Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 31: . Bước đầu tiên ở thế giới này



Chương 31. Bước đầu tiên ở thế giới này

Hiểu lầm cuối cùng vẫn là nhờ Nijika giải thích thì hắn mới được tạm tha c·hết cho.

Nói là tạm vì theo hắn thấy nếu hắn có ý định léng phéng gì với Nijika thì đầu tiên sẽ bị chị gái cô nàng xẻo trước luôn rồi.

Sau đó, ba người bọn hắn cùng chị gái Nijika và PA – san ngồi ăn bánh trò chuyện. Cũng không nói gì nhiều, chỉ kể về chuyện hắn được hai cô bạn cùng lớp kia nhờ giúp đỡ và về tay guitar mới tuyển được.

Hình như là một nữ sinh năm nhất ở trường trung học gần đây, nhưng trước khi hắn đến thì cô bé đó đã bảo có việc và về mất rồi.

Ngồi ăn bánh một hồi thì chị gái Nijika cùng PA – san rời đi để tiếp tục công việc ở phòng hòa nhạc, cũng sắp đến giờ mở cửa rồi.

Akira thì theo Nijika cùng Ryou vào phòng luyện tập, hai cô nàng kia muốn biểu diễn thử qua rồi nhờ hắn cho ý kiến một chút.

“Starry cũng đủ công cụ, thiết bị quá nhỉ. Đúng là một nơi tốt.” Sau khi vào phòng luyện tập hắn nhìn quanh rồi cảm thán.

Lúc đầu khi được nghe kể đây là phòng hòa nhạc do tự tay chị gái Nijika xây dựng thì hắn đã nghĩ nó sẽ đơn sơ thôi cơ. Không ngờ mọi thứ lại được chỉn chu đến vậy.

Bên cạnh phòng tập là phòng chờ biểu diễn, cũng chính là phòng kế bên sân khấu dành cho các nhóm nhạc lên biểu diễn.

Tính ra quy mô ở chỗ này không hề nhỏ chút nào.

“Tất nhiên rồi. Starry của tớ mà lại!” Nijika chỉnh lại thiết bị ở dàn trống một chút và nói.

Sau khi chỉnh xong cô nàng bắt đầu ngồi vào vị trí, bên này Ryou cũng đã đeo bass vào và chuẩn bị hoàn tất.

Lúc này Nijika liếc mắt qua Ryou, hai ánh mắt chạm nhau rồi mỉm cười. Sau đó cô nàng nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy nghiêm túc và nhiệt huyệt:

“Cũng chính vì thế mà tớ nhất định sẽ gây dựng ban nhạc thành công và làm cho nhiều người biết đến Starry hơn nữa!”

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, bởi vì không có tay guitar nên họ dùng bản thu âm khác bật cùng lúc.

Akira ngồi nhìn hai con người đang chìm sâu trong âm nhạc trước mặt này.

Tiếng trống của Nijika, tiếng bass của Ryou, mọi thứ đang hòa quyện thành một bản nhạc tuyệt vời.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến một ban nhạc biểu diễn, dù là nó có hơi thiếu người một chút.

[Không tệ chút nào nhỉ?] Hắn thực sự nghĩ như vậy.

Khi mà hai cô nàng này đến nhờ giúp đỡ, hắn nghĩ rằng cả hai không được tốt lắm mới khó khăn trong việc tuyển thành viên như vậy.

Bản nhạc đã xong.

Mồ hôi chảy dài trên gương mặt non nớt của hai cô nàng đã nỗ lực hết mình này.

“Tiếng trống của Nijika thật sự rất tốt nhỉ, cậu vào nhịp rất khá.”

“Còn Yamada – san thì cực giỏi luôn, nhìn cậu biểu diễn rất chuyên nghiệp. Hẳn là trước đây cậu cũng đã biểu diễn rất nhiều lần rồi đúng chứ?”

