Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 30: . Cảm xúc của Akira



Chương 30. Cảm xúc của Akira

Trong khi hắn đang hoảng hốt overthingking về đủ loại tình huống xảy ra thì trong điện thoại vang lên giọng nói ấy:

“Đào đâu ra cái diễn biến kịch tính đến thế.” Cũng may là Megumi đã bác bỏ cái viễn cảnh đó làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy… cậu thấy sao?” Megumi ngập ngừng hỏi lại.

Lúc này hắn mới bình tĩnh lại nghĩ về câu hỏi của Megumi.

Trong đầu Akira phát lại những kí ức khi bên cạnh cô nàng. Từ lần gặp nhau ở con dốc, đến khi nhận ra nhau ở trường, cùng với việc kéo cô nàng vào cái nhóm otaku lộn xộn và những buổi họp mặt chơi game nữa…

Bây giờ đột nhiên ngẫm lại thì hắn mới phát hiện ra là bản thân dù mới thức tỉnh ở thế giới này thôi nhưng thời gian bên cạnh Megumi lại nhiều đến vậy.

“Nói sao nhỉ…?” Hắn ngẫm lại những cảm xúc nảy mầm đó.

“Thì… lúc nào bên cậu tớ đều thấy rất thoải mái và vui vẻ.”

Phải, đó là những gì Akira cảm nhận được.

“Vậy không phàn nàn gì à?” Megumi ngay lập tức hỏi tiếp.

Hắn suy nghĩ một chút và nói: “Nếu được thì tớ muốn tham lam hơn một chút…”

“[Tham lam hơn một chút] thì…?” Giọng Megumi bình nhiên tiếp lời hắn hỏi.

“Tớ muốn cậu bộc lộ nhiều cảm xúc hơn.” Akira nói.

“Tớ muốn thấy thêm những phản ứng của cậu với những thứ xung quanh và với cả tớ. Thì… như kiểu vui vẻ, hờn dỗi, hay khó chịu…” Hắn cho ra đáp án của bản thân.

Mà đó cũng chính là những điều hắn muốn làm khi thuyết phục Megumi làm nữ chính của hắn.

“Ừm… Vậy tóm lại, cậu muốn tớ bộc lộ những khía cạnh như vui tươi hơn hoặc xấu tính hơn ấy hả?” Megumi có hơi băn khoăn và hỏi lại.

Xấu tính?

“À thì tớ cũng không rõ nữa…” Hắn cũng thực sự không rõ bản thân hiện tại muốn thêm gì ở cô nàng.

“Hừm… Mà thôi kệ, tớ sẽ tự nghĩ thử xem vậy.” Megumi cũng không suy nghĩ lâu lắm mà nói lại.

Cơ mà cô nàng nghĩ về thứ gì thế nhỉ?

Chưa kịp cho hắn hỏi thì Megumi đã nhanh chóng như đang gấp gáp làm gì đó: “Thôi chào nhé Akihito – kun.”

Tiếng “bíp” tắt cuộc gọi khiến hắn bất ngờ và nhìn lại về phía điện thoại.

Trầm ngâm nghĩ về cuộc hội thoại kì lạ kia với Megumi, hắn vẫn chưa thể lí giải nổi cô nàng nói vậy có ý nghĩa là gì.

Buông thõng hai tay xuống, ngước nhìn mặt trăng cao xa kia:

[Thế giới này sẽ tiếp diễn như thế nào nhỉ?]



*****

Còn hai ngày trước khi kết thúc kì nghỉ, hắn đang trên tàu điện đi đến khu Shimokita.

Lần trước trong kế hoạch dạo chơi quanh Tokyo thì hắn cũng có ghé ngang qua nhưng thực chất vẫn chưa đi tìm hiểu rõ ràng khu này chút nào.

Nhìn dòng người với đa phần là những thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đầy năng động kia thì có lẽ cũng hiểu được phần nào văn hóa thịnh hành ở đây rồi.

