“Xin mời bạn học Osanai Yuki năm nhất lớp 1 – A đến văn phòng Hội học sinh.”
Tiếng loa phát thanh vang lên thêm hai lần nữa mới dừng lại.
Đúng vậy, Sói Osanai, kouhai của hắn chính là người bị nghi ngờ là ă·n t·rộm kia. Mà cũng vì thế hắn mới khẳng định đây là hiểu nhầm thôi.
Cơ mà hắn cũng muốn biết cô bé này đang vướng phải thứ gì, những con người với tài năng kì lạ luôn sẽ bị mấy thứ kì lạ khác hấp dẫn.
Cũng không chờ lâu lắm, một bóng hình nhỏ bé rón rén gõ cửa rồi mở ra bước vào văn phòng.
Hắn lựa chọn nửa sau của giờ ăn trưa để gọi con bé đến, nhưng hình như trên khóe miệng của cô nàng vẫn còn một chút kem của bánh thì phải.
Này, lau miệng đi đã rồi đến chứ!
Mà có khi cô nàng vừa đi vừa ăn cũng không chừng.
Hắn lắc đầu rồi đứng dậy nói với Osanai: “Đi theo anh.”
Hắn dẫn cô nàng qua phòng họp nhỏ bên cạnh, chủ yếu là sợ chút nữa mấy thành viên khác có thể trở về văn phòng để nghỉ trưa.
Hôm nay là thứ sáu cuối tuần rồi nên là công việc cũng ít đi nhiều.
Sau khi rót trà mời cô nàng đã thản nhiên ngồi xuống kia, hắn lấy tập văn kiện đặt xuống bàn và nói: “Xe đạp của em bị mất trộm rồi à?”
Lần này thì gương mặt bình tĩnh dường như vô cảm kia có hơi bất ngờ nhìn lại hắn. Osanai với giọng như thì thầm mà hỏi lại: “Tại sao Quái vật – san lại biết?”
Hắn cũng không nói gì mà chỉ vào văn kiện trên bàn ra hiệu cô nàng tự đọc.
Osanai cũng không nói gì mà chỉ cầm lên bắt đầu đọc kĩ.
Akira cũng tự rót cho mình ly trà và bắt đầu nhâm nhi, thật lòng thì cô nàng với Megumi dường như rất giống nhau về khía cạnh mặt trơ vô tri đó, nhưng thực ra cả hai lại khác biệt rất nhiều.
Megumi là vẫn sẽ nổi lên những cảm xúc nhưng mà gương mặt cô nàng sẽ chẳng thể hiện gì khác với bình thường cả, dù tức giận hay buồn bã thì vẫn là gương mặt đó. Nếu như không phải nỗ lực cố gắng biểu hiện ra bên ngoài thì mọi người sẽ chẳng bao giờ thấy nổi đâu.
Còn Osanai thì khác, cô nàng chỉ là giấu đi những cảm xúc đó và luôn bình thản, nhưng vào những lúc cảm xúc đi lên thì cô nàng vẫn sẽ biểu hiện rõ rệt trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu này.
Giống như bây giờ, Osanai đang rất rất buồn và tức giận.
Bé Sói trở lại rồi.
Akira đắc ý mỉm cười, hắn đúng là vẫn chẳng tin mấy người như Osanai hay Kobato có thể làm người bình thường được.
“Đọc xong? Vậy kể cho anh nghe từ đầu câu chuyện nhé. Để anh báo lại cho ban giám thị cho. Đỡ việc em bị nghi ngờ.”
Osanai vẫn đang nhìn vào văn kiện v·ụ t·rộm đó và gật đầu.
Sau đó thì hắn cũng đã biết chuyện gì xảy ra.
Cái hôm kết thúc chuẩn bị kì nghỉ tuần lễ vàng mà hắn đã gặp Osanai chờ Kobato ở sân trường kia, thì ra hai cô cậu cũng nhắm đến bánh dâu tây giới hạn mùa xuân giống hắn.
Hai người sau khi mua được phần bánh duy nhất còn lại trong tiệm thì đã ghé cửa hàng tiện lợi gần đó để mua đồ uống và chuẩn bị về tận hưởng món bánh tận một năm sau mới có thể có lại kia.
Ấy vậy mà, ngay khi vừa ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì Osanai đã phải tận mắt chứng kiến chiếc bánh quý giá đó bị ném thẳng xuống đất và một tên học sinh bất lương nào đó trộm lấy xe đạp chạy đi ngay trước mắt.
Kobato đã cố đuổi theo nhưng tất nhiên không kịp nổi rồi.
Nghe xong câu chuyện, hắn nhìn lại cô nàng này. Nếu là hồi sơ trung thì có lẽ tên kia sẽ phải cảm nhận sự trả thù đáng sợ của Sói Osanai là như thế nào ngay lập tức!