Hắn vỗ tay nhiệt liệt và đưa ra nhận xét của bản thân. Nói vậy chứ thực ra hắn đâu có biết gì nhiều về ban nhạc, hắn chỉ có một số kiến thức cơ bản để chơi guitar cùng piano thôi.



“Cậu quá khen rồi. Tớ cũng mới tập thôi.” Nijika khiêm tốn cười.

Có vẻ cô nàng thật sự chỉ mới bắt đầu tập chơi trống mấy năm gần đây thôi. Nhưng bên Ryou thì đảm bảo cô nàng đã chơi bass từ rất lâu rồi.

Ryou thì chẳng hề khiêm tốn mà vênh mặt đắc ý: “Tất nhiên, tớ cực giỏi!”



Càng quen sẽ càng thấy cô nàng Ryou này có tính cách khá kì lạ so với vẻ ngoài trầm tính điềm đạm của mình đấy.

*****

Sau khi rời khỏi Starry, hắn lên tàu điện đi đến nhà xuất bản.

Ngày mai sẽ là ngày mở bán đầu tiên cho light novel 5 cm/s mà hắn viết rồi. Dù là hắn đã nói hãy cứ làm như bình thường nhưng Machida – san nhất quyết gọi hắn đến cho bằng được.

Ngồi ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ tàu điện, chiều hoàng hôn vẫn đẹp đẽ như vậy, tất cả mọi thứ như đang nhuốm cùng một màu vậy.

Hắn, Akihito Akira, vẫn còn đang lạc lõng trong thế giới này.

Dù là lý trí vẫn cho ra đáp án là hắn chỉ đang nghĩ quá lên mà thôi. Nhưng trong tâm trí hắn suốt hơn một tháng ở thế giới mới này vẫn luôn tự hỏi một câu: [Hắn có thực sự thuộc về thế giới này hay không?]

Không biết đã qua bao lâu kể từ khi hắn đắm chìm trong việc ngắm nhìn xung quanh, Akira lúc này đã đứng trước tòa nhà xuất bản Fujikawa Shoten.

Đáng ra với chất lượng của những light novel này của hắn thì có thể tìm đến những nhà xuất bản lớn hơn.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một trong những kế hoạch của hắn thôi, thậm chí còn chiếm phần nhỏ nên hắn đã chọn người quen cho dễ dàng đỡ mất thời gian.

Vào thang máy rồi lên thẳng văn phòng biên tập, hắn đã có sẵn thẻ nhân viên mà Machida – san đã nhét cho lúc trước rồi.

Mở cửa bước vào, chưa kịp cho hắn chào hỏi thì cô biên tập viên năng nổ của hắn đã kéo thẳng hắn vào phòng họp bên cạnh.

“Ngồi đi. Thật là, mời cậu đến cũng khó khăn quá đấy, Kira – sensei!”

Kira – sensei, cũng chính là [Akihito Kira] bút danh của hắn. Lúc đầu hắn còn tính học theo Utaha – senpai sửa thành Utako như vậy, nhưng cảm thấy Akira sửa thành Akiru hay là Akari đều nghe như tên của nữ sinh vậy.

Nên cuối cùng hắn chọn giống Eriri sửa thành Eri, hắn rút mất một chữ và thành Kira, họ thì hắn lười đi sửa nên để vậy luôn.

“Chẳng phải mọi thứ đều ổn hết rồi sao?” Hắn thắc mắc hỏi lại.

Machida – san lúc này mới lấy hai lon nước đi đến, một là café cho cô nàng còn lại đưa cho hắn một lon trà.

Này đừng có ngụ ý bản thân đang phải cố gắng thức khuya như vậy chứ, hắn sẽ thực sự cảm thấy có lỗi đấy!

“Đúng vậy a. Nhờ ơn Kira – sensei đã chẳng thèm đề xuất hay góp ý gì mà mọi thứ cứ như vậy thuận lợi chuẩn bị hoàn tất cả.” Uống một ngụm café đen rồi cô nàng mới nói.

