Chỉ còn một ngày nữa là kết thúc kì nghỉ của tuần lễ vàng!
Và… Điều mà Utaha – senpai nói đã thành sự thật. Điều mà hắn đã bỏ qua vì quá hời hợt và chỉ biết đứng ngoài quan sát nên khiến nó xảy ra.
Sáng nay, sau khi tập thể dục về và bắt đầu ăn sáng, hắn vẫn chưa thấy Tomoya ló mặt qua nhà dù mấy ngày nay hôm nào cậu ta cũng đều đặn bám lấy phòng hắn với lý do viết bản thảo cho game.
Ngồi đọc sách thêm một khoảng thời gian vẫn chưa thấy Tomoya, hắn quyết định sang nhà cậu ta xem có chuyện gì không.
Thuận lợi vào nhà và lên phòng Tomoya, hắn đẩy cửa ra.
Trước mắt hắn là một Tomoya đang cúi gục ngồi tựa vào thành giường với trước mặt là chiếc lap top trên bàn trà.
Khi thấy Akira bước vào, cậu ta mới khó khăn ngước lên, ánh mắt rực cháy nhiệt huyết đã không còn nữa mà chỉ còn một màu u ám mục nát.
“… Akira đấy à… A ha ha ha…”
Đột nhiên Tomoya lên cơn rồi cười một cách kì quái. Cậu ta đang trên bờ vực sụp đổ mất rồi.
Cậu ta co lại người, chôn đầu xuống hai chân và hai tay vò lấy đầu tóc r·ối l·oạn đó.
Cơ thể Tomoya run lên cầm cập, chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì nữa nhưng mà nó thực sự không ổn chút nào rồi.
Lúc này cậu ta mới ngẩn đầu lên, đôi mắt rung động liên tục, mồ hôi trên trán chảy dài xuống khuôn mặt đang méo mó kia:
“Akira… T-Tớ đúng là hoàn toàn không có chút tài năng nào cả…”
“Bỏ cuộc… Tớ phải bỏ cuộc mất thôi…”
Hắn nhìn cơ thể đang run lên từng hồi và nói một cách bất lực kia, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Giống như Utaha – senpai nói, Tomoya không giữ được động lực khi chẳng thể viết được thứ gì ra hồn.
Giống như Eriri nói, Tomoya vẫn chưa đủ khả năng để có thể tạo ra một con game tuyệt vời có thể khiến hai người họ tham gia, nên là bỏ cuộc đi.
…
Không!!!!
“Không được bỏ cuộc! Cậu quên bản thân đã kéo tớ vào circle mà cậu vẫn mong muốn tạo ra như thế nào rồi à!”
“Cái nhiệt huyết, cái quyết tâm muốn trở thành một creator của cậu đâu mất rồi!”
Akira nắm chặt vào cổ áo của cậu bạn thân rồi kéo thẳng cậu ta dậy đối mặt với hắn.
“Nghe này Tomoya, tớ chẳng thèm quan tâm cậu có tài năng hay không!”
“Bởi vì tớ biết cậu có một lòng tin, một lòng cố gắng hết mình. Và những thứ đó mới là thứ sẽ giúp cậu trở thành một creator tuyệt vời nhất!”
Hắn lúc này đang gào thẳng vào mặt của Tomoya.
Rất hiếm khi bản thân hắn cảm thấy tức giận đến vậy. Tức giận vì Tomoya bỏ qua nỗ lực của bản thân 1 phần thì giận dữ với chính hắn vì đã quá hời hợt 10 phần.
Đúng vậy, hắn đã hứa với Megumi sẽ biến cô nàng thành nữ chính của mình mà.
Đúng vậy, hắn đã hứa với Tomoya sẽ giúp cậu ta thành một creator chân chính mà.
Hắn đã tự tin bảo rằng sẽ khiến cho mọi người tập trung lại cùng nhau làm game mà.
Hắn, ngoại trừ cái miệng chỉ biết hứa đó, thì lại chẳng làm cái quái gì cả.
*****
Bầu trời xanh chập chờn mây trắng, đẹp đẽ như buổi sáng ngày định mệnh ấy vậy.
