Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 35: . Ánh sáng của kì tích có tồn tại không?



Chương 35. Ánh sáng của kì tích có tồn tại không?

Sau khi xuống trạm ở khu Shimokita, Akira đã nói lại với Nijika là sẽ đi mua đồ ăn vặt cùng nước uống cho mọi người nên sẽ tách ra rồi tới phòng hòa nhạc sau.

Hắn vẫn chưa quên cô bé tóc hồng kia ngồi co ro sợ hãi trên ghế của tàu điện đâu, để hai cô nàng này một mình có lẽ sẽ đỡ hơn là thêm một tên con trai như hắn.

Ghé vào cửa hàng tiện lợi ven đường, hắn mua tạm mấy món thường hay mua cho Megumi mấy lúc tập huấn ở phòng hắn và đến Starry ngay. Cũng sắp đến buổi biểu diễn rồi, bọn hắn còn phải tập duyệt trước nữa.

Đã quen thuộc rồi nên hắn sau khi đi xuống phòng hòa nhạc thì đến thẳng phòng tập luyện, mấy người họ chắc là đều ở đó cả rồi.

“Nghe nói cậu kéo Nijika đi đâu đó rồi mang về một nhỏ kì lạ?”

Một giọng nói nghe thì có vẻ lạnh nhạt nhưng nếu để ý sẽ thấy nó chưa một số tình cảm bị che giấu.

Không cần nhìn cũng biết là ai, chị gái Nijika, quản lý phòng hòa nhạc Starry này.

Hắn quay lại thì thấy cô nàng đang đứng chống hai tay hai bên hông, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

Hắn gật đầu chào và nói: “Đúng vậy. Gặp được ở công viên một cách thần kỳ. Có lẽ ông trời cũng muốn giúp đỡ ijichi – san!”

“Hểh… Bỏ qua cái chuyện ông trời giúp đỡ một cách thần kỳ đó. Tại sao cậu lại giúp con bé?” Quản lý – san hỏi hắn với ánh mắt nghiêm túc hơn hẳn.

Đúng vậy? Tại sao hắn lại mất công đến tận đây ủng hộ, rồi lại mất công giúp đỡ đến vậy trong khi những người khác trong CLB Tình nguyện đều đã thấy yêu cầu được hoàn thành cả rồi?

“Một phần là vì được nhờ giúp đỡ. Phần còn lại là vì em thấy được sự cố gắng nỗ lực đó của Ijichi – san nên muốn góp chút sức giúp cô ấy.”

“Mà em cũng tin rằng dù em không giúp thì cô ấy cũng có thể thực hiện được ước mơ của mình.”

“Bởi vì… Ijichi – san rất yêu Starry và quan trọng nhất là cô ấy rất yêu quý chị gái của mình!”

Akira đột nhiên nghĩ lại buổi trò chuyện của hắn cùng Yukino, sau đó là chuyện hắn giúp Tomoya thành lập circle, và cả chuyện về tuyến Fate mà hắn vẫn đang cố gắng từng ngày không bỏ cuộc.

Có lẽ hắn giúp Nijika cũng là để nhìn thấy tia hy vọng của những người không chịu bỏ cuộc vẫn luôn còn ở đó. Và hắn sẽ có thêm động lực cho bản thân.

Hắn, ích kỉ như vậy đấy, lợi dụng người khác như vậy đó.

Nói xong thì hắn cúi đầu chào và đi về phía phòng luyện tập, trước khi rời đi hắn có để ý đến ánh mắt khá ngạc nhiên của Quản lý – san và PA – san thì ngồi ở quầy nghe hết cuộc hội thoại đó đang che miệng cong cong đôi mắt cười.

*****

Sau khi vào phòng luyện tập thì hắn thấy Nijika cùng Ryou đang chuẩn bị nhạc cụ, còn cô bé tóc hồng vừa được kéo đến thì đang ở một bên nhìn lướt qua nhạc phổ.

