Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 36: . Quyết tâm làm đã là bước đầu của sự thành công



Chương 36. Quyết tâm làm đã là bước đầu của sự thành công

Đứng lên rồi kìa, Gotou Hitori – chan!

Cả ba người bọn hắn đều ngạc nhiên và mừng rỡ nhìn về phía cô nàng mới lúc trước còn đang cuộn mình trong thùng rác kia.

“E-Em… ưm…” Cô nàng tóc hồng đang cố gắng rặn từng câu từng chữ ra nhưng có vẻ quá sức với cô nàng lúc này rồi.

“Không lẽ em có hứng lên diễn rồi à?” Nijika hào hứng hỏi.

Đứng trước câu hỏi đó, cô nàng Hitori đột nhiên lại sợ hãi trở lại. Nhắm mắt, co cả người lại và run rẩy, có vẻ cô nàng vẫn còn sợ hãi dữ lắm.

“Nếu sợ thì hay là em chui vào đây diễn đi?” Đột nhiên Ryou không biết chui ở chỗ nào lấy ra một két giấy bỏ đi rồi đem ra nói.

Ểh? Xoài chín?

Mà bỏ qua việc nó là két gì nhưng tự nhiên bảo người ta chui vào để biểu diễn, cô có thật sự bình thường không vậy Ryou! (Tất nhiên là không)

Nhưng ngay khi hắn muốn gõ cô nàng Ryou này thì bên kia đột nhiên một ánh sáng rực rỡ phát ra từ mắt của Gotou – san.

Gì đây? Thực sự là được thật đấy à!



Akira dùng băng keo dán lại hai két giấy với nhau để nó đủ dài và rộng che đi cơ thể của Gotou…

Tất nhiên là hắn vừa làm vừa hoài nghi cuộc sống.

Sau khi cô nàng kì lạ kia chui vào trong đó, một tiếng nói đầy vui vẻ vang lên: “G-Giống môi trường chơi đàn mọi khi của em thật!”

Em sống ở chỗ nào vậy, Gotou Hitori – chan!

Ba người bọn hắn trơ ra trước Xoài chin – san này, cô nàng trong đó cũng đột nhiên lấy lại tự tin và hú hét nhiệt tình. Có thật là ổn không thế?

“À chị mới nhớ ra, lúc biểu diễn thì nên giới thiệu em như thế nào? Hitori – chan? Tên thật chắc được nhỉ?”

Nghe đến đó thì Xoài chín – chan như có cửa sổ, mở ra nó là một chiếc đầu màu hồng nhỏ nhắn: “Không… Cái đó…”

“Vậy biệt danh thì sao?” Nijika hỏi lại.

Lúc này Gotou – san với khuôn mặt u ám nói: “Hồi sơ trung, em toàn được gọi là [Anou] [Ooi] ….”

“Đó không phải là biệt danh!” Nijika kinh hãi trước sự thật phũ phàng này.

Gotou – chan bối rối, khó xử nói: “E-Em chưa từng có người bạn nào thân đến độ gọi nhau bằng biệt danh cả…”

Đáng thương đến đáng sợ quá đi mất…

Lúc này hắn nhìn về phía Ryou cùng Nijika.

Ryou cũng liếc qua hắn rồi lẩm bẩm: “Hitori…”

Hắn ngay lập tức liên tưởng đến: “Hitoribocchi…” (Nghĩa là cô đơn)

Sau đó cả hai người bọn hắn mắt sáng lên: “Bocchi!”

Ryou quay sang Gotou – chan đang thất thần đó và hỏi: “Bocchi – chan thì sao?”

“Đụng đúng chỗ n·hạy c·ảm vậy…” Nijika sợ hãi nói.

Mà nhân vật chính của chúng ta lúc này thì có vẻ thấy khác.



Cô nàng ngước lên đầy hạnh phúc, đôi mắt từ u ám chuyển 180 độ sang phát sáng lấp lánh đầy ánh sao: “E-Em là Bocchi – desu!”

Trông cô nàng hạnh phúc thật luôn nhỉ.

“Lần đầu tiên em có biệt danh đấy!” Bocchi – chan nói.