Lúc này hắn đang ngồi bên lề của con dốc mà ngước nhìn lên màn trời vô ngàn kia.
Cách đó không xa ở gần trên đầu con dốc thì Tomoya cũng gục ngã ngắm trời cùng hắn.
Sau khi hét thẳng vào mặt của Tomoya thì Akira ngẫm lại phải làm gì mới có thể khiến cậu bạn này có cảm hứng để hoàn thiện bản thảo đây.
Đọc light novel, chơi game, xem anime thì dường như lại càng làm phế thêm mà thôi nên bị bác bỏ ngay tức khắc.
Lúc đó hắn mới nhớ lại, tại sao Tomoya lại kiên quyết làm game đến vậy, đó là vì ngày hôm ấy, cậu ta đã nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời: cuộc gặp gỡ định mệnh của nam nữ chính.
Thế là hắn đã kéo Tomoya ra con dốc thám tử đó nhằm tái hiện lại cảnh tượng lúc đó cho cậu ta có cảm hứng trở lại.
Nhưng dù hắn có đứng diễn chan chứa tình cảm bao nhiêu đi nữa thì vẫn chỉ là một tên nam chính cô đơn ở đó.
Tomoya lúc đầu dâng lên tinh thần thì sau đó cũng ỉu xìu vì chán nản.
Phải làm gì giờ đây?
Akira tiếp tục thẫn thờ ngắm nhìn bầu trời đã luôn luôn treo phía trên đó.
“Nếu thực sự có thần minh, hãy đáp lại ước nguyện của con đi!”
Hắn cũng mất hết tự tin và chỉ còn biết nương tựa vào phép màu.
Ngay khi hắn tự nhận ra mình ngu ngốc như thế nào và tính tát bản thân một cái thì đột nhiên thứ đó xuất hiện trong tầm mắt.
[Một vật thể bay không xác định màu trắng]
Bởi vì không có gió nên nó chỉ bay một chút rồi lao xuống đất.
Hắn ngỡ ngàng đến mức quên luôn việc đón lấy chiếc mũ đó.
Phải, là một chiếc mũ beret màu trắng!
Giật mình, hắn nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại. Lúc này, một bóng hình nữ chính thấp thoáng với chiếc váy trắng trên đỉnh con dốc mà hắn vẫn luôn tự tưởng tượng xuất hiện.
Mang theo một làn gió lấp lánh như đang cuốn theo những cánh hoa nở rộ khiến hắn phải nheo lại mắt mới nhìn rõ giống ngày hôm đó.
Katou Megumi…
“Đã lâu… Bọn mình mới lại gặp nhau nhỉ?”
Vẫn là giọng nói thản nhiên ngọt ngào ấy, nhưng bây giờ dường như nó chứa đựng nhiều tình cảm hơn.
Megumi đưa tay giữ lại làn tóc đang tung bay trong gió.
Chiếc váy trắng bồng bềnh, áo thắt nơ dễ thương và chiếc áo khoác như hoa hồng cũng theo cơn gió mà phất phới.
Hắn đứng dậy để ngắm nhìn rõ hơn bóng hình tuyệt mỹ trước mặt mình này.
“Katou…?” Akira ngỡ ngàng trước cảnh tượng như là mơ này.
“À rế? Cậu nhận ra mình à? Akihito Akira – kun!?”
Một nụ cười tuyệt đẹp… Megumi như đang tỏa ra ánh sáng chỉ với nụ cười nhẹ nhàng đó.
[Đây là… cảm giác yêu à?]
Chính là cái cảm giác khi bản thân chơi gal game mà ngất ngư trước nữ chính trong game đó. Một cảm giác khiến con tim điên cuồng!
Akira cảm giác khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên vì những tiếng trống vang lên liên hồi trong lồng ngực.
Megumi đi đến.
Cô nàng đi ngang qua người đang đứng hình trước vẻ đẹp kia và nhặt lấy chiếc mũ đang nằm yên dưới mặt đất.