“A. Akihito – kun về đúng lúc lắm. Bọn tớ chuẩn bị tập duyệt, nghe rồi cho đánh giá nhé.” Nijika sắp xếp xong hết thì ngồi vào dàn trống của mình.

Hắn gật đầu rồi đặt túi đồ lên bàn và ngồi xuống. Ryou thì đỉnh không phải bàn rồi, Nijika gần đây tập luyện rất khắc khổ nên hoàn toàn ổn.

Vấn đề là cô nàng vừa bị kéo đến có thực sự chơi ổn không? Dù chỉ là một bản nhạc cực kì thông thường và quen thuộc mà thôi.

Lúc này Gotou tóc hồng đã xem hết và dời mắt khỏi nhạc phổ, nhưng đột nhiên cô nàng lại nhắm chặt mắt lại, tay phải nắm lại đấm vào ngực mình vang lên những tiếng “bụp bụp” liên tục!

Khỉ đột!?

Thứ gì đây? Hắn xoay qua xem hai thành viên còn lại thì cũng thấy vẻ ngỡ ngàng của hai cô nàng.



Cũng may là sau đó cô nàng đã bình tĩnh lại và bắt đầu lấy chiếc guitar của bản thân ra, kết nối vào bộ âm li và chuẩn bị sẵn sàng.

“Chúng ta chơi thử luôn nhé. Mà, mới đầu thì cứ thong thả chút.” Nijika vừa nói vừa nhìn về phía Ryou cùng Gotou – san.

Thấy cả hai đều ổn cả rồi mới nhìn về phía Akira.

Nhận được cái gật đầu của hắn, cô nàng hứng khởi hét lên: “Vậy chơi nào!”

Một bản nhạc dài gần 5 phút bắt đầu được biểu diễn.

Tiếng trống cùng tiếng bass hòa quyện tốt với nhau làm nên một âm nền tuyệt vời.

Và tiếng guitar được người chơi chứ không phải là bản ghi âm sẵn kia thì…

Sau khi âm thanh dừng lại và mọi thứ bắt đầu im lặng…

Nijika lúc này nhìn chăm chú vào cô nàng tóc hồng vừa mới kéo đến kia một hồi lâu. Sau đó cả Nijika lẫn Ryou và Akira đều nhìn lại nhau rồi cho ra cùng một nhận xét và gật đầu ngay lập tức.

Phải, ngay lúc này chỉ có một nhận xét duy nhất mà cả ba người bọn hắn đều đồng lòng nhất trí:

“Siêu tệ luôn!”

Nijika vừa nói vừa trưng ra bộ mặt ngỡ ngàng, còn Ryou thì che miệng phịt cười một tiếng.

Gotou – san nghe được nhận xét phũ phàng đó thì gần như sụp đổ, gương mặt hoàn toàn tái nghét luôn.

“Là do hòa nhịp không tốt nhỉ?” Akira với lấy hộp pocky từ túi và thản nhiên ngồi gặm rồi nhận xét.

“Tiếng guitar của Gotou – san hoàn toàn lạc lõng, nó trật nhịp hoàn toàn với tiếng trống cùng bass.”

“Cứ cắm đầu biểu diễn mà không phối hợp được thì sẽ là tệ nhất trong những loại tệ trong một ban nhạc luôn.”

Hắn chốt sổ với lời nhận xét cay đắng nhất!

Uống nốt ngụm nước thì hắn mới ngẩn đầu lên và thấy hai cô nàng đang nhìn hắn.

Ểh? Hai thôi?

Lúc này, sinh vật đang nằm co ro dưới sàn phát ra âm thanh thì hắn mới để ý đến: “Cảm ơn… Tôi là sinh vật phù du Gotou…”

Này đừng có tưởng tượng ra bản thân còn thua cả rận nước chứ!

“Nhân cách diễn viên hài ế ẩm xuất hiện kìa!” Nijika cũng đứng dậy cảm thán trong bất lực.

Và thế là tay guitar vừa nhờ được đến đã hóa thành tro bụi.

Ban nhạc đến đây: Kết thúc!

