến cậu rồi đấy, Kira – sensei.”
*****
Nói chuyện một hồi lâu thì hắn mới rời khỏi căn phòng tiếp khách quý kia. Dù nó rất sang trọng nhưng hắn đã góp ý là nên có thêm mấy món bánh ăn kèm với trà nữa đi.
Akira cùng Machida – san quay trở lại phòng họp ban đầu thì thấy hai con người kia đang ngã gục, trên bàn thì đầy những chai, vỏ rỗng của đồ uống tăng lực.
Mới trải qua chiến trường hay gì?
“Sao rồi. Buổi phỏng vấn ấy.” Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh Tomoya và hỏi hai người.
Hai người kia lúc này mới nhận ra bọn hắn đã tiến vào và gắng sức gượng dậy.
“Etou… Tới lúc tổng hợp bài viết rồi…” Tomoya mệt mỏi nói.
Bên kia Utaha – senpai cũng mệt nhoài và thì thào: “Tổng hợp cái cuộc phỏng vấn vừa tốn thời gian vừa chẳng thu về được gì?”
“Nếu đối tượng phỏng vấn chịu hợp tác một tí thì đã không thành ra thế này rồi.” Tomoya nhỏ giọng lẩm bẩm với hắn.
Có vẻ hai người này vừa trải qua một quãng thời gian khó khăn lắm đây.
Lúc này Tomoya vì nhiệt huyết của bản thân mà đã vực dậy trở lại: “Thôi, kết thúc đàng hoàng một chút nào!”
“Xin chị cho biết kì vọng của mình đối với tác phẩm tiếp theo?”
Utaha – senpai cuối cùng cũng bỏ đi vẻ mặt buồn ngủ của mình và ngồi thẳng dậy nhìn về phía hai người bọn hắn nói:
“Thời gian trước, tác phẩm hướng tới nữ giới [Máy đếm nhịp yêu] của tôi đã đi đến cái kết có hậu.”
“Riêng chuyện tôi có phải [Thiếu nữ] (Trinh nữ) hay không thì không liên quan đến tác phẩm lắm.”
“Và may thay, nhờ thàng công đó mà tôi có thể tiếp tục theo đuổi công việc này.”
“Cũng là nhờ các độc giả đã hết mình ủng hộ tác phẩm của kẻ chân ướt chân ráo mới bước vào nghề này.”
“Để đáp lại điều đó, tôi sẽ đặt hết tâm huyết mình vào các tác phẩm tiếp theo.”
“Không, sẽ cố gắng hơn những gì đã làm ở tác phẩm trước nữa.”
“Xin hãy ủng hộ cho tôi.”
Ồ… Akira vỗ tay trong vô thức. Không ngờ cô nàng senpai u ám này lại có thể nói được những lời truyền cảm tuyệt vời như vậy luôn đấy.
Tomoya cũng mừng rỡ gật đầu tiên liên tục: “Quá được luôn! Utako – sensei!”
“Sự biết ơn sẽ đền đáp bằng chính những tác phẩm mới nhỉ.” Akira cũng gật gù theo sự mừng rỡ kia của cậu ta.
Đúng là một tác giả nổi tiếng có khác, nói chuyện cũng ẩn ý ghê.
Nhưng lúc này Utaha – senpai lại chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn hắn với đôi mắt đầy ẩn ý: “Vậy thôi à? Chị vừa nói là các tác phẩm tiếp theo.”
“Em có quên điều gì không thế, Hentai – kun?”
Nghe cô nàng nói vậy hắn mới chợt hiểu câu đó nghĩa là gì.
Cuối cùng thì cô nàng senpai đanh đá này cũng đồng ý để hắn giúp Tomoya hoàn thiện ước mơ sao.
Hắn ngạc nhiên đứng bật dậy nói: “Thế tức là… Chị đồng ý thực hiện kế hoạch của bọn em thật sao?”
Tomoya bên cạnh nghe vậy cũng há hốc mồm ngạc nhiên.
Utaha – senpai gật đầu nói: “Chị bắt đầu tham gia circle của các cậu vào tuần sau được chứ?”
“Nhưng chuẩn bị tinh thần đi nhé!”
“Chị mà gia nhập thì không ai được lười biếng đâu đấy.”
“Chỉ lo là Sawamura – san sẽ bỏ chạy giữa chừng thôi.”
“Nên là Hentai – kun và cả Rinri – kun nữa, hãy bá·m s·át vào đấy!”
Thật không ngờ là Utaha – senpai thực sự sẽ đồng ý cái kế hoạch điên rồ ấy và tham gia.
Đây chẳng lẽ là tia sáng kì tích của những nỗ lực không ngừng nghỉ ấy sao?
Akira nhìn về phía Tomoya đang mừng rỡ đến phát khóc kia, đây chính là thành quả cho sự nỗ lực của cậu ta.
Hắn hướng về phía Utaha – senpai và nắm lấy đôi bàn tay trắng trẻo ngọc ngà ấy nói:
“Cảm ơn đã tin tưởng bọn em, Utaha – senpai. Bọn em sẽ cố gắng đến c·hết luôn!”
Phải, cố gắng đến cùng mặc kệ c·ái c·hết để hoàn thành ước nguyện. Akira bây giờ đã càng lúc càng quyết tâm hơn, đó cũng là nhờ những người bạn xung quanh hắn đã cho hắn thấy hi vọng đó.
Ánh mắt hắn kiên nghị nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo tuyệt đẹp kia của Utaha. Không biết đang nghĩ đến gì mà cô nàng chợt hồng hào cả hai má, trông thật dễ thương khác với vẻ lạnh lùng bình thường kia.
“Khụ khụ… Thưa mấy bạn trẻ?” Ngay lúc này thì giọng điệu vui đùa của Machida – san vang lên cắt đứt sự vui sướng hạnh phúc của bọn hắn.
“Thế bây giờ chúng ta có thể bàn về sự ưu tiên giữa hai công việc có được không?”
Hắn quay lại nhìn thì thấy cô nàng Machida kia đã ngồi nhìn bọn hắn nãy giờ mà chẳng hề nói gì một câu nào cả.
“Quên mất là đã vào cùng với cô luôn đấy...”
“Với cả cũng muộn lắm rồi!”
Hắn bất lực nhả rãnh nói.
Thật là, nếu ở đó thì ít nhất hãy lên tiếng sớm đi chứ. Lựa đúng lúc để nói quá đấy!
Machida – san mặc kệ sự khó chịu của hắn và cười đùa:
“À không sao, không sao!”
“Biên tập viên như bọn chị thì bây giờ vẫn là giờ hành chính thôi.”