Hắn nhìn lại về phía Megumi, cô nàng phủi nhẹ chiếc mũ và đứng đó mỉm cười với hắn.
“Thế này là… Chuyện này rốt cuộc là sao…?” Hắn ngập ngừng hỏi.
Không trả lời câu hỏi, cô nàng chỉ nhẹ bước đi đến trước mặt hắn rồi nhón chân, với tay đội chiếc mũ ấy lên đầu của Akira.
“Này Akihito – kun…”
“À không, Akira – kun chứ!”
“Đây có phải là hình ảnh cậu tìm kiếm trong mình không?”
Lại là gương mặt dễ thương đó, Megumi khẽ nhướn người về phía trước rồi cười tươi hỏi hắn.
Từ một cô nàng dường như không bộc lộ cảm xúc với mọi thứ, bây giờ Megumi cứ như một thiên thần đang tỏa sáng vậy.
Không chờ câu trả lời của hắn.
Megumi xoay nhẹ người khiến cho chiếc váy dễ thương bồng bềnh đó khẽ tung bay lên và nghiêng người tinh nghịch nói tiếp:
“Giống trong Anime… Trong game… Và cả trong Light Novel nữa.”
“Người con gái lý tưởng của cậu, có phải sẽ nói chuyện và hành động như thế này không?”
“Và có phải… Sẽ yêu như thế này không!?”
Từng lời từng lời của Megumi vang vọng trong tâm trí Akira.
Hắn bây giờ chỉ biết ngỡ ngàng trước vẻ đẹp tuyệt vời đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình này.
Hắn cố gắng kiềm chế lại trái tim đang muốn nhảy ra ngoài kia mà tự hỏi:
[Đây có phải là người con gái lý tưởng mà bản thân vẫn luôn tìm kiếm không?]
Chưa để hắn có câu trả lời cho câu tự hỏi kia.
Megumi đột nhiên áp sát lại hơn, hai người lúc này chỉ cách nhau vỏn vẻn mười mấy cm…
“Mình đậu chưa?”
“Mình lúc này có thể trở thành nữ chính trong câu chuyện của cậu không?”
“Mình có thể trở thành chỗ dựa cho cậu được không?”
Akira hoàn toàn im lặng trước những câu hỏi đó của Megumi.
Hắn nhẹ nhàng lấy chiếc mũ trên đầu mình xuống, sau đó đội lên đầu của Megumi.
Làn tóc ngắn mượt mà mềm mại của cô nàng khẽ lướt qua những ngón tay khiến hắn lưu luyến không rời.
Lúc này, hai đôi mắt vẫn đang hướng về nhau như đang muốn hòa quyện cả hai tâm hồn lại làm một.
“Megumi, cậu thực sự muốn làm nữ chính của mình à?” Hắn nhẹ nhàng ngắm nhìn gương mặt dễ thương đó và hỏi.
“Cậu tin vào tớ, người chỉ đang đứng ngoài hời hợt ủng hộ ước mơ viển vông của cậu bạn thân?”
Megumi nghe hắn hỏi vậy thì cũng hồi lại thần.
Cô nàng lúc này nghiêm túc hơn và đáp: “Thẳng thắn mà nói… Mình chẳng hiểu hai cậu muốn tạo ra thứ gì nữa.”
“Dù vậy, riêng việc cậu vẫn nghiêm túc và tin vào bạn của mình để thực hiện ước mơ đó thì mình hiểu.”
Megumi vừa nói vừa đi dần ngang qua người hắn và lên phía trên con dốc.
Akira dõi theo bóng hình cô gái ủng hộ cho cái tính kì lạ của bản thân kia.
Megumi thực sự đã khiến hắn phải nghĩ lại về toàn bộ những gì hắn đã làm, đã suy nghĩ tháng vừa qua, khi mà hắn lạc lõng ở thế giới mới này.
Đi lên không xa, Megumi dừng lại và thở ra một hơi.
Cô nàng xoay nhanh lại khiến cho chiếc váy bồng bềnh ấy lại lần nữa tung bay trong gió, trong đó còn cả thấp thoáng như ẩn như hiện dưới làn váy là một màn fan service…
Megumi đặt tay lên ngực và mỉm cười rạng rỡ với hắn:
“Vì vậy! Cố lên nhé Akira – kun.”