Nghe vậy tự nhiên hắn muốn trào lệ luôn quá…

Với sự hào hứng đó, Bocchi – chan hỏi: “À, em chưa hỏi tên ban nhạc.”

Akira lúc này cũng nhớ ra: “Đúng rồi nhỉ. Tớ cũng chưa biết.”

Hắn cũng tò mò nhìn lại Nijika, trước giờ chỉ toàn nghe cô nàng bảo giúp đỡ ban nhạc của cổ nhưng chưa nghe tên bao giờ.

Lúc này Nijika lại đột nhiên trưng vẻ mặt chột dạ xấu hổ ra. Ryou bên cạnh thấy thế mới trả lời thay: “Là [Kessoku Band].”

Kessoku…?

Ban nhạc trói buộc?

Hắn bắt đầu lạc trôi ở vũ trụ vô ngàn ngoài kia để gắng hiểu tên ban nhạc là gì.

Bên kia Ryou thấy hắn cùng Bocchi ngơ ngác thì bụm miệng cười: “Kesso… Phụt… Ha ha!!!”

Kiệt suất? Đoàn kết?

A!

Lúc này Akira mới nhận ra Kessoku Band = Ban nhạc Đoàn kết.

Đặt tên cũng thú vị đấy chứ nhỉ.

Bị Ryou cười trêu chọc, Nijika cũng ngượng hết cỡ hét lên: “Ớn c·hết được. Tớ nhất định sẽ đổi nó.”

“Tại sao? Dễ thương mà nhỉ?” Hắn cho ra nhận xét của bản thân.

Bocchi trong Xoài chín – san cũng gật gù đồng ý: “Ơ, đúng vậy.”

Ôm đầu, Nijika nhanh chóng nói: “Vụ tên ban nhạc để sau. Sắp đến giờ diễn rồi…”

Nghe vậy, Bocchi – chan của chúng ta lại trở nên sợ hãi và rụt người lại.

Cũng may là chúng ta có Nijika, cô nàng động viên:

“Không sao đâu. Dù tệ đi nữa, chỉ cần em chơi vui vẻ là đủ thấy quyết tâm rồi.”

“Vì âm thanh có thể dễ dàng thể hiện cảm xúc mà.”

“Yêu cầu kĩ thuật thì cứ để lần sau cũng được.”

Ryou bên cạnh gật đầu đồng ý với Nijika, có vẻ Ryou cũng muốn tiếp tục với Bocchi là thành viên của nhóm nhạc.

Bocchi – chan ngước nhìn hai cô nàng đó và khẽ gật đầu, trong cô bé lúc này đã tươi tỉnh hơn hẳn.

“Tốt! Đi thôi!”

Nijika phất tay hào hứng.

Akira đứng nhìn ba cô gái hớn hở ra sân khấu kia. Lúc này hắn nghĩ: Chỉ cần bản thân mỗi người họ quyết tâm đứng lên biểu diễn ở đó thôi cũng đã là thành công rồi.



Và những thứ xung quanh hắn cũng vậy…

Mỉm cười, hắn xoay rời khỏi phòng bằng cửa khác và đến sảnh chờ xem biểu diễn.

Cố gắng hết mức đến khi tất cả mọi thứ kết thúc mới thôi nào!

*****

Một ngày thứ bảy đẹp trời là một ngày thứ bảy không bị tên bạn thân Tomoya kia làm phiền.

Mà nghĩ như vậy thì hắn sẽ chẳng có ngày thứ bảy nào tuyệt vời mất, bởi vì tên đang hào hứng hét lên kia đã ở nhà hắn từ lúc nào rồi.

Mặc kệ tên đó, Akira nhìn qua cô nàng đang vươn vai cho đỡ mỏi lưng, Katou Megumi.

Không biết từ bao giờ mà cứ mỗi cuối tuần hắn đều sẽ thấy cô nàng trong phòng của mình và đọc light novel, chơi game. Đã thế còn thoải mái y như ở nhà của bản thân vậy!

“Mà cậu đọc hết tập cuối của [The Mentronome in Love] rồi à?” Hắn nhìn chồng light novel đặt trên bàn kia và hỏi.