Akira vừa đi vừa nhìn lại điện thoại, trên đó hiện thị nhóm chat trong ứng dụng line. Là nhóm chat của CLB Tình nguyện x Ban nhạc, mà lần trước hai cô bạn học cùng lớp đến nhờ giúp đỡ kia xây dựng.

Khoảng 3 tiếng trước:

[Nijika: Bọn tớ đã tìm được tay guitar nhờ việc mở rộng tuyển thành viên rồi đấy! Banzai!

Nijika: Mà nhân tiện thì các cậu có muốn đến tham quan luôn phòng hòa nhạc của chị tớ luôn không?

Ryou: Nhớ mang theo đồ ăn vặt nhé! (Nhãn dán mèo đói bụng)

Yui: Tiếc quá đi… Tớ đang đi du lịch cùng gia đình mất rồi.

Yukino: Xin lỗi, trong kì nghỉ tôi đã lên lịch trình kín hết rồi.

Hachiman: Tôi cũng có việc bận rồi. Lần này xin kiếu nhé.]

Có vẻ chiến dịch tuyển thành viên ở ngoài trường đã thành công tốt đẹp rồi. Dù có hơi muộn nhưng từ đây đến buổi biểu diễn cũng còn thời gian một chút để có thể luyện tập.

Nhưng làm gì người ta mời mà từ chối hết thế kia, Yukino và Yui thì không nói nhưng hắn biết chắc Hikigaya chẳng bận chút nào. Cậu ta chắc chắn đang nằm dài trên ghế sofa và chơi game chứ gì!

(Vào thời điểm đó, trong căn nhà nào đó, cậu bạn mắt cá c·hết của chúng ta đã hắt xì rất nhiều)

[Nijika: Không có ai đến được thật à, tiếc quá đi.

Yukino: Còn một người đấy. Người như cậu ta hẳn sẽ không bận gì vào kỳ nghỉ đâu.

Ryou: Akihito – kun sẽ mang đồ ăn đến chứ! (Nhãn dán mèo chảy nước miếng)

Nijika: Đúng rồi, Akihito – kun! Cậu nhất định sẽ đến mà phải không. Tớ sẽ đứng chờ ở trước cửa!]

Vậy đấy. Câu chuyện về một chàng trai đang tận hưởng kì nghỉ phải ra ngoài đường diễn ra như vậy đấy.

Đồ phản bội Yukino!

Với cả cô bạn Ryou cũng nhảy số nhanh thế nhỉ, vì miếng ăn à?

Còn cả Nijika nữa, hắn đã đáp ứng đâu!

Akira nhanh chóng vác theo hộp bánh mua ở cửa hàng mà Osanai đã gợi ý và đi theo định vị tìm đến Starry.

Cơ mà nhỏ Osanai thậm chí biết cả mấy quán ở những nơi như thế này luôn nhỉ, nếu được có khi nhỏ sẽ chạy khắp các cửa hàng ở Nhật Bản luôn mất.



Đi được một lúc thì cuối cùng cũng gần đến nơi, ở xa thôi hắn cũng biết rồi vì bóng hình một cô nàng nữ sinh đang ngồi chơi bên bồn cây kia.

“Yo, Ijichi – san. Để cậu phải đợi lâu rồi.”

Một bộ váy trắng liền thân với bên ngoài là chiếc áo khoác lam nhạt, cô nàng thường buộc đầu tóc dài vàng óng mượt mà của mình thành đuôi ngựa hơi chếch về phía bên trái.

Để mà nói thì cô nàng mang vẻ dễ thương và năng động tuyệt vời, nhất là khi cười, rực rỡ như mùa hạ đẹp đẽ vậy.

“Akihito – kun. Thật mừng vì cậu đã đến đấy!”

Cô nàng sáng chói mùa hè của chúng ta nhận thấy hắn đến liền đứng dậy phất tay rạng rỡ cười tươi.

