Vừa Làm Ra App Du Lịch, Ngươi Liền Mang Ta Xuyên Qua Nhị Thứ Nguyên?

Chương 29: . Circle làm game



Chương 29. Circle làm game

Không hiểu sao thời nay những nữ sinh bắt đầu yêu thích thể loại BL nhiều hơn. Mà bản thân hắn cũng có một chút hứng thú với Yuri nên chẳng thể phản bác gì nhiều.

Nhưng mà nói vậy với hắn có hơi quá đáng không?

Này là trả thù vụ lúc nãy ở dưới tầng à?

Cũng may còn có Tomoya, cậu ta dừng lại tiếng gõ bàn phím dù chẳng biết có thực sự gõ được gì hay không kia và ngẩn đầu lên đáp lại Utaha – senpai: “Nói gì vậy chứ senpai. Bọn em đang cùng nhau hoàn thiện con game vĩ đại đấy!”

Vuốt mặt thở dài, về cơ bản thì nó cũng đúng khiến cho hắn chẳng thể nào nói gì nổi.

Utaha – senpai cũng chẳng tỏ ra gì cả mà đi vòng quanh căn phòng rồi đứng trước cửa sổ một lúc sau mới quay lại nói với bọn hắn: “Đùa thôi. Chị có mang quà tới này.”

Dù nói với cả hai nhưng hắn có thể thấy ánh mắt cô nàng như có thâm ý nhìn hắn. [Đùa thôi] đó không biết là nói về chuyện hắn với Tomoya hay là chuyện dưới tầng nữa.

Bỏ qua. Hắn xuống lại phòng bếp và chuẩn bị muỗng dĩa cùng với pha trà để ăn bánh.

Từ khi hắn học nấu ăn và bắt đầu thích đi nếm thử bánh ở những cửa hàng thì mọi người đều cho rằng hắn thích ăn bánh luôn thì phải.

Hắn mang lên và đặt bốn dĩa xuống bàn và bắt đầu bày bánh ra dĩa rồi đưa cho hai người kia.

Bốn?

Utaha – senpai ngồi ở giữa bàn phía gần sát với giường của hắn, chỗ hắn cùng Megumi thường ngồi để chơi game.

Tomoya thì bị đá ra đầu bàn và cúi đầu trông có hơi câu nệ, hình như cậu ta bị senpai liếc thấy bản kế hoạch chẳng đâu ra đâu kia rồi.

Akira lúc này muốn ở cạnh chắn đòn cho chiến hữu nên ngồi xuống đối diện với Utaha – senpai, người đang nhấp trà nhìn chằm chằm hắn kia.

“Thế. Tiến độ tới đâu rồi?”

Chưa kịp với lấy chiếc muỗng để ăn bánh, Tomoya đã bị câu hỏi của Utaha – senpai làm cho giật mình.

Cậu ta rón rén đáp: “Ừm… thì… vẫn chưa được tí nào…”

Thành thật đấy chàng trai!

Chắc là lúc nãy nói dối bị Eriri nhìn thấu ngay tức khắc nên cậu ta nhận ra giấu những cô nàng creator chuyên nghiệp này là điều ngu xuẩn.

Nghe vậy Utaha – senpai đặt ly trà xuống và cười nói: “Ồ… Cứ tưởng cậu sẽ vòng vo biện cớ chứ? Cũng thẳng thắn phết nhỉ.”

Tomoya lúc này như một quả bóng bị xìu hơi vậy, cậu ta chỉ cúi đầu đáng thương: “Gần đây em đã hiểu, mấy lời đó chẳng thể qua mắt được đồng đạo.”

Utaha – senpai quay sang nhìn lại Tomoya.

Cô nàng dường như lại nổi lên ý xấu gì đó rồi áp lại gần với cậu ta mà nói:

“Cậu cũng đâu cần phải ép bản thân.”

“Giờ cậu bỏ cuộc thì cái cuộc sống giống như con lợn chỉ biết hưởng thụ cũng vẫn vậy mà?”

“Chuyện đó với Rinri – kun chắc cũng có khổ sở gì đâu?”

Cái cô nàng độc miệng này… Cơ mà nói cũng đúng đó chứ nhỉ?