Lắc đầu, Akira đứng dậy và lấy đi tập văn kiện rồi nói: “Anh hiểu rồi. Cảm ơn vì đã đến trình bày nhé. Ngày mai được nghỉ thì bám lấy Kobato đòi cậu ta mời ăn bánh cho bớt buồn đi!”
Hắn gợi ý cách quên đi nỗi buồn cho cô nàng, và dường như lúc nghe xong thì đôi mắt cô nàng phát sáng ngay lập tức luôn thì phải.
*****
“Thế. Tay guitar thực sự bỏ trốn rồi à?”
Akira nhìn hai cô nàng đang thất vọng nằm dài ra bàn kia và lên tiếng.
Nijika nhìn màn hình điện thoại và ủ rũ, có vẻ là thành viên vừa mới tuyển được kia đã nhắn tin bảo rằng hôm nay không thể đến được.
“Mấy lần trước hẹn luyện tập cùng nhau thì người đó đã lấy lý do bận không đến rồi… Không ngờ là đến ngày biểu diễn lại báo lại sẽ không tham gia ban nhạc nữa… Phải làm sao đây Akihito – kun.” Nijika thực sự buồn rầu gần như sắp khóc.
Thật là… Tại sao lại đúng ngày biểu diễn lại xảy ra chuyện cơ chứ.
Mà nếu mấy buổi tập người ta không chịu đến thì ít nhất hãy hỏi cho kĩ đi chứ, sao lại tin người quá vậy!
Hắn cũng chẳng biết phải nói gì với cái tình huống trớ trêu hiện tại nữa. Dù là buổi biểu diễn hôm nay chỉ toàn bạn bè ở trường của Nijika đi nữa thì cũng không thể dùng bản ghi âm cho qua chuyện được.
Thành lập ban nhạc sao mà khó khăn quá đi.
Hắn nhìn qua Nijika, cô nàng đã phải cố gắng biết bao nhiều để có thể gây dựng ban nhạc cũng như giúp đỡ phòng hòa nhạc của chị gái thế mà…
“Không thể ngồi chịu trận thế này được.”
“Cậu bảo tay guitar đó là nữ sinh ở trường trung học gần đây đúng chứ.”
“Chúng ta đến tận trường thuyết phục đi!”
Akira nhanh chóng đề ra phương án. Bây giờ thì chỉ còn biết cách đó thôi, chứ muốn tìm một người nào khác biết chơi guitar thế vào làm sao kịp được nữa.
Nijika nghe vậy cũng lên tinh thần trở lại. Cô nàng đứng phắt dậy nói: “Đúng vậy Akihito – kun. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc thì chúng ta không thể bỏ cuộc được.”
“Đi. Chúng ta đi ngay thôi!”
Nói rồi Nijika ngay lập tức vác ba lô túm tay hắn kéo ngay đi.
Sao cái cảnh tượng này quen thế nhỉ?
Trước khi đóng cửa lại hắn còn nhìn thấy Ryou đang nhìn hai bọn hắn rời đi và cho hắn một nụ cười đầy nham hiểm. Não cô nàng lại nghĩ thứ gì lung tung nữa cho coi.
Bảo là gần nhưng bọn hắn cũng phải đi một chuyến tàu điện mới đến nơi: Trường trung học Shuka.
Hai người bọn hắn đứng ở ngoài cổng và chờ Nijika liên hệ với tay guitar kia.
Nhưng chờ một hồi lâu, Nijika thất vọng lên tiếng: “Không được rồi Akihito – kun. Cô ấy bảo đã về nhà rồi và nhất định sẽ không đến đâu…”
Haizz… Thôi hết cách, đành dùng bản ghi âm như lần luyện tập cho hắn xem cũng được. Dù có hơi lừa dối những người bạn mà Nijika đã mất công thuyết phục đến kia.
Hai người bọn hắn thất thiểu đi bộ quay lại con đường cũ đến nhà ga tàu điện kia.
Trong lúc thơ thẩn nhìn cảnh vật xung quanh theo thói quen thì đột nhiên một công viên nhỏ đập vào mắt hắn.
Tất nhiên không phải là vì công viên đó có gì đặc biệt, mà là:
“Ijichi – san! Nhìn kìa! Guitar!” Hắn nhanh chóng kéo tay cô nàng lại và chỉ vào trong công viên.
Nijika lúc này đang thất vọng chán chường chẳng muốn làm gì kia nghe tiếng nói của hắn thì đột nhiên bùng nổ sức sống.
Cô nàng nhảy phắt lên rồi nhìn theo hướng chỉ của hắn và phát hiện mục tiêu.
“Á!!!! Guitar!” Nijika hét toáng lên rồi chạy thật nhanh đến trước mặt người đang vác túi guitar sau lưng kia.
Cô nàng vọt nhanh quá khiến hắn cũng phải đuổi theo sau.