Dù là một người đang có tâm trạng tồi tệ thế nào đi nữa nếu nhận được nụ cười này chắc hẳn cũng sẽ tốt lên cả thôi.

Hắn cũng vẫy tay chào lại rồi đi đến đứng cạnh cô nàng.

Lúc này Nijika phủi tay hết đống bụi vì vọc đất nãy giờ rồi mới kéo hắn đi.

“Để tớ dẫn cậu vào. Này nhé, Starry là nơi rất tuyệt vời đấy!”

Tuyệt vời hay không thì chưa biết, nhưng khi hắn đi theo cô nàng về phía bậc thang nhỏ dẫn thẳng xuống dưới mặt đất kia thì mới giật mình suýt chút nữa thốt lên: [N-Nhà ma à?]

Cũng may là sau khi đi xuống và mở cửa bước vào hắn mới thấy rõ Starry là như thế nào.

Có vẻ đây là nơi được cải tạo lại của phòng hầm dưới đất để có thể cách âm tốt hơn không gây phiền nhiễu cho xung quanh.

Nhìn xung quanh thì sẽ thấy phòng hòa nhạc này mang màu chủ đạo là xám đen, tô điểm bằng những khung màu đỏ. Nhìn bầu không khí mang lại cảm giác rất “Rock” này thì ngay cả người ngoài như hắn cũng sẽ hiểu được.

“Thế nào. Đây chính là Starry của tớ!” Nijika giang tay ra như thể ôm vào cả sơn hà và tự hào nói với hắn.

Akira cũng tò mò và đánh giá xung quanh, hiện tại hình như còn khá sớm nên chỉ mới có lác đác vài người mà thôi, hắn thấy trên tấm bảng thì phải 5h chiều mới mở cửa đón khách thì phải.

Có một quầy ở gần cầu thang đi xuống, có vẻ là để bán vé vào phòng hòa nhạc, phía trong thì là góc bàn ghế có vài người đang ngồi trò chuyện ở đó, và sâu trong cùng là sân khấu biểu diễn.

Khi hắn nhìn về phía mấy người ngồi ở kia thì Nijika đã giới thiệu họ là nhóm nhạc sẽ biểu diễn hôm nay.

Hắn thấy rõ có vài người vẫn đang mang đồng phục nên hẳn cũng giống như Nijika, là những nhóm nhạc được học sinh trung học thành lập.

Mà sớm như thế đã có nhóm nhạc đến thì có vẻ phòng hòa nhạc làm ăn cũng khá khẩm đó chứ?

“Chị này là PA – san.”

Nijika lên tiếng chỉ qua bên cạnh. Hắn theo hướng đó nhìn lại thì thấy một zombie đang ngẩn đầu lên nhịn bọn hắn rồi chào: “Ohayo… gozaimasu…”

… Rock hơi quá rồi!

Cũng may là nhìn kĩ lại thì thấy chị gái này chỉ là sắc mặt hơi trắng bạch một chút, cùng đôi mắt thâm đen vì thức khuya và trạng thái thiếu ngủ mới thành ra như vậy.

Mái tóc đen dài với phần trong được nhuộm tím kia lại càng tôn lên làn da trắng bóc của chị ấy khiến cho lúc đầu hắn cứ nghĩ là zombie luôn cơ.



“Chào chị. Em là Akihito Akira, bạn cùng lớp với Ijichi – san.” Tất nhiên là không thể thất lễ lâu vậy được, hắn nhanh chóng cúi đầu chào và giới thiệu.

Lúc này một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Akihito – kun cuối cùng cũng đến rồi à?”

Hắn nhìn qua thì thấy Ryou đang lảo đảo đi đến.

Khác với bộ đồng phục trên trường, mặc vào trang phục thường ngày khiến cho hắn cứ ngỡ đang nhìn một [Nam sinh] cực kì xinh đẹp nào đó ấy!