Cô nàng lúc này mỉm cười khoanh tay lại nhìn về phía hắn. Đôi mắt màu xanh nhạt bình thường trong rất trưởng thành kia lại có đôi lúc toát lên sự tinh nghịch trẻ con. Đúng là người như vậy mới thân nổi với Utaha – senpai.

Thấy Akira không nói gì nên cô nàng mới lên tiếng tiếp:



“Gọi đến hôm nay cũng không có gì cả đâu.”

“Chủ yếu ngày mai sẽ mở bán, chúng ta đã in 100.000 bản và đưa đến các nhà sách đã liên hệ từ trước rồi.”

“Mấy ngày nay quảng cáo cũng đã đánh ra rồi, nghe bên thống kê bảo số lượng người mong chờ chỉ ở mức tàm tạm thôi. Dù sao cũng là một tác giả mới chưa xuất bản quyển sách nào nha.”

Nghe cô nàng nói thì hắn buột miệng hỏi lại: “Chỉ mới in 100.000 bản thôi?”

“Ểh? 100k bản mà chỉ mới à?” Machida – san cũng bất ngờ trước câu hỏi của hắn mà thốt lên.

Sau đó cô nàng mới cười và nói: “Đừng nhìn 100k bản đó là ít. Thực ra là một số lượng không tưởng ấy.”

“Lúc giám đốc phê duyệt điều này, ban quản trị suýt nữa thì cãi nhau luôn cơ.

“Cậu đang so sánh với 500k bản của Chi – chan đúng không?”

Hắn gật đầu. Đây cũng là một phần của lý do khiến hắn thắc mắc. Để mà nói thì hắn không nghĩ [5 cm/s] lại thua một bộ truyện của Utaha – senpai đâu.

Thấy hắn gật đầu thì cô biên tập viên mẫu mực này cũng không hề tỏ ra gì cả mà chỉ uống thêm một ngụm café mới nói:

“Đúng là chất lượng light novel của cậu là hoàn toàn tuyệt vời.”

“Nhưng là bên nhà xuất bản cũng không thể liều lĩnh được, vì còn chưa biết rõ đọc giả có đón nhận nhiều như mong đợi hay không.”

“Trong ngành này, thường xuyên có những bộ truyện được đánh giá cao nhưng khi xuất bản thì doanh số lại lẹt đẹt đấy.”

“Với cả lúc sách của Chi – chan xuất bản thì cũng chỉ in 50k bản và sau đó thậm chí suýt nữa sẽ ngừng sản xuất tiếp nếu không phải nhờ có blogger T.Aki – kun.”

Nghe vậy hắn cũng hiểu rồi, có vẻ trong ngành xuất bản truyện này vẫn còn có nhiều mặt hắn chưa nghĩ đến, trước giờ hắn vẫn nghĩ quá đơn giản rồi.

Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu và ra hiệu cô nàng nói tiếp.

Cũng không cần nghĩ, Machida – san tiếp tục nói:

“Câu chuyện là vậy đấy.”

“Hôm nay gọi cậu tới một là để đưa cho cậu những ấn bản đầu tiên, coi như kỉ niệm.”

“Hai cũng là muốn hỏi ý kiến của cậu về việc kí hợp đồng.”

Machida – san vừa nói vừa lấy một túi đựng khá lớn bên cạnh đặt lên bàn rồi đẩy về phía hắn.

Khẽ liếc qua thì hắn thấy rõ trong đó tận hai chồng sách, bên cạnh là nhưng poster cùng các vật dụng kỉ niệm khác.

Sau đó hắn hỏi lại cô nàng: “Kí hợp đồng?”

“Đúng vậy. Kí hợp đồng.” Machida – san gật gù, sau đó nói:

“Chẳng phải hôm qua cậu bảo cậu vẫn còn những bản thảo khác và đảm bảo chất lượng không thấp hơn [5 cm/s] còn gì.”



“Tôi đó nói lại chuyện đó với giám đốc.”

