Chương 33. Trở lại với câu chuyện học đường của chúng ta
Trong phòng ngủ của Akira, Megumi đang được giao công việc đề ra những phản ứng mà nữ chính sẽ làm cho từng trường hợp.
Hắn thì đang call video với Tomoya, lúc này cậu ta đã phong ấn bản thân hoàn toàn trong phòng và chỉ biết gõ laptop một cách điên cuồng để ghi lại những cảm hứng nổi lên khi thấy khung cảnh của hắn cùng Megumi.
“Tớ sẽ gửi một số tình huống mà tớ cùng Katou nghĩ ra được cho cậu. Cậu phải nhanh chóng hệ thống lại cốt truyện và biến nó thành một con game hoàn hảo đó nhé.” Hắn nói với Tomoya qua màn hình máy tính.
“Đừng lo Akira. Tớ đã hình dung được con game vĩ đại này trong đầu rồi. Lần này nhất định sẽ thuyết phục được hai người kia. Vậy nhé, tớ phải tập trung đây.” Tomoya nói xong liền tắt call luôn.
Lần này cậu ta thực sự đã quyết tâm hoàn toàn luôn rồi.
Akira bây giờ rất mong chờ bản thảo hoàn thành, và từ đó circle này sẽ được thành lập với những thành viên tuyệt vời ấy.
Nghĩ vậy hắn liếc mắt về phía Megumi, cô nàng lúc này đang nghiêng đầu cắn bút và trầm ngâm trước mấy tình huống đưa ra kia.
Ngắm một hồi lâu hắn mới hỏi: “Mà này Katou, chẳng phải cậu bảo sẽ ở Hokkaido đến hôm nay luôn cơ mà?”
Megumi nghe vậy thì dứt ra khỏi bong bóng suy nghĩ của bản thân và nhìn về phía hắn nói: “À, mình về sớm từ ba hôm trước rồi.”
Hểh?
“Ai mà ngờ vừa hết kỳ nghỉ là deadline chứ!”
“Nên mình chợt nghĩ [thôi toang rồi] nên đã về.”
… Toang con khỉ ấy!
Akira nhìn lại cô nàng đang nói một chuyện kì lạ với giọng điệu bình thản kia.
“Sao chỉ vì vụ đó mà cậu bỏ dở chuyến du lịch với gia đình vậy?” Hắn bất lực vuốt trán hỏi.
“Hểh? Thì tại… Nếu không giúp thì cậu sẽ chỉ dậm chân tại chỗ cho xem.”
Megumi nghiêng đầu đi và nhìn lại vào bản thảo rồi phán một câu không trật đi đâu được!
Akira cũng cứng họng chẳng biết nói gì hơn, mà nếu cô nàng không xuất hiện thì hắn sẽ chẳng thể biết làm gì để giúp Tomoya thật.
“Nhưng cậu về sớm như vậy làm gì thế? Chẳng phải hôm nay cậu mới xuất hiện sao?” Hắn lúc này mới nhận ra là Megumi đã bỏ chuyến du lịch và về sớm tận ba ngày luôn cơ.
Cô nàng nghe hắn hỏi vậy thì đã ngẩn đầu mỉm cười thật vui vẻ nói với hắn:
“Mình tính bắt đầu hoạt động circle theo cách động viên hai cậu.”
“Và không chỉ có mình đâu nhé!”
“Sawamura – san và Kasumigaoka – senpai đã hỗ trợ mình nhiều lắm.”
Hai người đó ấy hả? Hai người đã chê bai và nghĩ rằng hắn cùng Tomoya nên bỏ cuộc đi đã giúp Megumi sao?
Hắn ngạc nhiên nhìn về phía Megumi, cô nàng vẫn mỉm cười nói tiếp:
“Ừm! Bộ đồ này là do Sawamura – san sửa lại thiết kế sao cho đúng với gu của Akihito – kun đấy.”
“Cậu ấy bảo phải chọn phong cách [nhỏ nhắn, bồng bềnh và giống 2D hơn].”
… Cái này không phải gu của riêng hắn mà là của toàn bộ đám otaku nghiện moe!
“Còn cách nói chuyện và diễn xuất là theo kịch bản của Kasumigaoka – senpai.”
“Thiệt tình, cách chị ấy chỉ đạo diễn xuất nghiêm khắc lắm luôn.”
Không ngờ Megumi chịu nổi Utaha – senpai đấy, hắn nhớ năm ngoái lúc viết kịch bản cho CLB kịch chị ta đã đuổi cổ ba thành viên một cách thẳng thừng.
Cơ mà Utaha – senpai thực sự chịu giúp Megumi nhỉ. Hèn gì hôm qua đến nhà xuất bản không thấy cô nàng.
Sau khi kể xong, Megumi ngước mặt như hồi tưởng nói tiếp:
“Dù có hơi rắc rối và mệt mỏi, nhưng kể ra cũng vui lắm đấy!”