Đa phần mọi người gặp phải trắc trở đến mức này và chẳng tiến thêm nổi một bước nào thì cũng đã đến lúc phải bỏ cuộc rồi.

Nghe đến đây hắn nhớ lại hai người bạn học đến nhờ giúp đỡ với CLB Tình nguyện cùng cuộc nói chuyện với Yukino.

Không. Sẽ vẫn còn cơ hội.

Cơ mà theo cách nói mỉa mai kia thì Utaha – senpai cũng đang muốn động viên giúp đỡ nhỉ?

Tomoya thì ấp úng trả lời: “Chị nói toẹt em là đồ lợn chỉ biết hưởng thụ thế… Em thấy nhột lắm.”



Lúc này Utaha – senpai thở dài ngồi thẳng lại rồi khẽ liếc mắt về phía Akira xong mới nói:

“Với cả, đám creator nhìn thì có vẻ hào nhoáng thế thôi chứ thực ra không phải chỉ toàn chuyện tốt đâu.”

Nói đến đây thì cô nàng lại liếc nhìn hắn lần nữa.

Ý là hắn chuẩn bị thành creator nên đang nhắc nhở đấy hả?

Mặc kệ hắn đang tự hỏi, Utaha – senpai nâng ly trà lên rồi nói tiếp:

“Deadline thì dí sấp mặt! Tranh đấu cũng dã man.”

“Chẳng biết khi nào tài năng sẽ lụi tàn nữa…”

Này này, những tác giả mới nổi (Là Akira) và đang tràn đầy nhiệt huyết (Là Tomoya) chắc chắn không muốn nghe mấy lời chán đời đấy đâu.

Kasumi Utako – Sensei!

Dưới ánh mắt cười khổ của hai tên con trai, chị ta vẫn tiếp tục:

“Và trên hết, đám anti rõ phiền!”

“Được đánh giá cao thì bảo là do PR ngầm.”

“Bán không chạy thì chúng cười bảo lỗi thời.”

“Phản ứng lại lời chỉ trích thì lại nói là viện cớ, bao biện, lảm nhảm, …”

“Nếu mà không nói gì thì chúng bảo không làm trong bổn phận giải thích với fan.”

Nói đến đây cô nàng trừng mắt lên đầy giận giữ nhìn thẳng vào người đang ngồi đối diện, là hắn!

Utaha – senpai gần như đã đến đỉnh điểm của bộc phát liền đặt mạnh ly trà xuống rồi cuồng nộ phất cả hai tay lên ôm đầu.

Chị ta hét thẳng vào hắn: “Cái lũ [cờ hó] đó, cứ bắn bỏ hết đi có phải hơn không!”

Bình tĩnh lại đi cô nương!

Cô tính bắn bỏ hết đám fan như vậy có khi lại thành t·hảm s·át hàng nghìn người đấy!

Akira nhanh chóng đưa tay ra đè lại con người đang muốn bùng cháy trước mắt này.

Cũng may là phát tiết qua lời nói xong thì cô nàng cũng đã bình tĩnh lại và ngồi xuống.

Sau đó là mỉm cười thánh thiện với hắn, rồi quay sang Tomoya nói: “Vậy nên Rinri – kun, cậu cứ tận hưởng tác phẩm của chị như mọi khi và bỏ qua cái ý nghĩ làm creator đó đi là----”

Không cho Utaha – senpai kết thúc lời khuyên, Tomoya nhanh chóng cắt ngang: “Senpai! Utaha – senpai!”

“Bây giờ em đã hiểu ra những lời khuyên của chị lúc trước.”

“Nên là nếu bây giờ em định hình được thứ đó thì chẳng phải sẽ thuyết phục được chị hay sao?”

“Nên xin hãy cho em thêm một chút. Nhất định em sẽ viết ra một bản thảo có thể khiến chị ưng ý.”

Tomoya cúi đầu và cầu xin Utaha – senpai.

Nhờ được thông não từ Akira lúc trước mà cậu ta đã có thể hiểu được những gì bản thân cần làm để thuyết phục hai con người creator chuyên nghiệp kia.

Nhưng dù hiểu nhưng cậu có thể thực hiện được không, Aki Tomoya?