Nếu như nhớ không lầm thì Akira chỉ vừa cho cô nàng mượn vào thứ hai tuần này sau khi cả năm người bọn hắn họp mặt ở cửa hàng gia đình để bàn về bản thảo game của Tomoya.

Dù vẫn chưa nhận được câu trả lời nhưng sau khi về Megumi đã hỏi hắn vì muốn đọc thử xem Utaha – senpai viết tiểu thuyết sẽ như thế nào.

“Cũng nhờ chúng nên hôm nay mình hơi thiếu ngủ đấy. Chẳng biết nên tạm dừng ở chỗ nào nữa.” Megumi che miệng ngáp nhẹ nói.

Ngáp xong, cô nàng nhìn lại chồng light novel đó rồi nói tiếp:

“Mà đúng là khó tin thật.”

“Không ngờ người viết chúng lại là Kasumigaoka – senpai.”

Hắn cũng gật gù trước sự ngạc nhiên đó của Megumi.

Nhớ lại cô nàng senpai u ám, đanh đá, khó chịu đó, hắn cười nói: “Thường thì nữ tiểu thuyết gia học cấp ba chỉ có trong tiểu thuyết thôi nhỉ.”

“À… ừ… cũng phải…” Megumi hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: “Đúng là thế nhưng ý mình muốn nói là nhìn chị ấy chẳng giống người có thể viết được tiểu thuyết tình yêu ấy.”

Nghe Megumi vậy hắn mới nghĩ đến cái sự đối nghịch tuyệt đối đó. Senpai lạnh lùng chỉ biết móc mỉa kia lại có thể trả thành một tác giả tiểu thuyết tình cảm nổi tiếng đúng là lạ thật.

Lúc này Megumi nói tiếp: “Vừa giữ top 1 của niên khóa, vừa làm tiểu thuyết gia. Người bình thường không ai làm nổi như chị ấy đâu nhỉ.”

“Ừ, không chỉ có tài năng thiên phú mà chắc chắn còn là mồ hôi và nước mắt nữa.” Akira nhớ lại từ những ngày biết được Kasumi Utako – sensei là senpai trong trường kia đến tận bây giờ.

Dù có nói thế nào đi nữa cũng phải công nhận cô nàng đó là một người chăm chỉ và rất nghiêm túc trong công việc.

Hắn nhớ lại những lần hắn cùng Tomoya họp mặt cùng Utaha – senpai để nói về nhiều thứ trên đời cũng như là bản thảo của những tập tiếp theo trong bộ truyện của cô nàng nữa.

Mới đó mà hơn một năm đã trôi qua rồi.

“Mà đợt này Kasumigaoka – senpai đang chuẩn bị cho series mới đúng chứ?”

“Không biết nội dung sẽ ra sao nhỉ?”

“Là kiểu tình cảm giống “Mấy đếm nhịp yêu” cũng nên.”

Megumi sau khi đọc xong bộ light novel đình đám kia thì cũng bắt đầu chú ý tin tức, đây là bước đầu tiên trở thành một tên otaku chính hiệu rồi!

Cơ mà series mới sao? Akira cũng nhớ lại tiểu thuyết [5 cm/s] mà mình viết rồi ném cho nhà xuất bản và mặc kệ luôn kia.

Tomoya đang ngồi bàn máy tính để cập nhật tin tức lên Blog nghe bên này nói chuyện thì đột nhiên nhảy qua.



“Phải ha! Tớ cũng sẽ hỏi luôn vụ đó!” cậu ta hét lên.

Akira cùng Megumi ngạc nhiên nhìn lại con người dạo gần đây đang hoàn toàn hóa thành một tên otaku chúa thực sự kia.

Lúc này Megumi hỏi: “Chuyện quan trọng như thế liệu chị ấy có chịu kể không? Theo nguyên tắc thì không ổn lắm mà nhỉ.”

Khựng…

Tomoya thì khựng lại vì nhớ lại câu chuyện mà Rinri – kun hình thành.

Akira thì khựng lại vì nhớ lại câu chuyện mà Hentai – kun hình thành.