“Có lẽ từ giờ mình có thể làm thân với họ cũng nên.”
“Với tư cách là các thành viên cùng circle nhé!”
Nói đến đây Megumi hướng về hắn cười hạnh phúc.
Đúng vậy, circle này phải được thành lập để những con người tuyệt vời này có thể cùng nhau làm game, cùng nhau theo đuổi ước mơ!
“Chúng ta cố gắng hoàn thiện bản thảo để thuyết phục hai người họ tham gia circle nhé, Katou!” Hắn chân thành nói.
Megumi gật đầu vui vẻ: “Ừm! Akihito – kun!”
*****
“Dù người khác có nói gì đi nữa thì cũng 0 điểm thôi.” Giọng nói đanh đá của cô nàng senpai nào đó vang lên.
“Nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy cái ham muốn ve vãn nữ chính đang nhắm đến của tên nam chính ecchi thôi.” Lần này là vị chanh chua quen thuộc của cô bạn tsundere nào đó.
Tomoya nhìn lấy bản kế hoạch đã dày được mấy chục trang của mình bị vứt lại lên bàn kia mà đau khổ.
Cậu ta nhìn lại hai cô nàng trước mặt cầu xin: “Chờ đã! Lần này tôi khá tự tin đấy.”
“Hai người bảo bọn tôi làm thứ mà mình muốn còn gì?”
Akira cũng bị tỉnh giấc vì mấy lời qua tiếng lại nãy giờ.
Ngay khi vừa tan học, hắn đã bị Tomoya kéo thẳng đến cửa hàng gia đình tham gia buổi họp circle này.
Bởi vì thức trắng đến tận sáng nên hắn chẳng thèm quan tâm gì nữa mà gục vào ghế ngủ thẳng chờ Eriri cùng Utaha đọc bản thảo.
Xoa đôi mắt nhấp nhèm cho tỉnh táo, hắn nhìn về phía hai cô nàng kiêu kì đối diện.
Lúc này Utaha – senpai mới dùng cái nhìn c·hết chóc vào hắn rồi nói:
“Nhưng nó trơ trẽn đến phát bực!”
Này sao lại nhằm vào hắn cơ chứ?
Tomoya cũng nhanh chóng thuyết phục tiếp: “Siêu kiệt tác của bọn em đấy!”
“Bọn em đã thức thâu đêm viết bản thảo bằng cả linh hồn đấy!”
Eriri ngay vậy thì chống má rồi phồng chiếc má nhỏ nhắn đáng yêu đó lên và nhe răng đe dọa hắn: “Biết, nhưng nhìn thái độ của bọn ông thì không ưa nổi!”
“Không chỉ có bọn tôi, cả Katou cũng rất cố gắng rồi…” Tomoya cầu xin.
Đúng vậy, tối qua hắn cùng Megumi cũng thức thẳng đến sáng để hỗ trợ cậu bạn thân này.
Đến tận 6h sáng Megumi mới được hắn thả cho về, hắn phải đi theo đưa về tận ngã tư gần khu nhà cô nàng vì sợ cổ đột nhiên ngã gục vì ngủ luôn ấy.
Akira liếc qua Megumi đang ngồi bên cạnh gần sát cửa sổ thì thấy cô nàng đã gục đầu tựa vào tấm kính ngủ th·iếp đi từ bao giờ.
Hèn gì nãy giờ không nghe thấy nói gì.
Bên kia Tomoya cũng nhận ra và hét lên: “Này hai người đừng có ngủ như vậy chứ, hỗ trợ nói giúp đi.”
“Với cả, nam nữ chính thì dựa vào nhau mà ngủ đi chứ!”
Ây, cậu ta với nói cái gì đấy nhỉ?
Akira ngạc nhiên quay sang tính nói gì với Tomoya.
Nhưng chưa kịp hắn mở miệng thì hai đầu gối của hắn đã bị hai bàn chân của hai người khác nhau đá thẳng vào.
Đau!
Không hề dừng ở cước đầu tiên. Hai bàn chân đó đạp liên tục thẳng vào hắn.
Hắn ngước nhìn về phía hai cô nàng ngồi đối diện kia. Eriri thì trừng mắt nhe răng nanh, còn Utaha – senpai thì lành lùng lườm đôi mắt băng giá đó vào hắn.
“Chờ đã!... Dừng lại!... Đau!!!!”
Akira cầu xin trong bất lực.
*****
Sau kì nghỉ là một quãng dừng trong quá trình tái hòa nhập của những cô cậu học sinh đã bung xõa trong mấy ngày thoải mái kia.
Hắn thì vẫn chẳng có gì thay đổi là mấy, vẫn xử lý công việc ở Hội học sinh, vẫn tiếp tục chạy khắp các CLB, vẫn lâu lâu tìm chỗ để chuồn đi đọc sách.