*****

“Này, em ra đây đi. Buổi diễn sắp bắt đầu rồi!” Nijika vừa nắm thành của sọt rác vừa cầu xin.



Cầu xin rác ra diễn thay thế?

Đùa chút thôi. Chủ yếu là nhỏ tóc hồng nào đó đang trốn trong đó và cố gắng thoát khỏi thế giới bên ngoài.

Sau những lời nhận xét cay đắng vừa nãy thì cô nàng chọn cách trốn tránh và tìm nơi giống chỗ thường ngày cô nàng vẫn ở để có cảm giác an toàn hơn.

Nhưng mà gần giờ biểu diễn luôn rồi, không đủ thời gian cho việc giúp cô nàng lấy lại tinh thần đâu.

“Q-Quả nhiên em không chơi được đâu.” Gotou – san với giọng nói như sắp khóc vang lên từ trong thùng rác. À nó hoàn toàn sạch sẽ nhé.

Nijika bắt đầu dùng năng lượng tích cực của mình để động viên cô nàng: “Không sao mà. Bàn nhạc mới thành lập, chị cũng nào giỏi quá đâu.”

“Tớ thì cực giỏi” Ryou bên này không thèm để ý tình hình mà đầy tự đắc chống hông vểnh mặt cười.

Này. Nghĩ cho người ta chút đi, nghe vậy xong càng khiến cô nàng tóc hồng kia cười [Ha…Ha…Ha…] một cách tâm thần rồi kìa.

“Trước mắt cứ ra đây đã. Đừng trốn tránh hiện thực nữa.” Nijika cố gắng lôi kéo cô nàng về lại thế giới lần nữa.

“E-Em chẳng giúp ích được gì, kể cả làm MC…” Gotou – san với sự thất vọng về bản thân đang bắt đầu tự hủy.

Cũng may lúc này Ryou không đến nỗi bỏ mặc như vậy, ra là cũng có vài điểm tốt bụng đó chứ.

Ryou đi đến và nhìn vào Gotou – san động viên: “Không sao đâu. Nếu Hitori bị chế giễu thì chị sẽ dùng cây bass đập [bộp] một phát.”

Ây, bass cho ra âm thanh ho hay đến vậy được luôn à?

“Với lại, những người đến xem ban nhạc chắc toàn là bạn bè của chị thôi.” Nijika vừa cho ra tình trạng tồi tệ của ban nhạc để động viên thì phải?

“Chị thì chỉ có Nijika làm bạn thôi.” Ryou vẫn với vẻ mặt vô cảm cho hay.

Hai người này ổn không vậy?

“Mà, nữ sinh cao trung bình thường sẽ không rõ là dở hay hay đâu. Nên hãy tự tin lên một chút nào.”

Akira không nhịn nổi nữa nên đã lên tiếng.

Nghe vậy Nijika ngay lập tức quay sang hắn nói: “Phát ngôn đáng bị ném đá quá đấy Akihito – kun.”

Ryou cũng quay sang hắn một tay chống hông, một tay ra hiệu “V” đầy đắc ý dưới cằm: “Tớ biết thế nào là tốt hay dở nhé!”

“Thì Yamada – san có phải bình thường đâu.” Tất nhiên là Akira không có ý nói cô nàng kì lạ đâu nhé.

Cơ mà cái vẻ mặt cười khả ố như đang tận hưởng [Lời khen] từ hắn kia là sao, Yamada Ryou – san!?

“Em xin lỗi…” Gotou – san nhìn bọn hắn lời qua tiếng lại nãy giờ thì mới nhỏ giọng lên tiếng… Có vẻ cô nàng bỏ cuộc thật rồi.

“Nhưng…” Nijika vẫn muốn thuyết phục thêm chút nữa.

Lúc này hắn đi đến vỗ vai Nijika, Ryou bên cạnh cũng nói: “Đây không phải là chuyện nên ép người khác.”