Chuyện này hắn chưa từng kể cho ai. Nếu kí ức không lầm thì đó là một buổi cuối thu đầu đông đầy lạnh lẽo, Utaha – senpai lần đó đã chỉ hẹn riêng hắn mà không hề mời thêm Tomoya.

Là cửa hàng gia đình quen thuộc cạnh đường ray tàu điện.

Khi đó là chuẩn bị cho tập cuối của “Máy đếm nhịp yêu” và Utaha – senpai đã nói rằng muốn hắn đánh giá.

Hắn không giống với Tomoya, lúc đó hắn không nghĩ nhiều mà thực sự đã đọc và phát hiện ra điểm quan trọng trong đó…

Nhưng hắn đã trốn tránh và chỉ nói đùa lại rằng: [Tại sao nữ chính không đen, dài, thẳng, bự như Utaha – senpai]

Sau đó là một khoảng thời gian khá khó xử trong mối quan hệ của hắn với Utaha…

Nghĩ lại khoảng thời gian đó và nhìn về hiện tại, cô nàng lại hy sinh gia nhập circle chỉ vì hắn muốn giúp Tomoya hoàn thành ước mơ kia khiến hắn cảm giác khó chịu đến đau lòng.

“Cái phản ứng như đang cào xé c·hấn t·hương tâm lý trong quá khứ đó là sao hả?” Megumi nhìn hành động kì lạ của hắn và hỏi.

“Khụ khụ… Có cào xé gì đâu! Đừng hiểu lầm.” Akira nhanh chóng bao biện.

“À… ừm… Thôi mình không hỏi thêm gì vụ đó nữa vậy.” Nhìn kĩ hắn vài giây thì Megumi mới bỏ qua.

“Mà lúc nãy cậu nói vậy là sao Tomoya?” Hắn chuyển hướng câu chuyện ngay lập tức.

Bên này Tomoya cũng mới vừa từ trạng thái cào xé nội tâm giống hắn xong. Cậu ta đẩy chiếc gọng kính sắp nát kia và hào hứng nói:

“Bởi vì! Ngày mai tớ chuẩn bị có một cuộc phỏng vấn độc quyền với Kasumi Utako – sensei!”

“Và còn cả Akihito Kira – sensei nếu cậu chịu đồng ý nữa!”

“Đây sẽ là một sự kiện tuyệt vời nhất từ trước đến nay của Blogger T.Aki – kun!”

Megumi nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn lại hắn: “Akihito Kira – sensei là Akihito – kun phải không? Bút danh mà cậu dùng để viết tiểu thuyết ấy.”

“Đúng vậy đấy! Sẽ chẳng ai ngờ được chiến hữu tuyệt vời của tớ lại là Akihito Kira – sensei. A ha ha ha!” Chưa để cho hắn trả lời Megumi thì Tomoya đã chống hông cười như một tên điên.

Chưa dừng lại ở đó, cậu ta đi đến ôm lấy vai hắn lắc liên tục và nói tiếp: “Cậu thấy doanh số rồi phải không! Chưa đến một tuần đã có hơn 50k bản được bán ra đây!”

“Và sau khi mọi người bắt đầu biết đến [5 cm/s] thì nó càng nổi hơn nữa và doanh số đã tăng vọt chóng mặt.”

“Bên nhà xuất bản cũng đã ra thông báo sẽ tiếp tục đưa ra thị trường nhiều hơn nữa đấy!”

“À với cả lúc nãy tớ đã đăng bài đánh giá [5 cm/s] lên Blog của tớ rồi. Mọi người cũng phản ứng tích cực dữ lắm.”

“Cứ đà này thì trong vòng 2 tháng có khi sẽ đột phá 500k bản luôn đấy!”

“Akira, cậu sẽ sáng tạo kì tích!”

Tomoya với sự phấn khởi đến muốn bóc lửa kia hét lên liên tục và chẳng cho ai nói một cậu nào vào.

Mà điều đó cũng là điều dễ hiểu, cậu bạn thân này luôn là người sẽ mừng rỡ hết mình cho thành tựu của những người cậu ta quen mà thôi.

Đó cũng là gì do hắn muốn giúp Tomoya thực hiện ước mơ của chính bản thân cậu ấy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.