Lúc này hắn mới nhìn kĩ lại cô gái đang đeo guitar đó. Mái tóc dài màu hồng với nước da hơi trắng bạch giống như rất hiếm khi tiếp xúc ánh nắng mặt trời.
Cô nàng lúc này dường như bị đứng máy trước mặt Nijika, cả cơ thể co rúm lại sợ hãi né xa.
“Cậu đang đeo guitar đúng không? Biết chơi không?” Nijika chẳng thèm để ý sự sỡ hãi của cô nàng kia mà đốp thẳng vào vấn đề luôn.
Mà đúng là hiện tại gấp gáp thật.
Cơ mà đúng như hắn nghĩ, cô nàng mặc nguyên một bộ áo thể dục tay dài màu hồng kín cả người này đảm bảo là một người hướng nội cực độ.
Cô nàng lúc này chỉ biết né xa xa, miệng mấp máy nhưng chẳng thể nói thành lời.
“Bạn gì đó ơi~” Nijika cố gắng giao tiếp.
“Xin lỗi vì đột ngột gọi cậu nhé.”
“Tớ tên là Ijichi Nijika, học năm hai cao trung Tokyo.”
Bây giờ mới hiểu là mình quá đột ngột à?
Hắn cũng giới thiệu nhưng chỉ đứng ra xa một chút tránh cho cô nàng tóc hồng kia sợ hãi: “Tớ là Akihito Akira, bạn cùng lớp với nhỏ này. Xin lỗi vì đã làm phiền đột ngột như vậy nhé.”
Cũng may là nhờ có gương mặt vui tươi thánh thiện của Nijika mà cô nàng hướng nội này đã lấy lại bình tĩnh.
Thở sâu, cô nàng bắt đầu giới thiệu với âm lượng cực nhỏ: “A, em là Gotou Hitori, học năm nhất cao trung Shuka.”
Cũng may là thính lực của hai người bọn hắn đều tốt mới nghe rõ nổi lời giới thiệu đó.
Nijika nghe xong thì ngay lập tức ra chiêu: “Nhân tiện cho chị hỏi Hitori – chan cái này.”
Uây! Mới gặp mà đã gọi thẳng tên luôn vậy cô nương!
Bỏ qua luôn hắn cùng cô nàng mới gặp lần đầu đang sock kia, Nijika nói tiếp: “Em chơi guitar giỏi không?”
“À, cũng tàm tạm ạ…” Cô bé cúi mắt sang hướng khác trả lời.
Nijika cũng không quan tâm trạng thái tránh giao tiếp kia của cô nàng:
“Thật sao! Này nhé, giờ chị đang gặp rắc rối một chút, nếu em không đồng ý cũng không sao… Cũng ổn thôi nhưng hơi toang…”
Vậy cuối cùng là ổn hay toang!
Nijika gấp quá nên cũng lú luôn rồi. Hắn đứng phía sau thấy rõ cô bé tóc hồng kia càng sợ hãi hơn và đang né ra xa khỏi Nijika, đảm bảo cô ấy nghĩ: Bà chị này tuyệt đối không ổn!
“Này. Thôi thì nói thẳng cho người ta đi.” Akira đi đến vỗ vai Nijika giúp cô nàng bình tĩnh lại.
Lúc này Nijika mới nhận ra bản thân đang thất thố thế nào. Cô nàng ngay lập tức chắp hai tay trước ngực và cầu xin:
“Đúng vậy. Để chị nói thẳng luôn!”
“Xin em! Em hãy hỗ trợ làm tay guitar cho ban nhạc của chị được không? Chỉ một ngày hôm nay thôi cũng được!”
Ồ, hình như cô bé kia có hứng thú với “ban nhạc” thì phải, lúc này đã bình tĩnh và nhìn về phía Nijika.
Nijika tiếp tục lời cầu xin giúp đỡ của mình: “Tụi chị chuẩn bị diễn live tới nơi rồi mà tay guitar đột ngột nghỉ ngang…”
“Mấy bài đó dễ lắm, biết chơi một chút là đánh được liền à.”
“Mong em thương tình.”
Nijika chắp tay cúi đầu sâu hơn nữa, như thể thành kính cầu xin ban phước vậy.
Đứng trước thái độ cầu xin cực kì đáng thương đó, câu trả lời của cô bé tóc hồng là…?
Là…?
Hắn đang chờ đợi câu trả lời thì nhận ra con bé lúc này đã đứng hình, hai mắt mất tiêu cự quay vòng vòng hoảng loạn chẳng thể nói gì luôn rồi @@
Ngay lúc hắn tính lên tiếng thì Nijika nãy giờ đang cúi đầu không thấy được vẻ mặt đó thì tưởng là cô nàng kia đã “im lặng đồng ý” nên mừng rỡ nắm lấy tay kéo đi ngay luôn:
“Cảm ơn em nhé! Nhanh chân tới phòng hòa nhạc nào!”