“Cũng phải… Chị xin lỗi vì đã nài ép vô lí nhé” Nijika nhìn qua hai người bọn hắn rồi hướng về Gotou – san xin lỗi.



Có lẽ sẽ phải dùng bản ghi âm vậy.

Ngay khi hắn thở dài thì Gotou – san lại lên tiếng:

“À… Không… Chuyện đó…”

“Thật ra em rất vui khi được mọi người bắt chuyện…”

“Tại em vẫn luôn muốn lập ban nhạc, nhưng em không tìm được thành viên.”

“Nên em thường cover lại mấy khúc nhạc rồi đăng lên mạng.”

Ra đây là lý do mà lúc ở công viên khi Nijika nói muốn nhờ giúp đỡ cho ban nhạc thì Gotou – san đã chú ý đến vậy.

“Bình thường em chơi nhạc gì?” Ryou hỏi lại.

Gotou – san với giọng lí nhí trả lời: “Để khi lập nhóm có thể thích ứng được ngay, nên em hay chơi nhạc của các ban nhạc nổi tiếng mấy năm gần đây.”

“Ểh! Đỉnh vậy!” Nijika cùng hắn đồng thanh ngạc nhiên nói.

Nhưng Gotou – san vẫn chỉ nhụt chí nói: “Không, không hề... Rốt cuộc nó thành thế này đây… Quả nhiên là em không thể thành lập nhóm với ai đó.”

Cô nàng này đúng là siêu cấp hướng nội thật, dù hắn thấy kĩ năng guitar rất tốt nhưng lại vì giao tiếp không được nên thành ra cực kì khó kết hợp trong ban nhạc.

Cả Nijika và Ryou cũng trầm ngâm.

Một hồi lâu, đột nhiên Nijika nói: “Toàn chơi lại mấy bài nổi tiếng à… Nghe như GuitarHero – san ấy nhỉ? Các cậu biết chứ?”

GuitarHero? Akira ngạc nhiên với cái tên phèn ơi là phèn này. Mà trước kia hắn không chú ý gì đến nên chẳng biết là ai.

Gặp hắn lắc đầu, Nijika bắt đầu giới thiệu: “Hình như chỉ là nữ sinh tầm tuổi chúng ta thôi nhưng mà cậu ấy chơi siêu đỉnh luôn!”

“Cậu ấy hiện lên trên phần đề cử khá hiệu nên tớ cũng nghe rồi. Giỏi thật!” Ryou có vẻ cũng biết đến người đó.

“Tớ đã theo dõi và bật thông báo luôn đó. Muốn cùng cậu ấy biểu diễn ghê.” Nijika tiếp tục cảm thán, dường như cô nàng thực sự rất thần tượng GuitarHero đó.

Đột nhiên lúc này hắn nghe được ai nói gì đó nhưng nhỏ quá nên chẳng thể nghe rõ gì ngoài [vừa làm rồi…] thì phải. Hắn theo hướng phát ra âm thanh thì chỉ thấy Gotou – san đang làm vẻ mặt hưởng thụ vui vẻ hạnh phúc.

Gì thế nhỉ?

Mà lúc này Nijika đã quay sang cô nàng tóc hồng này nói:

“Ừm, điều chị muốn nói là kể cả những người nổi tiếng cũng đã chơi guitar rất rất nhiều ở những nơi chúng ta chưa thấy.”

“… Bảo hôm nay không chơi được rồi bỏ ban nhạc luôn là quá vội.”

“Vì bọn chị chắc cũng thế thôi mà…”

Đúng vậy, mọi người đều thế mà thôi…

Nhưng thực sự rất đáng tiếc nếu đến tận đây rồi mà mọi thứ lại đổ bể như vậy.

Akira cũng thở dài buồn bã, chẳng lẽ hy vọng thực sự không có cho những người đã cố gắng đến vậy?

Ngay khi hắn nghĩ ánh sáng của kì tích không tồn tại thì một bóng hình màu hồng đó đứng phắt dậy, rời khỏi chiếc thùng rác đó.

Gotou Hitori – chan ?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.