“Và sau buổi họp, giám đốc đồng ý sẽ tăng chia nhuận bút cho cậu lên 15%”

“Nhưng tất nhiên là trong trường hợp 100k bản [5 cm/s] này phải trong vòng 1 tháng bán hết.”

“Nhưng cậu cũng đừng lo, nếu không được thì tỉ lệ chia lợi nhuận cho bộ truyện sắp tới cũng vẫn giữ nguyên. Chỉ là cậu nhất định phải tiếp tục chọn nhà xuất bản của bọn tôi làm độc quyền tiếp thôi.”

“Thế nào? Cậu đồng ý không?”

Vừa nói, Machida – san đã lấy ra một tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước đưa ra trước mặt cậu.

Trên đó là bản hợp đồng gần giống lúc đầu hắn kí kế với nhà xuất bản này, chỉ là bây giờ thêm một số điều khoản khác vào.

Không ngờ lại có bánh trên trời rơi xuống đấy!

Đúng là nếu hắn thành công thì người được lợi nhất vẫn là nhà xuất bản mà thôi. Nhưng điều cũng không ảnh hưởng đến việc hắn kiếm được nhiều hơn.

Dù sao nếu là qua nhà xuất bản khác thì cũng vậy, có khi lại ít hơn vì hắn chỉ là người mới nữa.

Vừa được tăng tỉ lệ, vừa sẽ đảm bảo bên này sẽ nghiêng càng nhiều tài nguyên hơn cho hắn. Tất nhiên là hắn sẽ kí.

Ai bảo hắn rất tự tin vào tiểu thuyết này của mình đâu.

Hắn đã khảo sát qua rồi, ở thế giới này thì văn hóa 2D phát triển còn hơn trước nữa, tất nhiên là chưa thể so với năm 2025 ở thế giới cũ, nhưng mà phải biết bây giờ mới là 2003 thôi mà nó đã tăng vọt như vậy rồi.

Hắn tin rằng những bộ tiểu thuyết vốn đã làm mưa làm gió ở thế giới cũ sẽ càng phát triển mạnh mẽ hơn nữa ở thế giới này.

Không quá lâu, hắn đã đọc hết bản hợp đồng rồi. Không có vấn đề gì cả, thậm chí còn rất ưu tiên cho phía hắn nữa là.

Akira ngay lập tức kí và đưa lại cho Machida – san xem.

“Cậu quyết định cũng thật nhanh, Kira – sensei!”

“Có vẻ cậu vẫn rất tự tin vào tiểu thuyết của bản thân nhỉ?”

“Nếu vậy thì tôi sẽ phải nghiêm túc chăm chú nhìn doanh số mỗi ngày để có thể nhanh chóng đề ra các chiến lược mới rồi.”

“Làm công ăn lương cũng mệt mỏi quá đi.”

Cô nàng khá bất ngờ khi hắn lại quyết định nhanh như vậy và nhìn kĩ lại hắn. Một lúc sau xác nhận là đều ổn cả rồi thì cô nàng này mới thở dài rồi tựa hẳn vào ghế.

“Thật không may là có thể chị thực sự sẽ phải mệt nhọc vậy đấy.”

“Vậy em về nhé, Machida – san. Cảm ơn vì đã giúp đỡ.”

Hắn nhanh chóng xách lấy túi đồ đựng đầy sách và mấy món kỉ niệm kia rồi vẫy tay ra về.

Ra khỏi tòa nhà thì bầu trời đã tối hẳn từ bao giờ.

Trước mắt Akira hiện lên những tòa nhà cao chọc trời vẫn còn sáng đèn. Những cung đường lấp lánh rạng rỡ với dòng xe cộ qua lại đông đúc và cả người dân đang chen chúc đi bộ.

Mọi thứ ngoài kia vẫn đang chuyển động từng ngày trong khi hắn vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân…

[Bước đầu đã ổn định. Không biết tiếp theo sẽ như thế nào đây?]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.