Cuộc sống học đường của hắn vẫn rất phong phú như vậy.
Chiều thứ năm, sau khi chuồn quá nhiều lần thì Akira cuối cùng cũng bị Marsha bắt được và lôi kéo về văn phòng Hội học sinh.
Hắn còn tính sẽ chuồn qua CLB Tình nguyện để đọc sách nữa chứ, lâu lắm rồi chưa đến đó, có khi lần sau hắn thực sự sẽ bị Yukino đuổi thành khách luôn mất.
Nhưng mà nhìn cô nàng tóc nâu đang phồng má giận dỗi trước mặt thì hắn biết là lần này hết chạy rồi.
Marsha vẫn còn giận và quay sang nói: “Này nhé Akira – kun. Cậu là Hội phó Hội học sinh đấy. Phải làm gương cho những thành viên mới chứ!”
Đúng vậy, mấy thành viên mới quý giá của Hội học sinh, nhưng đã bị hắn huấn luyện kĩ càng để có thể làm việc giúp cho hắn chuồn đi dễ dàng hơn.
Cơ mà vì trong số đó có em gái của Marsha nên cô nàng quan tâm đến bọn họ rất nhiều thì phải.
Nhìn cô nàng vẫn đang tỏa ra bầu không khí vui vẻ ấm áp dù đang giận dỗi kia, Akira bắt đầu lục lại kĩ hơn những mảnh kí ức với cô.
Gần đến văn phòng thì hắn dừng lại hỏi: “Này Marsha. Cậu bảo bản thân đã có bạn trai rồi phải không?”
Marsha nghe vậy thì quay lại nhìn hắn một chút, sau đó mới nghiêng đầu cười đáp: “Ừm, đúng vậy đấy!”
“Và đó là người trong mặt dây chuyền của cậu à?” Hắn hỏi tiếp.
Lúc này một cơn gió thoáng qua trong hành lang, có vẻ cửa sổ nào đó quên đóng rồi.
Làn tóc mượt mà của Marsha bay tung bay theo cơn gió nhưng lúc này cô nàng không hào hứng gì với nó mà chỉ nhìn vào hắn.
Đôi mắt thường tỏ ra rất điềm nhiêm vui vẻ kia bây giờ lại nổi lên những cảm xúc rất khác lạ.
… Akira nhanh chóng nhận ra bản thân nói mất thứ lung tung mất rồi. Hắn đi nhanh vượt qua cô nàng và mở cửa bước vào văn phòng: “Nào. Vào làm việc thôi. Tớ muốn nhanh chóng về nhà lắm rồi.”
*****
“Akihito – senpai. Bên ban giám thị muốn chúng ta xử lý việc này nhưng em không biết nên làm thế nào.” Iroha mở cửa bước vào văn phòng rồi hớt hải chạy đến chỗ hắn và đưa cho hắn bản tài liệu.
“Ồ. Có chuyện gì mà ban giám thị phải liên quan luôn vậy?” Marsha đang ngồi bên cạnh hắn cũng quay sang nhìn.
Những người còn lại trong phòng cũng tò mò mà hướng về phía hắn nhìn.
Đúng là bình thường thì những việc lặt vặt đều sẽ để Hội học sinh xử lý, nhà trường bảo là tin tưởng tuyệt đối năng lực của học sinh.
Mà những chuyện khiến ban giám thị sờ đến thì khá là nghiêm trọng đấy.
Iroha vừa chạy một đoạn đường nên có phần thở dốc, cô nàng hít sâu rồi thở ra và bắt đầu nói: “Etou… sensei bảo rằng hình như có học sinh nào đó trong trường liên quan đến v·ụ t·rộm ở nhà dân ấy.”
“Vụ trộm! Học sinh trường ta ấy hả?” Meguri – senpai đang ngồi hí hoáy xử lý mấy tờ đơn thì cũng ngạc nhiên hét lên.
“Chắc là có hiểu lầm thôi.” Kenzaki chính trực ngồi ở đối diện cho ra cái nhìn của mình.
Đúng là với một ngôi trường như này thì rất khó để có một học sinh ngu ngốc đến độ đi ă·n t·rộm. Dù là một vài thành phần bất hảo vẫn sẽ có xuất hiện nhưng sẽ không đến mức ấy.
Akira nhanh chóng lướt qua toàn bộ văn kiện và phát hiện cái tên quan trọng trong vụ này lại là một cái tên quen thuộc.
Hắn nghĩ bằng đầu gối cũng biết đây là hiểu lầm, nên đã hướng về Meguri – senpai nói: “Để vụ này cho em đi.”
Cô senpai vừa nãy đang bùng nổ cảm xúc kia đột nhiên lại vui mừng gật đầu cười tươi ngay tức khắc: “Tốt!”
Thật là… Để hắn làm việc khiến cô nàng mừng đến vậy à?