Utaha – senpai cũng nhìn về phía Tomoya và dừng lại một hồi lâu mới lên tiếng:



“Nếu cậu đã quyết định thì chị không cản nữa.”

“Nhưng đổi lại, không được kéo dài deadline.”

“Chị sẽ chờ tới cuối kỳ nghỉ.”

Cô nàng nói vậy rồi đứng dậy và nhìn kĩ vào Akira sau đó mới hỏi: “Cậu có lòng tin đó vào Rinri – kun không? Đạo diễn!”

Hắn biết cô nàng này muốn về rồi nên cũng đứng dậy theo.

Còn với câu hỏi kia thì… Hắn cũng không rõ là bản thân có lòng tin hay không nữa. Nhưng ít nhất thì hắn vẫn ủng hộ quyết tâm ấy của Tomoya.

Nên là hắn đã đáp lại cô nàng: “Hãy cứ tin ở Tomoya.”

“Có lẽ cậu ấy thực sự sẽ tạo ra một bản thảo khiến Utaha – senpai phải nhảy bổ vào đấy.”

Hắn đối mặt với cô nàng và mạnh mẽ nói những lời đó.

Utaha – senpai thì vẫn dùng ánh mắt chứa thứ gì đó ẩn sâu mà nhìn hắn, sau đó đi về phía cửa: “Vậy để chị cho cậu một lời khuyên, Hentai – kun.”

“Nếu như cậu thực sự muốn giúp Rinri – kun lập circle…”

“Muốn cùng mọi người làm game…”

“Thì hãy kéo hết thành viên về đi đã.”

“Nếu không… Bọn cậu có cố thế nào cũng chẳng làm ra được thứ gì hay ho đâu.”

“Bản thân Hentai – kun thì không nói. Nhưng em có thể giữ được động lực cho Rinri – kun không?”

“Nên tóm lại, cứ nghiêm túc với các thành viên hiện tại đi đã.”

Không biết cô nàng senpai u ám này của hắn đã đọc hiểu được bao nhiêu từ hắn cùng Tomoya nữa, nhưng mà những câu nói đó đã đâm thẳng vào sâu trong tim bọn hắn.

Tomoya lúc này cũng lặng người đi, còn Akira thì đột nhiên lại nhớ đến Megumi, người đang đi du lịch và phải đến tận cuối tuần mới trở lại.

Cả hai bọn hắn lúc này đều không thể đáp lại gì trước những câu nói của Utaha – senpai.

Lúc này cô nàng vừa bước xuống cầu thang vừa nói: “À phải rồi, thêm một chuyện nữa.”

“Em bảo lại với cô ta là hãy nhớ giấu nốt cả chiếc xe đạp đi nhé.”

Xe đạp?

Đi theo tiễn cô nàng senpai đang mỉm cười vui vẻ kia rời khỏi nhà thì hắn mới thấy chiếc xe đạp của Eriri dựng trong sân.

Lúc này hắn mới nhớ ra là nãy giờ Eriri đã trốn đi đâu rồi chứ không còn ở phòng hắn nữa!!!

Và sau khi tiễn Utaha – senpai rời đi, hắn vào lại nhà thì đã nghe thấy tiếng rầm rầm cùng hét lớn vang lên từ trên tầng: “K-K-K-Kasumigaoka Utaha!!!!!”

Thật là… Rốt cuộc hai cô nàng có thân nhau hay không vậy?

*****

Đến tối, sau khi Tomoya buồn rầu về nhà với bản kế hoạch trắng tinh tương kia, hắn ngồi ở ban công ngắm nhìn mặt trăng sáng rõ kia và thẫn thờ.

Những câu nói lúc chiều của Utaha – senpai vẫn đang vang vọng trong đầu hắn và nó là hoàn toàn đúng với tình hình hiện tại.

Trước giờ Akira vẫn đang trong tâm thái chỉ là người quan sát và hỗ trợ những gì cần thiết mà thôi nên sau khi nghe những lời đó hắn mới hiểu vấn đề là gì.

Hắn đã hứa với Megumi rằng sẽ biến cô nàng thành nữ chính tuyệt với nhất, hắn cũng ủng hộ hết mình cho mơ ước cao xa kia của Tomoya.