“Hãy biến mình thành nữ chính hạnh phúc, khiến bất kỳ ai cũng phải ghen tị nhé!”
Đúng vậy. Hắn đã từng hứa điều đó với cô nàng cực kì dễ thương đang đứng trước mặt này rồi mà.
Akira cũng cười và nói: “Ừ. Tớ hứa!
“Tớ sẽ giúp nữ chính của tớ trở thành người khiến cho người khác phải ghen tị lồng lộn luôn!”
Megumi nghe vậy có hơi xấu hổ rồi quay sang một bên: “Trời ạ… Mình sẽ biết ơn nếu cậu nói theo cách đỡ ngượng hơn đấy.”
Hắn mỉm cười trước phản ứng này của cô nàng.
Vẫn là Katou Megumi, nữ chính của hắn đây mà.
Bây giờ hắn đột nhiên quyết tâm hơn, hắn nhất định phải giúp đỡ Tomoya hoàn thiện bản thảo một cách hoàn hảo nhất và thuyết phục hai người Eriri cùng Utaha kia.
Hắn phải khiến Megumi thành nữ chính tuyệt vời nhất!
“Họp nhóm thôi nào Megumi!” Akira nhanh chóng chuyển hóa quyết tâm thành hành động. Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại ấy của Megumi kéo đi về nhà.
“Ểh! Bây giờ luôn á?” Megumi bị bất ngờ, cô nàng hơi đỏ mặt nhưng cũng nhanh chóng theo bước chân của hắn.
“Dĩ nhiên. Mai là deadline rồi.” Hắn chẳng quên thời gian hạn hẹp còn lại kia đâu.
Đó cũng là lý do phải nhanh chóng hoàn thành ngay bây giờ.
Megumi cũng đành chịu mà chỉ nói: “Nhưng chẳng phải là do cậu đã không thúc ép Aki – kun khiến cho cậu ấy mãi chẳng có tiến triển được tí nào sao?”
Ự hự… Thì cũng đúng, với cái lòng tin đơn giản và thái độ hời hợt nên hắn đã mặc cho Tomoya tiêu tốn sạch kì nghỉ mà chẳng viết thêm được gì.
“Không sao, lúc nãy chứng kiến hai bọn mình hình như cậu ta đã có lại cảm hứng rồi.”
“Còn cậu hãy dùng diễn xuất lúc nãy và làm tớ rung động lần nữa đi! Lúc ấy tớ sẽ có thể đề ra thêm nhiều ý tưởng cung cấp cho Tomoya.”
Lúc nãy hắn đã thấy Tomoya hét lên rồi chạy thẳng đi, y như buổi sáng định mệnh ấy vậy. Lần này cậu ta sẽ ổn cả thôi.
“Nhưng mai phải học rồi, ít nhất cho mình về nhà một tí đã.” Megumi vẫn đang bị hắn nắm tay kéo đi kia có hơi xấu hổ nói nhỏ.
“Đừng lo, bảy giờ sáng mai tớ sẽ thả cậu về!” Hắn ngay lập tức cho đáp án.
Đùa gì thế, phải hoàn thành ngay bản thảo mới được, thức trắng đến sáng mai cũng là điều hiển nhiên. Bây giờ mà thả Megumi về nhà thì bị đứt cảm hứng mất.
Megumi lên giọng cầu xin: “Ơ! Nhưng con gái phải chuẩn bị nhiều thứ lắm… Cho mình về lúc sáu giờ đi.”
“Như vậy cũng được!” Hắn ngay lập tức chốt.
Chỉ cần cô nàng chịu theo hắn về nhà và giúp đỡ hoàn thiện bản thảo là được rồi.
Vậy là trong một ngày đẹp trời, Akira đã nắm tay kéo một cô gái cực kì dễ thương về nhà ở qua đêm.
Hểh?
[Này là… Bị hắn b·ắt c·óc ở lại qua đêm đúng rồi còn gì?]