Mái tóc ngắn màu xanh với hai chiếc kẹp tóc màu đen giữ phần tóc mái bên phải, đôi mắt màu vàng vẫn luôn trông như nhìn xa xăm cùng nốt ruồi ngay dưới mắt trái kia khiến bầu không khí xung quanh cô nàng tỏa ra một màu bí ẩn.

Cô nàng với vẻ ngoài lưỡng tính như thế này khi mặc vào những bộ trang phục gọn gàng lịch sự thì có khi cả nam lẫn nữ đều sẽ đổ gục được luôn ấy.

“Yo, Yamada – san. Lâu ngày không gặp.” Hắn phất tay chào lại cô nàng.

Nhưng cô bạn Ryou chẳng thèm quan tâm lời chào của hắn mà lảo đảo bước nhân đến tóm lấy áo hắn khó khăn nói: “Đồ ăn… Đồ ăn đâu…”

Gắng hết sức nói xong câu đó thì chiếc bụng nhỏ nhắn của cô nàng kêu lên “rột rột” …

Akira đứng hình trước tình huống kì lạ này.

Cô nàng này… Ổn không vậy!

Cũng may là Nijika đã chạy tới đỡ cô bạn thân trước khi cô nàng gục ngã: “Ryou! Trưa nay cậu lại nhịn đói đấy à.”

Ryou được Nijika đỡ đi nhưng vẫn không chịu thả áo của hắn ra và nói: “Tớ lại tiêu sạch tiền vào bass rồi. Mấy ngày nay tớ chẳng có gì vào bụng cả… Đồ ăn… Tớ cần đồ ăn…”

Nhìn Nijika nhanh nhẹn kéo cô nàng ngồi xuống cùng PA – san ở bên che miệng cười khúc khích kia là hiểu tình trạng này thường xuyên xảy ra lắm rồi.

Cô nàng này có thực sự ổn thật không đấy!

“À. Tớ có mang theo bánh ngọt. Cảm ơn mọi người đã mời tớ đến.”

Akira nhanh chóng đưa ra chiếc hộp bánh cho Nijika nhưng trước khi nó đến tay của cô nàng thì đã bị Ryou bên cạnh c·ướp đi ngay rồi.

Từ cõi c·hết trở về, Ryou nhanh chóng lấy lại sức lực và ôm hộp bánh đứng phắt dậy, đôi mắt lờ mờ kia dường như đang phát ra ánh sáng.

“Chờ một chút. Chiếc bánh cũng lớn lắm. Phải chừa phần cho chị gái của Ijichi nữa nhé.”

Hắn nhanh chóng ngăn cản cô bạn cùng lớp đang tìm cách nhét luôn cả hộp bánh vào cái bụng nhỏ nhắn kia.

“Ồ. Chưa gì đã hối lộ. Nijika, tên này nhân cách không ổn rồi. Đổi tên khác để yêu đi!”

Ngay lúc hắn vừa nói xong thì một giọng nữ lạnh như băng phát ra từ phía sau lưng của hắn.

Bây giờ hắn cảm giác như đang ở hầm băng và bị ánh mắt nào đó mổ thẳng vào sống lưng vậy.

Dựng đứng hết cả da gà, hắn quay lại nhìn thì mới thấy sau lưng hắn đã có một người đứng nhìn chằm chằm từ bao giờ.

Khá cao và mảnh khảnh, nhìn qua sẽ thấy giống Nijika đến 7, 8 phần. Thêm cả mái tóc dài màu vàng đó nữa thì khẳng định là chị gái của cô nàng rồi.

Tuy giống nhau nhưng trong khi Nijika mang vẻ vui tươi rạng rỡ thì cô chị lại khá lạnh lùng cứng nhắc hơn. Và gương mặt lạnh lùng đó càng băng giá hơn khi nhìn vào hắn, người đang bị hiểu lầm là đang tán tỉnh cô em gái yêu quý kia.

Ừng ực…

[Hắn có bị kill ngay tại chỗ không nhỉ?]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.