Nhưng nhìn lại thì, cái circle mà hắn tính giúp Tomoya xây dựng lại đang trong trạng thái tồi tệ nhất.

Eriri thì đơn giản là vì Tomoya mới đến giúp, Utaha – senpai cũng vậy nhưng tỉnh táo hơn hẳn, còn chính Tomoya thì lại đang trở nên thiếu động lực.



Bản thân Akira thì vẫn tiếp tục mặc gió thổi mây bay, nữ chính mà hắn muốn thì lại đang ở rất xa rất xa tận hưởng buổi du lịch với gia đình.

Liệu cái circle này có thực sự thành lập nổi không?

Akira do dự một hồi lâu thì mới bấm số gọi cho nữ chính của hắn.

“Chào Katou, cậu vẫn đang đi chơi vui vẻ chứ.” Ngay khi bên kia bắt máy thì hắn đã thấp giọng nói.

“Hả? Cậu nói gì thế? Xin lỗi, mình không nghe rõ lắm.” Hình như do hắn nói hơi nhỏ nên bên kia Megumi không nghe rõ và hỏi lại.

Hắn nghĩ là do đang ở khu vui chơi đông người mà bản thân nói nhỏ quá Megumi không nghe rõ được nên hơi tăng giọng lên một chút hỏi lại:

“Bên đó náo nhiệt quá nhỉ? Giờ cậu đang ở đâu thế, Sapporo à?”

Dừng lại một chút trước câu hỏi của hắn, lúc sau Megumi mới đáp: “Hểh… Etou… Mà, cũng đại loại thế.”

Ồ, có vẻ cô nàng cũng tận hưởng nhiều nơi lắm.

Akira nhẹ nhàng nói tiếp: “Đi chơi có vui không?”

“Ừ, vui lắm.” Megumi đáp ngay.

“Vậy à…” Lúc này Akira lại đột nhiên không biết nói gì nữa…

Cũng may là Megumi đã lên tiếng: “Mà này Akihito – kun, deadline của bọn cậu sao rồi?”

“À chuyện đó thì…” Akira nhớ lại lời của Utaha – senpai và có hơi do dự.

Nghiêm túc hơn với các thành viên à… Nhưng mà bản thân hắn thì lấy tư cách gì đây chứ…

“Này Katou… Nếu sau này tớ cần giúp thì cậu sẽ đồng ý chứ?” Akira có hơi lập lờ hỏi lại Megumi.

“Ừm! Tất nhiên là tớ sẽ giúp!” Megumi bên kia đột ngột nói nhanh.

“Vậy à… Tớ rất mừng khi nghe câu đó đấy. Thôi chào nhé, Katou.”

Tạm thời cứ như vậy đã chứ hắn cũng không biết nên làm thế nào bây giờ. Vốn dĩ lúc đầu hắn cũng chỉ muốn đứng yên nhìn mọi thứ phát triển như những gì mọi thứ nên như vậy.

Hình như hắn… Vẫn còn chưa thực sự nghĩ rằng bản thân đã sống ở thế giới này, một thế giới hoàn toàn khác!

“À, từ từ đã. Để mình nói câu nữa.” Lúc này đột nhiên Katou lại chủ động hơn mọi khi?

Hắn thắc mắc hỏi: “Gì thế?”

Một thoáng im lặng trôi qua…

Hắn vẫn kiên nhẫn chờ Megumi nói. Sau vài giây thì mới nghe được giọng nói của cô nàng truyền đến: “Akihito – kun này…”

“Cậu ưng mình ở điểm nào thế?”

Hả?

“À, đại loại…”

“Cậu thấy vui như thế nào khi làm gì cùng mình chẳng hạn.”

“Hay cậu thích điểm gì ở mình ấy?”

“Hay ngược lại, cậu thấy điểm nào chưa ổn chẳng hạn.”

Đột nhiên Megumi lại hỏi những thứ kì lạ mà bình thường cô nàng tỏ ra chẳng quan tâm chút nào kia khiến hắn cũng hơi bất ngờ mà sững lại.

“Lẽ nào cậu mắc bệnh n·an y· không rõ nay mai sống c·hết ra sao à?” Akira đưa ra kết luận cho sự bất thường này của cô nàng!

Thật đấy à!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.